“Không, tôi cảm thấy cậu rất thành thật.”
Tô Ngự không ngờ Phó Niên Xuyên lại trả lời mình như vậy, hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt cười dịu dàng của Phó Niên Xuyên, nơi đó không có hư tình giả ý, mà là một nụ cười chân thành.
Phó Niên Xuyên mở đồ ăn mang đến đặt trước mặt Tô Ngự, tình cờ nhìn thấy ánh mắt choáng ngợp của Tô Ngự nên hỏi:
“Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Tô Ngự thấy thức ăn bên trong thực sự là một bữa bình thường cho bệnh nhân, cậu cầm đũa và thìa Phó Niên Xuyên đưa, khẽ nói: “Tôi tưởng rằng anh sẽ cảm thấy tôi ghê tởm.”
“Hửm? Vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Không phải vì thẳng nam các anh đều không thể chấp nhận đồng tính sao?”
Tô Ngự hớp một ngụm cháo, mềm dẻo, vị mặn vừa phải. Cậu cảm thấy giờ có thể ăn thức ăn bình thường thực sự rất vui.
“Nhưng tôi không phải thẳng nam.”
“!!” Câu này khiến Tô Ngự kinh ngạc đến mức quên cả ăn cơm.
“Ý anh là… anh cũng là người đồng tính?”
“Chính xác mà nói thì tôi xem như người song tính, trước kia tôi cũng từng có bạn trai đấy ~”
Tô Ngự càng kinh hãi, tên Phó Niên Xuyên này thế mà ăn được cả nam lẫn nữ.
Phó Niên Xuyên khó hiểu: “Vì sao cậu lại nghĩ tôi là thẳng? Tôi nhìn rất thẳng à?”
Phó Niên Xuyên tự nhận hắn thuộc tuýp đàn ông có EQ rất cao mới đúng.
“Cũng không phải… Lần trước khi Thiệu Tĩnh Trì nói tôi là ‘vợ’ của anh ấy, phản ứng của anh dường như rất ngạc nhiên. Vậy nên tôi nghĩ anh không thể chấp nhận đồng tính.”
Phó Niên Xuyên cười nói: “Lúc đó ngạc nhiên là bởi Thiệu Tĩnh Trì cũng là người đồng tính, mẹ nó tên nhóc này đúng là biết giấu giếm. Trước kia tôi có bạn trai cậu ta còn mắng tôi có bệnh, vậy nên tôi luôn cho rằng cậu ta không phải.”
“Còn có thái độ tuyên bố chủ quyền với cậu cũng khiến tôi rất ngạc nhiên, dù sao trước giờ tôi chưa từng người nào có thể lọt vào mắt cậu ta.”
Tô Ngự nghĩ đến dáng vẻ ngỗ ngược kiêu ngạo của Thiệu Tĩnh Trì, bị Quan Nghiên Bạch ví hắn như một con ‘Husky’, không nhịn được cười: “Anh ấy hình như rất kiêu ngạo.”
“Vậy nên, tôi thực sự rất tò mò về cậu.” Phó Niên Xuyên nhiệt liệt nhìn cậu.
Tô Ngự bị Phó Niên Xuyên nhìn với ánh mắt rực lửa, hơi không được tự nhiên nên vội cúi đầu ăn để che giấu sự hoảng loạn:
“Tôi… Tôi có gì để tò mò chứ…”
“Đương nhiên là tò mò về sức hấp dẫn đặc biệt của cậu. Dù tôi không hiểu nhiều về Quan Nghiên Bạch nhưng tôi cũng biết cậu ta là một người thái độ lạnh nhạt và khó hòa hợp. Không ngờ cậu ta cũng có hứng thú đối với cậu…”
Tô Ngự tự hỏi cậu nơi nào có sức hấp dẫn đặc biệt, là thân thể sao? Cậu cảm thấy diện mạo của cậu chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng với dáng người thì cậu khá có tự tin. Nhưng cậu cũng không rõ Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cảm thấy hứng thú với nơi nào của cậu, cậu nghĩ chắc chỉ có thể là thân thể của cậu.
“Cậu ở cùng Thiệu Tĩnh Trì trước, hay là Quan Nghiên Bạch?”
“…Thiệu Tĩnh Trì.” Tô Ngự thành thật trả lời.
Phó Niên Xuyên cười: “Cậu đúng là thật thà dễ thương, tôi đã nghĩ cậu sẽ không trả lời.”
Tô Ngự sẽ không nói với Phó Niên Xuyên, là bởi vì cậu không thể cưỡng lại lời dò hỏi của người dịu dàng như Phó Niên Xuyên, cậu đã bất giác trả lời.
Nhìn hai má Tô Ngự bắt đầu chậm rãi nhuộm hồng, Phó Niên Xuyên không nhịn được vươn tay véo má cậu.
“Á!” Tô Ngự ăn đau kêu lên, vô thức che kín hai má bị véo đau.
Phó Niên Xuyên véo có hơi mạnh, hoàn toàn khác với cảm giác ôn hòa toát ra từ hắn.
Nhưng dường như Phó Niên Xuyên cũng không nhận ra mình véo mạnh, Tô Ngự chỉ có thể nghĩ đó là do Phó Niên Xuyên đã được huấn luyện khi tham gia quân ngũ, không khống chế được sức lực nên mới mạnh hơn bình thường.
“Xúc cảm đúng là rất tốt.” Phó Niên Xuyên trêu chọc.
“Anh đừng chọc tôi, tiếp tục tán gẫu với anh nữa thì cơm tôi cũng nguội mất rồi.” Tô Ngự bụm mặt có chút bất mãn.
“Được rồi.”
Phó Niên Xuyên vẫn chưa đã thèm, nhưng nhìn Tô Ngự có vẻ thật sự hơi tức giận, đành không đùa cậu nữa, ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Ngự ăn một lúc, ngẩng đầu mới phát hiện Phó Niên Xuyên đã ngủ say rồi.
Chắc hắn cũng rất mệt, vậy mà còn đến chăm sóc cậu.
Tô Ngự cảm thấy vừa rồi mình biểu hiện sự bất mãn có hơi quá đà, cũng có thể hắn không cố ý véo mạnh.
Cậu muốn để Phó Niên Xuyên ngủ một giấc thật ngon nên tự mình thu dọn mâm đồ ăn, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường, bỏ vào chiếc túi mà Phó Niên Xuyên mang đến bên cạnh, rồi lại nằm trở lại, mở to mắt ngây người.
Tô Ngự cảm giác mình hẳn đã ngất đi sau khi ngủ trên máy bay, nếu không cậu sẽ có ấn tượng với việc được đưa đến bệnh viện, thay quần áo, băng bó vân vân.
Cũng không biết Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch và Lục Phó Hành đã đi đâu, cũng không biết cậu đã ngủ bao lâu rồi.
Khi Phó Niên Xuyên tỉnh dậy, chai truyền dịch của Tô Ngự vừa lúc truyền xong, hắn thấy Tô Ngự đang định tự mình rút kim…
“Sao không gọi y tá? Tôi giúp cậu rút.”
Phó Niên Xuyên đứng dậy đến bên giường bệnh, sau đó nắm tay Tô Ngự giúp cậu rút kim tiêm ra.
Tô Ngự dán miếng cầm máu y tế lên: “Sợ gọi người sẽ đánh thức anh.”
“Có thể gọi cậu là áo bông nhỏ ấm áp không?”
*Áo bông nhỏ tri kỉ (贴心小棉袄): thường được ví với tình cảm thân mật gần gũi, yêu thương chăm sóc lẫn nhau giữa con cái với cha mẹ.
“…Không thể.”
Phó Niên Xuyên làm bộ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, tôi rất muốn gọi như thế.”
Tô Ngự trực tiếp chuyển đề tài: “Anh không định ngủ thêm một lát sao?”
Phó Niên Xuyên trêu đùa: “Vừa đủ rồi, hiện giờ có thể giết cương thi cả đêm.”
“Có phải anh vẫn chưa nghỉ ngơi không?”
