• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Tích

Thời gian chụp ảnh cưới vừa được định ra, Cố phu nhân đã bắt tay vào an bài, nơi chụp ảnh cũng đã sớm tìm người đi tìm hiểu kĩ càng, sau khi tham khảo qua một số địa phương và trải qua sự đồng ý của Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm thì cuối cùng nơi chụp ảnh đã định ra ở một trấn nhỏ tên là Lê Nguyên. Lê Nguyên là một nơi có tiếng lãng mạn, cảnh sắc cùng kiến trúc dường như được dùng để phục vụ cho những cặp tình nhân, không chỉ mỹ lệ mà còn mang theo sắc thái lãng mạn nồng nàn.

Thời gian quay phim chụp hình ước chừng mất khoảng bốn ngày, tăng thêm hai ngày so với dự định. Trong khoảng thời gian này Dạ Vân Sâm lên lớp tương đối đầy đủ, bên cạnh đó chủ nhiệm lớp biết gần đây cậu phải vội vàng chuẩn bị cho hôn lễ, cho nên sau khi nhận được sự cam đoan của Dạ Vân Sâm liền cho phép cậu được nghỉ dài ngày.

Vừa nghĩ tới sắp được xuất ngoại, Dạ Vân Sâm vô cùng chờ mong, đặc biệt sau khi nhìn thấy một số hình ảnh về Lê Nguyên trấn trên mạng, cái loại tâm tình hưng phấn, chờ mong này liền tăng thêm rõ ràng hơn, đây cũng xem như là lần đầu tiên cậu xuất ngoại, trừ bỏ có Cố Duệ đồng hành bên người thì còn có đoàn quay phim đi theo, tính sơ sơ qua cũng đã mười người.

Đoàn người ngồi trên máy bay tư nhân của Cố gia chậm rãi xuất phát đi Lê Nguyên trấn. Mà sau khi ngồi trên độ cao mấy ngàn feet, Dạ Vân Sâm mới chợt nhớ ra rằng mình có bệnh sợ độ cao nghiêm trọng! Hân hoan nhảy nhót lúc ban đầu không biết vào thời điểm nào đã biến mất đến không còn thấy tăm hơi, chân đã sớm mềm nhũn, nếu không phải cậu đang thắt dây an toàn thì đã sớm trượt xuống sàn, chỉ có thể ngồi ở chỗ ngồi của mình vịn chặt tay cầm, không dám động đậy, sắc mặt trắng bệch, trên trán ứa ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.

Cố Duệ ngồi bên cạnh cậu là người đầu tiên phát hiện ra cậu không thích hợp. Sau khi xử lý xong mấy văn kiện khẩn cấp, quay đầu liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm bên cạnh hai mắt nhắm chặt động cũng không động một cái, lúc đầu Cố Duệ cứ cho rằng là cậu đang ngủ nhưng sau đó nhìn kỹ mới phát hiện trên mặt cậu một chút huyết sắc cũng không có, trên trán còn ứa ra một tầng mồ hôi mỏng, rõ ràng không giống như là đang ngủ.

Chân mày hắn nhíu lại, vươn tay bắt lấy tay Dạ Vân Sâm, bị nhiệt độ lạnh lẽo phát ra từ tay cậu dọa sợ, trên mặt hiện lên tia sốt ruột, nắm chặt tay cậu, đưa tay sờ sờ trán Dạ Vân Sâm, vừa chạm đến bàn tay hắn cũng nhiễm theo một tầng mồ hôi lạnh, liền ấn chuông sai người gọi bác sĩ tới.

Bên tai nghe thấy tiếng Cố Duệ gọi người, cũng cảm giác bản thân được hắn ôm vào trong ngực, khí tức quen thuộc khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm. Khi Dạ Vân Sâm mở mắt ra, liền nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt vốn không đổi sắc lại mang lo lắng nhìn chính mình, trong lòng vừa cảm động vừa cảm thấy có chút dọa người, hơi từ chối, nhỏ giọng giải thích: «...Em chỉ hơi sợ độ cao thôi. »

Kỳ thật không phải hơi sợ mà là vô cùng sợ độ cao. Năm cậu bảy tuổi đến Dạ gia, trong vòng một năm đó là khoảng thời gian bị người ức hiếp nhiều nhất, đã từng có một lần Dạ Tư Viện cùng Dạ Nguyên Giang đẩy cậu từ ban công tầng hai xuống đất, phía dưới là mặt cỏ không hề có thứ gì để giảm xóc, một lần như vậy cậu phải nằm viện hơn một tháng.

Mà từ đó trở đi cậu liền mắc chứng sợ độ cao, hơi cao một chút cũng không chịu được. Lúc vừa từ bệnh viện về, đi lên tầng hai cậu còn cảm thấy sợ hãi, sau chậm rãi lớn lên mới ổn hơn chút, nhưng độ cao giống như hôm nay, dù cậu có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đến đâu cũng không hữu dụng.

Mày Cố Duệ nhăn càng thêm chặt, đối với chuyện mình không biết Dạ Vân Sâm sợ độ cao cảm thấy rất bất mãn, hắn ôm chặt Dạ Vân Sâm, đem đầu cậu đặt trong ngực mình, thấp giọng nói: « Nhắm mắt lại ngủ một lúc đi. »

Sắc mặt Dạ Vân Sâm tái nhợt, cả người cũng muốn héo theo, cảm giác chuếnh choáng cùng buồn nôn làm cho cậu không cách nào lấy lại tinh thần, lúc nghe thấy lời Cố Duệ nói cũng không nâng đầu dậy nổi, liền cứ một tư thế chôn đầu trong ngực hắn mà thấp giọng nói rằng: «...Không ngủ được, khó chịu. » Thanh âm ẩn ẩn mang theo giọng mũi biểu đạt cậu đang vô cùng không thoải mái.

Cậu vô cùng khó chịu, bộ dáng tựa đầu vào lồng ngực Cố Duệ giống như bị hút hết khí lực, đem tay Cố Duệ ôm lấy mình, đầu cọ cọ, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất mà thành thành thật thật tựa vào.

Cố Duệ chưa từng gặp qua Dạ Vân Sâm mềm mại như con thú nhỏ như vậy, manh đến tâm hắn cũng đồng thời làm hắn đau lòng, hận không thể thay cậu chịu đựng sự khó chịu này, bàn tay còn lại vỗ về sau lưng cậu vô cùng ôn nhu. Nghe Dạ Vân Sâm sẽ ngẫu nhiên hừ nhẹ một hai tiếng, Cố Duệ khó hiểu mà cảm thấy hắn giống như đang trấn an con thú nhỏ bị thương.

Thời điểm bác sĩ đến liền nhìn thấy cảnh hai người nhập thành một như vậy, Đại thiếu vốn luôn lãnh đạm trong mắt bọn họ đang cúi đầu, dùng một loại ánh mắt mang theo đau lòng không thể nào che giấu nhìn thiếu niên đang tựa trong ngực, mà thiếu niên nọ lại đang an an tĩnh tĩnh để hắn ôm, sắc mặt có chút tái nhợt, mày cũng hơi hơi nhăn lại.

Bác sĩ bị kinh hách không nhẹ. Lúc trước vẫn luôn nghe người ta nói Đại thiếu nhà họ đối với bạn đời tương lai này rất đặc biệt nhưng vẫn là nghe nói mà thôi, chưa từng được tận mắt nhìn thấy, khi đó ông cũng không nói gì nhưng trong lòng nhiều ít có điểm không cho là đúng, cảm thấy ắt hẳn do mọi người khoa trương lên mà thôi. Nhưng khi được tận mắt chứng kiến, mới biết, thì ra những chuyện trước đây ông nghe đã được mọi người nói giảm đi nhiều lần rồi.

Ai tới nói cho ông biết, người đàn ông với thần tình lo lắng trước mắt này có phải là Đại thiếu nhà họ không? Không phải do ông già cả hoa mắt rồi chứ?

Bởi vì khó chịu, Dạ Vân Sâm nhịn không được khẽ hừ một tiếng, đồng thời đem bác sĩ gia đình từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, nhanh chóng đi qua. Cả quá trình khám bệnh Cố Duệ đều ôm Dạ Vân Sâm không buông tay, bác sĩ nhiều lần nhịn không được trộm nhìn Cố Duệ, một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, trong đầu bác sĩ bỗng nhiên toát ra một câu: Nếu không trị khỏi cho hắn, tất cả các ngươi đều phải chôn cùng!

Bác sĩ: «... » Gần đây quả nhiên xem hơi nhiều phim cung đình nội chiến, không biết tại sao não bổ quá lố như vậy!

« Không có thuốc trị chứng sợ độ cao cho nên tôi sẽ cho cậu ấy uống một viên thuốc an thần, uống vào dễ dàng đi vào giấc ngủ, lúc ngủ sẽ không cảm thấy khó chịu nữa! »

Sau khi uống thuốc an thần quả nhiên không bao lâu Dạ Vân Sâm liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, ghé vào trong ngực Cố Duệ mà mệt mỏi muốn ngủ, cũng không biết qua bao lâu liền ngủ thiếp đi. Mãi cho đến khi hô hấp người trong lòng dần dần vững vàng, Cố Duệ vẫn giữ nguyên tư thế, không hề động đậy, vững vàng ôm người vào lòng.

Hắn cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua khắp khuôn mặt Dạ Vân Sâm, vươn tay thật cẩn thận vuốt tóc mái của cậu sang một bên, động tác nhẹ nhàng, khí tràng cả người đều biến đến vô cùng nhu hòa. Bác sĩ thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi lúc quay đầu lại nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cảm thấy cao hứng thay Đại thiếu nhà họ.

Đại thiếu như vậy, sẽ nhìn người khác với ánh mắt tràn ngập yêu thương, cũng sẽ ôm người khác như trân bảo, liền giống con người hơn, sinh động hơn nhiều. Ông cuối cùng cũng rõ ràng vì sao phu nhân sẽ thích Dạ gia Tam thiếu, có thể làm cho Đại thiếu tâm lạnh nhà họ biến thành một người đàn ông sinh động, ấm áp như vậy, chỉ bằng điểm này, đã đủ khiến người Cố gia yêu thương Dạ gia Tam thiếu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK