Mùa hè ở B thị, nhiệt độ không khí vẫn luôn rất cao, giữa trưa nhiệt độ giống như muốn đem người ta nướng chín. Trên đường phố, loại trang phục thường thấy nhất là thiếu nữ mặc váy ngắn còn thiếu niên thì mặc áo ngắn với quần đùi, nhưng vẻ mặt ai nấy đều có vẻ bực bội, nhíu mày, không do gì cả, chính là do bị hun nóng.
Tuy là theo sắc trời càng về tối, nhiệt độ bên ngoài sẽ giảm dần, nhưng cảm giác oi bức vẫn không thể biến mất. Mãi cho đến khi trời xanh bị bao bọc bởi đêm tối, ánh mặt trời sáng ngời lui dần nhường chỗ cho sắc màu đèn nê ông, mới có một ít gió lạnh.
Dạ Vân Sâm lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán, nhìn xuống đồng hồ trên tay. Như cậu dự đoán, thời gian vẫn còn dư dả, vì thế không nhanh không chậm mà đi về phòng tắm rửa.
Thời gian nhoáng cái đã đến thứ tư, là ngày Cố phu nhân tổ chức tiệc sinh nhật. Lúc trước Dạ Thiểm đã nói sẽ mang theo Dạ Vân Sâm đến yến tiệc. Chắc ông ấy sợ Dạ Vân Sâm quên mất, thế nhưng còn đặc biệt phái trợ lý gọi điện thoại đến nhắc cậu.
Trước khi nhận được cuộc điện thoại nhắc nhở của trợ lý, Dạ Vân Sâm kỳ thật đem chuyện này quên mất không còn một mảnh. Sau khi cúp điện thoại cậu cầm điện thoại ngơ ngác một hồi, tận khi chuông vào học vang lên mới hồi phục tinh thần.
Tắm rửa xong xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Dạ Thiểm từ bên ngoài đi vào, trợ lý đi theo phía sau, trên tay còn cầm một cái hộp hình vuông, khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm khẽ gật đầu xem như cùng cậu chào hỏi.
Dạ Vân Sâm gọi một tiếng "Ba" xong liền trầm mặc, không nói gì nữa. Dạ Thiểm "Ân" một tiếng, tầm mắt dạo một vòng trên người Dạ Vân Sâm, lập tức nói với trợ lý phía sau: "Đem đồ vật đưa cho Tam thiếu gia."
"Dạ". Nghe vậy, trợ lý liền đem cái hộp to trên tay đưa cho Dạ Vân Sâm: "Tam thiếu gia, đây là chính trang Dạ tổng đặc biệt chuẩn bị vì cậu".
Dạ Vân Sâm còn chưa mở miệng, Dạ Thiểm đã lên tiếng trước: "Lần này sinh nhật Cố phu nhân, người tới đều là nhân vật lớn, Dạ gia chúng ta tuy rằng không tính là danh môn vọng tộc nhưng thể diện tốt xấu vẫn phải có." Huống chi, hiện giờ bọn họ là lấy thân phận thông gia với Cố gia tham dự, càng không thể khiến người khác chê cười.
Dạ Thiểm nói nói khiến Dạ Vân Sâm liền ngậm miệng lại, cậu cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, một bộ chính trang màu đen quy củ một cách máy móc. Mặc nó tham dự tiệc tùng sẽ không có cái gì mất thể diện, nhưng lại thiếu phần đặc sắc, nếu đứng trong một đám thiếu gia tiểu thư tự nhiên sẽ chẳng thấy đâu.
"Tam thiếu gia, thời gian không còn sớm, cậu nên nhanh thay đi!" Thấy Dạ Vân Sâm vẫn chậm chạp không di chuyển, trợ lý thúc giục.
Lúc này Dạ Vân Sâm mới nhận lấy cái hộp, đối với Dạ Thiểm gật gật đầu rồi mới trầm mặc xoay người đi lên lầu thay quần áo.
Dạ Thiểm hí mắt nhìn bóng dáng Dạ Vân Sâm, trong mắt hiện lên ánh sáng sâu thẳm. Lát sau mới không có việc gì dời tầm mắt đi nơi khác, tùy ý mở miệng: "Cậu nói, đối với chuyện này, trong lòng nó nghĩ như thế nào?"
Trợ lý sửng sốt, mới kịp phản ứng là đang nói chuyện với gã, suy nghĩ một chút, không xác định nói: "...Tam thiếu gia tương đối trầm mặc, tôi cũng không hiểu được." Trợ lý cũng không nói dối, đối với ba vị thiếu gia tiểu thư Dạ gia gã đều có tiếp xúc qua. Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia vừa thấy đã biết không dễ đối phó. Duy chỉ có Tam thiếu gia luôn trầm mặc ít lời đến độ khiến người khác có thể quên đi sự tồn tại của cậu, người bên ngoài cơ hồ không biết Dạ gia còn có một Tam thiếu gia.
Dạ Thiểm hơi hơi vuốt cằm, ánh sáng trong mắt chợt lóe một cái, trong chốc lát lại như không thèm để ý mà nói: "Làm con cháu Dạ gia, đại khái cũng không thể có suy nghĩ gì khác".
Trợ lý trong lúc nhất thời cũng không rõ ý tứ trong lời nói của Dạ Thiểm, ngẩng đầu nhìn ông ta một cái rồi lại dời tầm mắt đi nơi khác. Trợ lý tuy đầy bụng nghi vấn, nhưng rõ ràng Dạ Thiểm làm người luôn hướng tới nói chuyện nói một nửa, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng mới hiểu được. Bởi vì yếu tố công việc, gã chỉ cần nghe một chút không cần phải cân nhắc, giống như vừa rồi vậy không cần phải truy ra ý tứ trong đó làm gì cả.
Dạ Vân Sâm cũng không khiến họ chờ lâu, thực nhanh liền đổi xong quần áo đi xuống lầu. Tây trang màu trắng được cắt may khéo léo, vừa vặn ôm sát thân hình mảnh khảnh của thiếu niên, áo sơ mi bên trong màu hồng giúp làn da thiếu niên thêm trắng nõn, nhẵn nhụi, nháy mắt liền khiến người khác kinh diễm.
Dạ Thiểm vừa lòng đánh giá Dạ Vân Sâm, đối với ánh mắt của mình vô cùng tự hào, nhịn không được nói: "Đi thôi, đêm nay con tuyệt đối sẽ trở thành tâm điểm." Đối với ngoại hình của con trai nhỏ ông tràn ngập tự tin, nhất là hôm nay còn mặc một thân quần áo phù hợp như vậy, khiến nó nháy mắt đẹp hơn một tầng.
Trợ lý đứng bên cạnh không kìm lòng nổi mà gật đầu, ánh mắt giống như hoàn toàn dính trên người Dạ Vân Sâm, gã không thể nào khống chế ánh mắt chính mình, đối với những thứ tốt đẹp mọi người đều sẽ nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, gã cũng không ngoại lệ. Vẫn luôn biết Dạ gia Tam thiếu gia lớn lên xinh đẹp, nhưng chưa từng nghĩ qua nguyên lai còn có thể đẹp đến độ khiến người ta không thể nào dời đi tầm mắt. Vừa nhìn đến Cố Vân Sâm, trong nháy mắt gã thậm chí theo bản năng mà quên luôn phải thở.
Đối với ánh mắt tràn ngập kinh diễm của trợ lý, Dạ Vân Sâm lại không có cảm giác gì. Cậu đối với bộ quần áo trên người cảm thấy có chút không được tự nhiên, y phục của cậu đều tương đối giản dị, loại quần áo này rất ít có cơ hội mặc.
Mãi cho đến lúc ngồi trên xe, trợ lý ngồi vào chỗ phó lái vẫn thường thường xoay đầu nhìn Dạ Vân Sâm, bởi vì không biết tán gẫu chuyện gì cùng Dạ Thiểm nên sau khi lên xe cậu liền ngơ ngác nhìn cảnh sắc đang trôi nhanh ngoài cửa sổ xe, đối với tầm mắt của trợ lý hoàn toàn không cảm thấy được.
Ngược lại, Dạ Thiểm đối với hành vi của trợ lý có chút không hài lòng, cảnh cáo liếc mắt mới khiến trợ lý thành thành thật thật an phận lại.
Xe hơi màu đen vững vàng chạy trên đường, trong xe ngoại trừ tài xế hết sức chuyên chú lái xe, còn lại ba người đều có những tư tâm khác nhau, trong xe trầm mặc hồi lâu, rốt cục bị đánh gãy.
"Mẹ con gần đây thế nào?"
Dạ Vân Sâm sửng sốt, theo bản năng mà quay đầu liếc nhìn Dạ Thiểm một cái, Dạ Thiểm một bộ bình chân như vại khiến Dạ Vân Sâm trong nhất thời có chút không hiểu dụng ý trong câu nói vừa rồi, dù sao trên cơ bản Dạ Thiểm chưa bao giờ hỏi đến chuyện của mẹ cậu.
Tạm dừng một chút, cậu tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Gần đây công việc dường như có chút không được hài lòng, ngoài ra đều tốt." Nếu công việc Điền Vân Sương không xảy ra vấn đề thì hiện tại cậu cũng chẳng ngồi trên chiếc xe này.
"Như vậy à..." Tỏ vẻ nhiều thêm một chút cũng không có, nhưng Dạ Vân Sâm đã sớm biết Dạ Thiểm chẳng quan tâm đến mẹ cậu. Cậu tin rằng dù mẹ cậu có chết trước mặt Dạ Thiểm, ông ta cũng tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái. Trong lòng Dạ Thiểm, mẹ cậu chẳng có một chút quan trọng nào, cũng chỉ có mẹ cậu trước giờ không thèm nhìn rõ sự thật này, thủy chung chờ Dạ Thiểm lãng tử quay đầu.
Nhưng nếu muốn đã sớm quay về, làm sao sẽ khiến bà chờ mười tám năm? Khi Dạ Vân Sâm sinh ra, Dạ Thiểm còn chẳng biết, mãi cho đến năm cậu bảy tuổi mới biết đến sự tồn tại của cậu. Lúc trước nếu ông nội của Dạ Vân Sâm không kiên trì khẳng định không thể để huyết mạch Dạ gia lưu lạc bên ngoài, phỏng chừng Dạ Thiểm cũng chưa từng nghĩ đến việc mang cậu về Dạ gia.
Do biết địa vị Điền Vân Sương trong lòng Dạ Thiểm nên khi Điền Vân Sương xảy ra chuyện cậu mới không đi tìm Dạ Thiểm nhờ giúp đỡ, cậu tin rằng khi Dạ Thiểm biết mẹ cậu bị kiện lên tới tòa án cũng tuyệt sẽ không đưa tay ra giúp.
Cậu cùng Điền Vân Sương cũng không quá thân cận, đại khái là do tính cách của cả hai, nhưng dù sao cũng từng sống nương tựa lẫn nhau bảy năm trời, Dạ Vân Sâm không thể mở trừng mắt nhìn Điền Vân Sương xảy ra chuyện nên khi nghe Dạ Tư Viện chủ động đề nghị giao dịch cậu căn bản không tốn thời gian suy xét liền đồng ý.
Làm người Dạ gia, loại chuyện hôn nhân này cuối cùng cũng do người lớn trong gia tộc quyết định, đã vậy cần gì phải rối rắm vấn đề này? Dù sao cũng không có quyền chọn lựa.
Một đường đi trầm mặc mãi cho đến khi xe dừng lại trước của lớn nhà tổ Cố gia. Cửa lớn Cố gia tuy rộng mở nhưng hai bên cửa có hai hàng bảo an đứng. Đến khi trợ lý đưa ra thiệp mời, bọn họ mới được cho đi vào. Lúc bọn họ đến cũng chưa tính là muộn nhưng bãi đỗ xe Cố gia đã sắp đầy, xem ra người đến cũng không ít mà thân phận tuyệt đối không thấp.
Tiệc sinh nhật Cố phu nhân tự nhiên sẽ vô cùng xa hoa cao nhã, mảnh sân được bố trí đến thập phần xinh đẹp tinh tế, đèn treo bằng thủy tinh khiến cho cả đại sảnh tản ra một loại ánh sáng ấm áp. Bên trái đại sảnh là đoàn diễn tấu nổi tiếng thế giới, một làn điệu êm tai dễ nghe xuyên qua tầng tầng người, bao phủ cả tòa nhà.
Những người đến sớm đều tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ tán gẫu. Những người phục vụ bưng thức ăn đi ngang qua tân khách, tư thái không kiêu không nóng, mà ngay cả nụ cười trên mặt cũng vô cùng tiêu chuẩn, giống như đều được khắc ra từ một khuôn đúc. Lời đồn bên ngoài không hề là giả, Cố gia đứng đầu toàn bộ danh môn vọng tộc ở B thị, ngay cả người phục vụ cũng đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Dạ Vân Sâm an tĩnh đi theo phía sau Dạ Thiểm, nhìn Dạ Thiểm thay đổi biểu tình biếng nhác, trên mặt treo lên nụ cười khéo léo, vẻ mặt tươi cười cùng những người khác chào hỏi. Dạ Thiểm thâm nhập vào giới thượng lưu hơn mười năm, trên cơ bản không có người không biết ông ta, dọc theo đường đi chỉ thấy ông không ngừng mà dừng lại cùng người này trò chuyện, cùng người nọ chào hỏi.
Dạ Vân Sâm vẫn luôn duy trì trầm mặc đi phía sau Dạ Thiểm, cố gắng khiến sự tồn tại của chính mình yếu đến mức thấp nhất, chỉ tiếc là không như mong muốn.
Dạ gia Tam công tử sắp cùng Cố gia Đại công tử kết hôn, chuyện này đã sớm lưu truyền trong giới thượng lưu. Có những tờ báo biết được lần này tại tiệc sinh nhật của mình, Cố phu nhân đặc biệt mời Dạ gia Tam công tử đến. Rất nhiều người chưa gặp qua cậu đều đối Dạ Vân Sâm tràn ngập tò mò.
Xã hội thượng lưu không quản là nam nữ, già trẻ có chuyện gì mà chưa trải qua, đã sớm luyện được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh. Khi nhìn thấy một thiếu niên lạ mặt đi theo bên người Dạ Thiểm, lập tức đoán được thân phận Dạ Vân Sâm, hơn nữa ngoại hình Dạ Vân Sâm vô cùng khiến người chú ý, mỗi người đi ngang qua cậu cơ hồ đều nhịn không được đem ánh mắt chuyển động trên người cậu.
"Vị này chính là Dạ gia Tam công tử?"