Nụ hôn của hắn không bá đạo như Thiệu Tĩnh Trì, hơi thở thanh lãnh bao quanh Tô Ngự, đầu lưỡi bị Quan Nghiên Bạch quấn lấy liếm mút. Nụ hôn khiến Tô Ngự gần như si mê, nước miếng chảy ra khóe miệng…
Những nơi ngón tay của Quan Nghiên Bạch chạm đến đều nóng lên, làm toàn thân Tô Ngự phát run…
D/ương v/ật cứng như sắt của Quan Nghiên Bạch cắm vào giữa hai chân của Tô Ngự, chậm rãi cọ xát với cậu nhỏ đang ngẩng đầu lên của cậu… Loại khoái cảm mơ hồ này khiến Tô Ngự khao khát càng nhiều.
Hai cây cọ xát vào nhau hồi lâu, cho đến khi cọ ra lớp chất lỏng phía trên đỉnh, Quan Nghiên Bạch mới đứng dậy bẻ cong hai chân Tô Ngự ra.
Quan Nghiên Bạch nhìn chằm chằm vào cửa sau lúc đóng lúc mở, nhẹ nhàng nói: “Không có chất bôi trơn có phải sẽ không vào được không?”
Tô Ngự hai mắt mê man, mềm mại trả lại: “Có thể, nhưng sẽ đau…”
Khó trách lúc trước Thiệu Tĩnh Trì nói muốn làm Tô Ngự, còn đặc biệt tìm chất bôi trơn ở trong nhà tù.
Ngón tay thon dài của Quan Nghiên Bạch bao lấy thứ đang vểnh lên của Tô Ngự, lòng bàn tay chà xát quanh đỉnh, nói: “Vậy dùng t/inh dị/ch của cậu bôi trơn được không?”
Giọng nói từ tính và dễ chịu của Quan Nghiên Bạch hỏi với giọng điệu như đang dỗ dành cậu, cả người Tô Ngự tê dại, nào còn phân biệt được cái gì được hay không, hết thảy đều đồng ý.
Quan Nghiên Bạch bật cười, cả tay ôm lấy thân dưới của Tô Ngự di chuyển lên xuống…
“A ~” Khoái cảm mãnh liệt khiến Tô Ngự thoải mái rên rỉ, không bao lâu sau tất cả đều bắn vào trong tay Quan Nghiên Bạch.
Quan Nghiên Bạch bôi chất lỏng màu trắng sữa lên phía sau của Tô Ngự, sau đó ấn d/ương v/ật đã dựng đứng ở cửa động rồi chậm rãi đâm vào…
“Ưm ~” Tô Ngự có chút khó chịu rên rỉ.
Dù sao t/inh d/ịch cũng không bằng chất bôi trơn, lỗ sau bị dị vật to dày xâm nhập khiến Tô Ngự không thoải mái vặn vẹo người…
Quan Nghiên Bạch nâng eo Tô Ngự lên, chậm rãi di chuyển, cây gậy rút ra một nửa rồi lại từ từ cắm vào. Cho đến khi cảm giác bên trong dần dần ướt át, trực tràng ấm áp siết chặt d/ương v/ật của hắn, đâm vào rút ra cũng dễ dàng hơn, hắn mới thẳng lưng mạnh mẽ cắm vào…
“A… Ư…” Tô Ngự dần dần cảm nhận được khoái cảm, khóe mắt ửng đỏ vì động tình, hai tay vô thức nắm chặt lấy tay Quan Nghiên Bạch, miệng phát ra tiếng rên rỉ dâm loạn…
Phía sau bị ma sát đến tê rần, cái ấy vừa bắn lại từ từ cứng ngắc, chảy ra chất lỏng trong suốt theo với sự đâm ra thúc vào của Quan Nghiên Bạch…
Đôi tay Quan Nghiên Bạch chống hai bên Tô Ngự, nhìn Tô Ngự tràn đầy xuân tình cử động nửa người dưới, rõ ràng con ngươi đen đã nhuốm màu dục vọng, nhưng hắn vẫn có thể mặt không cảm xúc nói với Tô Ngự: “Gọi ca ca.”
Tô Ngự không ngờ Quan Nghiên Bạch cũng sẽ có loại hứng thú xấu xa này, có chút khó mở miệng.
“Khi Thiệu Tĩnh Trì làm cậu không phải đã không ngừng kêu ‘ca ca’ sao? Sao lại không gọi tôi như vậy?” Quan Nghiên Bạch thấy cậu rên rỉ cũng không chịu kêu ra tiếng, gậy th*t nóng bỏng thô to thúc vào trực tràng của Tô Ngự càng nhanh hơn…
“A… Ca ca của em chậm một chút… Anh sắp làm chết em rồi…” Tô Ngự rốt cuộc không nhịn được ý loạn tình mê kêu dâm lên, cơ thể run rẩy trước từng đợt đâm chọc của Quan Nghiên Bạch.
Quan Nghiên Bạch không những không giảm tốc độ, còn nện vào mạnh hơn, nói: “Dâm đãng, tiếp tục gọi.”
“Ưm ~ a ~ Nghiên Bạch ca ca, anh chịch em sướng quá…”
Ánh mắt Quan Nghiên Bạch tối sầm lại, hơi thở trở nên nặng nề hơn. Hai tay bóp chặt eo Tô Ngự, cử động phần hông hung hăng cắm d/ương v/ật thô to vào lỗ sau của Tô Ngự rồi đột nhiên rút ra…
Tô Ngự như có khoái cảm bị điện giật tê liệt cả người, sự sung sướng dường như tràn ngập khắp từng tế bào trong cơ thể cậu: “Ưm a… Anh ơi… Em sắp ra…”
Tô Ngự kêu lên rồi bắn ra…
Nhưng Quan Nghiên Bạch còn lâu mới thấy đủ, lật người Tô Ngự lại đặt trên giường, cầm lấy cự vật cắm mạnh vào cửa sau của Tô Ngự, ra vào nhịp nhàng…
Tô Ngự chỉ nghe thấy tiếng phập phập rung chuyển từ mông mình, khoái cảm tê dại từ lỗ hậu làm cho cậu gần như không thể quỳ nổi nữa…
Đêm đó, Tô Ngự không ngừng kêu ‘Ca ca’ ‘Nghiên Bạch ca ca’ một cách dâm loạn, cuối cùng giọng nói còn trở nên khàn khàn…
Làm tình cùng Quan Nghiên Bạch thực sự khiến Tô Ngự cảm thấy hạnh phúc cả về thể xác lẫn tinh thần, bởi vì cậu thích Quan Nghiên Bạch. Nhưng lực kéo dài ở phương diện này của Quan Nghiên Bạch thật sự là quá dai dẳng, Tô Ngự trải qua một lần là cảm thấy mình có hơi không chịu nổi.
Mặc dù Thiệu Tĩnh Trì luôn nói sẽ làm cậu cả một đêm, nhưng hắn biết thể lực Tô Ngự yếu nên sẽ kiềm chế bản thân lại. Bình thường làm một lần sẽ dừng lại, nhiều nhất cũng chỉ làm hai lần, mà điều đó cũng chỉ xảy ra một lần.
Nhưng Quan Nghiên Bạch một lần làm cậu làm lâu vô cùng, lần này Quan Nghiên Bạch phải bắn khoảng ba lần rồi mới chịu buông tha cho Tô Ngự.
Sau khi kết thúc, Tô Ngự nằm trên giường, thậm chí không còn sức lực nhấc ngón tay lên…
Quan Nghiên Bạch giặt khăn lau người giúp Tô Ngự…
Tô Ngự nằm đó không muốn nhúc nhích một chút nào.
Khi Quan Nghiên Bạch rửa sạch cúc hoa, Tô Ngự cảm thấy có hơi đau. Cậu nghĩ chắc chắn nó đã bị đâm đến sưng cả lên rồi.
“Lần sau… đeo bao cao su đi…” Tô Ngự khàn giọng nói.
Quan Nghiên Bạch nhíu mày.
Tô Ngự nhanh chóng nhẹ giọng giải thích: “Là do anh bắn quá nhiều, tôi cảm thấy có hơi trướng.”
Có thể Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy rửa sạch bên trong rất phiền nên thường không bắn vào bên trong mà sẽ rút ra bắn bên ngoài hoặc là bắn vào trong miệng Tô Ngự.
