• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác Văn, chuyện lùm xùm trên mạng rốt cuộc là thế nào vậy? Thật sự con ngoại tình với Nhã Thi, và muốn ly hôn với Tiểu Tuyết sao? Lúc trước có thế nào con cũng không muốn ly hôn mà? Còn có lần đó mọi người muốn con kết hôn với Nhã Thi, con lại kiên quyết từ chối?”

Tô Nhã lo lắng thấp thởm nhìn Niên Bác Văn, trầm giọng.

Vì chuyện của đứa con trai này mà nhà hoi Niên loạn đến mức gà bay chó chạy, Diệp Tuyết Hi có đến hai lần, yêu cầu nhà họ Niên cho bà ấy một lời giải thích thỏa đáng.

Cố Tuyết là đứa con gái bảo bối của Diệp Tuyết Hi, bất kể là ai, khi đã khiến Cố Tuyết chịu thiệt thòi thì bà ấy đều tìm để tính sổ. Nghe nói Niên Bác Văn bị Diệp Tuyết Hi tát cho hai cái khi vừa bước đến nhà họ Diệp.

“Mọi chuyện là do Cố Tuyết bịa đặt, con và Thi Thi trong sạch, bọn con không xảy ra chuyện ngoại tình nào cả!”

Niên Bác Văn bình thản đáp.

“Không có chuyện mập mờ gian díu, thì đoạn video kia là thế nào? Bố đã cho người kiểm tra rồi, đó không phải là ngụy tạo.”

Đoạn video mà Niên Khánh nhắc đến là đoạn video Cố Tuyết quay lại lúc cô ấy và Niên Bác Văn cãi nhau lần cuối cùng, trước khi cô ấy về nhà mẹ đẻ.

“Hôm đó Cố Tuyết cứ khích bác nên con mới nói vậy cho vừa lòng. Thật sự con và Thi Thi trong sạch.”

Niên Bác Văn ôm đầu giải thích.

Chuyện trên mạng ngày càng lớn, mặc dù đã rời khỏi biệt thự, nhưng mỗi ngày, Cố Tuyết đều up một video về sinh hoạt hằng ngày của hắn và Lâm Nhã Thi, tấy cả những video này đang khiến Lâm Nhã Thi bị tẩu chay dữ dội.

Hắn cũng cố gắng tìm cách thanh minh, tẩy trắng, nhưng hiện tại vẫn chưa có cách nào khả thi.

“Bác Văn, nhà họ Niên không cấm cản việc con giao du, qua lại hay kết hôn với ai. Miễn đó là người con thích. Lúc trước vì để kết hôn với Tiểu Tuyết, con bất chấp tất cả để tổ chức hôn lễ rồi đăng ký kết hôn. Thậm chí khi Tiểu Tuyết phản kháng, con còn giam cầm con bé trong nhà, không cho đi đâu cả. Bây giờ, sau khi con bé đã hướng lòng về con, thì con lại thay đổi, một mực liên quan, dính dáng đến Thi Thi. Bác Văn, con là người có danh vọng, có địa vị. Con không thể đem hôn nhân, đem bản thân con ra làm trò đùa cho mọi người cười nhạo được. Con là mặt mũi của nhà họ Niên, con có còn nhớ điều đó không?”

Niên Khánh gằn giọng.

“Bố đừng nói mọi chuyện nghiêm trọng vậy chứ? Chẳng qua là con giúp đỡ Thi Thi lúc khốn đốn thôi mà. Cố Tuyết không hiểu cho con đã đành, ngay cả bố cũng không hiểu con hay sao? Bố, con cam đoan con và Thi Thi không ngoại tình, không yêu đương.”

Niên Bác Văn mệt mỏi đứng lên: “Nếu bố gọi con về chỉ nói bấy nhiêu thì con về đây. Mấy ngày nay Thi Thi đang chịu áp lực lớn, con cần ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”

“Vậy còn Tiểu Tuyết thì sao? Vợ con, con không quan tâm, lại quan tâm đến Nhã Thi là sao vậy? Con cũng biết bây giờ hai đứa đang bị hiểu lầm, đáng lý ra con nên biết điều tránh né chứ?”

Tô Nhã chau mày hỏi.

“Tránh né thì cũng bị soi mói thôi. Nếu đã vậy thì con cần tránh né làm gì? Con và Thi Thi là bạn bè, quan tâm nhau thì có sao đâu? Cô ấy ở đây một mình, còn Cố Tuyết đã có mẹ cô ấy bên cạnh. Cô ấy đâu cần đến con đâu!”

Niên Bác Văn bực dọc trả lời.

“Bác Văn, con có biết bây giờ con giống mấy tên chồng cặn bã lắm không? Lấy lý do người ngoài ở một mình, nên cần quan tâm chăm sóc, trong khi bỏ bê vợ mình. Chẳng trách Tiểu Tuyết lại khẳng định con và Thi Thi gian díu với nhau, vì đến mẹ còn nghĩ vậy thì nói gì con bé.”

Tô Nhã tỏ ra thất vọng.

“Thì sao chứ? Con thấy không thẹn với lòng là được rồi. Bố mẹ, Thi Thi vẫn đang đợi con, con xin phép về trước đây!”

Niên Bác Văn nói rồi định đi ra khỏi cửa, nhưng vừa xoay người thì hắn gặp bà cụ Niên đứng chắn trước mặt.

“Nghịch tử, bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi nên không bố mẹ mình ra gì nữa đúng không? Đây là thái độ nên có với bố mẹ con đó hả? Lúc trước bà đã dạy con thế nào? Con quên sạch hết rồi phải không? Mau lên, con mau lên từ đường quỳ cho bà, con phải quỳ chừng nào đến khi biết lỗi thì thôi!”

Bà cụ Niên quát lớn.

Niên Bác Văn im lặng không đáp, hắn lẳng lặng lên lầu đi về phía từ đường. Đây là lần đầu tiên hắn bị bà cụ Niên phạt quỳ, lúc trước, nơi này chỉ là lãnh địa riêng của Niên Tuyết Kỳ mà thôi.

Bà cụ Niên nhìn theo bóng của Niên Bác Văn khuất sau cánh cửa thở dài:

“Bác Văn, thằng nhóc này… sớm biết nó như vậy thì lúc trước chúng ta không nên nhận nuôi nó!”

(…)

“Chị Hi, chị vừa nói gì vậy? Chị có thể lặp lại lần nữa không?”

Cố Tuyết nhíu mày nhìn Tần Nghiên Hi khó hiểu.

Nếu vừa rồi cô không nghe lầm thì Tần Nghiên Hi muốn cô đăng bài thanh minh, xin lỗi Lâm Nhã Thi và Niên Bác Văn về chuyện ngoại tình, gian díu.

“Chị nói em hãy công khai xin lỗi tổng giám đốc Niên và Lâm Nhã Thi đi, chuyện ngoại tình nên dừng lại được rồi. Em đừng tạo thêm sóng gió nữa.”

Tần Nghiên Hi nhìn mấy hot search đang hiện chấm đỏ đau đầu, mệt mỏi.

Chẳng là sáng nay Niên Bác Văn cũng Lâm Nhã Thi cùng đứng ra đính chính, chứng minh bản thân không hề ngoại tình, như những gì Cố Tuyết đã tố cáo, họ còn tung được bằng chứng ra ngoài, đấu tố ngược lại Cố Tuyết mới là người không đoan chính.

“Tại sao em phải làm vậy? Vì hot search mới nhất à? Chị tin vào những bằng chứng đó hả?”

Cố Tuyết buồn cười hỏi.

Lúc sáng cô cũng đã xem mấy cái được gọi là bằng chứng đó rồi. Đó đều là video lúc trước Lục Trạch Thâm mang ra tố cáo cô hôm sinh nhật bà cụ Niên, mặc dù đã qua chỉnh sửa, nhưng cô vẫn thừa sức nhận ra điều đó.

“Vấn đề không phải là chị tin hay không mà là mọi người đều mắng em đê tiện. Cố Tuyết, xem như chị cầu xin em, em xin lỗi chồng em và ảnh hậu Lâm đi. Nếu em không làm thì chị mặc kệ em luôn đó!”

Tần Nghiên Hi van cầu khẩn khoản.

Đối diện với vẻ mặt này của người quản lý, Cố Tuyết vẫn an nhiên bình thản chơi game trên điện thoại:

“Vậy thì chị cứ mặc kệ em đi. Dù sao em cũng là con nhà giàu, không làm được diễn viên, thì cùng lắm là quay về kế thừa tài sản của mẹ. Đối với hai người đó, một chữ em cũng không xin lỗi đâu.”

“Cố Tuyết, em…”

Tần Nghiên Hi bị chọc giận.

“Chị Hi, em lặp lại lần nữa, nếu hai kẻ cặn bã đó muốn em xin lỗi thì đợi kiếp sau đi!”

Cố Tuyết dời mắt khỏi điện thoại lạnh lùng.

Cái nhìn của cô khiến cho Tần Nghiên Hi cảm thấy run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy vẻ mặt khác của Cố Tuyết, trước giờ mỗi khi đối diện, cô ấy đều tươi cười, vui vẻ, hòa đồng, và không hề tức giận gì với cô ta.

“… Được rồi, vậy chị không ép em nữa. Em muốn làm gì thì làm, chị không hỏi nữa đâu. Chỉ là… mấy ngày nay em có gặp Hà Hoài không? Hai ngày rồi chị không liên lạc được với anh ấy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK