• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Tích

Lê Nguyên trấn nổi danh bởi cảnh sắc tuyệt đẹp, rất nhiều người mộ danh mà đến. Nhưng địa phương xinh đẹp nhất lại chính là Phụng trạch nằm ở giữa sườn núi, nhưng nơi này không phải ai cũng có thể vào được.

Danh hào Phụng trạch, người trấn Lê Nguyên không ai không biết nhưng người bản địa đều chỉ nghe qua mà thôi cũng chưa từng chân chính gặp gỡ, bởi vì không ai có thể tùy tùy tiện tiện đi lên, thậm chí quý tộc trấn Lê Nguyên muốn đến cửa cũng phải xuất trình thư mời.

Lê Nguyên trấn tuy nói là trấn nhưng diện tích cùng với sự phát triển của kinh tế cũng không thua kém bất luận thành phố nào, chủ yếu là bởi vì có sự tồn tại của Phụng gia, có thể nói chỉ bằng Phụng gia liền có thể thúc đẩy toàn bộ trấn Lê Nguyên phát triển, cũng đủ hiểu thế lực của Phụng gia ở trấn Lê Nguyên là to lớn như thế nào. Nhưng xúc tua mà Phụng gia giương ra cũng không chỉ ở Lê Nguyên trấn, rất nhiều địa phương đều có thể nhìn thấy dấu vết, ngay cả B thị xa hoa cũng có phân bộ của Phụng thị, chẳng qua hơi có chút điệu thấp mà thôi.

Phụng gia ở Lê Nguyên trấn thân là ngoại tộc nhưng lại có thế lực to lớn như vậy cho thấy căn cơ của bọn họ sâu đến khó có thể lường được.

Cho nên vừa nghe người mà Dạ Vân Sâm muốn đi thăm hỏi chính là Phụng Ngọc - đương gia chủ mẫu của Phụng thị hiện giờ, Cố Duệ cũng hơi chút kinh ngạc. Không quản từ phương diện nào, Dạ gia đều chỉ có thể coi là một gia đình hơi có chút của cải mà thôi, căn cơ không sâu, không thể so với những thế gia vọng tộc khác, hơn nữa những thế gia chân chính sẽ không đem Dạ gia để vào mắt.

Cho nên thực khó tưởng tượng ra đương gia chủ mẫu Phụng thị lại là người quen cũ của Dạ lão gia tử.

Dạ Vân Sâm cũng không biết suy nghĩ trong lòng của Cố Duệ, đi theo hắn hỏi: « Lần đầu đến nhà thăm hỏi cần phải mang theo lễ vật gì? » Cậu cảm thấy vô cùng buồn rầu vì phải đi gặp một trưởng bối mà mình chưa từng gặp qua, loại thể nghiệm này đối với cậu mà nói vô cùng xa lạ nhưng nếu đã được Dạ lão gia tử nhờ thì cậu không có khả năng không đi.

Cố Duệ vỗ vỗ đầu cậu, « Đã sai người chuẩn bị lễ vật, em không cần lo lắng. »

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm kinh ngạc một chút, mặt mày lập tức cong cong, cười đến vô cùng vui vẻ, « Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy? » Cố Duệ cẩn thận cùng săn sóc thể hiện ở rất nhiều phương diện nhỏ, mỗi lần đều có thể làm cho cậu cảm động không thôi, loại cẩn thận chăm sóc vô ý biểu hiện ra này kỳ thật mới là điều đánh động tâm cậu.

« Lúc vừa mới đến. » Cố Duệ cúi đầu ngưng mắt nhìn cậu, con ngươi đen nhiễm ý cười, mà chính bản thân hắn có lẽ cũng không phát hiện ra, chỉ cần vừa nhìn thấy Dạ Vân Sâm, ý cười trong mắt đều khó nén được lộ ra, khuôn mặt lãnh đạm sẽ nhu hòa đi không ít.

Nhưng người ngoài cuộc lại xem hiểu đến vô cùng rõ ràng. Làm quản gia tại biệt thự Cố trạch ở Lê Nguyên trấn nhiều năm như vậy, Âu Đức Ninh đương nhiên không phải lần đầu nhìn thấy Cố Duệ nhưng mà một Cố Duệ vì người khác tính toán đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy, lúc đó bởi vì kinh ngạc mà mãi đến khi Cố Duệ lặp lại lần nữa mới phục hồi lại tinh thần, có thể hiểu ông đã bị chấn kinh như thế nào.

Âu Đức Ninh mới từ bên ngoài tiến vào liền đem ý cười trong mắt Cố Duệ thu hết vào đáy mắt, độ cung khóe miệng không tự giác mà càng sâu sắc hơn, không quản là lần thứ mấy nhìn thấy đều khiến ông cảm thấy vui mừng, « Đại thiếu, mọi chuyện đều an bài ổn thỏa, tùy thời đều có thể khởi hành. »

Lời nói của Âu Đức Ninh đem lực chú ý của hai người kéo đến trên người mình, nhìn biểu tình Cố Duệ khi nhìn chính mình trong nháy mắt đều lãnh đạm xuống, Âu Đức Ninh liền cảm thấy vừa cao hứng vừa ưu thương, hai loại tiêu chuẩn đối đãi này, nếu không có tâm lý siêu cường thì không thể nào thừa nhận được.

