• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Tích

Xe vững vàng chạy đi xa, rồi dần hòa cùng dòng xe cộ tấp nập trên đường. Đèn xe dày đặc cùng với những ngọn đèn hai bên đường dường như muốn đem ban đêm thành phố chiếu rọi đến sáng trưng như ban ngày. Tuy là phồn hoa, náo nhiệt như vậy nhưng cái loại ánh sáng do con người tạo ra này lại khiến nó lộ ra đôi chút khí tức lạnh như băng, không thể sánh bằng với thái dương buổi sáng sớm.

Dạ Vân Sâm ngồi hàng ghế sau, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn cảnh đêm không ngừng chạy qua ngoài cửa sổ, thật là một khung cảnh náo nhiệt, hoa lệ, lại khiến cho người ta cảm thấy vẻ giả dối, yếu ớt đằng sau nó, giống như chỉ cần chạm nhẹ liền sẽ dễ dàng đổ nát.

« Cố Duệ vừa rồi nói gì với con? » Dạ Thiểm vẫn luôn nhắm mắt không biết có ngủ hay không bỗng dưng lên tiếng đem Dạ Vân Sâm đang chìm trong đống suy nghĩ kéo ra ngoài.

Dạ Vân Sâm thu hồi tầm nhìn ngoài cửa sổ xe, báo lại chi tiết: « Anh ấy bảo ngày mai cùng đi chọn nhẫn cưới. »

« À? » Dạ Thiểm nhẹ nhàng hạ mắt, nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc, « Như vậy xem ra, ấn tượng Cố Duệ đối với con rất tốt? » Cố Duệ thế nhưng chủ động đề xuất muốn đi chọn nhẫn cưới, điểm ấy ngược lại ra ngoài dự đoán của ông.

Hôn sự này nguyên bản chính là tạo nên từ nhu cầu của hai phía. Ông cứ tưởng rằng lấy Cố Duệ làm người hẳn sẽ đến ngày cử hành hôn lễ mới lộ diện một chút, loại chuyện như chọn nhẫn cưới này cũng chỉ là trên hình thức, sẽ cử người làm.

Ông quay đầu thản nhiên quét mắt liếc nhìn Dạ Vân Sâm một cái, cái nhìn kia nói không nên lời là có ý gì. Dạ Vân Sâm nhìn lại ông, trong mắt không hề có chút cảm xúc dư thừa, « Đại khái cũng không chán ghét đi. » Nói xong, cậu theo bản năng cúi nhìn bộ quần áo trên người mình. Bộ quần áo này là do Cố Duệ tìm cho cậu, quần áo lúc trước hoàn toàn ướt đẫm không thể mặc được chỉ có thể đổi bộ Cố Duệ tìm giúp này. Sau một hồi tiếp xúc, trừ bỏ cảm giác Cố Duệ tương đối lãnh đạm ở mặt ngoài, nhưng hẳn sẽ không thực khó ở chung.

Dạ Thiểm bỗng dưng ý tứ không rõ mà cười một chút, thản nhiên nói: « Cố Duệ có bệnh khiết phích, những người trong tầng lớp thượng lưu ai cũng biết chuyện này. Con ngày mai nhớ rõ cố gắng không cần tiếp xúc với cậu ta nhiều. »

Dạ Vân Sâm sửng sốt. Trong đầu tự dưng nhớ tới khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia, tựa như đối với chuyện hắn có bệnh khiết phích rất không ngoài dự đoán.

« Con biết » Cậu có chút không yên lòng gật gật đầu, trong lòng lại ẩn ẩn có chút chờ mong ngày mai mau đến.

Dạ Thiểm tà liếc mắt cậu một cái, như có điều suy nghĩ mà thu hồi tầm mắt.

Xã giao là việc phi thường mệt mỏi. Sau khi trở lại Dạ gia, Dạ Vân Sâm rất nhanh đi tắm rửa chuẩn bị ngủ. Với cậu mà nói, xã giao cả một buổi tối so với làm cái khác thì mệt mỏi hơn nhiều. Tuy tinh thần mệt muốn chết hận không thể lập tức ngã đầu liền ngủ nhưng nằm trên giường lăn qua lộn lại một hồi lại như thế nào cũng không ngủ được.

Suy nghĩ của cậu không thể khống chế mà lại nghĩ đến Cố Duệ. Đại khái chắc do Cố Duệ sắp trở thành bạn đời tương lai cho nên cậu không có biện pháp không thèm để ý đến hắn, sau lại không biết như thế nào liền ngủ mất. Chờ cậu lần nữa mở to mắt, ngoài cửa sổ đã sáng trưng, vừa nhìn đồng hồ thế nhưng sắp mười giờ.

