Người rơi xuống nước chưa kịp hô cứu mạng, hai đứa nhỏ đẩy người ta xuống lại bị kinh hách, liền gào khóc lên, khiến lực chú ý của mọi người đang tham gia yến tiệc bên trong đại sảnh sôi nổi chạy đến vây xem. Hiện trường một trận rối loạn, Dạ Vân Sâm vừa rơi xuống nước được Cố Vân Hiên kịp thời cứu, mang lên bờ.
Cố Vân Hiên hỏi: « Cậu không sao chứ? »
Dạ Vân Sâm ngơ ngác lắc đầu, tinh thần tựa hồ chưa phục hồi sau trận kinh hách vừa rồi. Cả người cậu đều ướt sẫm, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, trừ bỏ uống mấy ngụm nước hồ thì cũng có bị gì cả.
Nhớ tới người nhảy xuống cứu mình, ngẩng đầu định hướng người đó cảm ơn, « Là anh? » Cậu kinh ngạc hô lên, quên luôn lời cảm ơn, thế mà vừa nhảy xuống cứu cậu chính là cái người lười nhác, không xương lần trước gặp ở nông thôn.
Cố Vân Hiên mỉm cười nhìn cậu, tóc ướt sũng rũ xuống, so với bộ dáng có phần biếng nhác lúc trước lại giống như hình tượng anh trai nhà bên, « Lại gặp mặt »
Dạ Vân Sâm ngơ ngác trừng lớn hai mắt, liền cảm thấy thế giới quả thật nhỏ bé, tầm mắt theo bản năng từ trên người Cố Vân Hiên chuyển sang người đàn ông đứng bên cạnh.
Lần trước chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng, lúc này rốt cục có thể nhìn chính diện người đàn ông này. Khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, khí chất tự phụ thanh lãnh, mặc dù không nói lời nào nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ. Rõ ràng đứng giữa một đám người lại dễ dàng khiến người khác chú ý ngay cái nhìn đầu tiên, giống như những người chung quanh chỉ đang làm nền cho hắn. Quả nhiên sẽ khiến người khác khắc sâu ấn tượng.
Cố phu nhân cũng nghe thấy chuyện này liền chạy đến, nhìn thấy cả hai người đều ướt sũng, mày hơi nhíu lại. Chào hỏi các vị khách một chút, lập tức đi đến trước mặt Cố Duệ: « Cố Duệ, con dẫn Dạ Tam công tử đi tắm rửa thay quần áo đi, mặc dù là mùa hè cảm lạnh vẫn là không nên. Vân Hiên, mau đem chính mình thu thập thỏa đáng. » Câu nói sau là nói với Cố Vân Hiên.
Cố Duệ?
Dạ Vân Sâm nghe vậy sửng sốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm của người đàn ông.
Hắn chính là Cố Duệ? Là người sắp trở thành bạn đời tương lai của cậu?
Mãi đến khi cậu được Cố Duệ mang đến một căn phòng, tẩy sạch cái nóng hầm hập, lại thay một bộ quần áo mới, cậu mới rốt cục hồi thần. Mang một đầu tóc sũng nước ngồi trên ghế salon, không biết qua bao lâu, cửa phòng đóng chặt mới bị nhẹ nhàng gõ vài cái, Dạ Vân Sâm thu lại suy nghĩ nói, « Mời vào ».
Cố Duệ trong tay bưng một ly nước ấm đi tới, thuận tay đưa cho Cố Vân Sâm, « Uống cho ấm người. »
« Cảm ơn ». Dạ Vân Sâm vươn tay nhận lấy, cùng hắn ở chung khiến cậu có chút xấu hổ, nhất là nghĩ đến mối quan hệ của hai người, chỉ có thể cúi đầu uống nước để che lấp đi.
Mặc dù cúi đầu, cậu cũng có thể cảm nhận được tầm mắt của đối phương trên người mình, mà chính mình trong mắt người kia liền giống như nháy mắt một cái không có gì có thể che giấu.
Cố Duệ bỗng nhiên lên tiếng: « Đêm nay sẽ công bố hôn sự của chúng ta. »
Dạ Vân Sâm sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: «...Tôi biết. » Khi đến đây, Dạ Thiểm đã nói cho cậu biết trước.
