PS: Hôm nay có chương vì được nghỉ học, mai tui đi du lịch òi, t5 về nha sẽ có chương 100, moazzzz
Edit: Thủy Tích
Có thể không cần mạo hiểm liền đạt được mục đích của bản thân, dù không giữ nguyên tắc, quý phụ trung niên cũng cảm thấy vui như mở cờ. Về phần Dạ Vân Sâm, cậu hoàn toàn không quan tâm đến Phụng gia, huống hồ Cố Duệ cũng không muốn để cậu tiếp nhận Phụng gia. Cố Duệ biết lấy tính cách của Dạ Vân Sâm mà làm gia chủ Phụng gia đại khái sẽ bị ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.
Để Phụng lão phu nhân không nghi ngờ, chuyện hợp tác giữa bọn họ cũng chỉ có bốn người họ biết, ngay cả người Cố gia cũng không mảy may, cho nên Cố phu nhân ở đại trạch chờ tin tức vẫn luôn lòng như lửa đốt, thường thường nhìn về phía cửa lớn, di động cũng bị nắm chặt trong bàn tay, đáng tiếc nó vẫn luôn trong trạng thái yên lặng.
Phụng lão phu nhân cũng không trở về, mà là ở lại Cố gia chờ tin tức. Đối với chuyện Cố Duệ có thể mang Dạ Vân Sâm trở về hay không, kỳ thật bà cũng không nắm chắc. Cứ cho chị bà chuẩn bị kĩ càng tới đâu thì nơi này dù sao cũng là B thị, vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Cố gia, nếu Cố Duệ thực sự phát động toàn bộ lực lượng và mối quan hệ của Cố gia, kết quả như thế nào thật sự rất khó nói.
Bà nhìn cửa lớn không một bóng người, tuy trên mặt vẫn duy trì bộ dáng mặt không đổi sắc, nhưng chỉ có bà mới biết trong lòng bà đang nghĩ gì. Ngay khi Cố Duệ rời đi nơi cổng Cố trạch, bà đột nhiên có điểm nghĩ không rõ những chuyện cả đời này mình làm có ý nghĩa gì, tranh cả đời, đấu cả đời, cuối cùng ngay cả đứa cháu nội ruột thịt cũng không muốn nhận mình. Giống như là trừ bỏ tài phú cùng thế lực thì bà cái gì cũng không có vậy.
Dạ lão gia tử nhìn bà lấy ra mấy viên thuốc, không cần nước liền nuốt xuống, nhất thời ngừng trong chốc lát, trong khoảng thời gian gần đây ông đã nhiều lần thấy bà ấy uống thuốc, nhưng ông cũng không hỏi nhiều, dù sao đều là người già cả rồi, cứ cho là bề ngoài có trẻ cỡ nào thì tuổi tác cũng không thay đổi được, vẫn phải mắc một ít bệnh này nọ, cho nên theo bản năng xem nhẹ đi, nhưng ngay lúc này ông ta chợt phát hiện sắc mặt bà ngày càng kém, có đôi khi muốn trắng bệch, khiến ai nhìn vào đều cho rằng bất cứ lúc nào bà cũng có thể ngã xuống.
"Bà uống thuốc gì vậy?" Suy nghĩ lại suy nghĩ, Dạ lão rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi. Trong phòng khách vẫn luôn thực an tĩnh, cho nên vừa có chút tiếng động, nhất thời liền hấp dẫn mọi lực chú ý, ánh mắt mọi người như có như không nhìn về phía hai người. Ấn tượng của Cố phu nhân đối với Phụng lão vô cùng kém nhưng dù sao đối phương là trưởng bối, cứ cho là trong lòng không thích thì trên mặt vẫn phải lễ phép.
Dạ lão gia tử vừa hỏi vậy, Cố phu nhân mới chú ý tới sắc mặt Phụng lão không thể nào xinh đẹp, trắng bệch đến độ không thể nhìn thấy một tia huyết sắc, trên gương mặt được trang điểm tinh xảo không thể giấu được đôi mắt thâm đen, nhất thời nhịn không được nhíu mày, vừa định lên tiếng bảo bà về nghỉ ngơi trước nhưng Phụng lão cũng không cho bà cơ hội.
Chỉ thấy Phụng lão phu nhân lãnh đạm liếc Dạ lão một cái, cũng không trả lời ông, liền trực tiếp nhìn về phía Cố phu nhân, trầm mặc giây lát, mở miệng nói: "Cô gọi cho Cố Duệ, bảo với nó là ta có biện pháp cứu Vân Sâm an toàn trở về." Về phần yêu cầu lúc trước bà đưa ra cho Cố gia cũng không nhắc lại nữa.
Cố phu nhân khó nén kinh ngạc nhìn bà một cái, không nghĩ ra vì sao bà lại thay đổi chủ ý. Trước đó còn là một bộ không thể thương lượng, tỏ rõ nếu Cố gia không đáp ứng để Dạ Vân Sâm trở về thì bà liền không nhúng tay vào chuyện này, như thế nào mới qua không bao lâu liền đổi ý rồi? Cho nên khi nghe được những lời này của Phụng lão, Cố phu nhân cũng không cảm thấy cao hứng bao nhiêu, mà là tràn ngập hoài nghi, sợ bà kế tiếp lại có âm mưu dương mưu gì.
Phụng lão không thèm để ý thái độ hoài nghi của Cố phu nhân, tiếp tục nói: "Bên người đối phương có người của ta, chỉ cần ta gọi điện thoại qua, bọn họ liền có biện pháp đem Vân Sâm an toàn không việc gì trở về." Làm một người trời sinh có tính cẩn thận, làm sao bà có thể không lưu cho mình một con đường? Qua nhiều năm như vậy, chị gái bà vẫn không đấu lại bà, là vì nguyên nhân này.
Nghe vậy, Cố phu nhân quả thật không còn lời gì để nói! Nếu có thể không tốn sức lực mà đem Vân Sâm về, sao trước đó bà ta lại không nói ra? Sao phải chờ tới lúc này? Cứ cho là vì muốn bức ép Vân Sâm trở về Phụng gia, thì sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn Vân Sâm gặp nguy hiểm chứ. Vân Sâm có người nhà như vậy, quả thật làm người tâm lạnh!
Cố phu nhân nhất thời mặt lạnh đi, cũng không để ý đối phương là trưởng bối nữa, bởi vì bà thật sự sắp bị tức chết rồi, sao lại có một người ích kỷ đến như vậy? Thế mà có thể mặc kệ cháu trai của mình lâm vào cục diện nguy hiểm, chẳng lẽ bà ta không biết dưới tình huống như vậy chậm trễ bao nhiêu thời gian thì sẽ nhiều thêm nguy hiểm sao?
Phụng lão nhìn sắc mặt Cố phu nhân như vậy, đại khái cũng biết trong lòng bà đang nghĩ gì, trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Nếu cảm thấy không cần thiết, thì thôi vậy." Đáng lẽ bà không định nói chuyện này ra ngoài đâu, cũng không biết vừa rồi nghĩ gì, đột nhiên đầu óc nóng lên liền nói huỵch toẹt ra vậy. Chắc là bởi vì vừa phát bệnh, đầu óc đau đến có chút không rõ ràng, kỳ thật sau khi nói ra bà cũng đã có chút hối hận rồi.
Cố phu nhân vừa định mở miệng, di động đột nhiên kêu vang, vừa thấy tên người hiển thị, trong nháy mắt Cố phu nhân không thèm quan tâm những chuyện khác nữa, lập tức bắt máy, không chờ đợi được liền hỏi: "Cố Duệ, tìm được Vân Sâm chưa?"
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Cố phu nhân, tuy không thể nghe thấy Cố Duệ nói gì nhưng đều có thể rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Cố phu nhân sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong, thần kinh buộc chặt cả ngày liền lơi lỏng xuống, ngay cả lo lắng khẩn trương trên mặt cũng không thấy đâu, cả người nháy mắt thở ra một hơi dài.
Thấy phản ứng của bà, mọi người nhất thời đều có suy đoán của riêng mình, chờ sau khi bà cúp máy, Cố lão gia tử vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện là người đầu tiên hỏi: "Như thế nào?"
Cố phu nhân trào phúng nhìn qua Phụng lão một cái, rồi mới chuyển hướng vui vẻ nói với Cố lão: "Mọi chuyện đều thuận lợi, hiện tại Vân Sâm đang ở cùng Cố Duệ." Bà vừa nói hết câu, chung quanh đột nhiên an tĩnh đi, Cố lão gia tử đồng dạng thở ra một hơi, nhưng sắc mặt Phụng lão cùng Dạ lão lại biến đến có chút phức tạp, nhìn không thấu trong lòng hai người đang nghĩ gì.
Cố phu nhân nhìn về phía Phụng lão, mỉm cười, nói: "Vừa rồi quên cảm ơn phu nhân, bất quá vừa rồi phu nhân cũng nghe hết rồi đó, chuyện của Vân Sâm đã được giải quyết, không nhọc đến phu nhân nữa." Ngữ khí thản nhiên tuy rằng vô cùng khách khí nhưng nghe vào tai Phụng lão lại như lời trong lời ngoài đang phân rõ giới hạn, làm cho tâm tình bà vô cùng không thoải mái.
Huyệt thái dương giật giật, đau đớn lại càng có xu hướng tăng lên, Phụng lão phu nhân tự biết không thể ở lại đây thêm nữa, nếu cứ tiếp tục trụ lại không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế đứng lên, nói: "Đã vậy, ta đây liền đi trước."
Cố phu nhân ngay cả giả bộ giữ lại cũng lười, đứng lên theo, mỉm cười phân phó: "Được, dì Trình, tiễn khách."
Phụng lão phu nhân: "..."
Dạ lão gia tử: "..."
Nhìn theo bóng dáng hai người nọ biến mất tại cửa phòng khách, nhất thời mỉm cười trên mặt Cố phu nhân không còn thấy đâu nữa, mặt lạnh nói một câu: "Vân Sâm có người nhà như vậy, thật sự thay nó cảm thấy không đáng giá."
Cố lão gia tử nói: "Hiện tại người nhà của Vân Sâm là chúng ta." Liền được Cố phu nhân ủng hộ trăm phần trăm.
~~~~~.~~~~~
Dưới ánh mắt không chút nào che lấp của quý phụ trung niên, Dạ Vân Sâm nắm tay kéo Cố Duệ cùng ngồi xuống đối diện bà, còn có Cố Vân Hiên. Bởi vì sợ Cố phu nhân chờ ở nhà lo lắng không yên, Cố Duệ trước đó đã gọi về báo bình an, nói đã đem Dạ Vân Sâm cứu ra, chuyện cụ thể như thế nào cũng không nói rõ ràng, chỉ nói sau khi về sẽ nói tỉ mỉ hơn.
Không khí có chút trầm mặc, biểu tình mỗi người khác nhau, mà Cố Duệ trừ bỏ đối diện Dạ Vân Sâm sẽ dễ nói chuyện một chút ra thì toàn bộ thời gian còn lại đều lạnh mặt, đặc biệt khi nhìn đến quý phụ trung niên, ánh mắt lạnh buốt nhìn qua còn khiến một bà lão hơn sáu mươi phải lạnh cả người, gặp phải một ánh mắt không tốt như vậy, quý phụ trung niên lại lần nữa cảm thấy chính mình lựa chọn hợp tác cùng Dạ Vân Sâm là một quyết định vô cùng sáng suốt, nếu không không biết sẽ phải chịu hậu quả như thế nào nữa, bà không chút nào nghi ngờ Cố Duệ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Mọi chuyện là như vậy đó. » Trước đó nói trong điện thoại cũng không quá rõ ràng, Dạ Vân Sâm lại giải thích thêm một lần nữa, « Chúng tôi đã ký xong hiệp nghị. » Cậu đưa hiệp nghị đã ký cho Cố Duệ xem, « Những sản nghiệp của Phụng gia, một khi chuyển đến danh nghĩa của em đều sẽ tự động chuyển tới cho bà ấy. Hiệp nghị này bất cứ thời gian nào đều có hiệu lực. » Cậu ký xuống một chữ liền biểu lộ vĩnh viễn buông tha quyền thừa kế của chính mình.
Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, cầm lấy hiệp nghị nhìn kỹ thêm một lần, Cố Vân Hiên cũng dịch qua nhìn nhìn, không khỏi có chút líu lưỡi, sản nghiệp của Phụng gia cũng không phải một bút liền có thể viết hết ra nha, vậy mà Dạ Vân Sâm nói buông liền buông, quả thật là một người không có tham vọng!
Đối với sự phát triển này, Cố Duệ hoàn toàn không có ý kiến, có thể đem Dạ Vân Sâm cách xa Phụng gia càng xa càng tốt, hơn nữa chính bản thân Dạ Vân Sâm cũng không thích cùng Phụng gia nhấc lên quan hệ. Vì thế sau khi kiểm tra không thấy ra bất cứ vấn đề gì, ba người liền trực tiếp rời đi, bọn họ một chút cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Cố Vân Hiên bị ra lệnh chạy về Cố trạch báo bình an. Còn Cố Duệ tự mình mở xe mang Dạ Vân Sâm trở về nhà riêng của bọn họ. Dọc theo đường đi, Cố Duệ luôn trầm mặc không nói, Dạ Vân Sâm ngồi ở ghế phó lái thường thường quay đầu liếc nhìn hắn một cái. Bình thường Cố Duệ tuy cũng trầm mặc, nhưng ít ra khí tràng quanh thân vẫn luôn bình tĩnh, mà giờ khắc này, không biết vì sao Dạ Vân Sâm luôn cảm giác thấy sự bình tĩnh này giống như bầu trời quang đãng trước cơn bão.
Trên thực tế, cảm giác của Dạ Vân Sâm là đúng, Cố Duệ trầm mặc, là bởi vì hắn đang tự trách, tự trách mình biết rõ Vân Sâm sẽ gặp nguy hiểm thế nhưng còn để em ấy ra cửa một mình, lần này tuy may mắn, không để em ấy chịu thương tổn nhưng nếu còn có lần sau thì phải làm thế nào? Hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng thêm nữa, bởi vì chỉ cần nghĩ thêm chút nữa là hắn liền nhịn không được cảm thấy sợ hãi.