Cố Duệ trầm mặc một chút, hỏi cậu: "Em biết nấu cơm không?"
"Ách?" Dạ Vân Sâm sửng sốt, lúc sau mới nghĩ tới căn bệnh yêu sạch sẽ của Cố Duệ, chần chờ một chút, gật gật đầu nói: "Cũng cho là biết đi!" Đem nguyên liệu nấu thành món ăn cũng không phải là vấn đề lớn lao gì nhưng ăn ngon hay không thể ăn cũng chưa nói trước được.
Xe dừng lại trong bãi xe nhà riêng của Cố Duệ ở trung tâm thành phố, hai người cùng vào thang máy chuyên dụng, đi lên tầng. Dạ Vân Sâm đã từng đến nơi này một lần, còn ở nơi này gặp được thần tượng của mình nữa, cho nên có ấn tượng vô cùng khắc sâu đối với nơi này. Đây xem như là lần thứ hai nhưng tâm tình cũng có chút không giống.
Bên trong nhà không có gì thay đổi, vẫn là bộ dáng sạch sẽ đến không nhiễm hạt bụi như trước. Cố Duệ mở đèn lên, lấy ra hai đôi dép lê đi trong nhà cùng một kiểu dáng, màu trắng tinh từ tủ giày dép sau cửa. Hắn đem một đôi size nhỏ hơn đưa cho Dạ Vân Sâm, chính mình mang vào đôi còn lại.
Dạ Vân Sâm cũng mang vào dép lê, ngược lại không nghĩ tới thế mà lại rất vừa vặn, giống như là đặc biệt dành cho chính mình vậy. Cậu thay xong dép rất tự giác mà hỏi: "Phòng bếp ở nơi nào?"
Cố Duệ cũng đổi xong dép dẫn đường đi đến phòng bếp, mở ra cửa, nội thất phòng bếp vô cùng hào phóng đơn giản. Dạ Vân Sâm đứng trước tủ lạnh cao hơn cậu nửa cái đầu, mở ra nhìn nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong. Bởi vì Cố Duệ thường xuyên ở lại đây, cho nên nơi này đúng giờ sẽ có người đến quét tước và bổ sung nguyên liệu nấu nướng. Thịt cá rau củ trong tủ lạnh rất đa dạng, phong phú xem ra là do người giúp việc mới bổ sung thêm vào.
Bỗng nhiên Dạ Vân Sâm ngẫm nghĩ một chút, quay đầu nhìn Cố Duệ đứng phía sau mình, nghiêm túc hỏi: "Trước khi nấu cơm em có cần đi tắm rửa một chút không?"
Vẻ mặt của cậu vô cùng nghiêm túc, một chút cũng không giống nói giỡn, Cố Duệ thản nhiên nhìn cậu, nói: "Rửa sạch tay là được rồi, tạp dề đặt ở ngăn tủ thứ hai bên tay phải."
Dạ Vân Sâm "A" một tiếng, mở ra ngăn tủ mà Cố Duệ nói, quả nhiên liền thấy một cái tạp dề màu xanh lam được gấp đến chỉnh chỉnh tề tề ở bên trong, cậu thầm nghĩ, cái này không phải là cái Cố Duệ hay dùng chứ? Vừa mới nghĩ như vậy, liền nhìn thấy một cái tạp dề màu xanh lam cùng một kiểu dáng như vậy ở bên cạnh, cậu có chút nghi hoặc mà nhíu nhíu mày.
Cố Duệ vốn đứng sau lưng không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cậu, vươn tay lấy hai cái tạp dề, đưa một cái trong đó cho cậu, thật tự nhiên mà mặc vào cái còn lại.
Dạ Vân Sâm: "..."
Cậu dù có trì độn cũng bắt đầu kịp phản ứng, dép lê đi trong nhà cùng kiểu dáng, tạp dề trong phòng bếp cũng vậy, hơn nữa tất cả đều mới toanh, vừa nhìn đã biết hắn mới mua không lâu. Cậu quay đầu nhìn về phía Cố Duệ, đối phương đã tự mình mặc vào tạp dề, đứng trước tủ lạnh chọn lựa nguyên liệu để nấu bữa tối hôm nay.
Thực rõ ràng những đồ vật mới tinh này đều là vừa mua mới, Dạ Vân Sâm chậm rãi mặc vào tạp dề, nghĩ thầm rằng, mấy thứ này đều do anh ấy tự mình chuẩn bị sao?
Khó hiểu mà có chút vui vẻ nho nhỏ.
Lúc trước thời điểm Cố Duệ hỏi cậu có biết nấu ăn không, Dạ Vân Sâm cứ nghĩ là Cố Duệ sẽ để cậu làm đầu bếp chính, cậu vốn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng ra trận, bất quá đến lúc này, Cố Duệ cũng đã vô cùng "nhẹ nhàng cưỡi xe đi đường quen" mà chọn lựa xong hết nguyên liệu nấu ăn, một bộ dáng chuẩn bị tự thân vận động.
Dạ Vân Sâm nhịn không được hỏi: "Em đây phải làm cái gì?"
Cố Duệ quét mắt nhìn cậu một cái, phân cho cậu nhiệm vụ rửa đồ ăn.
Dạ Vân Sâm: "..." Cho nên trước đó hỏi cậu có biết nấu ăn không để làm cái gì chứ? Muốn đùa giỡn cậu sao?
Rửa xong rau xanh, Dạ Vân Sâm liền rảnh rỗi không có việc gì làm, trong phòng bếp an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách phát ra từ vòi nước. Dạ Vân Sâm ngồi trước bàn cơm chán muốn chết, đơn giản liền bắt đầu đánh giá khuôn mặt nghiêng của Cố Duệ.
Điều kiện ngoại hình của Cố Duệ vô cùng ưu tú cậu vẫn luôn biết, thân cao 1m88, không quản là mặc cái gì đều đem đến cho người khác cảm giác như người mẫu đang biểu diễn thời trang. Khuôn mặt tuấn tú, rất ít có cơ hội có thể nhìn được bất kỳ cảm xúc phập phồng nào bên trên đó, đôi môi mỏng cũng theo thói quen hơi mím lại, nhìn qua thanh thanh lãnh lãnh, rất dễ gây ra khoảng cách với người xung quanh, khí tức thanh lãnh tự phụ, Dạ Vân Sâm không thể không cảm khái một chút, cậu đã gặp qua rất nhiều "soái ca" nhưng độc đáo giống như Cố Duệ thật sự cũng không nhiều lắm.
Trời cao thật sự rất đãi ngộ Cố Duệ!
Giờ khắc này, Cố Duệ đã thay bộ chính trang trên người thành quần áo trong nhà thoải mái, quần dài màu xám mềm mại cùng áo sơ mi trắng hưu nhàn nhìn qua so bình thường thiếu một tia khoảng cách. Bóng dáng cao ngất, mặt nghiêng góc cạnh tỉ mỉ khiến người ta thấy hắn không giống như đang nấu cơm mà là đang làm cái gì rất nghiêm túc.
So sánh với chính mình, Dạ Vân Sâm nhịn không được bật cười, đứng lên đi đến bên cạnh Cố Duệ, nhìn động tác thành thạo xử lý nguyện liệu nấu ăn của hắn, cậu liền xung phong nhận việc làm trợ thủ.
Trong lòng cậu thầm nghĩ, nha, kỳ thật trời cao cũng rất hậu đãi cho cậu, cho cậu một nam nhân chất lượng tốt như vậy, lớn lên đẹp trai, trong nhà có tiền, tính cách tuy có điểm lãnh đạm nhưng lại đối với cậu rất tốt, hơn nữa quan trọng nhất là, rõ ràng một thiếu gia sống an nhàn, sung sướng lại một chút tính tình thiếu gia cũng không có, còn sẽ xuống bếp nấu cơm nữa!
Nửa tiếng sau, ba món chính một canh được bưng lên bàn ăn, hương khí bay khắp nơi khiến ngón trỏ đều động đậy, Dạ Vân Sâm hít một hơi thật sâu, cảm giác bụng mình kêu réo đến vô pháp, tự giác đi rửa sạch tay, liền bới hai chén cơm.
Có vài người quả thật là ưu tú đến độ khiến người khác phải đối kỵ!
Sau khi ăn qua đồ ăn do Cố Duệ làm, trong lòng Dạ Vân Sâm chỉ còn lại cái suy nghĩ này mà thôi!
Quả thật hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi, rõ ràng bụng đã chống đỡ đến nổi không thể nhét thêm cái gì nữa nhưng miệng vẫn là không có biện pháp dừng lại!
Cuối cùng vẫn là Cố Duệ sợ cậu no đến khó chịu mới cưỡng chế đoạt đi đôi đũa trên tay cậu, nói: "Nếu thích, lần sau sẽ làm cho em ăn, không cần phải miễn cưỡng chính mình." Khóe miệng cũng là ẩn ẩn hiện ra mỉm cười.
Dạ Vân Sâm lập tức không chút khách khí nói: "Lần sau là lúc nào?"
Ánh mắt cậu mở thật lớn mang theo ý tứ thuần túy, khóe miệng còn dính một hạt cơm, sợi tóc trên trán hơi hơi có chút hỗn độn, có mấy sợi xõa xuống có vẻ vô cùng trẻ con, trong mắt Cố Duệ hiện lên ẩn ẩn ý cười, vươn tay giúp cậu lấy xuống hạt cơm nơi khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần em muốn."
Ngón tay hắn mang theo độ ấm, vô cùng mềm mại, thời điểm nhẹ nhàng lấy đi hạt cơm nơi khóe miệng cậu, Dạ Vân Sâm không tự giác cứng còng một chút, mờ mịt nhìn ngón tay của hắn, giây lát sau mới kịp phản ứng, lại có chút ngại ngùng.
Tầm mắt dao động một chút, cậu không biết phải nói gì nên liền tìm đề tài khác hỏi: "Sao anh lại biết nấu cơm?" Cậu cho rằng đa số con nhà thế gia sẽ giống như chị em Dạ gia "mười ngón tay không dính nước mùa xuân".
Cố Duệ nói: "Mình tự làm sạch sẽ."
Dạ Vân Sâm: "...Anh nói rất đúng."
Cơm nước xong, đem bát đũa bỏ vào máy rửa chén, Dạ Vân Sâm có chút ăn đến no cứng bụng, ngồi cũng không xong đứng cũng không được. Cố Duệ thấy bộ dáng ngồi cũng khó an tĩnh của cậu liền đề nghị xuống lầu đi bộ tiêu thực một chút. Kỳ thật Dạ Vân Sâm càng muốn oa ở trên giường không động nhưng bất đắc dĩ là ăn thật sự no, bụng chống đỡ khó chịu, cuối cùng vẫn là quyết định nghe theo đề nghị của Cố Duệ xuống lầu đi bộ.
Thời điểm hai người đi xuống cầu thang, Dạ Vân Sâm thiếu chút nữa bị té sấp xuống, may mà Cố Duệ ở bên cạnh kéo cậu lại mới giúp cậu khỏi phải đo đất, "Nhìn đường." Thấp giọng dặn dò một câu, sau khi đỡ Dạ Vân Sâm đứng vững, Cố Duệ mới nắm chặt tay Dạ Vân Sâm không hề có ý định buông ra.
Dạ Vân Sâm chú ý tới, hai má hơi hơi nóng lên, đem ý thức rụt lui trở về, có thể cảm giác được cái tay kia nắm tay mình rất chặt, vẫn luôn không có ý tứ muốn buông ra, Dạ Vân Sâm quay đầu liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, đối phương vô cùng thản nhiên nhìn lại cậu, biểu tình phi thường chính trực.
Dạ Vân Sâm nghĩ thầm rằng, thôi đi, nếu anh ấy muốn thì cứ để anh ấy dắt đi.
Bả vai hai người song nhau mà đi dưới bóng cây trên đường, ánh sáng đèn đường mờ nhạt, người tản bộ chung quanh cũng thưa thớt, ngẫu nhiên chỉ có thể nhìn thấy vài người chạy chậm ngang qua. Mùa hè đã qua được phân nửa thời gian, nhiệt độ ban đêm cũng không còn như trước, giữa bất tri bất giác, độ ấm ban đêm bắt đầu giảm xuống, ngẫu nhiên sẽ có ngọn gió thổi qua mang theo hơi lạnh.
Sau khi ăn xong đi tản bộ sẽ khiến tâm người ta trầm tĩnh lại, cảm thụ độ ấm không thuộc về mình trên tay, Dạ Vân Sâm híp mắt, bỗng nhiên lên tiếng: "Rõ ràng là nói em mời anh ăn cơm." Không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại biến thành Cố Duệ nấu cơm cho mình ăn, loại chuyện này phát triển ra ngoài dự đoán của cậu khiến cậu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cố Duệ nói: "Em có thể dùng những phương pháp khác bồi thường cho tôi."
"Ân?" Cậu khó hiểu nhìn về phía Cố Duệ.
Cố Duệ dừng bước lại, Dạ Vân Sâm cũng dừng lại theo, tại khi tay Cố Duệ ôm lấy mặt cậu, cậu chỉ sửng sốt một chút, trước mắt bỗng nhiên chụp xuống một mảnh hắc ám, còn chưa kịp phản ứng, trên môi liền nóng lên, bởi vì khoảng cách quá thân cận, ánh mắt đều có chút tiêu thất, hoàn toàn thấy không rõ biểu tình Cố Duệ.
Mãi đến khi hắn thối lui, Dạ Vân Sâm mới từ trong ngây người hoàn hồn lại, trừng mắt, nhìn chằm chằm Cố Duệ, hỏi: "Ý của anh là muốn ăn một bữa cơm là phải thân một cái sao?"
Cố Duệ: "..."
Bỗng nhiên nghe thấy phía trước phát ra một tiếng cười khẽ, Dạ Vân Sâm cả kinh, quay đầu nhìn lại, nữ sinh pha trà cho cậu hôm vũ hội trường đang đứng cùng một nam sinh chưa từng gặp mặt ở cách đó không xa, vẻ mặt ý cười doanh doanh nhìn cậu, thấy cậu nhìn qua, lại cười nói: "Xem ra những tin tức nói tình cảm hai người vô cùng ân ái hòa hợp đều là sự thật nha!"
Tim hồng phát ra trong không khí xung quanh tuy rằng nhìn không thấy sờ không được cũng có thể cảm thụ rõ ràng được nha. Một người ngoài như cô nhìn đều có chút ghen tị rồi đó!