Dạ Vân Sâm lắc đầu, « Không có gì, chỉ hỏi tớ đã chọn được lễ phục chưa, còn có... » Cậu dừng một chút, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy câu trả lời, Trần Vũ liền truy vấn: « Còn có cái gì? »
Bộ dáng Dạ Vân Sâm vẫn là có chút thất thần, trả lời: « Sáng nay, ông nội Cố mới từ nước A trở về, muốn ngày mai đem tớ đi gặp ông ấy một lần. »
Trần Vũ « A » một tiếng, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: « Cố lão gia tử mấy năm nay vẫn luôn định cư ở nước A, lần này cháu đích tôn muốn kết hôn, tất nhiên là phải đặc biệt trở về nhìn mặt cháu dâu! Chuyện này không phải thật bình thường sao? Cậu đỏ mặt làm cái gì nha? » Gã buồn bực hỏi, chỉ cho rằng Dạ Vân Sâm vừa rồi đỏ mặt là do chuyện này, cũng không có nghĩ tới Dạ Vâm Sâm bởi vì nghe thấy thanh âm của Cố Duệ, không tự chủ được liền nghĩ tới chuyện tối hôm qua vì thế hai má mới không thể khống chế được mà nóng lên.
Ngày mai muốn đi ra mắt Cố lão gia tử đồng nghĩa với việc ngày mai lại cùng Cố Duệ gặp mặt. Trong khoảng thời gian này bởi đủ thứ chuyện lớn nhỏ cơ hồ mỗi ngày hai người đều có thể gặp mặt nhau, này cũng không có gì kỳ quái, nhưng vừa rồi trong nháy mắt đó trong lòng cậu bỗng hiện ra một tia...chờ mong.
Rõ ràng trước kia mỗi lần cùng Cố Duệ gặp mặt cũng không có cảm giác gì.
« Vân Sâm, phản ứng của cậu hơi kỳ lạ nha. » Trần Vũ như vừa phát hiện ra đại lục mới, ngạc nhiên mà trừng lớn hai mắt, « Cậu không phải là thật sự thích Cố gia đại thiếu đó chứ? » Lấy điều kiện của Cố gia đại thiếu khiến người khác thích cũng không khó nhưng nói như thế nào thì người này cũng không nên là Dạ Vân Sâm đi?
Trần Vũ cùng Dạ Vân Sâm đã quen biết nhiều năm, đối với Dạ Vân Sâm không dám nói thập phần đều hiểu biết nhưng ít ra cũng có năm phần. Những năm gần đây, Dạ Vân Sâm mà gã biết chính là một người đối với những chuyện xung quanh không hề quan tâm đến, bị người khi dễ hay bị người thích cũng vậy, cho tới bây giờ luôn là một bộ không thèm để ý, hơn nữa cũng chưa từng gặp qua bộ dạng cậu tỏ ra hứng thú với cái gì, tựu chung lại là một bộ không chút để ý. Rất nhiều thời điểm gã không nhịn được hoài nghi cậu ấy có trái tim không?
Chính là một con người không bi không hỉ như vậy, làm sao sẽ dễ dàng đi thích một người khác?
Dạ Vân Sâm nháy mắt mấy cái nhưng cũng không trực tiếp trả lời mà là hỏi ngược lại: « Không phải thích anh ấy là chuyện càng tốt sao? Anh ấy là bạn đời tương lai của tôi! » Cùng người mình thích cùng một chỗ, đây không phải chuyện mà mọi người luôn hy vọng sao?
Nháy mắt Trần Vũ bị cậu nói cho nghẹn một chút, trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, ngữ khí hơi có chút trẻ con: « Vân Sâm, cậu cũng quá ngây thơ rồi! »
Nói tới vậy, Dạ Vân Sâm vẫn là một bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê không thực rõ ràng, gã bất đắc dĩ nhìn cậu một cái lập tức lén lút quan sát xung quanh một chút, đến khi phát hiện không ai chú ý tới bọn họ bên này mới đè thấp thanh âm nói: « Cậu nếu thật sự thích Cố gia đại thiếu chẳng lẽ sẽ không có xúc động muốn thân cận anh ta hơn sao? Tỷ như muốn thân thân một chút, muốn ôm một cái, càng về sau càng có thêm nhiều hành động lớn mật khác nữa? »
Dạ Vân Sâm dùng ánh mắt như nhìn kẻ hèn hạ nhìn Trần Vũ.
« Nha, cậu đừng có nhìn tớ như vậy! » Trần Vũ bị cậu nhìn như vậy liền một trận bất đắc dĩ, « Nhìn người mình thích nghĩ muốn thân cận với đối phương hơn đều là chuyện thường tình mà, là do cậu còn chưa trải qua mà thôi. » Trần Vũ một bộ người từng trải, vỗ vỗ bờ vai cậu.
« Tớ biết cậu có chút khó tiếp thu nhưng hãy tin tớ, tớ tuyệt đối không lừa cậu. Cậu ngẫm lại mà xem, cậu nếu thật sự thích Cố gia đại thiếu, đối phương lại là bạn đời hợp pháp của cậu, cậu muốn tiếp xúc thân mật cùng anh ta là chuyện bình thường. Nhưng khi mà cậu đang muốn thân thân với anh ta lại đột nhiên phát hiện ra đối phương không được, tớ dám cam đoan, cậu tuyệt đối sẽ không chịu nổi! »
Nghe Trần Vũ thao thao bất tuyệt xong, Dạ Vân Sâm tựa hồ có chút hiểu rõ lại như không hiểu, một bộ như có điều suy nghĩ.
Trần Vũ lại nói: « Bất quá cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều, dù sao hôn sự giữa cậu cùng Cố gia đại thiếu đã định ra rồi, dù muốn thay đổi cũng không được nữa. Hơn nữa, cậu cũng có nghe thấy đi? Cả thành phố B đang nhìn chăm chú vào tràng hôn sự lần này của cậu cùng Cố gia đại thiếu, bây giờ cơ hồ đi tới chỗ nào cũng có thể nghe những người rảnh rỗi nghị luận chuyện này. »
Dạ Vân Sâm trầm mặc một chút: « Thân phận Cố Duệ như vậy không quản là cùng ai kết hôn, hôn lễ của anh ấy cũng không có khả năng điệu thấp. »
Trần Vũ thở dài mà nhìn Dạ Vân Sâm. Những lời đồn đãi thất thiệt về Cố gia đại thiếu trong B thị vẫn luôn không chìm xuống, mà tại khi nghe tràng hôn sự này, lấy lập trường là bạn tốt của Dạ Vân Sâm gã tự nhiên là không tán thành, nhưng nếu Dạ Vân Sâm kiên trì gã liền chỉ có thể chúc phúc cho bạn tốt, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện những lời đồn đãi đó đều không phải là sự thật.
Trần Vũ nhìn cậu do dự nửa ngày mới hỏi: « Trong khoảng thời gian này, cậu tiếp xúc cùng Cố gia đại thiếu cũng không ít, vậy anh ta là người như thế nào cũng nhìn ra được chút chứ? »
« Ân. » Dạ Vân Sâm không chút nghĩ ngợi đáp: « Anh ấy rất tốt. »
« Vậy anh ta đối xử với cậu như thế nào? »
Dạ Vân Sâm nhớ tới chuyện hôm trước Cố Duệ vì cậu mà làm, ánh sáng trong mắt không tự giác ôn nhu lên, « Cũng rất tốt. »
Trần Vũ đem hết thảy xem ở trong mắt, độ cung khóe miệng nháy mắt có chút phức tạp mà cong lên. Gã đã từng cho rằng Dạ Vân Sâm sẽ không bao giờ động tâm với bất luận người nào, nhưng lại không nghĩ tới, chỉ mới ngắn ngủn chưa tới một tháng, địa vị Cố gia đại thiếu trong lòng cậu liền không ai so được.
« Tốt, mọi việc đều có hai mặt của nó, cũng không phải đều là chuyện xấu. » Dù sao có một số việc cần phải tự mình trải qua mới không tiếc nuối, về sau như thế nào liền phải nhìn tạo hóa của bản thân vậy.
Trong lòng Dạ Vân Sâm hiểu rõ Trần Vũ là quan tâm mình, nhưng do tính cách trước giờ như vậy, không phải loại người dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài cho nên dù trong lòng có cảm động thì trên mặt vẫn là một bộ bình tĩnh. Kỳ thật còn có một số chuyện cậu không nói với Trần Vũ, Cố Duệ đối cậu đích thật là rất tốt, đặc biệt là chuyện tối hôm qua, cơ hồ khiến cậu cảm động đến tột đỉnh.
