• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Tô Ngự mới biết, tối qua số lượng cương thi bị thu hút về đây rất lớn. Vốn Quan Nghiên Bạch đang giết rất hăng say, nhưng khi nhìn thấy Thiệu Tĩnh Trì, Lục Phó Hành và phó Niên Xuyên đều tới, hắn lo lắng bên Tô Ngự sẽ xảy ra chuyện nên đã rời đi giữa chừng,

Tô Ngự nghĩ về phương thức ở chùng với cậu thường ngày và thái độ của Quan Nghiên Bạch. Tựa như Thiệu Tĩnh Trì đã nói, cậu nên ngẫm lại về cách họ thường đối xử với cậu thường ngày. Có lẽ ngay từ đầu cậu đã nghĩ sai rồi, cậu cho rằng Quan Nghiên Bạch coi cậu như bạn tình mới có thể dùng chung cậu với Thiệu Tĩnh Trì. Nhưng cậu lại không nghĩ đến, một người cao ngạo lạnh nhạt như Quan Nghiên Bạch, vì sao lại dùng cậu chung với Thiệu Tĩnh Trì? Hắn cũng có rất nhiều lựa chọn, hắn hoàn toàn có thể chọn người khác.

“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Quan Nghiên Bạch vừa lái xe vừa hỏi.

Tô Ngự định thần lại mới nhận ra cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm Quan Nghiên Bạch.

Gương mặt cậu nóng bừng, ngượng ngùng nói: “Vì anh đẹp trai quá.”

Quan Nghiên Bạch cười khẽ: “Quyến rũ tôi? Hiện giờ tôi không thỏa mãn em được.”

Xe căn cứ đã bị họ cho nổ tung, bởi vì mùi ống mô phỏng thịt rất khó tẩy sạch, xe cũng không thể lái được nữa, còn bị bao vây bởi cương thi. Phó Niên Xuyên hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, cho nổ luôn xe căn cứ.

Tuy nhiên những đồ vật trên xe đều được họ mang xuống rồi. Dù bề ngoài rương khá bẩn nhưng đồ bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng vì xe căn cứ hỏng, mà họ nhiều đồ nên một chiếc xe bình thường thì không chở được. Cho nên họ tìm ba chiếc, ghế sau để đồ đạc, bọn họ sáu người phân ra ngồi ba xe. Lục Phó Hành vẫn dẫn đầu, hắn vừa lên ghế lái thì Vương Cảnh Bân đã bò ngay lên ghế phụ. Tô Ngự ngồi cùng Quan Nghiên Bạch lái giữa, Phó Niên Xuyên và Thiệu Tĩnh Trì lái cuối cùng.

Bọn họ muốn đến phân khu an toàn tỉnh J, điều chuyển một chiếc xe căn cứ tới.

Không có sẽ căn cứ thì rất phiền phức, nhưng giờ họ các tổng khu vô cùng xa nên chỉ có thể chọn phân khu tỉnh J gần nhất. Có điều Lục Phó Hành nói phân khu có thể sẽ không có xe tốt như xe căn cứ, nhưng vẫn có thể giúp họ làm nhiệm vụ một cách dễ dàng hơn chút.

Tuy nhiên, phân khu tỉnh J thiết lập ở ngã giao tỉnh J và SH, cách họ khoảng ba bốn thành phố. Vì vậy Lục Phó Hành định dọn dẹp cương thi ở những thành phố này trên đường đi.

Bởi vì không có xe căn cứ, Vương Cảnh Bân ở lại trong xe sẽ khá nguy hiểm, cho nên cậu ta yêu cầu đi theo họ.

“Tôi hứa sẽ không gây rắc rối cho các anh, tôi biết dùng súng, tôi có thể tự bảo vệ bản thân.”

Phó Niên Xuyên chỉ có thể nhắc nhở cậu ta, bị cắn thì đừng trách họ.

Nhưng sự thật là, Vương Cảnh Bân theo sát Tô Ngự, mà Tô Ngự vẫn luôn được họ vây quanh bảo vệ. Vậy nên chỉ cần giết vài con cương thi thỉnh thoảng lọt vào, khả năng bị cắn gần như bằng không.

Sau khi dọn sạch lũ cương thi, bọn họ chọn một không gian thoáng đãng để đặt bếp nấu ăn.

Vương Cảnh Bân hôm nay là lần đầu được nhìn thấy thực lực của bốn người Thiệu Tĩnh Trì bọn họ.

Cậu ta chỉ Thiệu Tĩnh Trì: “Tôi nhớ lần trước anh ta nói anh ta không phải quân nhân, tại sao vừa rồi nhảy từ trên tầng hai xuống mà cũng không có việc gì?”

Lần trước Thiệu Tĩnh Trì trong phòng Dương Khải đúng thật đã từng nói mình và Quan Nghiên Bạch không phải quân nhân. Vậy nên Vương Cảnh Bân có hơi nghi ngờ về việc phó Niên Xuyên nói lực lượng đặc chủng tương đối lợi hại.

Thiệu Tĩnh Trì: “Cậu coi tôi như siêu nhân là được.”

Vương Cảnh Bân hiển nhiên không dễ lừa gạt như vậy, cậu ta nhìn Lục Phó Hành hỏi: “Em thấy mọi người đều có tốc độ và sức mạnh vượt xa những gì người thường có thể làm được, đội trưởng Lục có thể nói cho em biết vì sao được không?”

Lục Phó Hành không thích nói dối, bèn đáp: “Cơ thể chúng tôi được cải tạo.”

Vương Cảnh Bân kinh ngạc: “Cải tạo? Là sao?”

Lục Phó Hành nói sơ qua về thuốc II.

Vương Cảnh Bân nghe xong lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Thảo nào, trước đây em vẫn luôn thấy kỳ quái, mấy anh chỉ có bốn người mà lại dám đối mặt với hàng trăm ngàn cương thi, còn có thể an toàn rút lui, thậm chí còn bảo vệ được cậu ấy bình yên vô sự. Hiện giờ cuối cùng cũng được biết lý do.”

Tô Ngự ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt Vương Cảnh Bân, cậu thấy Vương Cảnh Bân đang nhếch miệng với cậu.

Tô Ngự nhìn sang chỗ khác, cúi đầu yên lặng ăn cơm. Không biết có phải vì cậu lòng dạ hẹp hòi hay không mà sinh ra thành kiến với Vương Cảnh Bân, nhưng cậu luôn cảm thấy mỗi lần Vương Cảnh Bân nói về cậu là đang chĩa mũi nhọn vào cậu.

Sau đó, Vương Cảnh Bân lại tìm chuyện để nói với Lục Phó Hành. Lục Phó Hành về cơ bản cũng đáp lại cậu ta. Nhìn hình ảnh họ trò chuyện trông có vẻ hài hòa, Tô Ngự cảm thấy hơi không thoải mái. Lục Phó Hành biết rõ Vương Cảnh Bân thích hắn, Tô Ngự nghĩ hắn không nên cho cậu ta hy vọng mới đúng.

Nhưng cậu lại nghĩ đến, lúc trước cậu cũng ngăn cản Lục Phó Hành nói về mối quan hệ của họ cho Vương Cảnh Bân, vậy thì cớ gì bây giờ lại trách móc Lục Phó Hành?

Sau khi Tô Ngự biết về tình cảm của Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên, cậu cảm giác tính chiếm hữu của mình đã trở nên mạnh hơn chút. Điều này mới dẫn tới hôm nay nhìn thấy hình ảnh Lục Phó Hành trò chuyện cùng Vương Cảnh Bân, cậu đã có chút ghen tị.

Trên đường, Tô Ngự tìm được cơ hội kéo Lục Phó Hành đến lùm cây bên cạnh.

Lục Phó Hành để mặc cậu lôi kéo, mãi đến khi Tô Ngự dừng lại, hắn mới cười hỏi: “Sao vậy?”

“Vương Cảnh Bân, cậu ấy, có tỏ tình với anh không?” Tô Ngự hỏi.

“Không có, vì sao lại hỏi vậy?”

“Vậy vì sao tối hôm qua cậu ấy lại bước ra từ phòng anh vào lúc nửa đêm?”

“Không phải ống mô phỏng thịt bị cậu ta làm vỡ sao. Cậu ta chạy tới nói cho anh chuyện này, anh nghe xong thì đi xử lý luôn. Còn về phần cậu ta rời đi lúc nào thì anh cũng không rõ.”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Nhưng tối hôm qua Vương Cảnh Bân nói với cậu cứ như thể cậu ta đã ở trong phòng Lục Phó Hành từ trước đó.

“Ừ, nếu không em nghĩ bọn anh đã xảy ra chuyện gì hả?” Lục Phó Hành trêu chọc.

Tô Ngự bĩu moi: “Nhưng vừa rồi anh nói chuyện với cậu ấy rất vui vẻ, em tưởng chuyện thuốc II kia là chuyện khó nói, nhưng anh cũng nói thẳng cho cậu ấy…”

Lục Phó Hành nghe vậy cười cười, trầm giọng nói: “Em ghen sao?”

“Ừm, có một chút.” Tô Ngự cũng không ngựng ngùng xoắn xuýt, cậu thừa nhận bản thân ghen tị.

“Thuốc kia có nói hay không thật ra cũng không quan trọng. Bọn anh chỉ là lười nhắc đến, vì giải thích rất phiền phức.”

“Vậy hôm nay vì sao anh lại nói.”

“Anh không muốn cậu ta cứ hỏi mãi, nên nói qua loa chút.”

“Nhưng mà cậu ấy thích anh, anh làm vậy sẽ cho cậu ấy hy vọng.”

“Buổi sáng anh đã muốn cho cậu ta biết, nhưng không phải em ngăn anh lại sao?” Lục Phó Hành bất đắc dĩ.

“Đó là vì cậu ấy từng nói em đừng quyến rũ anh, em đã hứa với cậu ấy. Nhưng em đã ở bên anh rồi, vậy không phải em là người nói một đằng làm một nẻo sao? Em cảm thấy hơi có lỗi với cậu ấy, khi có mặt cậu ấy thì không thể gần gũi với anh được. Em sợ làm vậy sẽ khiến cậu ấy đau lòng.”

“Nhưng mà em đối xử với anh như vậy, sẽ làm anh đau lòng. Vả lại, rõ ràng là anh quyến rũ em, em chỉ là không cưỡng lại được sự mê hoặc của anh mà thôi.” Lục Phó Hành cúi đầu hôn môi Tô Ngự, khẽ nói: “Em không cần thấy có lỗi với cậu ta. Anh sẽ nói rõ ràng với cậu ta, cậu ta chỉ là một người không liên quan tới anh. Anh chỉ để ý đến cảm nhận của em, em hiểu không?”

Tô Ngự gật đầu, hiện giờ cậu hiểu rằng nên làm rõ một số chuyện sớm thì tốt hơn. Có lẽ sẽ chặt đứt suy nghĩ của cậu ấy, đối xử với cậu cũng tốt hơn chút.

Lục Phó Hành ngậm lấy môi Tô Ngự, cạy hàm răng luồn lưỡi vào, hôn thật sâu…

Rồi sau đó, Tô Ngự thấy Lục Phó Hành gọi Vương Cảnh Bân sang một bên.

Cậu không nghe rõ họ nói gì, nhưng cậu thấy cảm xúc của Vương Cảnh Bân có hơi kích động. Cậu ta nhào lên ôm lấy Lục Phó Hành, nhưng bị Lục Phó Hành đẩy ra. Và khi Vương Cảnh Bân quay về, cậu ta đã hung tợn trừng mắt liếc Tô Ngự.

Cái trừng mắt của Vương Cảnh Bân tràn đầy thù hận, Tô Ngự không khỏi co rụt bả vai.

“Chậc chậc chậc.” Phó Niên Xuyên đứng bên lắc đầu “Bé cưng vẫn nên vứt bỏ đội trưởng đi, em xem anh ta chọc phải nợ phong lưu rồi, làm ảnh hưởng đến em thì thật không tốt.”

Thiệu Tĩnh Trì tiếp lời: “Tôi đồng ý, bớt một người ít một người.”

Quan Nghiên Bạch ngồi đó lau cây trường đao, cười lạnh một tiếng.

Tô Ngự sợ hãi co vai lại, cậu biết Quan Nghiên Bạch sẽ hiểu ý sau khi nghe Phó Niên Xuyên và Thiệu Tĩnh Trì nói hai câu này.

Nhưng giờ họ vẫn phải đưa Vương Cảnh Bân theo, Lục Phó Hành nói đợi đến phân khu tỉnh J thì để Vương Cảnh Bân ở lại đó.

Phó Niên Xuyên không vui: “Sao lúc trước đội trưởng không trực tiếp để Vương Cảnh Bân bị mang đi đi?”

Lục Phó Hành trả lời: “Lúc trước Tô Ngự không quan tâm, hiện giờ em ấy ghen tị.”

Phó Niên Xuyên: “Tôi thấy anh để Vương Cảnh Bân ở lại vì muốn làm Tô Ngự ghen thì có?”

Lục Phó Hành: “Tình cảm cần tranh thủ, không phải sao?”

Phó Niên Xuyên nghiễn răng: “Trước mặt anh đúng là tôi hổ thẹn không bằng.”

Lục Phó Hành cười: “Trong quân đội, cậu cũng chưa từng thắng tôi.”

Phó Niên Xuyên: “…”

Ba ngày sau, họ tới phân khu tỉnh J.

Ba ngày qua không có gì thay đổi giữa đám Tô Ngự, chỉ có thay đổi duy nhất là Vương Cảnh Bân, người đã không nói lời nào trong ba ngày vừa rồi.

Phân khu tỉnh J được thiết lập giữa thành phố K và SH, tương tự với thiết kế của thành phố N. Vòng ngoài cũng là một bức tường cao với nhiều tầng lớp phòng thủ được lắp đặt trên đó.

Cổng phân khu được canh gác bởi bốn quân nhân võ trang dày đặc, sau khi Lục Phó Hành xuống xe biểu đạt ý định của mình, đối phương mở cổng để họ đi vào.

Bởi vì thành phố bị vây lên nên bên trong giống như đã trở về thành phố ngày xưa. Chỉ là không phồn hoa như vậy, người đi đường cũng không nhìn thấy mấy, đường cái rất rộng rãi. Phó Niên Xuyên nói nơi này chỉ có khoảng 50.000 người sống sót.

Tô Ngự có chút cảm khái.

Lục Phó Hành chạy xe đến quản lý chính quyền F rồi dừng lại.

Hắn định vào để xin xe căn cứ, vậy nên nhóm người Tô Ngự bèn ngồi trên xe đợi hắn.

Lúc này, cửa kính xe Tô Ngự bị gõ, Vương Cảnh Bân đang đứng ngoài xe nhìn cậu.

Tô Ngự mở cửa xe, Vương Cảnh Bân nói với cậu: “Tôi có thể nói chuyện với cậu được không?”

Thiệu Tĩnh Trì trên xe trực tiếp trả lời thay cậu: “Không được.”

Vương Cảnh Bân bật cười: “Tôi có thể ăn cậu ta chắc? Cho dù đánh nhau thì với cơ thể này của tôi cũng không đánh thắng được.”

Tô Ngự cảm thấy mấy ngày nay thoạt nhìn có hơi đáng thương, bèn nói với Thiệu Tĩnh Trì: “Không sao đâu, em nói chuyện với cậu ấy một lúc.”

Tô Ngự đi theo Vương Cảnh Bân đến chiếc ghế dài dưới gốc cây đại thụ và ngồi xuống. Cậu có thể đoán được đại khái Vương Cảnh Bân muốn nói gì với cậu.

Vương Cảnh Bân cũng không vòng vo, nói thẳng: “Vì sao cậu lừa tôi?”

Tô Ngự hơi xấu hổ, cậu cảm thấy bản thân cũng không xem như là lừa Vương Cảnh Bân…

“Lúc đầu tôi đã nói với cậu tôi thích đội trưởng Lục, bảo cậu đừng quyến rũ anh ấy. Vì sao chân trước cậu hứa với tôi mà sau lưng lại nuốt lời quyến rũ anh ấy?!”

“Tôi…” Tô Ngự nghĩ rồi đáp: “Chúng tôi thích lẫn nhau, tôi thật sự không quyến rũ anh ấy.”

“Cậu đang khoe khoang với tôi sao?!” Vương Cảnh Bân tức giận: “Có phải cậu cảm thấy mình rất có sức hấp dẫn? Nhiều đàn ông vây quanh cậu như vậy?”

“Tôi không có…”

Tô Ngự hơi bất lực, cậu thật sự không nghĩ như vậy. Cậu nói câu kia cũng chỉ là muốn nói với Vương Cảnh Bân cậu không chủ động quyến rũ Lục Phó Hành.

“Mày là kẻ lừa đảo! Nói bản thân mình không quyến rũ, thật ra nhìn thấy đàn ông là phải dán lấy chứ gì? Dây dưa không rõ với nhiều đàn ông như thế, còn không phải vì họ ưu tú chắc? Mày nghĩ mọi cách quyến rũ mấy người đó, đúng là không biết xấu hổ!”

Tô Ngự cũng khá nóng tính, tuy cậu nghĩ rằng những gì cậu làm cùng Lục Phó Hành cũng không hay ho lắm, nhưng cậu tự nhận cậu không có lỗi gì khác với Vương Cảnh Bân. Vương Cảnh Bân nói cậu như vậy, cậu không muốn chịu đựng.

“Nói xong chưa? Tôi không muốn cãi nhau với cậu, chúng ta cũng không còn gì để nói hết. Tôi đi đây.”

Tô Ngự đen mặt đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa bước một bước, cậu đã bị Vương Cảnh Bân kéo tay lại.

Tô Ngự cau mày quay đầu, phát hiện Vương Cảnh Bân khóc khóc nức nở, cậu ta vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi, tôi không nên nói cậu như thế. Cậu tha thứ cho tôi, đừng giận tôi được không?”

Tô Ngự cảm thấy cảm xúc của Vương Cảnh Bân thay đổi quá nhanh, cậu cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Vương Cảnh Bân càng khóc càng thê lương: “Tôi không muốn ở lại nơi này, tôi muốn ở bên đội trưởng Lục. Tôi thật sự rất thích anh ấy, cậu nhường anh ấy cho tôi được không? Cậu có nhiều đàn ông như vậy, ít bớt một đội trưởng Lục không được sao? Tôi chỉ cần anh ấy, tôi không có anh ấy thì không được. Cậu nhường anh ấy cho tôi đi, cầu xin cậu!”

Một chàng trai khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, cho dù lúc trước Tô Ngự rất tức giận nhưng giờ cậu cũng không biết phải nhìn đối phương với sắc mặt thế nào.

“Lục đội là người, không phải đồ vật. Không phải tôi cứ nhường cho cậu là anh ấy sẽ ở bên cậu.”

Vương Cảnh Bân khóc thét: “Nếu anh ấy gặp được tôi trước, người anh ấy thích chắc chắn sẽ là tôi!”

“Cậu chính là không muốn nhường cho tôi! Đồ lửa đảo, đĩ đượi, mày có nhiều người thế rồi mà tại sao lại còn cướp của tao!”

Tô Ngự cảm thấy vừa rồi mình chỉ vì Vương Cảnh Bân khóc thảm như thế mà không mặc kệ cậu ta đúng là đồ ngu, cậu hất tay Vương Cảnh Bân ra: “Có nói cậu cũng không hiểu.” Sau đó rời đi.

Tô Ngự tức giận quay lại xe.

Thiệu Tĩnh Trì nói: “Em xem, tự chuốc lấy khổ, đã nói là đừng đi mà.”

Tô Ngự thở hừ hừ: “Có lẽ vì em là một kẻ ngốc.”

Quan Nghiên Bạch: “Đúng là rất ngốc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK