Ngay khi cậu sắp té xuống sàn nhà, Cố Duệ nhanh tay lẹ mắt vươn tay chụp lại, đem cậu mò trở về, hơi hơi nhướng mày hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"
Dạ Vân Sâm có chút không dám nhìn vào mắt hắn, loại chuyện trộm nhìn người ta ngủ lại bị đương sự trông thấy này thật sự rất xấu hổ, tuy rằng hành động này cũng không có ý tứ gì đặc biệt nhưng cũng đủ khiến người khác suy nghĩ sâu xa.
"Anh sao dậy sớm vậy?" Ánh mắt cậu dao động một khắc, trong đầu chuyển động thật nhanh rốt cục tìm được một cái cớ vụng về mà nói sang chuyện khác.
Cố Duệ không lên tiếng nhìn cậu nửa ngày, con ngươi đen sâu thẳm khó hiểu. Dạ Vân Sâm bị nhìn như vậy hơi có chút thất thần nhưng lại không nhận ra đôi tay đặt bên eo cậu vẫn luôn không có dấu hiệu rời đi.
Do vừa rồi Dạ Vân Sâm thiếu chút nữa ngã xuống đất, Cố Duệ liền phản ứng nhanh vươn tay ôm cậu trở lại liền quên thu hồi, giờ phút này Dạ Vân Sâm không có phát hiện nhưng Cố Duệ lại nhớ rõ.
Chuyện tối qua không phải ảo giác. Cả đêm đồng giường cộng chẩm, mặc dù tư thế ngủ của Dạ Vân Sâm thật ngoan, không hề có động tác huơ tay huơ chân nhưng ban đêm hai người không thể tránh khỏi sẽ có tiếp xúc tứ chi, mà trừ bỏ có chút không quen bên ngoài, Cố Duệ không hề có chút cảm giác chán ghét.
Lòng bàn tay cách một lớp vải dệt mỏng manh nhẹ dán tại thắt lưng mềm mại, ấm áp, cảm giác thực mới lạ cùng thoải mái, hắn theo bản năng không muốn thu tay lại.
Ánh nắng bên ngoài dần dần chiếu rọi, bức màn mềm mại theo gió nhẹ nhàng lay động, thừa dịp đó ánh sáng không chờ được mà theo khe hở lẻn vào, nhưng chưa được bao lâu lại bị bức màn đuổi đi ra ngoài.
Trong căn phòng to lớn lại an tĩnh đến tựa hồ chỉ có thể nghe thấy âm thanh bức màn phất phơ.
Lúc này, dù Dạ Vân Sâm có trì độn cũng cảm nhận được Cố Duệ có chút không bình thường, nhưng trước đó Cố Duệ đã đem tay thu trở về cho nên cậu suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân ở đâu, cuối cùng chỉ đem sự không thích hợp của hắn đổ cho tính khiết phích lại phát tác.
Trong lòng âm thầm cân nhắc hay là vẫn nên đi nói với Cố phu nhân một chút, dù sao muốn một người khiết phích nghiêm trọng phải ở cùng phòng với người khác đích thật là làm người khó xử nha. Hơn nữa ý tưởng khó xử Cố Duệ dù không phát ra từ cậu thì cậu cũng sẽ cảm thấy rất ngại ngùng a.
Lúc này, một thanh âm vang lên đánh vỡ sự an tĩnh trong phòng, cũng đánh vỡ bầu không khí kỳ quái giữa bọn họ.
Dạ Vân Sâm có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, giải thích: "Quên tắt báo thức trên điện thoại." Âm thanh báo thức vang lên chứng tỏ đã bảy giờ sáng, bởi vì muốn đến lớp đúng giờ cậu đều thức dậy vào giờ này.
Cố Duệ quay đầu nhìn nhìn ánh sáng mơ hồ chiếu vào qua ô cửa sổ sát đất, thản nhiên nói: "Nếu đã tỉnh liền dậy thôi."
Nói xong, từ ổ chăn ấm áp ngồi dậy, theo động tác đứng lên của hắn một tia gió lạnh chui vào trong chăn khiến Dạ Vân Sâm nháy mắt lạnh run cả người. Quả nhiên nhiệt độ trên núi vào sáng sớm vẫn rất thấp nha.
Cố Duệ nhìn cậu một cái, "Lạnh?" Vài sợi tóc rơi trên trán hơi hơi chặn ánh mắt hắn, Cố Duệ trong ấn tượng của Dạ Vân Sâm luôn là loại người thanh lãnh tự phụ, trang phục kiểu tóc đều luôn cẩn thận, tỉ mỉ, chưa từng gặp qua Cố Duệ dưới dạng mới rời giường như thế này...
Không khỏi sửng sốt một chút, hồi lâu sau cậu mới kịp phản ứng, "Còn ổn." Nói xong, cậu cũng ngồi dậy, trên đầu mấy sợi ngốc mao loạn xạ, cậu lại không tự biết, lại nghiêm trang chững chạc nói: "Bất quá nhiệt độ không khí trên núi thấp thật."
Con ngươi đen bóng nhiễm một chút ý cười, Cố Duệ bỗng nhiên vươn tay, trong tầm mắt kinh ngạc của Dạ Vân Sâm nhẹ nhàng chơi đùa tóc cậu, nhẹ giọng nói: "Tóc loạn."
Dạ Vân Sâm mờ mịt mà trừng mắt nhìn, Cố Duệ cũng không đợi cậu kịp phản ứng liền xốc lên chăn xuống giường, mãi cho đến khi thân ảnh của hắn biến mất tại cửa phòng tắm, cậu mới kịp phản ứng cảnh tượng mình mới nhìn thấy kia.
Cố Duệ vừa rồi, là cười sao?
Tuy rằng vẫn là biểu tình lãnh đạm nhưng trong nháy mắt đó ánh mắt hắn biến đến thập phần nhu hòa, môi mỏng cũng không giống như dĩ vãng mà mím chặt lại.
Nhưng cậu cũng không hiểu rõ Cố Duệ sao lại đột nhiên cười?
Vấn đề này mãi cho đến khi hai người đi ra khỏi phòng cậu cũng chưa nghĩ ra, vì thế đơn giản liền không nghĩ nữa.
Cố lão gia tử cùng Cố phu nhân nhìn bọn họ cùng đi xuống lầu tỏ vẻ hết sức hài lòng, ý cười nơi khóe miệng cũng không ngừng được, đặc biệt nhìn đến vẻ mặt Cố Duệ cũng không có cái gì không vui, tâm tình bà lại càng thêm sung sướng.
Trải qua cả đêm cùng phòng, không hề phát hiện Cố Duệ có bất luận cái gì không vui, chứng minh bệnh khiết phích của Cố Duệ cũng không phải hoàn toàn không thể cứu, ít nhất hắn cũng không bài xích Dạ Vân Sâm!
Dùng qua bữa sáng, Dạ Vân Sâm bị Cố lão gia tử lôi đi. Tuy rằng Cố lão gia tử là một lão nhân rất uy nghiêm nhưng đối người mà ông cảm thấy thích thì sẽ thập phần hòa ái dễ gần, tuyệt đối sẽ không khiến người khác sinh ra cảm giác xa cách.
Tuy miệng ông chưa nói thích Dạ Vân Sâm nhưng từ đủ loại biểu hiện của ông vẫn rất dễ dàng có thể nhận ra ông đối với Dạ Vân Sâm yêu thích không tầm thường.
Đối với hậu bối mà mình thích, ông luôn không keo kiệt nhiệt tình nhưng lại sẽ không khiến người khác cảm thấy khó tiếp thu. Cho nên ngắn ngủi chưa tới hai ngày, Dạ Vân Sâm đã không tự giác được mà thân cận với ông.
Cậu từ nhỏ tới lớn tiếp xúc với một đám người, hình dạng gì cũng có, nhưng giống Cố gia, đối với một đứa con rơi nhưng lại hòa ái dễ gần, thật sự rất hiếm thấy.
Từ nhỏ đã thấy nhiều đôi mắt lạnh, cậu cũng bất tri bất giác học được dùng sự lãnh đạm tự bảo vệ bản thân, thương tổn cũng tốt, chán ghét cũng thế, chỉ cần học được lãnh đạm cũng sẽ không thương tâm, khổ sở.
Huống hồ, khi gặp nhiều sự đối đãi lạnh lùng như ăn cơm bữa vậy, tính tình ắt hẳn cũng sẽ mau chóng lạnh xuống.
Nhưng mặc dù là tính tình lãnh đạm, khi phát hiện có người thật tâm đối đãi với mình cũng vẫn sẽ cảm động, thay vì so đo với lúc trước thì càng thêm muốn cảm ơn.
Dù sao ở trên đời này, người dệt hoa trên gấm thì nhiều, còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng không được vài người, thậm chí còn có bỏ đá xuống giếng.
Đối với Dạ Vân Sâm mà nói, Cố gia chính là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của cậu, cậu bình thường không nhiều lời, cũng không chứng minh rằng trong lòng cậu không biết phân biệt đúng sai tốt xấu, mà bởi vì qua nhiều năm nhìn rõ người xung quanh, cậu càng có thể dễ dàng phân biệt ai mới là người thật tâm thật lòng.
Cậu cũng không biết trên người mình đến tột cùng có chỗ nào đặc biệt khiến Cố gia đối đãi mình khác biệt như vậy nhưng là cậu vô cùng xác định người Cố gia đều rất hoan nghênh mình trở thành một phần tử của Cố gia, cậu rất quý trọng.
Cùng Cố gia tiếp xúc ngắn ngủi một thời gian, cậu cảm nhận được cậu đã quen thuộc cùng người nhà này ở chung.
Cậu quý trọng hết thảy mọi thứ thậm chí đã bắt đầu chờ mong hôn lễ được diễn ra vào hai tháng sau, chỉ cần hôn lễ kết thúc, cậu liền thật sự trở thành một phần tử của Cố gia!
Huống hồ, hiện tại khi nghĩ đến sẽ qua cả đời cùng Cố Duệ cậu cũng không còn bài xích như trước nữa mà là nhịn không được ẩn ẩn chờ mong, có đôi khi còn sẽ không khống chế được mà bắt đầu tưởng tượng.
Cùng Cố Duệ ở chung một chỗ, cũng là một chuyện không tồi.
"Vân Sâm, biết nơi này là chỗ nào không?" Thanh âm Cố lão gia tử lập tức đem Dạ Vân Sâm từ trong suy nghĩ kéo về hiện thực, vừa nhấc mắt mới phát hiện hai người họ đang đứng trước cửa của một căn phòng độc lập.
Dạ Vân Sâm nhìn nhìn bốn phía, "Đây là nhà kính ạ?" Trong Dạ gia cũng có căn phòng như vậy nhưng của Dạ Thiểm cậu cũng không muốn đi vào, chỉ biết đó là một nhà kính trồng thực vật.
Nghe vậy, Cố lão gia tử cao hứng mà mị mắt cười, vươn tay kéo cửa, "Đi vào, nhìn xem một chút."
Cửa lớn của nhà kính vừa mở ra, một cỗ hương khí thanh tân liền xông vào mũi cậu, khiến Dạ Vân Sâm dừng lại bước chân.
Cả phòng đều là hoa, hoa cỏ đủ loại màu sắc, hình dạng tràn đầy cả không gian một trăm thước vuông, có nụ hoa đang thời điểm mới nhú nụ, có cũng đã nở rộ, kiều diễm ướt át nhìn qua phá lệ đồ sộ mỹ lệ.
Dạ Vân Sâm kinh sợ.
Đây là lần đầu tiên cậu được lạc vào một cảnh giới chỉ toàn hoa tươi như vậy, hiệu ứng thị giác phản ứng vô cùng mãnh liệt, cảnh đẹp trước mắt đem cậu hung hăng kinh diễm, ngơ ngác đứng một chỗ cũng không biết nói gì...
Nhìn biểu tình cậu khó nén sợ hãi than, Cố lão gia tử vuốt vuốt chòm râu không tồn tại, khó nén tự hào nói: "Tất cả hoa trong nhà kính này đều do ta tự tay trồng ra đó."
Nhưng sau này về hưu dọn đến định cư ở nước A, cái nhà kính trồng hoa này mới giao cho người làm vườn xử lý, bất quá vì tình yêu hoa cỏ, hằng năm ông đều đặc biệt về đây hai lần.
"Vân Sâm, con chọn một chậu, lần này trở về ta không mang lễ vật gì cả, xem như này là do lão già tặng con quà gặp mặt."
Dạ Vân Sâm kinh ngạc mà hơi hơi mở to hai mắt, cậu cũng có nghiên cứu về hoa, đã từng chọn học khóa học về thực vật, tất nhiên là biết các chủng loại hoa trước mắt đều thập phần trân quý khó gặp, có một số loại căn bản đã không thể tìm thấy trên thị trường.
Đối với vài người mà nói, này đó đều có thể nói là vật báu vô giá!
Cố lão gia tử như biết cậu đang nghĩ gì trong lòng, vui tươi hớn hở nói: "Mấy đóa hoa này đối với những người không có mắt thưởng thức đều là phung phí của trời, nhưng chỉ cần tặng cho những người có thưởng thức nó thì nó mới có giá trị."
Dạ Vân nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Cố lão gia tử, cậu cũng không ngoài ý muốn Cố lão gia tử biết rõ chính mình yêu thích hoa, cậu tin là trước khi định ra hôn sự này bọn họ cũng đã điều tra qua cậu rồi, cái này cậu có thể lý giải, cho nên cũng không cần tức giận.
Hơn nữa cậu nhìn tâm ý của Cố lão gia tử, rốt cục rõ ràng dụng ý Cố lão gia tử dẫn cậu đến đây nguyên lai là vì đưa một phần lễ gặp mặt cho cậu!
Đối với người yêu hoa mà nói, đây không thể nghi ngờ là nhịn đau bỏ đi thứ mà mình yêu thích, phần lễ vật đầy tâm ý như vậy là món quà mà qua nhiều năm như vậy Dạ Vân Sâm mới nhận được!