"Vị này chính là Dạ gia Tam công tử?"
Rốt cục có người kiềm chế không được tiến lên hỏi, lời này vừa nói ra, người chung quanh tuy vẫn trò chuyện với nhau nhưng lỗ tai mỗi người đều nhịn không được mà dựng đứng lên, sợ sẽ bỏ qua dù chỉ một chút tin tức.
Dạ Vân Sâm nhìn về phía người vừa hỏi, là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, cậu hoàn toàn không có ấn tượng với người này, nhưng có thể xuất hiện ở nơi này, thân phận địa vị tất nhiên sẽ không thấp. Không đợi cậu mở miệng, Dạ Thiểm đã mỉm cười trả lời: "Trương tổng, mấy hôm trước không phải vừa gặp ngài ở M quốc sao? Nhanh vậy đã về?"
Trương Hàm cười nói: "Yến hội Cố phu nhân mời, tôi sao có thể vắng mặt?" Lời nói tuy nói với Dạ Thiểm nhưng ánh mắt của gã từ lúc bắt đầu tới giờ đều không rời khỏi trên người Dạ Vân Sâm, tìm tòi nghiên cứu đem Dạ Vân Sâm đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần.
Dạ Thiểm cười xã giao vài câu, lúc sau mới giới thiệu cùng Dạ Vân Sâm: "Đây là Trương tổng, người trẻ tuổi tài giỏi nổi danh ở B thị chúng ta, Vân Sâm, con phải theo Trương tổng học hỏi thêm nha."
"Dạ tổng quá khen." Trương Hàm khách sáo cười, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn không ra nửa điểm tự mãn.
Dạ Vân Sâm không hiểu cách xã giao, cả hành trình khuôn mặt đều không đổi, chỉ khi nào Dạ Thiểm giới thiệu mình với người khác mới hướng đối phương hơi cười cười, độ cong khóe miệng đều có chút cứng ngắc.
Trương Hàm nói: "Dạ Tam công tử dường như không thích ứng loại yến tiệc này lắm."
Nghe vậy, Dạ Thiểm thản nhiên liếc mắt qua Dạ Vân Sâm một cái mới bâng quơ nói: "Vân Sâm ít tham gia các loại yến tiệc như vầy nên có chút không thích ứng." Nói xong, dừng một chút, thấy Trương Hàm không có ý dừng đề tài này, Dạ Thiểm lập tức chuyển sang chuyện khác, không dấu vết dẫn dắt lực chú ý của Trương Hàm.
Cuối cùng đề tài câu chuyện không lại ở trên người mình, Dạ Vân Sâm mới nhẹ nhàng thở ra, an tĩnh đứng một bên nghe bọn họ chuyện phiếm, đợi một hồi lâu phát hiện bọn họ không có ý tứ kết thúc câu chuyện, nhưng không ngừng có người đến tham dự vào, Dạ Vân Sâm cảm thấy nhàm chán muốn chết.
Thừa dịp bọn họ nói chuyện không dứt, Dạ Thiểm bỗng nhiên quay sang nhỏ giọng nói với Dạ Vân Sâm: "Con nếu cảm thấy chán thì tự mình đi dạo đi."
Dạ Vân Sâm quả thực cầu còn không được, vừa nghe vậy liền gật đầu đáp ứng, tìm cơ hội lặng lẽ chuồn ra khỏi đại sảnh. Trong hoàn cảnh chung quanh đều không biết ai, còn có người không ngừng theo dõi mình, may mà thần kinh cậu rất tốt, không cảm thấy không được tự nhiên.
Ra khỏi đại sảnh, bị gió đêm mát mẻ thổi qua, cả người đều cảm thấy có tinh thần. Yến tiệc được tổ chức ở đại sảnh, so với bên trong, ngoài vườn có vẻ lạnh lẽo nhưng lại khiến Dạ Vân Sâm trầm tĩnh lại, tựa hồ âm nhạc bên trong cũng có chút mơ hồ.
Mùa hè nhiệt độ không khí tăng cao, mặc dù là ban đêm vẫn có thể cảm nhận được một tia oi bức, cơn gió đêm ngẫu nhiên thổi qua mới khiến mát mẻ lên một chút.
- ----Cậu quả nhiên không thích hợp với đại sảnh đông người.
Trong lòng Dạ Vân Sâm thản nhiên mà cảm khái một tiếng, chậm rãi đi đến bể bơi, nước hồ xanh thẳm, cậu cúi đầu ngơ ngác nhìn ảnh ngược chính mình trong hồ.
Có thật là không thích ứng hay ngay từ đầu đã không cố gắng tập thích ứng? Cậu muốn mình là loại người như thế nào?
Trong đầu bỗng dưng vang lên câu hỏi như thế. Cậu nhịn không được sửng sốt một chút, càng nhìn ảnh ngược trong nước càng ngốc lăng. Đối với những nghi vấn đó cậu phát hiện thế nhưng không tìm được đáp án.
Cậu muốn mình là loại người như thế nào? Cuộc sống hiện giờ của cậu như vậy có như cậu mong muốn?
Cậu ngẩn ngơ nghĩ.
Cậu năm nay mới mười tám tuổi, sinh nhật mười tám tuổi mới qua vào tháng trước, cậu còn chưa định ra cuộc sống tiếp theo của mình sẽ trải qua như thế nào đã bị người khác vạch sẵn rồi. Chẳng ai hỏi ý kiến cậu, cũng chẳng ai quan tâm đến ý kiến của cậu, cậu chỉ cần nghe lời và làm theo những gì Dạ gia sắp đặt là được rồi.
Gió đêm thổi qua làm sợi tóc trên trán cậu bay lên, ngọn đèn màu vàng trong sân chiếu xuống mặt đất tạo ra một vòng tròn không rõ ràng.
Dạ Vân Sâm nhìn chằm chằm chính mình trong nước.
Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
Từ khi cậu đáp ứng gả cho Cố Duệ thay Dạ Tư Viện, cậu luôn cố trốn tránh không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, chính là vào giờ phút này, khi mà cậu chân chính đứng trong nhà lớn Cố gia, cậu rốt cục không có biện pháp lảng tránh những suy nghĩ sâu trong nội tâm mình không ngừng dâng lên.
Cậu không muốn gả cho Cố Duệ, một chút cũng không muốn!
Cậu mới mười tám tuổi, cuộc sống sau này còn chưa suy nghĩ kĩ, thậm chí một mối tình còn chưa trải qua đã phải gả cho một người chưa từng gặp. Cố Duệ là dạng người gì cậu còn chưa biết, liền muốn đem cả đời mình buộc cùng một chỗ với đối phương.
Cậu không muốn cuộc sống mình như vậy nhưng cậu cũng không có quyền chọn lựa.
Hàng vạn suy nghĩ trong đầu không ngừng bốc lên, cậu phun ra một hơi thật sâu. Có một số việc không phải cứ suy nghĩ là có thể giải quyết được, ngược lại càng làm cho mình thêm khó chịu.
Xa xa, một bé trai mặc áo bành tô màu trắng chạy tới, trong ngực ôm mô hình kim cương biến hình, nhanh như chớp chạy tới bên chân Dạ Vân Sâm, trước khi Dạ Vân Sâm kịp phản ứng, một bàn tay nhỏ bé, mập mạp đã vươn ra kéo ống quần cậu vài cái, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nộn thịt, một đôi mắt to linh động lóe ra quang mang tò mò nhìn về phía Dạ Vân Sâm.
"Anh chính là cô dâu của Duệ ca ca sao?" Đồng âm giòn tan ép hỏi, trong thanh âm không che giấu tò mò, đôi mắt to sáng ngời chớp cũng không chớp theo dõi cậu.
Dạ Vân Sâm bị tình huống bất ngờ này làm có chút trở tay không kịp, cúi đầu kinh ngạc nhìn bé trai, lời nói của bé trai làm cậu có chút giật mình. Thấy Dạ Vân Sâm không trả lời, đồng âm giòn tan tự cho là đúng nói: "Anh lớn lên thật xinh đẹp, tuy là so với Duệ ca ca không bằng, nhưng nếu anh là cô dâu của Duệ ca ca, em không phản đối!"
Dạ Vân Sâm: "..." Đây là đứa nhỏ nhà ai nha?
"Cố Tiểu Thần! Cậu mau lại đây, tớ mới là cô dâu của Duệ ca ca!" Theo một đồng âm bén nhọn vang lên, một thân ảnh phấn hồng xuất hiện trước mặt cậu, bé gái thấy bé trai vừa rồi thân mật khắng khít ôm đùi Dạ Vân Sâm, nháy mắt liền tức giận, hai tay chống nạnh, khí thế lấn áp người: "Cố Tiểu Thần, tớ mới là cô dâu của Duệ ca ca, cậu có nghe thấy không?"
Bé trai tên Cố Tiểu Thần đang ôm chặt đùi Dạ Vân Sâm, làm mặt quỷ với bé gái: "Cậu là người quái dị, Duệ ca ca mới không cần cậu làm cô dâu của ảnh đâu!"
"Cố Tiểu Thần, cậu nói ai là người quái dị?" Thanh âm bé gái càng ngày càng lớn, đứng kế bên đúng là bị tra tấn lỗ tai, Dạ Vân Sâm còn chưa kịp phản ứng, hai đứa nhỏ đã lớn tiếng cãi nhau ầm ĩ.
« Là cậu, tớ nói cậu!" Bé trai năm, sáu tuổi một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy bé gái bị mình nói đến muốn khóc liền cảm giác thành tựu, nháy mắt càng thêm đắc ý, « Cậu là người quái dị, Triệu Tiểu Dĩnh là người quái dị ».
Bé gái bị mắng càng thẹn quá hóa giận, rốt cục không thể kiềm chế mà xông lên, vươn tay liền muốn kéo bé trai đang ôm đùi Dạ Vân Sâm tránh ra, thỉnh thoảng miệng còn phát ra tiếng thét bén nhọn, « Cậu mới là người quái dị, cả hành tinh xấu nhất chính là cậu, chính là cậu. »
Dạ Vân Sâm tự dưng bị kéo vào cuộc khẩu chiến của hai đứa nhỏ: «... »
Mấy đứa nhỏ rất kỳ lạ vừa rồi còn cãi nhau vì tranh xem ai là cô dâu của "Duệ ca ca", lúc này liền biến thành ai là người quái dị.
Biết rõ đối với mấy đứa nhỏ mà giảng đạo lý là hoàn toàn vô dụng, Dạ Vân Sâm đơn giản im miệng. Chính là hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ ở hồ bơi có chút nguy hiểm, Dạ Vân Sâm vừa định đem hai đứa nhỏ tránh ra xa hồ bơi một chút, chợt nghe thấy một thanh âm lạnh lùng: « Cố Thần! »
Bé trai sửng sốt một chút, ngay sau đó kinh hỉ kêu lên: « Duệ ca ca - -» nháy mắt liền buông lỏng tay đang ôm chặt đùi Dạ Vân Sâm ra, hai chân ngắn liền theo hướng thanh âm phát ra chạy tới. Mà bé gái đang ra sức kéo tay bé trai, không ngờ đến Cố Tiểu Thần thế nhưng lại buông lỏng tay ra, lập tức liền ngã về phía sau.
« Cố Tiểu Thần, cậu đứng lại đó cho tớ! » Cô bé muốn ngăn cản bé trai chạy tới gần Duệ ca ca của cô, lập tức kéo chân cậu bé, cậu bé động tác nhất thời không vững, mắt thấy sắp té xuống, luống cuống tay chân muốn ổn định thân hình chính mình.
Thanh niên luôn đứng cách đó không xa xem kịch vui cùng người đàn ông vừa xuất hiện, cả hai sắc mặt liền đổi, còn chưa kịp phản ứng thì đã chậm.
« Ục ục » tiếng của một vật rơi xuống nước vang lên, đồng thời bị rơi vào trong nước lạnh, Dạ Vân Sâm nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, thế nhưng bị hai đứa nhỏ đẩy té xuống nước...
Hai đứa nhỏ vừa cãi nhau lập tức an tĩnh lại, quay đầu nhìn người lúc nãy còn đứng bên cạnh chúng nó giờ phút này lại không ngừng đạp nước, có chút ngốc.
Ngay sau đó, lại nghe thấy « Phù Phù » một tiếng nước, hai đứa nhỏ giống như vừa bừng tỉnh, lập tức oa oa khóc lên, thanh âm cực lớn, kinh động tới những người trong đại sảnh. Nghe thấy âm thanh lớn như vậy, mọi người liền đuổi ra xem, trong lúc nhất thời, mảnh vườn lúc nãy còn vắng lặng lập tức liền náo nhiệt lên.