Ngoại trừ Tô Ngự, bốn người họ về cơ bản sẽ không bị bệnh nhờ thuốc II nên cũng không cần mang thuốc, mà Tô Ngự chính là thể chất không dễ có bệnh. Lần này vì vết thương cậu chưa lành hẳn nên mới mang theo để phòng ngừa.
Vương Tĩnh vội nói: “Thuốc hạ sốt cũng được. Thà uống ít thuốc hạ sốt còn hơn không. Nó chỉ bị cảm bình thường thôi, nhưng bẩm sinh thể chất kém nên bị bệnh thì sẽ rất khó khỏi.”
“Được, vậy tôi ra xe lấy.” Phó Niên Xuyên nói xong thì ra ngoài.
Lý Triển Bằng nhìn họ hỏi: “Vậy các cậu… lúc nào thì đưa chúng tôi rời đi?”
Lục Phó Hành nhíu mày: “Bây giờ chưa được. Phải đợi chúng tôi giết sạch cương thi trong thành phố này mới có thể thông báo đội cứu viện tới đón mọi người đi.”
“Vậy à.” Lý Triển Bàng gật đầu thông hiểu.
Vốn lúc đến đây cũng đã gần tối, họ định tìm một điểm dừng chân trong thành phố này. Hiện tại gặp nhóm Lý Triển Bằng nên quyết định ở nhờ nhà dân của họ luôn.
Phó Niên Xuyên mang thuốc vào đưa cho Vương Tĩnh.
Vương Tĩnh rất biết ơn, không ngừng nói cảm ơn.
Phó Niên Xuyên xua tay nói không cần phải khách sáo như vậy.
Biết rằng năm người họ muốn ở tạm nơi này trước, Lý Triển Bằng sẵn sàng đồng ý. Nhưng có hơi khó xử vì ngôi nhà này cũng không lớn, chỉ có ba phòng. Lý Triển Bằng nói gia đình anh ta ngủ phòng nhỏ, gia đình Vương Hưng Bình cũng yên ổn ở phòng ngủ phụ, đành để năm người Tô Ngự nằm chen chúc một chút trong phòng ngủ chính.
Thiệu Tĩnh Trì tranh trước: “Tôi phải ngủ trên giường.”
Hắn không thích ngủ mà phải chịu nhịn, để rồi ngày hôm sau sẽ cảm thấy cả người khó chịu, tâm trạng cũng sẽ tệ đi. Vì vậy hắn đã nói trước với nhóm Lục Phó Hành, mỗi đêm cần tìm nơi có giường để ngủ, trừ khi họ đến nơi hoang vu hẻo lánh, nếu không hắn từ chối ngủ trong xe căn cứ.
Phó Niên Xuyên nói: “Tôi không quan trọng, ngủ trên ghế sô pha dưới nhà cũng được.”
Lục Phó Hành nói với Phó Niên Xuyên: “Tôi canh nửa đêm đầu, nửa đêm về sáng cậu đổi với tôi.”
Phó Niên Xuyên gật đầu.
Quan Nghiên Bạch chạm Tô Ngự: “Chúng ta ngủ trên xe.”
Tô Ngự muốn nói cậu thế nào cũng được, dù sao hiện tại xe căn cứ đã lớn hơn, giường nhỏ bên trong cũng lớn hơn so với chiếc xe lần trước.
Thiệu Tĩnh Trì đang dựa gần Tô Ngự, đương nhiên hắn có thể nghe thấy lời Quan Nghiên Bạch nói, hắn ôm Tô Ngự: “Không được, gà con phải ngủ cùng tôi.”
Quan Nghiên Bạch cười lạnh: “Tôi ngại ba người chen chúc trên một giường.”
Thiệu Tĩnh Trì nghiến răng: “Tôi không ngại.”
Giọng nói của hai người không giảm tiếng, vậy nên những người khác đều có thể nghe thấy đối thoại giữa bọn họ.
Tô Ngự chỉ có thể đứng đó cười xấu hổ…
Vương Cảnh Bân trong góc cũng quay đầu nhìn bọn họ.
Sắc mặt Vương Cảnh Bân hơi nhợt nhạt, có thể là do đang có bệnh, nhưng nó không ảnh hưởng chút nào đến vẻ ngoài xin đẹp của cậu ta, mà lại càng tăng thêm vẻ đẹp vì bệnh tật.
Ngoài Vương Cảnh Bân, hai vợ chồng kia cũng đang nhìn ba người họ. Có lẽ đang nghĩ về mối quan hệ giữa ba người Tô Ngự, Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch. Dù sao cuộc tranh cãi giữa hai người về việc muốn ngủ cùng cậu quả thực có hơi mập mờ…
Nhóm Lý Triển Bằng không còn bao nhiêu thứ để ăn, vốn dĩ Lý Triển Bằng ra ngoài tìm sữa bột cũng là vì muốn tìm chút đồ ăn. Nhưng sau vì tiếng gầm của xe căn cứ thu hút đám cương thi nên anh ta đành phải trốn, không còn cơ hội tìm đồ ăn.
Vậy nên khi ăn bữa tối, Lục Phó Hành đã lấy thịt hộp và mì gói trên xe căn cứ.
Trong số đồ ăn mà họ mang lần này, mì gói là nhiều nhất, với nhiều hương vị khác nhau.
Dù sao, so với lương khô*, mì gói ngon hơn gấp nhiều lần.
*Trước không để ý, mình để là bánh quy thì phải, trong raw là bánh quy nén (cũng là lương khô), khi nào mình sẽ check và chỉnh sửa lại sau nhé.
Vì nhóm Lý Triển Bằng đã bắc sẵn nồi bếp nên không cần họ làm thêm nữa.
Việc nấu mì giao cho hai người phụ nữ, vì đông người nên nấu khoảng hơn chục gói mì, thêm bốn năm hộp thịt hộp. Chỉ trong chớp mắt, cả căn nhà đã tràn ngập mùi thức ăn…
Đối với Lý Triển Bằng, người thậm chí đã ăn cỏ và lá cây trong thời gian qua, hốc mắt anh ta đã hơi đỏ lên khi được ăn mì gói: “Vậy mà trước kia tôi lại không nhận ra mì gói ngon đến vậy.”
Tô Ngự nghĩ đây có lẽ là cảm xúc mà tất cả những người sống sót đói bụng đều sẽ xúc động nói ra.
Vương Tĩnh bưng một tô mì gói lên tầng cho Vương Cảnh Bân, cậu ta uống thuốc xong thì nói rất mệt nên đã lên tầng đi ngủ.
Quan Nghiên Bạch gắp tất cả thịt trong bát hắn cho Tô Ngự.
Tô Ngự có chút cảm động: “Trong bát tôi có rất nhiều, anh cũng ăn đi.”
Quan Nghiên Bạch mặt không cảm xúc: “Tôi không thích ăn cái này.”
Tô Ngự: “…”
Hóa ra chỉ là kén ăn à…
Chẳng bao lâu sau, họ thấy Vương Tĩnh vội vã chạy xuống tầng, hoảng sợ chạy đến trước mặt họ.
Vương Hưng Bình đứng dậy: “Sao vậy?”
Vương Tĩnh nức nở, nói: “Cảnh Bân phát sốt rồi, hình như đã ngất đi. Em gọi thế nào nó cũng không tỉnh, phải làm sao bây giờ!!!”
Vương Hưng Bình nhanh chóng trấn an: “Đừng nóng vội, chúng ta lên nhìn xem.”
Vương Tĩnh đã khóc, bà ký thác hy vọng lên nhóm người Lục Phó Hành, nói trong nước mắt: “Các cậu có thể lên xem cùng tôi không…”
Lục Phó Hành không từ chối, đứng dậy: “Đi thôi.”
Phó Niên Xuyên vẫn chưa ăn xong, hắn nghĩ đội trưởng đã đi rồi nên cũng không thành vấn đề, bèn tiếp tục ngồi ăn mì.
Tô Ngự đã ăn xong rồi, cậu cũng muốn lên xem tình hình, chủ yếu là bởi Vương Cảnh Bân đẹp, cậu lại là một nhan khống* nên mới có hứng thú.
*Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp.
Còn Thiệu Tĩnh Trì hoàn toàn không có hứng thú với người tên Vương Cảnh Bân, cũng lười nhúc nhích, ngồi đó tán gẫu với Phó Niên Xuyên.
Quan Nghiên Bạch thấy Tô Ngự muốn đi nên đi cùng cậu luôn.
Vương Cảnh Bân nằm trên giường, gương mặt vốn tái nhợt có hơi đỏ lên vì sốt, mày nhăn lại, nhìn trông có vẻ rất khó chịu.
Lục Phó Hành sờ trán cậu ta, rất phỏng tay, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là sốt rất cao.
Tô Ngự quay đầu hỏi Vương Tĩnh: “Cậu ấy bị cảm bao lâu rồi.”
Vương Tĩnh nức nở: “Đã gần một tháng…”
Tô Ngự kinh ngạc: “Đã lâu như vậy? Cháu thấy cậu ấy ho cũng rất nặng, có phải đã thành viêm phổi rồi không?”
Vương Tĩnh hoảng sợ: “Viêm phổi?! Không thể nào! Hiện giờ cũng không có chỗ khám bệnh, phải làm sao bây giờ!!”
Tô Ngự thấy bà kích động như vậy, vội nói: “Cô đừng vội, cháu chỉ phỏng đoán thôi, cũng có thể không phải.”
Lục Phó Hành trầm giọng: “Xem tình trạng hiện tại của cậu ta, phần lớn là cậu đoán đúng rồi.”
Tô Ngự: “…”
Nghe xong, Vương Tĩnh khóc càng dữ dội, lôi kéo Tô Ngự và nói một cách không mạch lạc: “Đồng chí, xin các cậu, hãy cứu con trai tôi với!”
Đối mặt với tình huống này, Tô Ngự nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, cậu cũng không biết nên giúp Vương Cảnh Bân như thế nào, mà cậu lại càng không biết chữa bệnh.
Quan Nghiên Bạch gạt tay Vương Tĩnh ra khỏi Tô Ngự.
Vương Hưng Bình cũng ôm Vương Tĩnh đầy kích động vào lòng, an ủi bà: “Em đừng hấp tấp, họ đều là quân nhân, không phải bác sĩ. Đừng làm người khác khó xử.”
Tuy ông nói vậy, nhưng ông cũng vô cùng sốt ruột, giọng nói có hơi khàn.
Tình trạng của Vương Cảnh Bân quả thực không được tốt cho lắm…
“Hai người ra ngoài trước đi.” Lục Phó Hành đột nhiên nói.
“Hả?” Vương Hưng bình Và Vương Tĩnh đều tỏ vẻ hoang mang.
“Không muốn cứu cậu ta?” Lục Phó Hành trầm giọng.
Vương Hưng Bình phản ứng lại trước, ông đoán vị quân nhân này có lẽ có biện pháp gì đó nhưng không muốn để họ biết. Ông gật đầu liên lục, sau đó đưa Vương Tĩnh ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
Tô Ngự dường như đoán được Lục Phó Hành định làm gì.
“Anh định cho cậu ấy uống máu?”
Lục Phó Hành hơi ngẩn ra, sau đó trả lời: “Ừ, nếu lần trước có tác dụng với cậu, có lẽ cũng sẽ được với cậu ta.”
Xác nhận suy đoán của mình từ miệng Lục Phó Hành, Tô Ngự cảm thấy có hơi không thoải mái.
Lục Phó Hành dùng con dao mang bên mình dứt khoát rạch cánh tay mình, máu từ vết thương chảy ra tức thì, hắn đưa vết thương lên môi Vương Cảnh Bân, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống từ cổ tay hắn nhỏ xuống.
Vì Vương Cảnh Bân vẫn còn chút ý thức, cậu ta đã mở miệng theo bản năng, chủ động uống máu…
Tô Ngự không muốn nhìn thấy cảnh này, nhưng cậu không thể đưa Quan Nghiên Bạch rời đi. Vợ chồng Vương Hưng Bình chắc chắn đang chờ ngoài cửa, nếu Lục Phó Hành không muốn để họ biết chuyện này, cậu cũng không thể mở cửa cho họ thấy, chỉ có thể chờ Lục Phó Hành xong mới đi được…
Tô Ngự muốn đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cậu cảm thấy mình không có tư cách khó chịu, đây là hành vi vô liêm sỉ.
Nhưng cậu vẫn không kìm được cảm giác khó chịu đó. Khi Lục Phó Hành vì cứu cậu mà chảy nhiều máu như vậy, cậu thực sự rất cảm động. Cũng vì chuyện này mà cậu không thể kiềm chế được tình cảm của mình dành cho Lục Phó Hành, chỉ là cậu không dám biểu đạt mà thôi. Vì cậu đã có Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, cậu cũng không biết phải đối mặt với tình cảm của mình dành hai người này như thế nào, nào còn dám đi trêu chọc thêm một Lục Phó Hành nữa. Cậu không muốn Lục Phó Hành cảm thấy cậu là người thích một chân đạp nhiều thuyền, một người không biết xấu hổ.
Đến giờ cậu mới hiểu ra rằng tất cả chỉ là cậu tự mình đa tình.
Lục Phó Hành là một quân nhân gan dạ không sợ hãi điều gì, một lòng bảo vệ quốc gia. Hắn có trách nhiệm và tu dưỡng của một quân nhân. Khi đó, hắn cắt cổ tay để cứu cậu, có lẽ chỉ là vì trách nhiệm cứu người mà thôi.
Tựa như hiện tại, hắn cũng có thể lấy máu lần nữa vì một người sống sót mới gặp không quen biết.
Tô Ngự gục đầu, lộ một nụ cười tự giễu âm thầm.
Rốt cuộc cậu lấy sự tự tin từ đâu ra, cảm thấy bản thân có sức hấp dẫn khiến bốn người vì cậu mà khuynh tâm?
Còn may loại suy nghĩ xấu hổ này chỉ có mình cậu biết.
Lần này Lục Phó Hành không đưa nhiều máu lắm, Vương Cảnh Bân cũng tỉnh lại từ hôn mê.
Lục Phó Hành rút tay về khi Vương Cảnh Bân mở mắt. Hắn lùi về vài bước, dùng tay còn lại ấn miệng vết thương.
Tô Ngự lặng lẽ đi tới, đưa băng gạc trong túi cho hắn. Vì cậu phải thay băng gạc thường xuyên nên Thiệu Tĩnh Trì cũng đưa cho cậu mang theo bên mình vài miếng.
Lục Phó Hành nhìn cậu, vươn tay cầm lấy băng gạc rồi quấn quanh cổ tay một cách qua loa.
“Ưm…” Vương Cảnh Bân suy yếu mở mắt ra “… Tôi bị sao vậy…” Giọng cậu ta nhẹ nhàng êm tai, vì cảm còn mang theo một ít âm mũi.
Lục Phó Hành nói cho cậu ta: “Cậu ngất vì sốt.”
Vương Cảnh Bân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ cơn hôn mê, cậu ta chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, miệng đầy mùi máu tươi…
Tô Ngự không muốn ở lại nữa, thấy Lục Phó Hành đã xong bèn mở cửa chuẩn bị rời đi.
Vương Hưng Bình và Vương Tĩnh quả thật đang ở ngoài cửa canh giữ, thấy Tô Ngự và Quan Nghiên Bạch ra thì vội hỏi: “Không sao chứ?”
Tô Ngự gật đầu: “Hai người vào đi, con trai cô chú đã tỉnh rồi.”
Hai vợ chồng liên tục nói cảm ơn nhóm Tô Ngự, sau đó chạy vọt vào…
Tô Ngự buồn bực nghĩ, họ nên nói lời cảm ơn với Lục Phó Hành nhất. Cậu và Quan Nghiên Bạch cũng không làm gì.
Quan Nghiên Bạch nhìn Tô Ngự chằm chằm, bỗng nói: “Em ghen?”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tô Ngự: Hãy để Lục Phó Hành làm vật hy sinh công đi!
Lục Phó Hành: Vợ ơi em nghe anh giải thích.
Quan Nghiên Bạch: Ha ha… Em ấy chưa bao giờ nếm thử giấm chua của tôi.
Thiệu Tĩnh Trì: Má nó toàn là tôi ăn giấm chua của em ấy!
Phó Niên Xuyên: Cưng à sà vào lòng anh này, để anh an ủi em.