Nhưng cả ba lần Quan Nghiên Bạch đều bắn ở bên trong, Tô Ngự thật sự cảm thấy bụng rất trướng.
Quan Nghiên Bạch khẽ cười, không nói gì.
Tô Ngự được hắn lau người cũng mơ mơ màng màng sắp ngủ, lẩm bẩm: “Nếu cương thi đến anh nhất định phải mang tôi đi, tôi không đi được…”
“Ừm.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu nghe thấy Quan Nghiên Bạch nhàn nhạt trả lời.
Lúc Tô Ngự tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối. Cậu không biết hiện tại đã mấy giờ rồi, Quan Nghiên Bạch cũng không có ở trong phòng…
Cậu xoa eo đứng dậy, mở tủ quần áo trong phòng, bên trong vô cùng bừa bộn. Nhưng tất cả đều là quần áo phụ nữ, Tô Ngự không thể mặc được.
Tô Ngự đành phải trần truồng ra khỏi phòng ngủ, muốn đến phòng khách tìm xem Quan Nghiên Bạch có ở đó không. Vừa đến phòng khách thì thấy Quan Nghiên Bạch đúng là đang ở đó.
Quan Nghiên Bạch nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Tô Ngự không mặc quần áo, trên người vẫn còn đầy dấu vết của cuộc ân ái vừa rồi. Bị Quan Nghiên Bạch nhìn chằm chằm khiến má cậu hơi nóng lên, nhưng nghĩ lại dù sao việc họ nên làm đều đã làm rồi, không cần thiết phải ngượng ngùng xoắn xuýt.
Tô Ngự: “Tôi không có quần áo, có thể mượn quần áo của anh để mặc được không?”
Quan Nghiên Bạch: “Cậu không mặc được quần áo của tôi.” Ý hắn là Tô Ngự quá gầy, quần áo của hắn Tô Ngự không mặc vừa.
Nhưng hắn vẫn tìm áo sơ mi của mình cho Tô Ngự mặc trước, nói sáng mai sẽ giúp Tô Ngự ra xe lấy ba lô về.
Chiếc áo sơ mi của Quan Nghiên Bạch cũng hơi rộng so với thân hình nhỏ nhắn của Tô Ngự. Mặc dù cậu không có cảm giác nhỏ xinh tinh tế của một cô gái, nhưng chiếc áo rộng lớn chỉ vừa đủ loáng thoáng che nửa phần mông và thân dưới của Tô Ngự, thoạt nhìn cũng có chút hương vị cám dỗ.
Quan Nghiên Bạch nấu một gói mì ăn liền cho Tô Ngự, đối với Tô Ngự mấy ngày nay đều ăn bánh quy đóng hộp mà nói, bát mì ăn liền này thực sự giống như tuyệt thế mỹ vị, ăn vào rất thơm ngon.
Tô Ngự thấy Quan Nghiên Bạch ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn, liền hỏi: “Anh không ăn sao?”
Quan Nghiên Bạch hờ hững nói: “Gói cuối cùng.”
Tô Ngự cảm động, nói: “Vậy tôi chia với anh một nửa.”
Sau khi Tô Ngự ăn hết một nửa thì chủ động đẩy bát cho Quan Nghiên Bạch. Quan Nghiên Bạch cũng không từ chối, ăn nốt một nửa còn lại.
Tô Ngự: “Ở đây hình như không có nhiều cương thi.”
Quan Nghiên Bạch: “Người ở đây được sơ tán đầu tiên.”
Tô Ngự nói: “Đặc quyền của người giàu có sao?”
Quan Nghiên Bạch điềm nhiên nói: “Coi như vậy.”
Tô Ngự buồn chán nói: “Tôi vừa mở tủ quần áo thấy rất nhiều quần áo thương hiệu nổi tiếng của phụ nữ. Chủ nhân căn biệt thự này có lẽ là một cô gái trẻ tuổi. Nhưng còn trẻ tuổi mà có thể sống ở khu giàu có nổi tiếng này, chắc hẳn là cha mẹ rất giàu.”
Quan Nghiên Bạch lạnh nhạt nói: “Đây là bất động sản của tôi ở thành phố H.”
Tô Ngự: “??!!”
Tô Ngự luôn nghĩ rằng Quan Nghiên Bạch chỉ ngẫu nhiên chọn một căn biệt thự để ở mà thôi.
Quan Nghiên Bạch tiếp tục vô cảm nói: “Đã từng cho vị hôn thê của tôi ở.”
Tô Ngự khiếp sợ không nói nên lời, không ngờ Quan Nghiên Bạch lại giàu có như vậy? Tuy rằng hiện giờ là tận thế, có tiền cũng vô dụng, nhưng Tô Ngự vẫn có hơi ghen tị một chút.
“Anh không phải người thành phố H sao?” Tô Ngự hỏi.
Quan Nghiên Bạch: “Tôi là người thành phố W.”
Tô Ngự chua xót nói: “Vậy anh đặc biệt đến thành phố H để tìm vị hôn thê của mình.”
Quan Nghiên Bạch gật đầu, lãnh đạm nói: “Khi virus bùng phát cô ta chạy trốn về đây từ thành phố W.”
Tô Ngự suy nghĩ rồi nói: “Vậy cô ấy có thể đã sơ tán theo chính quyền F rồi không, không phải anh nói người ở đây được sơ tán đầu tiên sao?”
“Cô ta vẫn còn ở thành phố H.” Quan Nghiên Bạch khẳng định.
Virus bắt đầu bùng phát vào khoảng tháng hai, thời gian Tết Nguyên Đán, đến nay đã là hơn tháng bảy, tức là đã hơn 5 tháng trôi qua.
Tô Ngự đoán thân phận Quan Nghiên Bạch nhất định không đơn giản. Lẽ ra hắn có thể sớm sơ tán theo chính quyền F, nhưng lại vì tìm vị hôn thê mà đã mạo hiểm rất lớn đi ngàn dặm từ thành phố W đến thành phố H. Nếu vị hôn thê không may trở thành cương thi, tỷ lệ tìm được vị hôn thê của hắn giữa bầy cương thi rộng lớn chẳng khác nào mò kim đáy bề.
Quan Nghiên Bạch yêu vị hôn thê của mình như thế, vì sao lại lên giường cùng cậu? Có lẽ vì đã kìm nén bấy lâu nay nên muốn tìm một người để tiết dục, Tô Ngự cảm thấy đau lòng chua xót khi nghĩ đến điều này…
Đau lòng vì Quan Nghiên Bạch si tình, chua xót là vì chính mình…
Tô Ngự tâm tình giảm sút nói: “Anh đi tìm cô ấy rất lâu rồi nhỉ?”
Quan Nghiên Bạch: “Không, đến thành phố H không lâu thì tôi đến nhà tù. Trước đây tôi luôn ở trong tổng khu tị nạn quốc gia.”
“?” Điều này hoàn toàn khác với những gì Tô Ngự vừa nghĩ mà. Vốn tưởng rằng Quan Nghiên Bạch mấy tháng nay đều khổ sở truy tìm tung tích vị hôn thê, trong đầu tất cả đều là phim truyền hình máu chó lúc tám giờ. Cái gì mà nam thần cao lãnh ở tận thế không màng nguy hiểm tìm kiếm vị hôn thê trong biển cương thi mênh mông rộng lớn…
Tô Ngự: “Tổng khu tị nạn ở thành phố N sao?”
Quan Nghiên Bạch: “Đó chỉ là phân khu.”
Tô Ngự: “Vậy tổng khu ở đâu?”
Quan Nghiên Bạch: “Tỉnh B.”
Tô Ngự trợn to hai mắt không thể tin được: “Tỉnh B? Cách thành phố H tầm gần hai nghìn kilomet, anh không phải đến từ thành phố W mà là từ tỉnh B?”
Quan Nghiên Bạch: “Ừm, cho nên tốn một ít thời gian.”
“Là vì vị hôn thê của anh?” Tô Ngự lại hỏi câu nhàm chán này.
Quan Nghiên Bạch: “Không hoàn toàn là vậy.”
Lời nói của Quan Nghiên Bạch luôn rất đơn giản, nhưng khi Tô Ngự hỏi hắn hắn sẽ luôn trả lời. Vì vậy khi Tô Ngự định hỏi tiếp hắn còn vì lý do gì thì không ngờ Quan Nghiên Bạch lại chủ động nói:
“Còn đưa Thiệu Tĩnh Trì đến trung tâm tị nạn.”