Cố Duệ gật gật đầu với ông rồi mới đem tầm mắt lần nữa phóng tới trên người Dạ Vân Sâm, « Chúng ta lát nữa khởi hành? »

« Lát nữa sao? » Dạ Vân Sâm nhìn đồng hồ, nghĩ nghĩ, « Cũng được, lúc gọi điện thoại qua em hẹn với Phụng lão phu nhân là xế chiều. »

Đây cũng là điều khiến Cố Duệ cảm thấy kinh ngạc, Dạ Vân Sâm thế nhưng có số điện thoại của Phụng Ngọc, nói thật, Cố Duệ luôn không quan tâm những điều nhỏ nhặt cũng không khỏi sinh ra tò mò đối với mối quan hệ giữa Dạ lão gia tử cùng Phụng lão phu nhân, đối với thân phận của Phụng lão phu nhân, số điện thoại tư nhân ắt hẳn chỉ có những người thân cận nhất mới có được chứ?

Trước khi xuất phát Dạ Vân Sâm lại gọi một cuộc điện thoại qua báo đại khái thời gian bọn họ đến. Cậu không biết Phụng lão phu nhân nhưng từ hai cuộc điện thoại, cậcó thể cảm nhận được Phụng lão phu nhân là một trưởng bối rất dễ nói chuyện, thanh âm cũng rất hòa ái.

Cậu nói những điều này cho Cố Duệ, khi nghe xong Cố Duệ cũng không tỏ vẻ gì, chỉ là dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu một chút. Mấy năm trước hắn cũng từng gặp qua Phụng lão phu nhân trong tiệc sinh nhật bà, cả bữa tiệc hắn một chút cũng không cảm thấy Phụng lão phu nhân là một trưởng bối dễ tiếp xúc, nhìn rất nhiều người lúc đứng trước mặt bà đều câm như hến liền biết lão nhân có bao nhiêu uy nghi, chắc là cũng chỉ có Dạ Vân Sâm dựa vào hai cuộc điện thoại mới cho rằng Phụng lão phu nhân dễ nói chuyện đi.

Mà sự thật chứng minh, Cố Duệ cũng có thời điểm phán đoán sai lầm, khi nhìn thấy Phụng lão phu nhân, Cố Duệ mới phát hiện, thái độ bà đối với Dạ Vân Sâm rõ ràng khác với lúc trước hắn từng gặp qua.

Hai người một đường thẳng đến Phụng trạch, Dạ Vân Sâm đối với cảnh sắc xinh đẹp nhất Lê Nguyên trấn tỏ vẻ không phụ chờ mong, có thể ở tại địa phương xinh đẹp như vậy cũng quá hạnh phúc rồi.

Mang theo loại nghi vấn này, hai người được người giúp việc Phụng trạch cung kính mời vào, khoảng cách đi từ cổng đến chủ trạch mất hơn mười phút, phong cách hoàn toàn dựa theo lối kiến trúc cổ đại, cây cối, núi giả, cầu nhỏ nước chảy, con đường sỏi đá uốn lượn, đứng giữa địa phương như vậy, Dạ Vân Sâm thiếu chút nữa cho là mình đã xuyên qua.

Kéo kéo ống tay áo Cố Duệ, thừa dịp Cố Duệ quay đầu nhìn mình, cậu kề sát qua ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói rằng: « Em đột nhiên có suy nghĩ, Phụng gia không phải là hậu đại của hoàng thân quốc thích Hoa quốc cổ đại chứ? » Loại kiến trúc chỉ có thể nhìn thấy trên TV này, không nghĩ tới trong hiện thực còn tồn tại.

Cố Duệ kéo kéo khóe miệng, dắt lấy tay cậu, « Chắc vậy. » Đối với lai lịch Phụng gia rất nhiều người tò mò, xuất hiện rất nhiều lý giải, cũng có người từng đề ra giả thuyết rằng Phụng gia chính là hoàng thân quốc thích gặp rủi ro cho nên mới phải vượt biển đến Lê Nguyên trấn, nhưng cụ thể là như thế nào cũng chưa từng nhìn thấy chứng cứ chứng minh.

« Ở tại địa phương như vậy, ắt hẳn mỗi ngày đều thật hưởng thụ đi? » Dạ Vân Sâm rất thích lịch sử, càng thích những thứ đồ vật mang theo tính chất cổ phong, lúc nhìn thấy Phụng trạch trong lòng miễn bàn có bao nhiêu kích động, nếu là có thể, thật muốn ở lại địa phương này lâu hơn một chút!

Cố Duệ quét mắt nhìn cậu một cái, hồi lâu sau mới như có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt.

Người giúp việc sau khi đưa bọn họ đến chủ trạch liền tự giác lui xuống, Cố Duệ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phụng lão phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị, bộ dáng không sai biệt lắm so với mấy năm trước hắn từng gặp qua, cũng không có biến hóa lớn, thời gian trên người bà cũng không hề có tác dụng, sáu mươi gần bảy mươi tuổi nhìn qua lại giống như người vừa hơn năm mươi, Dạ Vân Sâm mới vừa nhìn liền kinh ngạc một chút.

Phụng lão phu nhân mặc sườn xám, làn da rất trắng, ngũ quan cũng vô cùng tinh xảo, cách một khoảng như vậy cũng không nhìn thấy bất kỳ nếp nhăn nào trên mặt bà, nói bà sắp bảy mươi sẽ không ai tin tưởng, có thể nhìn ra bình thường rất chú ý bảo dưỡng.

Phụng lão phu nhân nhìn bọn họ tiến vào cũng không có biểu tình gì, một khuôn mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt vừa động một cái, hơn nữa còn dừng trên người Dạ Vân Sâm nhiều hơn vài giây, trong nháy mắt đó bà khẽ động dung, điều này làm cho trong lòng Cố Duệ vẫn luôn chú ý Dạ Vân Sâm hiện ra một tia thản nhiên nghi hoặc.

Bởi vì hắn biết Phụng lão phu nhân không phải là một người sẽ dễ dàng biểu lộ cảm xúc ra ngoài, khuôn mặt giống như là đeo lên một tầng mặt nạ vậy, căn bản không có biện pháp nhìn ra chút ít cảm xúc dao động nào, đặc biệt sau khi con trai duy nhất qua đời càng khiến người ta sinh ra cảm giác bà như người đã chết.

Cha mẹ Phụng lão phu nhân chỉ sinh ra hai người con gái, Phụng lão phu nhân đứng hàng thứ hai, năm hai mươi hai tuổi đột nhiên biến mất một năm trời, Phụng gia tuyên bố ra ngoài rằng bà đang trong chuyến du lịch, sau khi trở về liền lập tức gả cho một người đã được cha mẹ an bài sẵn, chồng bà chính là con của một quý tộc ở Lê Nguyên trấn, sau khi cưới Phụng lão phu nhân liền ở rể tại Phụng gia, sau một năm liền sinh một người con trai, gọi là Phụng Thiên.

Phụng Thiên từ nhỏ thông minh hơn người, từ trên xuống dưới Phụng gia đều vô cùng kỳ vọng về tương lai y, càng có lời đồn đãi rằng cha mẹ Phụng lão phu nhân có ý muốn đem vị trí đương gia truyền cho đứa trẻ này, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến người trở tay không kịp, năm Phụng Thiên hai mươi lăm tuổi, bị tai nạn xe cùng bạn gái, ở trong bệnh viện một ngày một đêm nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi.

Lúc trước chuyện này truyền đi vô cùng ồn ào huyên náo, có người nói là ngoài ý muốn, cũng có người nói là do có người âm mưu hãm hại, nhưng chuyện đến tột cùng là như thế nào người ngoài cũng không thể rõ ràng. Mà sau khi trải qua chuyện này, Phụng lão phu nhân bỗng nhiên rùng mình thay đổi, tiếp nhận Phụng gia vào tay, sau khi cha mẹ lần lượt qua đời bà lên làm đương gia chủ mẫu, một làm liền làm đến hiện tại, tính qua tính lại cũng gần mười năm.

Cho tới bây giờ, Phụng lão phu nhân cũng gần bảy mươi tuổi rồi, người ngoài đều đang suy đoán bà sẽ đem Phụng gia truyền lại cho người nào, dù sao chị bà cũng sinh được hai người con trai, hai đứa con trai này cũng đã sinh được ba đứa nhỏ, rất nhiều người đều đoán bà sẽ chọn giữa những người này ra một người thừa kế Phụng gia, bất quá tất cả cũng chỉ là suy đoán của người ngoài cuộc, cụ thể như thế nào chỉ có đương sự mới biết rõ.

Thanh âm Phụng lão phu nhân có chút khàn khàn, không sai biệt lắm với giọng nói phát ra trong điện thoại, sau khi nhìn thấy liền nói câu đầu tiên với Dạ Vân Sâm: « Vân Sâm năm này mười tám đi? »

« Ân, năm nay mười tám. » Dạ Vân Sâm cười đến có chút ngượng ngùng, tuy rằng Phụng lão phu nhân khiến người khác cảm thấy bà có chút nghiêm túc, bất quá lúc nhìn vào mắt bà cậu liền nhịn không được nhớ tới bà ngoại, ánh mắt người bà yêu thương cậu kia vô cùng giống với ánh mắt Phụng Ngọc lúc này, ánh mắt nhìn cậu đều mang theo tràn đầy từ ái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK