Chờ đến lúc Mộc Khiết Ninh nguyện ý thả người thì trời đã khuya hẳn. Bởi vì lo lắng một người con gái như Mộc Khiết Ninh tối khuya lại tự mình trở về, hai người đành hộ tống cô đến dưới lầu căn hộ của cô, cũng là cùng một kiểu với nhà ở của Cố Duệ, chỉ khác nhau ở tầng trệt.
Lúc đứng dưới lầu, Mộc Khiết Ninh mỹ mãn nhìn hai người, cười tủm tỉm nói rằng: "Cảm ơn hai vị hộ hoa sứ giả, lần sau có thời gian lại hẹn hai người ra ngoài chơi." Nói xong liền bước chân nhẹ nhàng đi vào trong.
Hai người đứng nhìn theo cô một hồi mới xoay người rời đi.
Thời gian đã có chút trễ, không khí liền trong trẻo hơn, gió đêm cũng dần lạnh, ánh trăng trốn vào trong tầng mây chỉ còn sắc đèn đường mờ nhạt tản ra ánh sáng mờ mịt.
Hai người sóng vai đi tới, ảnh ngược bóng dáng hai người giao vào nhau kéo thật dài trên mặt đất, thật giống như hai người đang ôm chầm thân mật cùng một chỗ.
Dạ Vân Sâm nhìn chằm chằm bóng dáng hai người nửa ngày, bỗng nhiên nghiêng nghiêng đầu, làm cho hình ảnh trên đất nhìn qua như là chính mình đang tựa đầu vào vai Cố Duệ, trộm giương mắt liếc nhìn Cố Duệ một cái, phát hiện hắn tựa hồ cũng không có chú ý tới, lại nhịn không được mà nâng khóe miệng lên, lộ ra một chút ý cười.
Đột nhiên tay bị người dùng lực nắm chặt, Dạ Vân Sâm kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi con ngươi tối đen đang lẳng lặng ngưng mắt nhìn mình, cậu dừng một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Duệ trầm mặc trong giây lát, lực đạo nắm càng chặt hơn, thấp giọng nói: "Tôi đưa em trở về."
Dạ Vân Sâm nghi hoặc nhìn hắn trong chốc lát, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói rằng: "Làm phiền anh."
Hôm nay cậu phải trở về Dạ gia. Ngày hôm qua, Dạ Tư Viện gọi điện thoại bảo cậu buổi chiều sau khi tan học phải trở về liền, ngược lại cậu không nghe theo ý cô ta trễ thế này mới về, lấy tính tình Dạ Tư Viện ắt hẳn sẽ vô cùng tức giận.
Nói thật, có thể nhìn thấy Dạ Tư Viện tức giận, kỳ thật cậu có một chút vui sướng nho nhỏ khi người gặp họa.
Khoảng cách từ nhà Cố Duệ đến Dạ gia cũng không xa lắm. Nửa giờ sau, Cố Duệ đã đưa cậu tới cổng. Dạ Vân Sâm xuống xe, quay đầu phát hiện Cố Duệ cũng theo xuống, cho rằng hắn muốn đi vào ngồi một chút, cậu liền có chút ngại ngùng nói rằng: "Đã khuya rồi, ngày mai anh không phải đi làm sao? Sớm chút trở về nghỉ ngơi đi!"
Cố Duệ khẽ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì đi đến trước mặt Dạ Vân Sâm, con ngươi tối đen chuyên chú nhìn cậu, trầm trầm nói rằng: "Hôn chúc ngủ ngon."
Lời nói mới vừa rơi xuống, hắn liền nâng lên hai tay ôm lấy bả vai Dạ Vân Sâm, cúi đầu xuống, hôn một chút lên môi cậu.
Lúc đầu, Dạ Vân Sâm có chút không kịp phản ứng mãi đến lúc trên môi truyền đến xúc cảm vừa chạm vào đã lướt qua, mềm mại ấm áp, khác xa khí chất thanh lãnh trên người Cố Duệ. Cậu trừng mắt nhìn rốt cục kịp phản ứng, mặt mày cong lên, ý cười nhẹ từ trong con ngươi trong trẻo phát ra.
"Hôn chúc ngủ ngon." Cậu nhẹ giọng lặp lại, hơi hơi kiễng mũi chân, bắt chước Cố Duệ hôn một cái, trong mắt mới hiện lên một tia ngại ngùng, lui về phía sau hai bước, nhẹ giọng nói rằng: "Em nhìn anh đi."
Gió đêm lành lạnh nhưng trong lòng hai người lại như có công tắc bật mở một dòng nước ấm chảy ra, ánh sáng mờ ảo không nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt Cố Duệ hiện ra một tia thản nhiên lo lắng, bộ dáng lãnh ngạnh cũng biến đến nhu hòa.
Hắn theo lời cậu ngồi vào trong xe, hạ cửa kính xe xuống nhìn Dạ Vân Sâm, "Vào nhà đi." Xe thong thả khởi động, lặng yên không tiếng động mà chầm chậm đi xa.
Dạ Vân Sâm mỉm cười phất tay cùng hắn nói lời tạm biệt, dưới bóng đêm nặng nề, chiếc xe màu đen chạy càng lúc càng xa, từ từ đã không còn nhìn thấy nữa, cậu vẫn đứng tại chỗ không động nhìn theo. Trong lòng có một loại cảm giác trướng đến tràn đầy, này đối với cậu chính là một loại thể nghiệm mới lạ, cậu không tự chủ được đưa tay sờ sờ trái tim chính mình, khóe miệng không thể khống chế mà nâng cao, ý cười trong mắt lại càng thêm sâu sắc.
Hít vào một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo mãnh liệt tràn vào lồng ngực, lại không có biện pháp làm cảm giác xôn xao trong lòng hạ xuống, cậu xoay người vào nhà, một đường đều mang theo tươi cười không tự biết, mãi cho đến khi nhìn thấy Dạ Tư Viện hai tay khoanh trước ngực ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất không thấy, lập tức liền biến trở về biểu tình lãnh đạm trước kia.
Một bộ mặt lạnh tanh, tư thế khởi binh vấn tội, Dạ Tư Viện ngồi trên ghế salon nghe được động tĩnh, mặt không đổi sắc quay lại, khi nhìn thấy là Dạ Vân Sâm, một khuôn mặt đen lập tức xuất hiện!
"Không phải sớm đã nói với cậu sau khi tan học phải về nhà ngay sao? Cậu lại chạy đi đâu hả? Thế mà dám để tôi chờ cậu lâu như vậy!" Dạ Tư Viện quả thật giận điên rồi!
Chính cô ta trở về cũng không tính là sớm, tuy rằng cô ta muốn Dạ Vân Sâm sau khi tan học phải về liền nhưng tới tám giờ hơn cô ta mới về, trong suy nghĩ cô ta, Dạ Vân Sâm phải chờ chính là chuyện đương nhiên! Nghĩ tới cảnh cậu ta chờ, cô ta đều muốn cười trộm!
Nhưng cô ta trăm triệu không ngờ tới chính là Dạ Vân Sâm vốn luôn dễ ức hiếp thế nhưng dám để cô ta đợi! Từ tám giờ hơn đến bây giờ sắp mười một giờ đêm, cậu ta thế nhưng dám làm cô chờ ba tiếng đồng hồ!
Quả thật là đáng giận đến cực điểm! Ai cho nó cái lá gan này!
Sắc mặt Dạ Tư Viện âm trầm đến sắp nhỏ nước, ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm Dạ Vân Sâm, một khuôn mặt xinh đẹp bị cô ta gây sức ép đến xuất hiện vẻ hung tàn, phẫn nộ nói: "Hay là nói cậu bây giờ đã có Cố gia làm chỗ dựa nên không sợ trời không sợ đất? Cũng dám không nghe lời tôi?"
Dạ Vân Sâm mặt không đổi sắc đón nhận tầm mắt phẫn nộ cùng chán ghét của cô ta, thản nhiên đáp: "Trước khi cô gọi đến đã hẹn với Cố Duệ trước, vốn định nói với cô nhưng cô tắt máy quá nhanh, chưa kịp nói, hơn nữa tôi cũng không nghĩ hôm nay sẽ về trễ như vậy!"
Nghe được tên Cố Duệ, sắc mặt Dạ Tư Viện rất nhanh hiện lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh liền lướt qua, trong chớp mắt liền không thấy đâu nữa. Dạ Vân Sâm không thấy rõ cứ tưởng mình nhìn lầm, lúc này thanh âm tràn đầy châm chọc của Dạ Tư Viện lại lạnh lùng truyền đến: "Xem ra cậu quả thật có Cố gia làm chỗ dựa, thế nhưng dám lấy Cố Duệ ra hù tôi!"
Loại suy nghĩ suy bụng ta ra bụng người này của Dạ Tư Viện, Dạ Vân Sâm đã sớm tập mãi thành quen, dù sao không quản cậu giải thích như thế nào cô ta cũng không nghe nên đơn giản liền câm miệng trầm mặc.
Thấy Dạ Vân Sâm đột nhiên trầm mặc lại, một bộ không muốn nhiều lời, Dạ Tư Viện đột nhiên nhớ tới mục đích gọi cậu trở về, cô ta còn cần Dạ Vân Sâm giúp đỡ, lúc này nếu khiến cậu tức giận sẽ bất lợi với cô ta, nghĩ vậy mới miễn cưỡng khống chế lại tâm tình, sắc mặt thoáng hoãn xuống.
Cô ta thay đổi ngữ khí hòa hoãn nói: "Vân Sâm, tuy rằng không lâu nữa cậu đã gả cho Cố Duệ, nhưng cũng đừng tưởng rằng sau khi gả đến Cố Duệ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Dạ gia. Nói cho cùng, hiện tại Cố gia xem trọng cậu bất quá là bởi vì quan hệ của cậu với Dạ gia thôi, nếu cậu không phải là Dạ gia Tam thiếu, cậu thật sự cho rằng bằng vào bối cảnh địa vị kia có thể nhận được vài phần xem trọng của Cố Duệ sao?"
Dạ Vân Sâm vẫn là trầm mặc, tuy rằng bộ dáng giống như đang nghiêm túc nghe cô ta thao thao bất tuyệt nhưng đều không đáp lại, Dạ Tư Viện có chút không hài lòng, tuy là xem ra cậu ta đang nghiêm túc nghe mình nói chuyện nhưng có nghe ra cái gì hay không thì lại là chuyện khác.
Ở trong lòng oán hận mắng cậu một trận, Dạ Tư Viện thở hắt ra một hơi thật dài, mới nói tiếp: "Cho nên cậu đừng có mà tưởng sau khi gả cho Cố Duệ là có thể hoàn toàn không để ý tới Dạ gia, nói như thế nào thì Dạ gia cũng là hậu thuẫn của cậu, chỉ có địa vị Dạ gia được củng cố thì địa vị của cậu ở Cố gia mới có thể được cam đoan, hơn nữa chờ cậu gả qua đó nếu cuộc sống không vui vẻ thì Dạ gia có thể xuất đầu đòi công bằng cho cậu, hiểu chưa?"
Nói một hồi, cưỡng bức cùng dụ dỗ, còn có ân cần dạy bảo, đáng tiếc trong toàn bộ quá trình Dạ Vân Sâm cũng chỉ là không nói gì nhìn cô ta, nhìn thấy vậy trong lòng Dạ Tư Viện nổi lên hỏa khí, nhưng do giờ phút này cô ta còn cần Dạ Vân Sâm giúp đỡ mới không thể tùy hứng đại phát tính tình. Quả thật là tức giận đến tâm cô ta cũng có điểm đau!
Cố nén lửa giận trong lòng, Dạ Tư Viện đè nặng thanh âm hỏi: "Lời của tôi, cậu rốt cục có nghe hiểu không?"
"Chị Viện rốt cục chị muốn nói cái gì?"
Sống ở Dạ gia mười mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Dạ Tư Viện tận tình khuyên bảo nói chuyện cùng cậu như vậy, tuy rằng vừa thấy rõ ràng là tức giận nhưng có thể khiến Dạ Tư Viện cúi người cùng cậu nói chuyện thì chuyện kế tiếp tuyệt đối sẽ không phải là chuyện nhỏ đi?
Cậu cũng không vội, cứ mặt không đổi sắc như vậy đón nhận tầm mắt của Dạ Tư Viện. Dạ Tư Viện thấy mình khuyên giải an ủi một hồi cũng không có hiệu quả, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, cũng lười tiếp tục diễn tiết mục "người chị tốt" nữa, mặt lạnh, nói thẳng trọng tâm: "Tôi muốn cậu nói với Cố Duệ bảo anh ta quan tâm đến công ty của tôi nhiều một chút!"
Hồi đầu năm Dạ Tư Viện có mở một công ty, cũng làm về mảng khoa học kỹ thuật, ngược lại nửa năm cũng làm ra một chút hiệu quả, công ty phát triển tuy không tính là nhanh nhưng rốt cục cũng vững vàng hơn trước.
Nghe Dạ Tư Viện vừa nói như thế, Dạ Vân Sâm nhướng mày, không thể lý giải được ý tứ trong lời nói của cô ta, "Tôi không rõ ý của chị."
Dạ Tư Viện mặt lạnh, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp lại thích bày ra bộ dáng cao ngạo không ai bì nổi, dù có lại xinh đẹp cũng không thể khiến người khác thích được.
Bất quá cũng có thể là do đối mặt với người cô ta không thích cho nên thái độ biểu hiện ra ngoài cũng không giống. Nhớ đêm hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, lúc đối mặt với Cố Duệ nụ cười trên mặt cô ta quả thật là ôn nhu đến vô pháp diễn tả bằng ngôn ngữ.
"Lúc trước công ty của tôi hợp tác một hạng mục với người khác, hiện tại cũng đã chuẩn bị đầy đủ vốn lưu động, hơn nữa sắp tới giai đoạn quan trọng, thế nhưng lại không ngờ hôm qua đối phương đột nhiên đề xuất ngưng hợp tác với tôi, cầm vốn đầu tư chạy trốn mất, hiện tại tôi không tài nào xoay được để chống đỡ dự án này."
Ý tứ trong lời nói của Dạ Tư Viện rất rõ ràng, chính là người hợp tác với cô ta ngừng hợp tác, còn cầm số vốn dư chạy trốn, mà cô ta lại lấy không ra tài chính đủ để chống đỡ vì thế liền đánh chủ ý lên trên người Cố gia.
Dạ Vân Sâm dùng ánh mắt không sao lý giải được nhìn cô ta, "Chuyện như vậy, vì sao chị không thương lượng với cha?" Mặc dù của cải Dạ gia so ra kém Cố gia nhưng cũng sẽ không đến mức lấy không ra chút tiền ấy đi?
Nghe vậy, Dạ Tư Viện biến sắc đến vô cùng khó coi, cắn răng, cả giận nói: "Cậu cảm thấy ba sẽ bỏ vốn ra giúp tôi qua cửa ải này sao? Lúc trước tôi mở công ty, ông ấy còn không đồng ý đâu."
Cô ta vừa nói như thế, Dạ Vân Sâm cũng đồng thời nghĩ tới chuyện đó, hồi đầu năm lúc Dạ Tư Viện nói với Dạ Thiểm muốn mở công ty, câu đầu tiên ông ta nói chính là "Không được", sau đó Dạ Tư Viện quyết tâm mở cho bằng được, hai người náo loạn một đoạn thời gian dài, Dạ Thiểm tức giận đến độ mấy tháng không nói chuyện cùng với Dạ Tư Viện. Quan hệ của hai người mãi đến hai tháng trước mới bắt đầu dịu xuống nhưng lúc này muốn Dạ Thiểm bỏ vốn giúp công ty Dạ Tư Viện vượt qua cửa ải khó khăn này, lấy tính cách nhất quán của Dạ Thiểm thì căn bản là không có khả năng.
Khó trách sao đột nhiên cô ta lại đánh chủ ý lên người Cố Duệ nhưng Dạ Vân Sâm cũng không phải đồ ngốc, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện đáp ứng loại chuyện này chứ nhưng Dạ Tư Viện lại căn bản không chấp nhận được chuyện cậu dám từ chối, "Chuyện lần này, cậu phải giúp tôi!" Ngữ khí cô ta vô cùng kiêu căng, cằm hơi hơi nâng lên nhìn qua không hề giống thái độ đang cầu xin người ta giúp đỡ mình mà ngược lại giống như ra lệnh.
Thái độ như vậy Dạ Vân Sâm đã thấy nhiều cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Cậu thần sắc thản nhiên nhìn cô ta, mâu quang ẩn ẩn hiện lên một tia giễu cợt thản nhiên, Dạ Tư Viện lại giống như không phát hiện ra, hoặc dù cho cô ta nhìn thấy cũng không thèm để ý tới, nâng cằm nói tiếp: "Cậu đừng quên, nhờ tôi cậu mới có cơ hội gả vào thế gia như Cố gia, lần này để cậu giúp chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cậu thân là bạn đời tương lai của Cố Duệ, chuyện nhỏ này chắc là Cố Duệ sẽ không cự tuyệt đâu!"
Dạ Vân Sâm vẫn trầm mặc, Dạ Tư Viện cũng không thèm để ý, giống như căn bản không lo lắng cậu sẽ từ chối vậy, cười lạnh nói: "Điền Vân Sương mới được tự do một thời gian, cậu cũng sẽ không hy vọng khiến cho bà ta phải trải qua cảnh ngục tù lần nữa đi?"
Dạ Tư Viện vừa dứt lời, sắc mặt Dạ Vân Sâm vốn lạnh lùng thản nhiên rốt cục xuất hiện một tia biến hóa, tuy rằng cậu từ sớm đã hoài nghi chuyện này do Dạ Tư Viện đứng sau lưng, lại không nghĩ tới hiện giờ cô ta dám trắng trợ đem chuyện này ra uy hiếp cậu, chắc là do chưa từng đem cậu để vào mắt cho nên căn bản cũng không thèm để ý có thể hay không cậu sẽ biết cô ta chính là người giật dây sau lưng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp kia, cậu nhìn thấy nhiều nhất chính là biểu tình châm chọc khinh thường, giờ khắc này, đeo lên biểu tình như vậy, khuôn mặt dù xinh đẹp cũng biến đến vô cùng xấu xí. Cậu lẳng lặng nhìn cô ta, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo, cũng không nói lời nào.
Dạ Tư Viện bị cậu nhìn chằm chằm trong lòng liền sinh ra một trận không thoải mái, sắc mặt không khỏi lạnh xuống, cả giận: "Ánh mắt này là sao? Dạ Vân Sâm, cậu không nên quên thân phận của chính mình! Cậu bất quá chỉ là một đứa con riêng không thể gặp người mà thôi, nếu không phải ông nội hồ đồ, làm sao có thể cho cậu bước vào cửa Dạ gia!" Bất quá chỉ là một đứa con riêng cũng dám không biến sắc nhìn cô ta!
Con riêng, đây là cái mác đính trên người cậu cả đời không thể xé xuống được.
Từ nhỏ đến lớn, lời nói như thế này cậu đã nghe qua vô số lần, mà từ lâu cậu đã tập mãi thành thói quen, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, những lời này cũng không còn khiến cậu sinh ra bất kỳ tia cảm xúc dư thừa nào, giờ này khắc này nhìn Dạ Tư Viện có chút cảm xúc không thể khống chế được, cậu chỉ thay cô ta cảm thấy thương cảm mà thôi.
Đến tột cùng ai mới là người để ý chuyện này, vừa xem liền hiểu ngay.