Phó Niên Xuyên ngáp dài, nói: “Đúng vậy, vừa về đã phải đi báo cáo, sau đó còn phải giải quyết một đống việc vặt. Vất vả biết bao để hoàn thành xong, rồi mới có thể đến bệnh viện chăm sóc cậu.”
“…Thật ra một mình tôi cũng được, hiện giờ tôi cũng không sao nữa rồi. Anh về nghỉ ngơi đi.”
“Không lẽ cậu không muốn tôi chăm sóc cậu?”
“…Không phải mà, tôi sợ anh mệt mỏi quá thôi.”
Phó Niên Xuyên lại đùa: “Cơ thể tôi làm bằng sắt, yên tâm. Hơn nữa Thiệu Tĩnh Trì đã đặc biệt bảo tôi đến chăm sóc cho cậu, tôi không thể phụ lòng tin của cậu ta được.”
“Thiệu Tĩnh Trì đang làm gì vậy?”
Phó Niên Xuyên híp mắt: “Nhớ cậu ta?”
“…” Tô Ngự xấu hổ không đáp.
“Cậu ta bị chú gọi đi rồi, Quan Nghiên Bạch cũng đi cùng cậu ta. Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian tới họ sẽ không thể quay lại đâu.”
“Vì sao?”
“Thiệu tướng quân, chỉ cần nghe tới cái danh này thì cả tôi cũng phải run sợ.”
Tô Ngự bấy giờ mới phản ứng lại, chú của Thiệu Tĩnh Trì chính là cha của Quan Nghiên Bạch.
“Khoa trương như thế sao?”
Cái tên khiến Phó Niên Xuyên nhắc đến thôi đã rùng mình, kinh khủng nhường nào.
Phó Niên Xuyên cười cười: “Là một nhân vật có tiếng.”
Tô Ngự nghĩ, dù sao cậu chắc chắn sẽ không có khả năng gặp nhân vật này, vậy nên cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
“Vậy… Lục Phó Hành đâu?”
Cậu thật sự chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
“Đội trưởng đưa Tần Học đến chỗ cấp trên báo cáo tình hình ở thành phố N.” Phó Niên Xuyên nở một nụ cười trầm ngâm: “Đối với đội trưởng của chúng tôi, có phải cậu có ý gì khác không?”
“Tôi không có!” Tô Ngự kiên quyết phủ nhận: “Khi đó anh ấy đã cứu tôi, tôi rất biết ơn anh ấy.”
Phó Niên Xuyên tỏ vẻ tiếc nuối: “Lẽ ra tôi nên giữ bộ đàm trong tay, nếu vậy thì tôi sẽ chính là người ra ngoài cứu cậu.”
Tô Ngự không hiểu ý Phó Niên Xuyên.
Phó Niên Xuyên lại vươn tay véo mặt cậu.
Tô Ngự lại che hai má vì bị véo đau, không nhịn được mà lên án: “Anh véo mạnh quá, véo đau tôi rồi!”
Véo má không phải nên là một cử chỉ dịu dàng lãng mạn sao? Rõ ràng trong phim và tiểu thuyết đều viết như thế, vì sao Phó Niên Xuyên lại luôn véo mạnh như vậy.
Phó Niên Xuyên cười: “Bởi vì cậu đỏ mặt trông rất dễ thương.”
“…” Tô Ngự không muốn tiếp nhận lý do này của hắn.
“Xúc cảm trên mông cậu có phải càng tốt hơn so với má không?” Phó Niên Xuyên bỗng hỏi.
Tô Ngự giật nảy mình, mơ màng hỏi:
“Anh… Sao tự dưng lại nói câu này?”
Phó Niên Xuyên liếm liếm môi, chậm rãi nói: “Tôi muốn véo một chút.”
Khi Phó Niên Xuyên nói lời này, dường như cho cậu cảm giác không giống với bình thường, khiến cậu bất giác nổi cả da gà.
“Anh…” Tô Ngự nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Phó Niên Xuyên lại nở nụ cười thường ngày: “Đùa thôi.”
Tô Ngự thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Phó Niên Xuyên cứ như muốn ăn thịt cậu vậy.
Tô Ngự quyết định tiếp tục chuyển đề tài: “Các anh định ở lại đây bao lâu?”
“Nhiều nhất là hai ngày. Đợi báo cáo tình hình thành phố N xong, chúng tôi sẽ rời đi.”
“Nhanh như vậy?!”
“Đúng vậy, dù sao bên ngoài có rất nhiều cương thi mà.”
Tô Ngự không biết lực lượng tiêu diệt được sắp xếp nhiệm vụ như nào, nhưng dường như trách nhiệm treo trên lưng Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên vô cùng to lớn. Cậu không ngờ lần trở lại này họ về cơ bản là không nghỉ ngơi được bao lâu cả.
Còn Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì thì sao? Lần trước nghe Quan Nghiên Bạch nói, chắc chắn họ cũng đã bị xếp vào lực lượng tiêu diệt, vậy sau này hai người bọn họ sẽ như thế nào? Cũng sẽ sớm rời khỏi tổng khu tị nạn, đi đến nhiều nơi khác nhau để giết sạch cương thi sao?
Tô Ngự đứng bên cửa sổ phòng bệnh, nhìn thành phố bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy qua, bầu trời chập tối, bên ngoài nhiều tòa nhà có ánh đèn lác đác, tuy số lượng ít nhưng không tiêu điều hoang vắng như những nơi khác. Nơi này có điện có nước, có thức ăn bình thường, ngoại trừ việc ít người thì thật sự giống như không hề có tận thế.
“Nhìn thế này khiến tôi cảm thấy như không có cương thi vậy.” Tô Ngự cảm thán.
Phó Niên Xuyên theo ánh mắt của cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tuyến phòng ngự ở tổng khu được thiết lập rộng hơn phân khu một chút, nhưng cũng chỉ bao quanh một phần tư thành phố này. Cho dù nó chỉ rộng như thế cũng không nhiều người sống sót ở đây.”
“Anh có nghĩ nơi này sẽ có thể thất thủ hay không?”
“Tôi không biết, nhưng tuyến phòng ngự ở tổng khu là mạnh nhất. Vòng ngoài chứa đầy vũ khí mạnh công nghệ cao, nên khả năng cương thi tấn công từ ngoài là rất nhỏ.”
“Vậy nếu giống như thành phố N, là từ bên trong…”
“Đừng nghĩ linh tinh, tổng khu nghiêm ngặt hơn gấp trăm lần so với thành phố N. Loại chuyện này sẽ không xảy ra. Nếu tổng khu cũng thất thủ, vậy nước ta cũng xong rồi.”
Tô Ngự gật đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Tô Ngự: “Vậy hiện tại đây là nơi an toàn nhất.”
Phó Niên Xuyên gật đầu: “Ừ.”
Hóa ra, cậu đã thật sự đến được nơi an toàn nhất.
Không lẽ cậu còn muốn phải chạy bôn ba nữa sao? Mỗi ngày đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải đối mặt với nhiều cương thi như vậy, đối mặt với những ngày tháng với những mối nguy hiểm không thể lường trước?
Câu trả lời hình như là phủ định.
Cậu đã từng nghĩ đến việc tiêm thuốc, cũng nghĩ tới hình ảnh làm anh hùng.
Nhưng sau khi cậu đến vùng an toàn, cậu phát giác trong thâm tâm, cậu vẫn chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định an toàn. Cậu không làm anh hùng được, cậu chỉ có thể là một người bình thường,
Rồi cậu và họ đều sẽ phải chia xa, phải không?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy có tí ti thèm thịt lắm rồi, sắp rồi sắp rồi ~
Mấy cưng kiên nhẫn thêm chút nữa nha, đợi tôi kết thúc quá trình chuyển đổi cốt truyện, để Tô Ngự dưỡng thương thật tốt. Nếu không nhóm tiểu công ở phương diện đó rất thô bạo, sẽ làm vết thương bị nứt! Ha ha ~