Tần Nghiên Hi vừa chạy vừa hét lớn.
Đường phố tấp nập đông đúc, người đi đường ngoảnh lại nhìn Tần Nghiên Hi đang đuổi theo một tên trộm, hắn vừa giật túi xách của cô khi đi trên đường. Tần Nghiên Hi đã chạy theo hắn mấy trăm mét, cũng truy hô lên, nhưng mà chẳng có ai giúo đỡ.
Tên cướp và Tần Nghiên Hi tiếp tục cuộc rượt đuổi, trong túi xách có rất nhiều đồ quan trọng, vì vậy cho nên cô không thể nào làm mất chiếc túi đó được. Người đi đường vẫn bàng quang bỏ mặc, Tần Nghiên Hi chạy thêm mấy con phố, hơi sức của cô bây giờ cũng đã cạn kiệt.
“Làm ơn giúp tôi bắt tên trộm với!”
Tần Nghiên Hi lại hét hớn.
Hà Hoài dừng lại, hắn quay đầu nhìn thấy một thanh niên đang chạy về phía mình, trên tay hắn là một chiếc túi xách của nữ giới. Không cần hỏi nhiều cũng biết người thanh niên đó là một tên cướp.
Hà Hoài bỏ cặp táp xuống, hắn nhanh tay bắt lấy tên cướp và hạ gục bằng một đòn karate.
“Xin chào, tôi là Hà Hoài, tôi vừa bắt được một tên cướp trên đường X, các anh cảnh sát mau đến đây bắt hắn nhé! Tôi sẽ trói hắn lại và chờ các anh.”
Hà Hoài đạp chận lên tay tên cướp, vừa gọi điện thoại. Khí thế phong độ của hắn khiến vài cô gái qua đường trầm trồ khen ngợi.
“Anh gì ơi, cảm ơn anh đã giúp tôi lấy lại chiếc túi!”
Tần Nghiên Hi thở dốc, đứt quãng nói.
Cuộc rượt đuổi khiến sức khỏe của cô tuột dốc, chưa bao giờ cô lại chạy một quãng đường dài, còn hơn là thi chạy marathoon.
“Túi này của cô à? Xin lỗi nhưng trong này có gì vậy? Tôi phải kiểm tra trước khi trao trả cho cô, tránh trường hợp nhận nhầm đáng tiếc.”
Hà Hoài lạnh nhạt đáp.
Hắn nhận ra Tần Nghiên Hi là quản lý hiện tại của Cố Tuyết, tuy nhên cô ấy lại không biết hắn là ai, vì cả hai chưa từng gặp mặt lần nào. Hà Hài từng thấy qua ảnh cuad Tần Nghiên Hi.
“À, bên trong đó có ví tiền màu đỏ, có một cuốn sổ tay màu xanh lam, một chùm chìa khóa, son môi, phấn trang điểm, thẻ nhà… và một miếng băng vệ sinh…”
Tần Nghiên Hi xấu hổ, nhỏ giọng khi nói đến đồ vật cuối cùng trong túi.
Hà Hoài vẫn không thay đổi nét mặt, hắn xem từng món đồ bên trong, hoàn toàn trùng khớp với những gì Tần Nghiên Hi vừa nói.
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn chắc chắn chiếc túi này của cô thôi. Tôi trả lại cho cô.”
Hà Hoài lạnh nhạt đáp.
“Không có gì, anh cẩn thận cũng là chuyện nên làm mà. Cảm ơn anh đã bât tên cướp giúp tôi, tôi chạy một đoạn đường dài mà không ai giúp tôi cả!”
Tần Nghiên Hi lau mồ hôi, mỉm cười.
“Giúp người là chuyện nên làm mà. Tôi đã báo cảnh sát, chút nữa họ đến thì cô cho lời khai nhé. Bây giờ tôi còn có việc phải đi đây.”
Hà Hoài nói xong thì quay người bỏ đi vô cùng dứt khoác, Tần Nghiên Hi cầm lại cái túi, cô lớn tiếng hỏi vọng từ phía sau: “Xin lỗi, tôi có thể biết tên của anh không?”
“Giúp người là chuyện nên làm, cô không cần phải biết đâu.”
Nói xong, Hà Hoài cặp lấy cặp táp đi lẩn vào đám đông khuất dạng. Tần Nghiên Hi nhìn theo bóng dáng của hắn trong biển người mênh mông, dự cảm nói cho cô ấy biết cả hai sẽ còn gặp lại.
(…)
“Cố Tuyết, cô mang cơm cho Bác Văn à? Trùng hợp quá, tôi và anh ấy mới ăn trưa xong. Vất vả cho cô nhiều quá!”
Khi Cố Tuyết bước vào văn phòng của Niên Bác Văn như thường lệ, Lâm Nhã Thi đang ngồi chễm chệ trên sofa uống trà sữa, điệu bộ của cô ta vô cùng sảng khoái, giống như vừa kiếm được mấy chục tỷ.
Nhưng điều làm Cố Tuyết không chỉ có thái độ mà còn lời ả vừa nói nữa. Mỗi ngày Niên Bác Văn đều ăn cơm do cô mang đến, chưa từng ăn trưa bên ngoài một ngày nào, cho dù có cũng là đi ăn cùng cô, chứ không phải là với người khác.
“Cô nghĩ nói vài câu nhảm nhí là tôi sẽ tin cô à? Bác Văn không thể nào cùng cô đi ăn trưa được. Chưa nói đến việc anh ấy thấy cô đã chướng mắt, chỉ nói mỗi ngày anh ấy đều ăn cơm trưa do tôi làm đã thành thói quen rồi. Cô không cần ly gián tình cảm giữa chúng tôi.”
Cố Tuyết cau mày nói.
“Tôi đâu có li gián, lời tôi nói là thật mà. Không tin thì cô chờ chút nữa anh ấy về rồi hỏi đi. À, lúc nãy khi chúng tôi ăn trưa còn thừa khá nhiều món, Bác Văn có gói lại mang về cho cô nè, đây đều là món ngon đắt tiền đó nha, cô nhớ đừng lãng phí.”
Lâm Nhã Thi hả hê đáp.
Cố Tuyết nhìn túi nilon chứa mấy hộp đồ ăn trên bàn càng chau mày lại, lẽ nào Lâm Nhã Thi muốn cô tin nên tự bỏ vốn liếng ra để dàn dựng à? Từ ngày làm mợ hai nhà họ Niên, có ngày nào mà cô không ăn của ngon vật lạ? Liệu còn có món ngon gì mà cô chưa ăn, phải thèm thuồng đến mức ăn đồ thừa của Lâm Nhã Thi vậy?
“Cô Lâm, hóa ra trình độ ảo tưởng của cô đã đạt thêm mộ bậc nữa rồi à? Cô tự biên tự diễn thế này cho ai xem vậy? Tôi không rảnh xen cô diễn hề đâu!”
Cố Tuyết ném túi nilon vào sọt rác.
Sau đó ngồi xuống phía đối diện: “Nói đi, cô lại muốn làm gì đây? Lẽ nào cô không sợ Bác Văn quay lại, nhìn thấy cô sẽ đuổi cô đi sao?”
“Làm sao có chuyện đó chứ? Tôi và Bác Văn là bạn tốt mà, anh ấy không đuổi tôi đi đâu!”
Lâm Nhã Thi cười nói.
“Sao lại không đuổi? Cô nghĩ cô là người anh ấy quý mến à? Mấy lần bị vả mặt đau điếng còn chưa làm cô rút kinh nghiệm hả?”
Cố Tuyết nhướn mày.
Nhắc đến những chuyện đã qua, nét mặt tươi cười của Lâm Nhã Thi cứng lại, cô ta cố gắng duy trì sự vui vẻ của mình đối diện với Cố Tuyết: “Bây giờ không giống trước kia, coi chừng người bị và mặt là cô mới đúng đó!”