Nhưng là cậu lại ẩn ẩn cảm thấy, Cố Duệ đốt tốt với cậu không phải bởi vì cậu là Dạ Vân Sâm mà bởi vì cậu chính là bạn đời tương lai của anh ấy, nên mới có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy.
Nói cách khác, chính là không quản là ai, chỉ cần là bạn đời, Cố Duệ đều sẽ đối đãi như thế.
Bởi vì cái ý nghĩ mơ mơ hồ hồ lại khó hiểu này liền khiến cậu cảm thấy một tia mất mát.
- ----.-----
Chiều hôm sau, bởi vì Cố Duệ có việc không thể rời thân, cho nên liền nhượng trợ lý đến đón cậu đi qua cùng Cố lão gia tử gặp mặt. Khi tới Cố trạch, Cố phu nhân cũng ở, đang bồi một bên nói chuyện cùng một lão nhân gia mặc đường trang màu trắng, không biết nói đến chuyện gì vui vẻ mà trên mặt hai người đều tràn đầy tươi cười.
Nhìn thấy Dạ Vân Sâm, Cố phu nhân cùng Cố lão gia tử không hẹn mà dừng cuộc trò chuyện lại, Cố phu nhân một bên thân thiết tiếp đón Dạ Vân Sâm một bên hướng lão nhân gia nói: « Ba, đây là Vân Sâm, cháu dâu tương lai của ngài. »
Ngưởi được Cố phu nhân gọi là "Ba" chính là Cố lão gia tử, không giống trong tưởng tượng của Dạ Vân Sâm lắm. Cố lão gia tử trước mắt đang mặc một thân đường trang màu trắng, thân hình tuy gầy nhưng cả người lại mang theo uy nghiêm, nhưng không hề giống Dạ lão gia tử khiến người khiếp sợ, ông treo một nụ cười mỉm nhìn qua rất thân thiết.
Lúc trước, Cố lão gia tử đã xem qua ảnh chụp của Dạ Vân Sâm nên có thể nhận ra cậu ngay. Thời điểm Cố phu nhân giới thiệu, ông không dấu vết đem Dạ Vân Sâm đánh giá một vòng, khuôn mặt còn mang theo nét trẻ con, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, thân hình cao gầy tinh tế, từ ngoại hình so ra rất xứng đôi với cháu trai đích tôn bảo bối của ông.
Bất quá điều khiến Cố lão gia tử cảm thấy hài lòng chính là cỗ khí tức sạch sẽ cùng cặp mắt trong suốt trên người cậu. Ánh mắt trong suốt tinh thuần giống như chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy là có thể thấy rõ được nội tâm cậu.
Anh mắt Cố phu nhân quả nhiên là tin được.
Dạ Vân Sâm không hiểu lắm giao tiếp cùng người khác, nhất là với trưởng bối, nhưng may là Cố lão gia tử dường như cũng không để ý lắm, ông vẫn luôn thân thiết trò chuyện cùng cậu, phần lớn đều là Cố lão gia tử hỏi, sau đó cậu trả lời, hơn nữa Cố phu nhân ngồi bên cạnh ngẫu nhiên sẽ tiếp lời, không khí ngược lại dần dần ấm hơn.
« Mấy ngày nữa con cùng Duệ nhi theo lão già này đi lên núi nghỉ ngơi đi? »
Thời điểm Cố Duệ trở về, vừa lúc nghe thấy Cố lão gia tử nói những lời này, Cố phu nhân mắt sắc liền nhìn thấy hắn trước tiên, cười nói: « Chuyện công ty đã xử lý ổn thỏa chưa? Ông nội đang định bảo mẹ gọi điện thoại cho con đây. »
Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi đi qua, Cố lão gia tử khẽ hừ một tiếng, nói: « Nếu còn chưa trở về ta đã định phái người tự mình đi tiếp con rồi, đem vợ ném ở chỗ này nửa ngày không xuất hiện, một chút tự giác vị hôn phu cũng không có! »
Nghe vậy, Cố Duệ liếc mắt nhìn Dạ Vân Sâm một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chính mình, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp, trong nháy mắt, Dạ Vân Sâm liền đem ánh mắt rời đi thật nhanh, Cố Duệ dừng một chút, ánh mắt mới dời đi chỗ khác, thản nhiên nói: « Xin lỗi. »
Cố lão gia tử bất mãn: « Không được, công tác trong mấy ngày sắp tới tất cả đều ném đi, cùng Vân Sâm bồi ta lên núi nghỉ phép! »