May mà môn học buổi sáng là tiết thứ tư cũng không đến trễ. Chậm rãi rời giường thu thập một chút, đến trường học khi chuông vào học vừa vặn vang lên. Cậu vừa mới bước một bước vào lớp, phòng học vốn ồn ào náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh lại, tầm mắt mọi người cơ hồ đều dừng trên người cậu. Dạ Vân Sâm xem như không cảm nhận được, chậm rì rì đi đến vị trí quen thuộc ngồi xuống.

Phòng học trước giờ chưa bao giờ an tĩnh đến vậy, tầm mắt mọi người hữu ý vô ý đều nhìn nhìn Dạ Vân Sâm. Mà Dạ Vân Sâm vốn quen đem chính mình biến vô hình, liền xem nhẹ bầu không khí có phần kỳ quái này.

Bả vai đột nhiên bị đẩy đẩy một cái, Dạ Vân Sâm quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Trần Vũ nhìn mình chằm chằm, giống như ăn trộm mà nhìn nhìn xung quanh, kéo cậu ra ngoài, « Cậu đi ra ngoài với tớ một chút ».

Dạ Vân Sâm ghế còn chưa ngồi nóng đã bị kéo ra ngoài, giãy dụa vài cái phát hiện không thể tránh thoát, đơn giản cũng mặc kệ gã, chính là biểu tình trên mặt càng thêm khó hiểu.

Trần Vũ kéo Dạ Vân Sâm đi thẳng đến chỗ ngoặt hành lang không người mới dừng lại, xoay người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cậu: « Vân Sâm, tớ hỏi cậu, sáng nay rất nhiều nói cậu phải gả cho Cố gia Đại thiếu gia, chuyện này có thật không? » Trần Vũ cảm thấy, mình chính là bạn thân nhất của Dạ Vân Sâm, chuyện lớn như vầy gã không thể không quan tâm.

Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn, đối với vấn đề này một chút cũng không ngoài ý muốn. Hôm qua tại tiệc sinh nhật của Cố phu nhân đã công bố hôn sự của cậu cùng Cố Duệ, Trần Vũ biết cũng không tính kỳ lạ, chính là cậu không nghĩ tin tức truyền đi thật nhanh a~.

« Là thật! »

Trần Vũ trừng lớn hai mắt, gã không nghĩ tới Dạ Vân Sâm cứ như thế thừa nhận. Khi hỏi ra vấn đề này, trong lòng gã còn ôm một chút hy vọng, cứ mong chỉ là tin vịt mà thôi, gã cũng biết khả năng rất nhỏ nhưng vẫn không nhịn được có chút chờ mong, nhưng Dạ Vân Sâm lại thừa nhận, cậu thừa nhận chuyện này!

« Cậu sao lại hồ đồ như thế? Liền tính cậu phải lập gia đình cũng không cần gả cho Cố gia Đại thiếu nha, chẳng lẽ những lời trước kia tớ nói hoàn toàn không lọt tai cậu sao? »

Dạ Vân Sâm nhìn gã, yên lặng gật đầu.

Trần Vũ: «... »

Trần Vũ trừng mắt liếc cậu một cái, cả giận nói: « Bình thường đều đem lời nói của tớ vào tai này ra tai kia, xem ra cậu rất thiếu đánh! » Nói xong, nhìn Dạ Vân Sâm vẫn một bộ thờ ơ, đối với lời nói của mình chẳng có chút phản ứng nào, nhất thời mình dễ dàng kích động thật giống như đồ ngốc.

Gã bất đắc dĩ thở dài, lo lắng nói: « Cậu phải lập gia đình cũng không có gì nhưng vì cái gì phải gả cho Cố gia Đại thiếu chứ? Những lời đồn đại về Cố gia Đại thiếu ở B thị chẳng lẽ cậu chưa nghe qua? Cậu là tính gả qua đó rồi thủ tiết cả đời hay là làm một cái "hồng hạnh xuất tường" (*) hả? »

(*) ý là ngoại tình í

Dạ Vân Sâm chỉ yên lặng nhìn gã, « Cậu suy nghĩ nhiều ».

« Nếu không, cậu gả cho hắn để làm gì? » Trần Vũ thật nhanh bị cậu tức chết, chính mình gấp muốn chết, đương sự lại như không hề quan tâm, quả thật là hoàng đế không vội thái giám vội!

Dạ Vân Sâm nói: « Tớ cái gì đều không làm! » Cậu chỉ nghĩ chuyện mẹ cậu sẽ mau chóng được giải quyết. Dạ Tư Viện đã hứa hẹn rằng nội trong tuần này sẽ giải quyết xong xuôi, về những thứ khác, cậu tạm thời không nghĩ nhiều.

Trần Vũ bỗng nhiên như người bị chặn họng, một câu đều không nói nên lời, gã nhíu mày, nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu, « Là Dạ gia buộc cậu sao? » Vừa dứt lời còn chưa chờ cậu trả lời, trong lòng gã đã tản ra một trận lửa nóng, gã rất muốn rống Dạ Vân Sâm một câu: nếu không phải ý nguyện bản thân vì sao không phản kháng?

Nhưng gã biết sau khi rống xong trừ bỏ giúp bản thân phát tiết cũng không có một chút giá trị thực tế nào. Dạ gia đối đãi Dạ Vân Sâm như thế nào, một năm nay gã đã xem trong mắt, mà thái độ Dạ Vân Sâm như thế nào cũng phi thường rõ ràng. Có đôi khi Dạ Vân Sâm khiến gã cảm thấy là cậu nhẫn nhục, chịu đựng nhưng mỗi người tính cách không giống nhau, gã vô pháp đem ý nghĩ chính mình áp đặt trên người người khác.

Dạ Vân Sâm thản nhiên nhìn gã một cái, thật nhanh liền thu hồi tầm mắt, « Không có ai bức tớ cả ». Cậu biết trong lòng Trần Vũ nghĩ gì, nhiều ít sẽ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi? Thấy cậu thỏa hiệp có vẻ không có chủ kiến, cậu cũng không muốn đi giải thích, người khác thấy cậu như thế nào cậu cũng không để ý. Huống hồ, có một số việc chỉ có chính mình biết, giải thích nhiều hơn nữa, người khác cũng không lý giải được.

Dù sao ở trên đời cho tới bây giờ cũng không có cái gọi là "cảm động lây"!

Trần Vũ ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng rời đi của Dạ Vân Sâm, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài đuổi theo. Lúc hai người cùng xuất hiện tại phòng học đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người, loại ánh mắt nào cũng có, nhưng nhiều nhất, vẫn là vui sướng khi người gặp họa.

Đối với chuyện Dạ Vân Sâm phải gả cho Cố gia Đại thiếu, trên cơ bản không ai cảm thấy hâm mộ, đương nhiên không trừ có chút đỏ mắt với thân phận Cố gia Đại thiếu phu nhân, nhưng phần lớn người vẫn là ôm tâm tính xem kịch vui. Dù sao, lời đồn Cố gia Đại thiếu không được đã đồn đại lâu, đã từng có minh tinh đang hồng muốn đáp lên Cố gia Đại thiếu, không tiếc mua người của khách sạn, lõa thể xuất hiện trên giường Cố gia Đại thiếu, cuối cùng lại bị không lưu tình ném ra ngoài!

Lúc ấy, Đệ nhất mỹ nữ cả giới giải trí công nhận cứ như vậy bị ném ra ngoài, ước chừng trở thành câu chuyện cười một đoạn thời gian. Từ đó trở đi, các thiếu nam thiếu nữ không tin, lớp lớp đứng lên thử một chút nhưng cuối cùng đều thất bại, chưa có ai thành công, không quản đó là ai Cố gia Đại thiếu một chút phản ứng cũng không có. Vì thế, lời đồn Cố gia Đại thiếu không được không biết từ lúc nào bắt đầu, đã trở thành chuyện mọi người ngầm thừa nhận.

Dù sao, một người đàn ông điều kiện ưu tú như thế, hai mươi lăm năm vẫn luôn bảo trì độc thân, bên người một cái scandal cũng không có, không quản nam nữ, bên ngoài luôn thủy chung khoảng cách an toàn nhất định, thật sự là phi thường không thích hợp, muốn người ta không nghĩ vậy cũng khó.

Bởi vậy, tuy rằng Cố Duệ các phương diện khác đều đủ để miểu sát (*) đại bộ phận cao – phú – soái nhưng chỉ cần ở mặt này có vấn đề đều khiến người chùn chân, dù sao, ai nguyện ý cả đời thủ tiết chứ? Lấy thân phận địa vị Cố gia, ai lại dám hồng hạnh xuất tường?

(*) nôm na là giết chết trong một giây í (ngôn ngữ game)

Chồng không được lại không dám xuất tường, cũng chỉ có thể thủ tiết cả đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK