Lửa trại đêm qua, tất cả mọi người đều chơi đến hơn nửa đêm, nên sáng hôm sau không thể nào dậy đúng giờ được, hơn nữa không có người quản, một đám sinh viên liền ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao mới lục tục thức dậy. Chờ cả bọn dậy đã là giữa trưa, kế hoạch ban đầu sẽ cho bọn họ thể nghiệm leo núi đành phải hủy bỏ.
Sau khi ăn xong cơm trưa chỉ còn khoảng một hai tiếng nữa là chuẩn bị khởi hành trở về rồi, ủy viên phụ trách chuyến ngoại khóa lần này liền trực tiếp cho bọn họ tự do tham quan. Một đám sinh viên cũng chẳng có nơi nào để đi nên đơn giản ngồi quây quần trên thảm cỏ vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện.
Dạ Vân Sâm cùng bọn họ không có chuyện gì để nói cho nên khi được tự do tham quan, cậu bật người một cái quay đầu đi nhanh. Chờ cả bọn phục hồi lại tinh thần, cậu đã đi xa thật xa, thân hình cao gầy tinh tế dưới trời đất rộng lớn so với một đám người ngồi cùng một chỗ, có vẻ thật cô đơn.
Có người đá đá chân Triệu Niệm, cười sâu xa hỏi gã: "Từ khi cậu ta chuyển trường đến đây, cậu lúc nào cũng chú ý đến. Là coi trọng người ta sao?"
Nghe thấy vậy, Triệu Niệm liền thu hồi cái nhìn chằm chằm về phía Dạ Vân Sâm, ánh mắt lạnh lùng quét người nọ một cái, cười nhạo một tiếng: "Coi trọng nó? Đừng khiến tao ghê tởm".
"Không coi trọng người ta vậy sao lúc nào cũng chú ý đến người ta vậy?" Cho dù khó chịu với Dạ Vân Sâm, thái độ của Triệu Niệm cũng thật không bình thường, từ sớm đã có người hoài nghi, nói qua với gã thái độ của Triệu Niệm đối Dạ Vân Sâm có chút ái muội nha.
Triệu Niệm nhìn ngọn cỏ trước mặt, mặt không đổi sắc trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: "Lão tử không phải đồng tính luyến ái!" Xã hội hiện giờ, hôn nhân đồng tính tuy đã được hợp pháp hóa nhưng không phải tất cả mọi người đều ủng hộ đồng tính, vẫn là còn rất nhiều người thích người khác phái.
Người nọ nhìn bộ dáng mặt không đổi sắc của Triệu Niệm, có chút phẫn nộ ngậm miệng lại, gia đình Triệu Niệm tuy không có tí bối cảnh gì nhưng lại được Triệu lão gia tử yêu thương, tự nhiên sẽ không có người dám đắc tội với gã.
Có những lúc, xuất thân tốt lại so ra kém hơn có vận khí tốt, loại người này luôn khiến người khác phải đỏ mắt ganh tị.
Một chút nhạc đệm buổi chiều hôm qua, sớm đã bị đám người này quên mất. Một đám người tụ cùng một chỗ cười nói, ai cũng không chú ý đến Dạ Vân Sâm đang tựa lưng vào một gốc cây cách đó không xa, đầu tựa vào thân cây thô ráp mà nhắm mắt ngủ bù.
Cậu có chút không quen giường lạ. Chỉ đối với cái giường quen thuộc mới có thể ngủ ngon một chút, đến một nơi xa lạ như này khiến cậu cả đêm trăn trở, lăn qua lăn lại không tài nào ngủ sâu được. Vì thế, vào lúc mà bọn họ đang đắm chìm trong giấc ngủ thơm ngọt, cậu đã rửa mặt ra vườn nghe tiếng côn trùng hòa cùng tiếng chim hót líu lo.
Trần Vũ đã từng nói rằng cậu sống như một ông già, một chút lạc thú cũng không có, không hề giống những người trẻ tuổi khác vui chơi nháo loạn, cũng không thèm tham gia các hoạt động tập thể, cả ngày độc lai độc vãng, một chút tình cảm mãnh liệt của người trẻ đều không có.
Nhưng như vậy thì có sao đâu? Có ai quy định rằng người trẻ tuổi phải sống như này đó đâu? Chỉ cần bản thân mình thấy vui vẻ là tốt rồi, có giống với lứa tuổi không kỳ thật cũng không quan trọng đi?
Sau 12h trưa gió nhẹ mang theo một ít hương vị mùa hè phảng phất qua, ngọn cây nhẹ nhàng đung đưa, lá cây xanh mượt xô đẩy va chạm vào nhau, âm thanh "sàn sạt" vang lên không dứt bên tai. Ánh sáng từ khe hở lá cây chiếu xuống sáng ngời, từng hạt từng hạt nắng nhỏ li ti ánh lên làn da trắng nõn mịn màng của thiếu niên càng khiến nó thêm nhẵn nhụi.
Ánh sáng dần dần nhu hòa chiếu xuống, chung quanh im ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thi thoảng lướt qua, tại bầu không khí yên tĩnh như vậy càng khiến con người ta thêm buồn ngủ, suy nghĩ cũng dần tán đi, khung cảnh trước mặt dần dần có chút mơ hồ.
Trong phút chốc, trong lòng giống như hiện lên vô số suy nghĩ, lại giống như không có gì cả, hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn nhịp tim đang không ngừng đập, nhắc nhở rằng cậu vẫn còn sống.
"Cậu còn muốn trốn tránh đến bao giờ?"
Thanh âm trầm thấp lãnh đạm lại mang theo một chút nghiêm nghị thanh lãnh đột nhiên xuyên qua tầng tầng cây cối vang lên, đánh thẳng vào tai Dạ Vân Sâm khiến cậu giật mình tỉnh lại, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp mang theo một chút mờ mịt không rõ, theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh vừa rồi.
Khi ánh mắt nhìn đến hai người cách đó không xa, cậu mới rốt cục hiểu được câu nói vừa rồi không phải nói với cậu.
Cách nơi cậu đang nằm bảy tám bước chân có một cái hồ, bên hồ có đặt mấy cái ghế đá để người tham quan nếu mệt có thể dừng chân nghỉ ngơi, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm lười biếng ngồi trên ghế đá, giống như cả người đều không có xương, hận không thể đem chính mình dính chặt lên ghế luôn. Nhưng chính là dù có ngồi như vậy, cũng không khiến người khác nghĩ đó là loại người du côn, vô lại, ngược lại nhìn giống như một con mèo đã ăn uống no đủ, biếng nhác mà tao nhã đang nằm phơi nắng.
Người đàn ông khác thì đang đứng, xoay mặt về phía cậu, dáng người cao ngất, làn da lộ ra ngoài thật trắng, dung mạo tuấn tú có thể thu hút mọi ánh mắt, nhưng vẻ mặt lại quá mức lạnh nhạt, giống như một pho tượng thuộc hàng tinh phẩm của một nghệ thuật gia nổi tiếng, đẹp nhưng lại thiếu khí tức của người sống.
Bởi vì đang đứng nên khi nhìn người đối diện mi mắt hắn hơi hơi hạ xuống, lông mi đen dài tạo nên một bóng râm nơi khóe mắt.
Nhìn vậy có thể chắc chắn rằng lời nói vừa rồi hiển nhiên không phải nói với Dạ Vân Sâm. Hơn nữa bởi vì góc độ này hơi khuất, nên chỉ có cậu có thể nhìn rõ bọn họ, còn bọn họ thì không hề biết có người ngồi trong này.
Dạ Vân Sâm ngơ ngác nhìn bọn họ. Trong lúc vô ý vậy mà gặp người khác đang nói chuyện khiến cậu có chút lúng túng, nghe lén người khác tựa hồ cũng không quá đạo đức. Đang định đứng dậy rón rén rời đi, một thanh âm cà lơ phất phơ vang lên: "Em rời công ty không phải là điều ông ta muốn sao?" Trong thanh âm bất cần đời hơi có chút trào phúng.
"Bọn họ như thế nào anh không quan tâm, nhưng hạng mục không làm tốt là do cậu thất trách, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề đâu!"
"Anh trai - - " Người ngồi trên ghế rốt cục cũng ngồi thẳng dậy, thần sắc không hề cà lơ phất phơ mà có chút suy sụp cúi đầu xuống, "- - em đâu có hợp với thương trường, sai lầm phạm phải cũng không phải lần đầu."
Người đàn ông được gọi là "anh trai" lạnh nhạt quét người đối diện một cái, đối với lời nói vừa rồi coi như không nghe thấy, "Ngay ngày mai, anh muốn nhìn thấy cậu ở công ty".
"Anh trai - -" Sắc mặt người ngồi trên ghế nháy mắt liền ảo não, bất mãn đứng lên cãi lại "Em rõ ràng không có thiên phú về lĩnh vực này. Cho tới nay, ông nội cũng chưa từng xem trọng em!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của hắn ta không tự giác mà thêm một tia oán giận, hắn ta đã từng muốn lập thành tích một phen khiến cho những người không xem trọng phải có cái nhìn khác xưa với mình, nhưng sự thật chứng minh, không am hiểu chính là không am hiểu, cố gắng nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi. Đến nay hạng mục thất bại, càng khiến thể diện của hắn ta trong công ty cũng không còn, hắn ta đã lường trước được ông nội sẽ chỉ nhìn mình bằng ánh mắt trào phúng thôi.
"Ngày mai nếu anh không thấy cậu xuất hiện tronng công ty, từ nay về sau không cần lại gọi anh là anh trai nữa." Hắn dừng một chút, thanh âm lạnh nhạt trước sau như một, không mang một tia cảm xúc. "Anh không có một đứa em trai không tiền đồ như cậu!"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên "xoạt" một tiếng, hai người quay đầu nhìn về hướng âm thanh đó phát ra, chỉ thấy một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi đứng dưới hàng cây cách đó không xa, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, một tay chống lên thân cây, dưới chân đạp lên một nhánh cây khô bị gãy thành hai, âm thanh vừa rồi chắc hẳn phát ra từ đầu sỏ là nó.
"Tôi đang ngủ là do các anh nói chuyện đánh thức tôi!" Dạ Vân Sâm không biến sắc nói. Tuy rằng nghe có vẻ giống như chỉ trích đối phương đánh thức mình nhưng chỉ có số ít người mới biết cậu chỉ đang trình bày sự thật mà thôi. Nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy một tia lúng túng xuất hiện trên mặt cậu, giống như xấu hổ khi bị người khác bắt tại trận mình đang làm việc xấu vậy.
Khi người ngồi trên ghế đá thấy Dạ Vân Sâm, ban đầu có hơi sửng sốt nhưng chỉ vài giây sau liền thay đổi đến có vẻ ái muội, tầm mắt hết nhìn Dạ Vân Sâm lại nhìn anh trai mình, đánh giá nửa ngày mới mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không biết ở nơi đó có người."
Dạ Vân Sâm trầm mặc nhìn hắn ta một cái, đối phương tươi cười rõ ràng thực thân thiết nhưng sao cậu lại cứ có cảm giác không có ý tốt nhỉ, cậu lắc lắc đầu: "Tôi không cố ý nghe các anh nói chuyện đâu!"
Đối phương thế nhưng lại cười tủm tỉm nhìn cậu: "Không sao, dù sao đó cũng không phải chuyện quan trọng gì." Nói xong, hắn ta lại nhìn nhìn anh trai mình, người này từ khi thiếu niên xuất hiện liền không nói được lời nào, trong mắt không hề che giấu ý đồ xem kịch vui.
Thái độ đối phương dễ chịu ngoài ý muốn, có chút khác với dự kiến của Dạ Vân Sâm. Lúc này từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng ủy viên khoa lớn tiếng hô tập hợp, cậu ngây người một chút, rồi kịp phản ứng, hướng bọn họ lễ phép gật đầu: "Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại~" Đối phương lần nữa lại cười tủm tỉm đáp lại cậu, kéo dài âm cuối như có ý vị sâu xa, Dạ Vân Sâm không nghĩ nhiều. Nhưng lúc xoay người rời đi, không nhịn được mà nhìn người từ đầu đến cuối luôn bảo trì trầm mặc kia lâu hơn một chút.
Khí chất xuất chúng như vậy, cũng không thể nào là người tầm thường đi?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị ủy viên kia cắt đứt, lớn giọng hối thúc: "Nhanh lên, nhanh lên, chuẩn bị đi về, toàn thế giới đều đang đợi một mình cậu đấy!" Nói xong, còn bất mãn mà trừng cậu một cái. Dạ Vân Sâm thản nhiên "A" một tiếng đi thẳng ra xe. Hành lý đã sớm đem lên xe, ủy viên đó lại điểm danh mọi người thêm một lần, khi đã đông đủ cả rồi mới kiệt sức mà phất tay: "Về thôi!"
Trần Nặc nhìn theo đoàn xe hùng dũng oai vệ rời đi, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa mới thu hồi tầm mắt, xoay người lại, liền có thể nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc ở xa xa, lập tức không chút do dự đi tới.
"Cố tổng, Nhị thiếu!"