Cậu nhìn Cố Duệ, mặc dù đang nói đến nhân sinh đại sự chính mình, vẻ mặt hắn cũng không có một chút biến hóa nào, một câu liền vô ý tuôn ra, «...Anh vì cái gì đáp ứng hôn sự này? »
Sau khi nói ra cậu mới phát hiện vấn đề này có chút không ổn, cậu và Cố Duệ là người có hôn ước nhưng tính ra đây mới là lần đầu gặp nhau, huống hồ, loại vấn đề này không hề có chút ý nghĩa nào, Cố Duệ nếu đáp ứng hôn sự này tất nhiên là có lý do của hắn, nhưng tuyệt không phải do thích mới đồng ý.
Nghĩ thông suốt, cậu đột nhiên cũng không còn xấu hổ nữa, dù sao cũng là hai người do bị bức ép mới ở cùng một chỗ, có thể do thích hợp cũng có thể do lợi ích nhưng tuyệt đối không có khả năng là bởi vì tình yêu. Một khi đã vậy, cậu căn bản không cần phải xấu hổ, dù sao cũng là do nhu cầu.
Vì thế bầu không khí vừa rồi như ẩn như hiện một tia xấu hổ, lập tức đã không còn vương lại chút nào, cậu thả lỏng tâm tình, liền có hứng thú thưởng thức vẻ đẹp của đối phương, cái đẹp ai mà không thích, cậu cũng không ngoại lệ. May mắn duy nhất cậu có chính là Cố Duệ dù gì cũng là một người đàn ông đẹp trai, nếu không có tình cảm là trụ cột thì vể sau mỗi ngày cũng được hưởng thụ cảnh đẹp ý vui trước mắt.
Cậu bỗng dưng nhớ tới đủ loại tin đồn bên ngoài của Cố Duệ, ắt hẳn do vậy đối phương mới đồng ý với lần hôn sự này. Nếu thật sự là vậy, với cậu mà nói cũng không phải là chuyện xấu gì.
Lúc này, cửa phòng khép hờ lần nữa bị người mở ra, hai người trong phòng đồng thời nhìn về phía cửa. Cố Vân Hiên đã thay đồ xong cười đến ý vị sâu xa mà đứng, thấy hai người nhìn sang mới nói: « Không làm phiền hai người chứ? »
Nói xong không chờ hai người trả lời, lại nói: « Bất quá dù có làm phiền hai người cũng không có biện pháp, có người tự biết mình sai cũng không dám chạy đến đây nhận sai, nên phải lôi kéo tôi cùng đi để tiếp thêm can đảm. »
Hắn ta vừa dứt lời, một cái đầu nhỏ từ phía sau nhô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô thịt trướng đến đỏ bừng, hai con mắt hồng hồng giống như con thỏ, trông mong mà nhìn nhìn Dạ Vân Sâm, do dự nửa ngày mới yếu ớt nói: « Thực xin lỗi, ca ca, Tiểu Thần sai rồi. »
Nghe Tiểu Thần mang theo áy náy nói, Dạ Vân Sâm ôn hòa cười cười, theo đó mà dịu giọng: « Không trách Tiểu Thần, là tự anh đứng không vững. » Đứa nhỏ biết nhận sai khiến người khác cũng đau lòng không kém, huống chi đối với những thứ đáng yêu cho đến nay cậu không có sức kháng cự, làm sao có thể trách nhóc đây?
Lời vừa ra liền biết cậu không nói thật, lại làm Tiểu Thần nín khóc trong nháy mắt, cười cười buông Cố Vân Hiên ra, chân ngắn « đông đông đông » chạy tới ôm lấy đùi Cố Vân Sâm, ngẩng mặt hớn hở nói: « Anh thật tốt! »
- ----.------
Khúc nhạc đệm rơi xuống nước đi qua, chuyện tiếp theo liền theo dự tính mà tiếp tục, Cố phu nhân trước mặt mọi người tuyên bố hôn sự giữa Cố gia cùng Dạ gia. Người ở đây, trước đó đã có nghe thấy tin tức này nhưng vẫn làm ra biểu tình giật mình, không quản trong lòng bọn họ có suy nghĩ như thế nào nhưng trên mặt vẫn phải treo nụ cười chúc phúc.
Trong nhất thời, cái gì mà trời đất tác hợp, trời sinh một đôi, từ ngữ linh tinh bên tai không dứt. Dạ Vân Sâm trộm liếc Cố Duệ phát hiện vẻ mặt đối phương từ đầu đến giờ không có bất cứ thay đổi gì, trong lòng không thể không bội phục, quả nhiên là có đủ định lực!