Càng kề cận ngày diễn ra hôn lễ, Dạ Vân Sâm phát hiện những người xung quanh vừa nhìn thấy cậu liền đề cập đến chuyện này, vốn là cậu cũng không có cảm giác gì nhưng bị người khác nhắc tới nhiều quá liền không tự giác bắt đầu có chút khẩn trương, đặc biệt hai ngày gần đây Cố phu nhân thường xuyên gọi đến bàn bạc một ít chuyện về hôn lễ càng khiến cậu bồn chồn hơn.
Cậu không biết trong lòng Cố Duệ nghĩ gì nhưng mỗi ngày vẫn thấy hắn không chút ảnh hưởng vẫn đến công ty đi làm, cũng không quên giám sát cậu uống thuốc, mà mỗi lần cậu biểu lộ ra dù chỉ một chút ý nghĩ không muốn uống, hắn liền tuyệt đối nói một không hai dùng phương pháp "đặc biệt" hóng cậu uống cho bằng hết.
Trần Vũ ngồi bên cạnh vô ý quay đầu nhìn cậu một cái, nhất thời kinh ngạc, « Vân Sâm, sao mặt cậu lại hồng lên vậy? »
Dạ Vân Sâm đang không cẩn thận hồi tưởng lại phương thức uống thuốc "đặc biệt", dừng lại một chút, bất động thanh sắc nói: « Hơi nóng. »
« Nóng sao? » Trần Vũ vẻ mặt buồn bực, nhìn nhìn bốn phía, kỳ quái nói: « Sao tớ không cảm thấy? »
Dạ Vân Sâm nói: « Thân thể cậu hư nhược. »
Trần Vũ: «... »
Chuông tan học vang lên, Dạ Vân Sâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người, Trần Vũ nhìn bộ dáng ngóng trông về nhà của cậu, nghĩ đến trong khoảng thời gian gần đây rất khó gặp mặt cậu cho nên không khỏi chua chua hỏi: « Gần đây cậu bận làm cái gì? Cả ngày đều không thấy được người. » Rõ ràng trước kia sẽ không trốn học, mà bây giờ chỉ cần nhìn thấy cậu trên lớp đã đủ xem là kỳ tích rồi.
Dạ Vân Sâm tà liếc gã một cái, « Cậu không biết tôi đang bận làm cái gì sao? »
Bị cậu vừa hỏi như vậy, Trần Vũ nhất thời có chút chột dạ. Gã nhớ tới lúc trước Địch Thạc muốn thuyết phục Dạ Vân Sâm tiến vào giới giải trí, tuy rằng sau này bị Dạ Vân Sâm cự tuyệt nhưng đoạn thời gian kia thực sự đã tạo thành phiền toái cho cậu.
Nghĩ lại cũng có thể thấy là trong chuyện đó hành động của mình rất không đúng, chưa được sự đồng ý của Dạ Vân Sâm đã đồng ý giúp Địch Thạc, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy đầu óc mình nhất định đã bị lừa đá hư rồi!
Bất quá mọi thứ đều do gã tự nghĩ mà thôi, giờ này khắc này gã liền làm bộ như không biết gì cả, giả ngu hỏi: « Chuyện hôn lễ cũng không cần cậu làm cái gì, không phải đã có Cố phu nhân rồi sao? » Việc hôn nhân giữa hai nhà Cố Dạ đều do một tay Cố phu nhân xử lý là chuyện mà mọi người đều biết, cũng nhờ vậy mà mọi người càng thêm không dám coi thường Dạ Vân Sâm, bởi vì từ rất nhiều dấu hiệu có thể nhìn ra, Cố phu nhân vô cùng coi trọng Đại thiếu phu nhân tương lai này.
Nghe vậy, Dạ Vân Sâm không thể phủ nhận, rất nhiều chuyện hôn lễ đều do một tay Cố phu nhân xử lý, đương sự là cậu đây ngược lại rất ít đụng đến, trên thực tế cậu cũng không biết phải lo cái gì, vốn là không có kinh nghiệm, hỏi nhiều sợ sai nhiều cho nên vẫn là ngoan ngoãn chấp nhận an bài là tốt rồi.
Trần Vũ nhìn nhìn vẻ mặt cậu, nhớ tới lúc trước ngẫu nhiên có nghe Dạ Vân Sâm nói qua, « Mấy ngày hôm trước đi tái khám sao rồi? Hẳn là không có gì đáng ngại hả? »
« Đã ổn. »
« Vậy cậu có thể giải thoát rồi! » Gã là một trong số ít người biết Dạ Vân Sâm không thích ăn cay hoặc đắng, mỗi lần ăn phải thứ đồ ăn hơi đắng xíu thôi, biểu tình Dạ Vân Sâm tuyệt đối sẽ giống như ăn phải ruồi bọ.
Dạ Vân Sâm nhíu mày, « Chưa đâu, bác sĩ nói còn phải uống thuốc một đoạn thời gian nữa. »
« Vì cái gì? » Trần Vũ nhất thời khẩn trương hơn, « Không phải cậu mắc bệnh gì chứ? » Hiện tại nhớ lại Trần Vũ còn cảm thấy lòng có chút sợ hãi, lần đó sau khi bị đánh Dạ Vân Sâm phải nằm ở bệnh viện tròn một tuần, trên đường đưa đến bệnh viện đã bất tỉnh rồi.
« Không biết. » Nói đến đây Dạ Vân Sâm liền cảm thấy buồn bực.
« Không biết? » Trần Vũ ngây ngốc lặp lại, « Cái gì gọi là không biết? »
« Tớ không biết uống thuốc kia làm cái gì. »
Nghe vậy, Trần Vũ nhất thời bị chấn kinh, « Cậu không biết thuốc đó uống để làm gì mà vẫn uống? »
Dạ Vân Sâm nháy mắt mấy cái, không hiểu được bộ dáng kinh ngạc của gã, thành thật nói: « Cố Duệ bảo tôi uống. »
Trần Vũ nhất thời vô lực, một tay vỗ lên trán, « Cho dù Cố Duệ bảo uống thì cậu cũng phải hỏi cho rõ ràng nha, chẳng lẽ anh ấy cho cậu uống cái gì cậu liền uống sao? » Gã quả thật là không còn sức lực đâu để mà phun tào nữa.
« Vì sao không uống? » Dạ Vân Sâm vẫn không cho là đúng, « Anh ấy sẽ không hại tôi. »
Trần Vũ: «... »
(*) Thấy cưng vô cùng >_<
Gã rất muốn hỏi Dạ Vân Sâm lấy đâu ra mà tự tin đến vậy, nhưng khi nhìn vẻ mặt không cho là đúng của Dạ Vân Sâm, gã căn bản không thể nào hỏi ra khỏi miệng được. Gã nhận thức Dạ Vân Sâm cũng được một khoảng thời gian rồi, lại chưa từng gặp qua người khiến cậu ấy biểu lộ ra loại tình cảm đặc biệt như vậy, cậu vẫn luôn là một bộ không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, giống như chẳng có chuyện gì trên đời này đáng cho cậu quan tâm vậy. Mà khi Cố Duệ xuất hiện, đã đánh vỡ biểu hiện vốn có của Dạ Vân Sâm trong dĩ vãng.
Đối với sự thay đổi này, so với ai khác Trần Vũ nhìn xem rõ ràng nhất, mà biến hóa lớn như vậy, đối với chính Dạ Vân Sâm mà nói cũng tính là một chuyện tốt, bởi vì ít nhất Dạ Vân Sâm thoạt nhìn càng có sức sống hơn, không còn bộ dáng thờ ơ như trước nữa. Kỳ thật gã cũng cảm thấy cao hứng thay Dạ Vân Sâm, không biết tương lai sau này ra sao, nhưng ít nhất hiện tại Dạ Vân Sâm nhìn qua càng có vẻ đúng với độ tuổi thiếu niên tràn đầy sức sống hơn.
Nghĩ đến đây, Trần Vũ nhún nhún vai, không hề gì mà nói rằng: « Biết tình cảm hai người rất tốt rồi, đáng ra tớ không nên hỏi vấn đề này. »
Dạ Vân Sâm liếc gã một cái, ánh mắt kia rõ ràng hiện lên ý tứ "Sớm biết vậy thì tốt", Trần Vũ nhất thời cảm thấy buồn bực, chuyển đề tài: « Chưa tới một tuần đã đến hôn lễ rồi, trong khoảng thời gian gần đây giới truyền thông vô cùng chú ý đến chuyện này, hôn lễ diễn ra nhất định vô cùng long trọng, vào ngày hôm đó tớ nhất định sẽ giống mọi người ngồi trước TV mà ngóng trông. »
Lời này của Trần Vũ một chút cũng không hề khoa trương, thiệp mời đã được phát ra ngoài, nghe nói chỉ cần có chút thân phận ở B thị đều nhận được thiệp, từ đó có thể hiểu được Cố gia coi trọng hôn lễ này như thế nào.
Ngược lại Dạ Vân Sâm đối chuyện này vốn cũng không có gì xoắn xít cả, nhưng chuyện qua miệng Trần Vũ lại khiến cậu nhíu mày, cậu vốn không thích những nơi có nhiều người, lại càng không thích phải tiếp xúc với nhiều người xa lạ, hôn lễ là chuyện của cậu cùng Cố Duệ, đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều người chạy đến chào hỏi cậu, vừa nghĩ đến cảnh này, cậu đột nhiên có một loại xúc động muốn bỏ chạy.
Thu dọn tập sách xong, cậu nhìn đồng hồ, liền đứng lên định đi, Trần Vũ đáng lẽ còn muốn nói tiếp, phát hiện cậu có ý muốn chạy lấy người liền vội vàng đứng lên đuổi theo, « Nha, cậu đừng đi nhanh vậy chứ, hôm nay bắt đầu nghỉ hè rồi, chúng ta phải hai tháng không gặp, cậu không muốn đi chơi với tớ một chút sao? »
« Không muốn. »
Trần Vũ: «...Cậu cứ như vậy sẽ không có bạn bè. »
« À. »
Trần Vũ: «... » Rốt cục gã cũng biết Dạ Vân Sâm có bao nhiêu không được hoan nghênh rồi.
Bởi vì nguyên nhân sau hôm nay đã bắt đầu kỳ nghỉ hè cho nên trường học rất ít sinh viên qua lại, một đường đi từ dãy phòng học đến cổng trường, dĩ vãng rất nhiều người liền trở nên vô cùng vắng vẻ, ngẫu nhiên cũng có người đi ngang qua nhưng cũng là đang vội vàng kéo va ly hành lý, Dạ Vân Sâm đeo ba lô chậm rãi đi tới, hình thành hình ảnh tương phản với những người xung quanh.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Cố Duệ đã nhắn tin đến, « Tối nay mấy giờ về? » Khóe miệng Dạ Vân Sâm hơi hơi cong lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khoảng không xanh ngắt khiến tâm tình người ta tốt đẹp hơn, cậu đột nhiên có chút hối hận đã đồng ý về Dạ gia ăn tối cùng Dạ lão gia tử.
Trước kia lúc chưa gặp Cố Duệ, cậu không hề biết là bản thân sẽ có thời điểm vừa mới tách ra một phút đồng hồ liền bắt đầu nhớ nhung rồi, trước kia chưa từng phát sinh bởi lẽ cậu còn chưa gặp gỡ người đó, là sự xuất hiện của Cố Duệ giúp cậu được thể nghiệm loại cảm giác lạ lẫm này.
Mặc dù vô cùng nghiêm túc lên lớp nhưng cũng sẽ không nhịn được mà thất thần nghĩ đến đối phương, nghĩ nghĩ sau đó sẽ liền không nhịn được mỉm cười. Một tiết học qua đi, cậu đã bị Trần Vũ nhắc nhở vô số lần bởi không nguyên do mà mỉm cười, có đôi khi ngay cả bản thân cười vì cái gì cậu cũng chẳng biết nữa, chỉ đến khi được Trần Vũ nhắc mới biết mình đang cười.
Kỳ thật làm gì có chuyện không biết lý do chứ, chẳng qua là có một loại ý tưởng không muốn chia sẻ cho người khác niềm vui sướng nho nhỏ của mình mà thôi, loại chuyện trộm nhớ nhung đối phương này là chuyện riêng tư một người, không thể chia sẻ cho bất kỳ ai cả.
« Ăn cơm xong sẽ trở về. »
Đè xuống nút gửi tin nhắn, cậu không có lập tức cất điện thoại đi mà là chờ đối phương hồi âm lại, chưa đến một phút đồng hồ, Cố Duệ liền trả lời, « Ân, anh đến rước em. » Vài chữ đơn giản như vậy, thậm chí Dạ Vân Sâm cũng có thể tưởng tượng ra người đàn ông với vẻ mặt lãnh đạm mà nghiêm túc đánh từng chữ từng chữ rồi gửi đi nọ.
Độ cung khóe miệng không tự giác mở rộng, cậu nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn kia, một hồi lâu sau mới nhắn lại một chữ « Vâng », rồi mới kéo kéo dây đeo ba lô, bước đi nhanh hơn.
Ngày hôm qua Dạ Tư Viện vừa xuất viện, đại khái để tỏ vẻ quan tâm đến cô ta cho nên Dạ lão gia tử đã triệu tập mọi thành viên trong Dạ gia về cùng ăn cơm. Nhưng lấy sự hiểu biết của cậu đối Dạ Tư Viện, sau khi cô ta trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng khẳng định vô cùng nghẹn khuất cùng lửa giận, cho nên cậu tin rằng bữa cơm tối nay nhất định là vô cùng khoái trá.