Địch Thạc thật sự là người dễ nói chuyện, ngắn ngủi chưa tới một giờ đồng hồ, anh ta đã thành công làm Dạ Vân Sâm buông xuống đề phòng với mình, bầu không khí trong gian phòng cũng coi như vui vẻ, Dạ Vân Sâm rất ít khi cùng người khác ngồi cùng một chỗ nói chuyện như thế này, cậu tuy không nói nhiều lắm nhưng ý cười trong mắt cậu chưa từng biến mất là có thể nhìn ra được, kỳ thật lúc này cậu vô cùng vui vẻ.
Nhưng chờ đến thời điểm một tiết học sắp chấm dứt, Dạ Vân Sâm liền nói lời cáo từ, giáo sư tiết này do có sự trợ giúp của Kha Dĩ Khiêm mới cho phép cậu trốn tiết, đáng tiếc tiết sau chính là giáo sư Trương, người nổi tiếng không nói tình cảm, vì tín chỉ môn học bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn lên lớp đầy đủ.
Trước khi Dạ Vân Sâm đi, Địch Thạc muốn có phương thức liên lạc của cậu, đồng thời cũng đem phương thức liên lạc của mình cho cậu, bảo cậu lúc nào suy nghĩ kỹ càng rồi hãy gọi cho anh ta, Dạ Vân Sâm chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Sau khi Dạ Vân Sâm cùng Trần Vũ đi rồi, trong phòng dư lại hai người Địch Thạc cùng Kha Dĩ Khiêm, cả người Kha Dĩ Khiêm đều nằm úp sấp trên bàn, một bộ dáng không có xương sống, Địch Thạc liếc nhìn gã một cái. Không thể không nói lớn lên có bề ngoài tốt chính là một ưu thế, rõ ràng một động tác không có hình tượng như vậy, trên người gã lại khiến người khác cảm giác được một tia biếng nhác gợi cảm.
« Tốt xấu gì cũng đang ở bên ngoài, cậu nhiều ít gì cũng nên giữ hình tượng đi. »
« Có quan hệ gì, dù sao bị tôi nhìn một cái cũng sẽ lớn tiếng gào thét "Gợi cảm quá đi" mà thôi. » Đối với mị lực của bản thân, Kha Dĩ Khiêm luôn có tự tin.
Địch Thạc chỉ có thể lắc đầu bật cười.
« Anh không giải thích với tôi một chút sao? » Kha Dĩ Khiêm bỗng nhiên nhướng mày hỏi, « Tôi đã hủy lịch trình cả ngày nay của mình chạy tới đây, không lẽ anh cứ đuổi tôi đi như vậy sao? »
Địch Thạc đã sớm đoán được gã sẽ hỏi cái này, cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc, híp mắt, thâm ý mà nói rằng: « Cậu không thấy ngoại hình của cậu ấy rất hợp khẩu vị của khán giả hiện nay sao? »
« Cho dù có là như thế cũng không nhất định phải là cậu ta chứ? » Đối với cái cớ vụng về như vậy, Kha Dĩ Khiêm đương nhiên sẽ không tin, « Lấy cách làm người của anh, tôi chưa từng nhìn thấy anh vội vàng đi cầu người như vậy. » Thân phận người đại diện kim bài đặt đó, không phải là người khác nên cầu anh ta mang theo sao?
Nghe vậy Địch Thạc liền cười cười, cũng không che giấu, « Biết là sẽ không thể gạt cậu mà. » Ngón tay anh ta nhẹ nhàng gõ gõ bàn, Kha Dĩ Khiêm biết đây là thói quen mỗi khi anh ta đang tự hỏi, « Về chuyện hôn nhân giữa Cố gia cùng Dạ gia, cậu cũng đã biết từ sớm rồi đúng không? »
Kha Dĩ Khiêm nhướng mày, « Cho nên? »
Địch Thạc chỉ cười mà không nói.
Kha Dĩ Khiêm dần dần thu hồi biểu tình trên mặt, nghiêm túc nói: « Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì. » Gã ngồi ngay ngắn, trên mặt không hề lộ ra bộ dáng cà lơ phất phơ ban nãy, « Anh muốn cho Cố Duệ khó coi, xả giận thay Trịnh Tĩnh Ny nhưng anh cũng đừng quên, Cố gia có bối cảnh thân phận như thế nào, khuyên anh một câu, anh thật vất vả đi đến địa vị như ngày hôm nay cho nên đừng đùa nghịch với lửa. »
Rốt cục trên mặt Địch Thạc không còn nụ cười tươi ôn hòa trước kia nữa mà thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng nhìn Kha Dĩ Khiêm, « Không liên quan tới cậu. » Giọng nói của anh ta vô cùng bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên bàn đã sớm không tự giác nắm chặt thành quyền, cho thấy sóng gió trong nội tâm anh ta.
Trịnh Tĩnh Ny trong miệng Kha Dĩ Khiêm chính là nữ nghệ sĩ đầu tiên Địch Thạc mang theo bắt được danh hiệu ảnh hậu, lúc ấy mọi người đều vô cùng xem trọng Trịnh Tĩnh Ny. Cũng bởi vì độ nổi tiếng của Trịnh Tĩnh Ny cái tên của Địch Thạc mới bắt đầu được mọi người quan tâm tới nhưng rất ít người biết được mối quan hệ giữa Địch Thạc và Trịnh Tĩnh Ny, không chỉ là nghệ sĩ cùng người đại diện mà còn là bạn tốt.
Nữ nghệ sĩ đã từng nháo đến ồn ào chủ động bò lên giường Cố Duệ nhưng lại bị Cố Duệ gọi bảo vệ ném ra khỏi khách sạn chính là Trịnh Tĩnh Ny. Nếu chỉ đơn giản như thế cũng sẽ không hủy đi sự nghiệp của cô ta, càng làm cho người ta không lường trước được chính là Trịnh Tĩnh Ny đã sớm gọi một đám phóng viên đến, muốn mượn áp lực truyền thông khiến Cố Duệ đi vào khuôn khổ nhưng lại không nghĩ rằng cuối cùng lại tự hủy đi chính mình.
Lúc ấy gièm pha kinh thiên động địa vừa lọt ra ngoài, cúp ảnh hậu cô còn chưa cầm nóng tay nháy mắt đã rơi từ đám mây xuống địa ngục, hơn nữa do bình thường đắc tội không ít người, một khi xảy ra chuyện sẽ có nhiều người thay phiên nhau bỏ đá xuống giếng. Chuyện lúc ấy xảy ra quá đột ngột hơn nữa những truyền thông đó cũng không dám đắc tội với Cố gia, liền chĩa thẳng mũi dùi vào Trịnh Tĩnh Ny, mặc cho năng lực của Địch Thạc cũng vô lực thu dọn, trong chưa tới một tháng một ảnh hậu cứ thế mà ngã xuống.
Đến hiện nay không còn ai nghe thấy tăm tích của Trịnh Tĩnh Ny, hơn nữa trong cái vòng lẩn quẩn của giới giải trí này, người mới xuất hiện và thay đổi vô cùng nhanh, cũng không lâu lắm, rốt cục không còn ai nhớ đã từng có một vị ảnh hậu tên là Trịnh Tĩnh Ny.
Đương nhiên, tuy Trịnh Tĩnh Ny biến mất nhưng Địch Thạc vẫn trụ được, sau Trịnh Tĩnh Ny, anh ta còn đào ra một ảnh hậu cùng một ảnh đế, Kha Dĩ Khiêm là người anh ta mang theo trong thời gian ngắn nhất, lại có thành tựu nhanh nhất, trừ bỏ quan hệ trong công tác hai người có lẽ cũng có thể coi là bằng hữu, cho nên Kha Dĩ Khiêm mới khuyên bảo Địch Thạc như thế.
« Bất kể thế nào anh cũng phải nhìn kỹ trước, huống hồ chuyện lúc trước tuy rằng có quan hệ với Cố Duệ nhưng quan trọng vẫn là do Trịnh Tĩnh Ny gây ra, là do cô ta đường lớn thì không đi, lại cứ muốn theo quái môn tà đạo, nếu anh muốn hết giận cũng không nên tìm Cố Duệ. »
Kha Dĩ Khiêm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta, « Anh tự mình suy nghĩ cho kĩ, đắc tội Cố gia sẽ không có kết cục tốt đâu, anh cố gắng nhiều năm như vậy mới có hôm nay, thật sự muốn đặt cược hết vào đó sao? » Nói xong, cũng không thèm quay đầu liền đi ra ngoài, Địch Thạc phía sau trên mặt không còn nhìn thấy tươi cười ôn hòa như trước, chỉ còn sắc mặt âm trầm, khó coi đến vô cùng.
Những lời Kha Dĩ Khiêm nói làm sao mà anh ta không biết chứ? Nhưng thời gian dù có trôi qua lâu như vậy rồi, anh ta cũng vẫn vô pháp tiêu giận được, Trịnh Tĩnh Ny chính là mối tình đầu của anh ta, cũng là vì Trịnh Tĩnh Ny anh ta mới bước chân vào giới giải trí, có thể nói những thành tựu hôm nay của anh ta, nguyên nhân lớn nhất chính là nhờ vào Trịnh Tĩnh Ny.
Anh ta cũng biết trong chuyện này Cố Duệ là người vô tội nhưng anh ta không thể nhịn được mà suy nghĩ nếu lúc trước Cố Duệ có thể xử lý ôn hòa hơn một chút, mà không phải trực tiếp gọi bảo vệ ném Trịnh Tĩnh Ny chỉ mặc váy ngủ ra ngoài cửa khách sạn thì có lẽ giờ này sẽ là một cảnh tượng khác rồi.
Xét đến cùng mọi chuyện kỳ thật chính là do Trịnh Tĩnh Ny tự tìm đường chết nhưng anh ta vô pháp mắng cô ta, là do anh ta không có bản lĩnh giúp cô đi tiếp con đường này thế cho nên cô ta mới tự nghĩ biện pháp khác mà anh ta chỉ có thể đem hết mọi sai lầm đổ lên đầu Cố Duệ, không phải anh ta không thể tha thứ cho bản thân mà là anh ta muốn kiếm một chỗ để chịu oán hận thay mình, chỉ có như thế mới có thể khiến anh ta thoải mái một chút.
Thời điểm Dạ Vân Sâm cùng Trần Vũ rời khỏi gian phòng, bọn họ đi cửa sau, lúc đi ngang qua một gian phòng khác ở hướng đối diện cậu liền mãnh liệt dừng lại bước chân, biểu tình trên mặt trong nháy mắt xuất hiện khoảng lặng. Cửa gian phòng trà nhỏ kia tuy khép hờ nhưng lúc Dạ Vân Sâm đi ngang qua vô ý nhìn thoáng qua liền không phòng bị mà nhìn thấy Cố Duệ cùng Mộc Khiết Ninh đang ngồi cùng nhau ở bên trong.
Kỳ thật cậu cũng không rõ vì cái gì lúc nhìn thấy Cố Duệ ở cùng Mộc Khiết Ninh trong lòng liền nhói một cái, lập tức sinh ra cảm giác không thoải mái, bước chân không thể động, một ý nghĩ vô cùng rõ ràng sinh ra chính là, cậu vô cùng không cao hứng, rõ ràng Cố Duệ đang ở gần trường học của cậu nhưng anh ấy lại không hề nói cho cậu biết, lại còn cùng Mộc Khiết Ninh gặp mặt.
Tuy rằng cậu lập tức tự nói với bản thân rằng có thể bời vì hai người họ đã quen biết nhau từ nhỏ lại đã lâu không gặp mặt, khó được Mộc Khiết Ninh trở về cho nên Cố Duệ mới đi gặp cô một chút. Nhưng một chút tác dụng cũng không có, cảm giác không thoải mái vẫn sinh sôi trong lòng, hơn nữa lại ngày càng rõ ràng hơn!
Rõ ràng đêm qua mới vừa gặp, chẳng lẽ lúc đó có mặt cậu cho nên hai người không thể thoải mái nói chuyện với nhau sao? Vì thế mới đặc biệt hẹn gặp mặt riêng? Không phải bọn họ đã lâu không gặp sao? Không phải nên giống người xa lạ sao? Còn có chuyện gì cần phải tránh cậu mới nói được chứ?
Kỳ thật trong ngắn ngủi một cái nháy mắt, trong đầu cậu đã chuyển quá vô số loại suy nghĩ, không đếm được những suy nghĩ dần hiện ra đó, thậm chí cậu cũng không biết tại sao mình lại có những ý nghĩ như vậy nữa, điều duy nhất mà cậu có thể hiểu chính là cậu vô cùng vô cùng không vui.
Cậu che giấu cảm giác trong tim lúc này, thần tình không đổi, loại cảm giác ê ẩm này vô cùng xa lạ đối với cậu, nhưng lại không biết nên giải quyết như thế nào, mà loại không thoải mái này càng nhìn hai người bên trong lại càng tăng lên không ngừng.
Trần Vũ đi thật xa phía trước rốt cục phát hiện người phía sau không có theo sát mình, liền không hiểu mà dừng bước lại, hơi hơi cao giọng gọi, « Vân Sâm, sao cậu đứng đó? »
Dạ Vân Sâm không tự giác đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình lập tức phục hồi lại tinh thần, mà hai người bên trong cũng nghe thấy thanh âm của Trần Vũ đều không hẹn mà cùng nhìn ra bên ngoài, vì thế liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm đang đứng trước cửa, đồng thời sửng sốt một chút.
Trong nháy mắt đối mắt với Cố Duệ, ánh mắt Dạ Vân Sâm có chút trốn tránh hơn nữa trong lòng thế nhưng hiện ra một tia tức giận, cậu vô pháp giải thích những cảm xúc này đó là từ đâu mà đến, nhưng theo bản năng không hề muốn miệt mài theo đuổi, cậu có chút bối rối thu hồi tầm mắt, ánh mắt trong một khắc trốn tránh, giây lát sau lại như đã thông suốt, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại.
Cậu thần sắc thản nhiên nhìn về phía Cố Duệ, bàn tay rũ bên người lại không tự giác nắm chặt, lúc này Cố Duệ phát hiện ra cậu đã đứng dậy đi về phía cậu, đứng lại trước mặt cậu, hơi hơi cúi đầu, con ngươi tối đen nhìn ảnh ngược trong mắt Dạ Vân Sâm, « Sao em ở đây? » Thanh âm của hắn trước sau như một thanh lãnh, thời điểm bình thường Dạ Vân Sâm rất thích nghe nhưng giờ khắc này chẳng biết tại sao, nghe lại làm cho trong lòng cậu như nghẹn một hơi.
Cậu nhìn Cố Duệ, môi nhẹ nhàng nhấp nhấp, một hồi lâu mới lên tiếng: « Có việc. »
Cố Duệ gật gật đầu, cũng không có hỏi cậu là việc gì, nhìn thấy trên tóc cậu dính một mảnh lá liền vô cùng tự nhiên giơ tay giúp cậu lấy ra lại không nghĩ rằng Dạ Vân Sâm khi nhìn thấy động tác của hắn đã lui về phía sau một bước, tránh ra tay hắn.
Tay Cố Duệ cứng đờ dừng giữa không trung.