Có lẽ ánh mắt bà ngoại cậu sẽ thẳng thắn một chút, mà ánh mắt của Phụng lão phu nhân lại có vẻ hàm súc hơn, nhưng tia mềm mại ẩn ẩn bên trong đó không phải là ảo giác.
Khóe miệng Phụng lão phu nhân cứng ngắt, giật giật, giống như muốn cong lên nhưng cuối cùng vẫn là hơi mím nhẹ lại, nhẹ nhàng gật gật đầu, « Con lớn lên rất giống ông nội con lúc còn trẻ. »
« Ách? » Lời nói của Phụng lão phu nhân khiến Dạ Vân Sâm hơi hơi sửng sốt, thường sẽ có người nói cậu lớn lên giống ba nhưng đây là lần đầu tiên có người nói cậu giống ông nội. Nhưng cậu rất nhanh thông suốt, Phụng lão phu nhân là người quen cũ của ông nội, nếu cảm thấy như vậy cũng thật bình thường.
Lúc này, Phụng lão phu nhân chuyển dời ánh mắt mang theo suy tính về phía Cố Duệ, một chút ẩn ẩn tìm tòi nghiên cứu khiến trong lòng Cố Duệ hơi động, loại cảm giác này làm hắn cảm thấy mình giống như đang đứng trước mặt người lớn bên vợ, loại ánh mắt này nếu như xuất phát từ bất kỳ lão nhân gia nào Cố Duệ sẽ không cảm thấy kỳ quái nhưng chỉ độc nhất phát ra từ Phụng lão phu nhân lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quái dị.
Phụng lão phu nhân không phải là một người sẽ tùy tiện xem người khác là hậu bối, cho tới giờ trong mắt bà hoàn toàn không có khái niệm người lớn người nhỏ, mà chỉ có kẻ địch hoặc bằng hữu lợi ích. Lần gặp mặt trước, Phụng lão phu nhân là dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn hắn, nhưng lúc này gặp lại, hắn có thể cảm giác được bà đang nghiên cứu, đánh giá chính mình.
Trong lòng tuy nghi hoặc nhưng hắn vẫn thản nhiên đón nhận tầm mắt Phụng lão phu nhân, nói rằng: « Cháu không mời mà tới, mong Phụng lão phu nhân không trách. »
Phụng lão phu nhân dừng một chút, tầm mắt dừng trên đôi tay đang nắm nhau của hai người, mắt hơi chớp một cái, cũng thản nhiên nói: « Cháu Cố khách khí, khó được cháu không chê bà già ta mà còn đến thăm, ta vui sướng còn không kịp. » Nói thì nói vậy, nhưng biểu tình của bà không một tia vui sướng, bộ dáng lạnh lùng thản nhiên có thể nhìn ra rất không hoan nghênh.
Mà ngay cả Dạ Vân Sâm cũng cảm giác được bầu không khí kỳ quái giữa hai người, nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng vẫn là nhìn về phía Phụng lão phu nhân, có chút ngượng ngùng mà cười cười với bà: « Phụng lão phu nhân, có thể bà không biết, cháu cùng Cố Duệ sắp kết hôn, lần này đến Lê Nguyên trấn để chụp ảnh cưới, là do cháu bảo anh ấy theo cùng, không nói trước với bà, là cháu không suy xét chu đáo. »
Lời này của Dạ Vân Sâm vốn tưởng muốn giải thích nguyên nhân vì sao Cố Duệ xuất hiện ở đây, lại không nghĩ rằng khi nghe xong lời này sắc mặt Phụng lão phu nhân ngược lại càng thêm lãnh đạm, ánh mắt trầm trầm nhìn về phía Cố Duệ, ngay cả Dạ Vân Sâm cũng cảm nhận được một chút bất mãn trong đó.
Đây là lần đầu tiên có người bất mãn rõ ràng với Cố Duệ như vậy, mà điều quan trọng là bọn họ căn bản không biết lý do vì sao Phụng lão phu nhân bất mãn với Cố Duệ, Dạ Vân Sâm không biết, Cố Duệ cũng không biết, hắn ẩn ẩn cảm thấy trong đó có ẩn tình, Phụng lão phu nhân luôn luôn che giấu cảm xúc làm sao có thể biểu hiện ra rõ ràng như thế? Nhưng ẩn tình đó gì chứ? Sau khi trở hắn phải sai người đi điều tra mới được.
Đại khái Phụng lão phu nhân cũng nhận ra mình biểu hiện tâm tình quá mức rõ ràng, ánh mắt hơi chút thu liễm, nói với Dạ Vân Sâm: « Nếu đã đến thì liền ở lại ăn một bữa cơm với bà già này đi. »
Đối với yêu cầu của Phụng lão phu nhân, hai người đương nhiên đáp ứng, lúc người giúp việc chuẩn bị cơm trưa, Dạ Vân Sâm lại cùng Phụng lão phu nhân hàn huyên trong chốc lát, đều là nói chuyện nhà. Sau một lúc trò chuyện, Dạ Vân Sâm càng kiên định ý nghĩ Phụng lão phu nhân là một người dễ ở chung, tất nhiên ý nghĩ này của cậu không được Cố Duệ đồng tình.
Khi Dạ Vân Sâm đang kể lại những chuyện lý thú phát sinh trong quá trình chụp ảnh trong mấy ngày nay, một người nữ giúp việc cầm một cái hộp được đóng gói tinh mỹ đến trước mặt Phụng lão phu nhân, bà nhận lấy, nói với Dạ Vân Sâm: « Ta với cháu coi như một lần gặp mà như đã quen từ trước, cái này coi như là lễ gặp mặt mà ta tặng cháu. »
« Này... » Từ vẻ mặt có thể nhìn ra được cậu có bao nhiêu kinh ngạc. Sau khi Phụng lão phu nhân nói xong, cậu theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ, hiển nhiên chính là gặp phải tình huống không biết làm sao liền tự nhiên mà làm ra phản ứng như vậy, Phụng lão phu nhân vẫn luôn theo dõi cậu đương nhiên cũng chú ý đến hành động này, không khỏi thở dài trong lòng.
Dạ Vân Sâm ỷ lại Cố Duệ hoàn toàn nằm trong dự liệu của bà, có lẽ, tràng hôn sự giữa hai nhà Cố Dạ này là do hai đương sự là tình tình nguyện nguyện.
Khi nhận được ánh mắt hỏi ý của Dạ Vân Sâm, Cố Duệ chỉ ngừng lại một chút, liền khẽ gật đầu, nhìn bộ dáng Phụng lão phu nhân, ắt hẳn lễ vật này đã được chuẩn bị từ sớm, huống hồ nói như thế nào cũng là một chút tâm ý của người lớn, nếu không nhận sẽ có vẻ không nể mặt lắm.
« Cảm ơn. » Lúc này Dạ Vân Sâm mới nhận lấy.
Thấy cậu nhận lấy, trong mắt Phụng lão phu nhân rốt cục hiện lên một chút ý cười, đôi mắt tràn ngập cơ trí ẩn ẩn phiếm chút ánh nước, Cố Duệ như có điều suy nghĩ nhìn bà một cái, không hề lên tiếng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dạ Vân Sâm, thiếu niên khi nhận được quà nhìn qua có chút vui sướng cùng ngại ngùng, đại khái là có chút cảm giác được sủng mà kinh.
Cùng Phụng lão phu nhân dùng qua cơm trưa, hai người ngồi trong chốc lát liền trở về, Phụng lão phu nhân tự mình đưa bọn họ đến cửa chủ trạch, nếu như Dạ Vân Sâm vẫn luôn không nói không cần bà tiễn, có lẽ bà sẽ đưa bọn họ ra tới cổng luôn. Phụng lão phu nhân vẫn luôn nhìn theo nơi thân ảnh bọn họ biến mất, cái lưng thẳng tắp đứng trước cửa chủ trạch, môi mím thật chặt, trong mắt ẩn ẩn một tia cảm xúc phức tạp.
Một hồi lâu, Phụng lão phu nhân mới xoay người vào nhà, ngồi lẳng lặng trầm tư trên ghế chủ vị nửa ngày, bỗng nhiên nói rằng: « Gọi điện thoại cho ông Dạ. »
Quản gia sống hơn nửa đời người ở Phụng gia, khi nhìn thấy khuôn mặt Phụng lão phu nhân không chút biểu tình, một đôi mắt lạnh lùng, mang theo một loại bình tĩnh, liền không dám chậm trễ, lập tức gọi cho Dạ lão gia tử. Y biết ông Dạ trong miệng Phụng lão phu nhân chính là Dạ lão gia tử.
Điện thoại mới vừa gọi qua mấy giây liền có người bắt máy, không biết có phải đối phương vẫn luôn canh giữ bên cạnh điện thoại hay không? Quản gia đưa điện thoại cho Phụng lão phu nhân liền thức thời ra lệnh những người khác lui xuống, phòng khách rộng lớn phút chốc chỉ còn lại một mình Phụng lão phu nhân.
« Ông không tính giải thích với tôi sao? » Giọng Phụng lão phu nhân khàn khàn không chút phập phồng, nghe qua vô cùng bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng cảm thấy khủng bố. Nếu gặp những người khác thì ắt hẳn sẽ bị dọa đến chân mềm nhũn. Dù sao qua nhiều năm như vậy, Phụng lão phu nhân cũng không thiếu thủ đoạn cứng rắn, những người chọc bà tức giận sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng Dạ lão gia tử dường như không chút sợ hãi, lẳng lặng nghe xong lời của bà mới chậm rì rì hỏi ngược lại: « Bà muốn nghe giải thích chuyện gì? »
« Về hôn sự của Vân Sâm cùng Cố Duệ. »
Nghe vậy, Dạ lão gia tử "A" một tiếng, dùng một loại ngữ khí hơi bất đắc dĩ nói rằng: « Chuyện này Tư Viện giấu tôi làm, khi tôi biết thì mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi. »
« Ông cho là tôi sẽ tin tưởng những lời này sao? » Phụng lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, « Những lời này đem lừa gạt những thiếu nữ vô tri thì được, chuyện gì của Dạ gia Đại tiểu thư mà không nằm trong tay ông? Làm sao mà Dạ Tư Viện có thể giấu giếm ông được chứ? »
Lời nói của Phụng lão phu nhân mang theo bất mãn rõ ràng, cũng không hề nghĩ sẽ che giấu phẫn nộ. Nhưng Dạ lão gia tử lại giống như hoàn toàn không nhận thấy, trầm mặc nửa ngày mới thản nhiên nói rằng: « Bây giờ nói chuyện này để làm gì? » Bối cảnh Phụng gia tuy lớn nhưng phải xem là đem so với nhà nào. Nếu so với Cố gia cũng chỉ là ngang tay nhau, hôn sự đã định, không có khả năng thay đổi, vậy thì cần gì phải truy vấn?
Làm sao mà Phụng lão phu nhân không biết điểm này? Chính là bởi vì biết được cho nên mới càng thêm tức giận, bà hoàn toàn không biết chuyện này, chờ đến khi bà biết thì mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi.
Ngữ khí Dạ lão gia tử chậm lại, nói rằng: « Hôm nay bà đã gặp qua Vân Sâm cùng Cố Duệ rồi cho nên hẳn là cũng có thể nhìn ra Vân Sâm có tình cảm với Cố Duệ đi? Gả nó cho Cố Duệ cũng không hẳn là chuyện xấu! » Ít nhất Cố Duệ có năng lực bảo hộ Vân Sâm.
Phụng lão phu nhân nhất thời bị nghẹn, thân là người từng trải, bà sao không nhìn ra ánh mắt Dạ Vân Sâm khi nhìn Cố Duệ tràn ngập ỷ lại, không những vậy, còn có như ẩn như hiện tình yêu, ánh mắt như thế chỉ khi ở bên cạnh người mình yêu mới có thể xuất hiện.
« Ông cũng đừng quên những lời đồn đãi về Cố Duệ, nếu những lời đồn đó là thật vậy sẽ khiến Vân Sâm đánh mất hạnh phúc cả đời nó. »
Nói đến vấn đề này, Dạ lão gia tử nhất thời có chút đuối lý, sờ sờ cái mũi, khụ một tiếng mới lên tiếng: « Ừm, Vân Sâm cũng là nam, cho nên... »
Nghe nói như thế, Phụng lão phu nhân thiếu chút nữa bị tức mà cười, trong tim nghẹn một hơi, bà một chút cũng không muốn nói chuyện với ông ta nữa, trực tiếp cúp điện thoại, từ chối vài cuộc gọi lại của đối phương sau đó liền khóa máy. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm xúc của bà dao động lớn đến thế, bà cần có thời gian để bình phục lại tâm tình của mình.
Đối với cuộc điện thoại giữa Phụng lão phu nhân và Dạ lão gia tử, Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ đương nhiên là không hề biết. Sau khi rời khỏi Phụng trạch, hai người trở lại biệt thự ngủ một đêm, ngày hôm sau liền chuẩn bị trở về B thị. Vài ngày ngắn ngủi vừa qua đã khiến Dạ Vân Sâm yêu thích Lê Nguyên trấn, nghĩ đến phải rời khỏi đây trong lòng cậu tràn đầy không muốn.
Cố Duệ nói: « Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến. »
Nghe vậy, Dạ Vân Sâm lập tức tươi cười trở lại. Cậu đã không còn cảm thấy kinh ngạc vì sao Cố Duệ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm mình nữa rồi, loại chuyện này trải qua nhiều sẽ trở thành thói quen, dù sao hiện tại xem ra, Cố Duệ cơ hồ có thể sánh cùng siêu nhân rồi, rõ ràng chỉ lớn hơn mình có bảy tuổi sao lại có thể lợi hại như thế chứ?
Cố Duệ cứ như vậy thật sự sẽ khiến cậu nhịn không được càng thêm sùng bái!
« Lần sau là lúc nào? »
Cố Duệ nhìn cậu một cái, « Lúc nào cũng được, chỉ cần em muốn. »
Tươi cười nơi khóe miệng Dạ Vân Sâm lại càng sâu hơn, « Thật không? »
Câu trả lời của Cố Duệ chính là trực tiếp ôm cậu vào lòng, « Em muốn đi đâu, anh sẽ dẫn em đi. »