Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy hứng thú.
Mặc dù Quan Nghiên Bạch không nói, nhưng hắn đã bẻ lái, quay đầu lái xe về phía vụ nổ…
Tô Ngự không ngờ bọn họ cũng sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Cậu cũng muốn đi xem, nếu thật sự là quân đội, có thể là lực lượng tìm kiếm cứu nạn do nhà nước cử tới. Như vậy có lẽ sẽ có thể đưa bọn họ đến khu an toàn.
Xe chưa kịp đi đến khu vực nổ thì đã bị vây chặn bởi đàn cương thi…
Mà nơi xảy ra vụ nổ cách đó không xa càng bị mật độ cương thi dày đặc bao vây, có lẽ là bị thu hút bởi âm thanh của vụ nổ…
Vụ nổ ban đầu hẳn là đã phát ra từ tòa nhà lớn nhất ở chính giữa, tòa nhà đã bị nổ tung thành nhiều mảnh, kính vỡ, tường nát. Ngọn lửa bùng lên dữ dội từ bên trong thiêu rụi các tòa nhà xung quanh và những con cương thi ở gần…
Tô Ngự bọn họ vẫn còn cách đó một quãng đường dài, nhưng thật sự có quá nhiều cương thi ở đây, xe của họ rất nhanh đã bị vây quanh, một đàn cương thi gầm thét giương nanh múa vuốt bên ngoài xe, lao đập vào xe…
Lúc này xa xa lại truyền đến một tiếng nổ lớn, ánh lửa ngút trời, mặt đất rung chuyển kịch liệt, hàng ngàn cương thi trực tiếp nổ tung tại chỗ, bị nổ tan thành từng mảnh thịt vụn, từng miếng thịt rơi đầy xuống đất…
Chiếc xe cũng suýt bị lật đổ bởi làn sóng của vụ nổ…
Thiệu Tĩnh Trì hào hứng nói: “Thật mẹ nó kích thích.”
Quan Nghiên Bạch cầm một khẩu súng máy nói với Tô Ngự: “Cậu lên lái xe.” Sau đó hắn mở và đá vài con cương thi ngoài cửa, vừa nhảy xuống đã là một màn xả súng…
Thiệu Tĩnh Trì nhét khảm đao sau lưng, cầm súng trường nhảy xuống xe.
Tô Ngự vội vàng leo từ ghế sau lên ghế lái, sau đó cố gắng theo sát khoảng trống mà Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch tạo ra. Nhưng có quá nhiều cương thi, xe di chuyển cũng rất chậm…
Lúc này Tô Ngự nghe thấy hàng loạt tiếng súng liên tiếp trong đám cương thi ở gần khu vực nổ, tựa như có người đang điên cuồng giết chết cương thi ở nơi đó…
Rồi cậu nhìn thấy hai người lao ra khỏi biển khói lửa, là hai người đàn ông rất cao lớn, mặc bộ quân phục màu đen của lực lượng đặc chủng. Tay hai người đều cầm súng bắn về phía những cương thi đuổi theo bọn họ, sau đó chạy về phía Tô Ngự bọn họ.
“Hình như có người.” Tô Ngự hét lên với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch ở bên ngoài.
Đương nhiên Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cũng thấy.
Thiệu Tĩnh Trì nhắm thẳng vào đầu con cương thi đang lao về phía mình, không mặn không nhạt nói: “Nhìn giống người sống.”
Nói thừa, chắc chắn là người sống rồi. Tất nhiên loại châm chọc này Tô Ngự sẽ chỉ nói ở trong lòng.
Đánh giá từ tốc độ chạy của hai người, thể chất mạnh mẽ có lực, phối hợp ăn ý giữa hai người họ trong đám cương thi thì họ không những là người sống, mà còn là những quân nhân được huấn luyện bài bản.
Điều khiến Tô Ngự ngạc nhiên là tài bắn súng của hai người này cũng vô cùng chính xác đến đáng sợ, ngay cả khi họ đang chạy mà vẫn có thể bắn trúng đầu những cương thi đang đuổi theo mình…
Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch bắn quét các cương thi quanh xe, trong khi hai người kia bắn các cương thi ở phía trước và phía sau. Dần dần những cương thi ở giữa bốn người họ đều bị bắn sạch dưới kỹ thuật bắn chuẩn xác của họ, một con đường được mở ra…
Hai người kia lao ra khỏi đám cương thi, nhanh chóng chạy đến chỗ đám Tô Ngự, một người đàn ông trong đó lập tức mở cửa ghế phụ nhảy lên, dùng giọng nói trầm thấp uy lực nói: “Đi mau, nơi này còn bom sắp nổ rồi.”
Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì cũng nhanh chóng ngồi vào ghế sau sau khi thu dọn vài con cương thi nhào đến, người đàn ông còn lại cũng bắn quét vài phát rồi chen vào ghế sau.
Tô Ngự vội bẻ lái quay đầu, tiện đà đạp ga, trực tiếp hất văng mấy con cương thi chặn đường phía sau, phóng nhanh rời đi…
Một ít cương thi gào rống đuổi theo xe đều bị bọn họ bắn nổ đầu chết…
Ngay sau đó phía sau lưng truyền đến tiếng nổ ầm dữ dội “rầm rầm”, các tòa nhà chung quanh nổ tung và sụp đổ, bức tường đổ đè xuống tất cả những cương thi chưa chết ở đó, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, ngọn lửa phập phùng bùng lên. Một quả bom gần như phát nổ ngay phía sau chiếc xe, xe trực tiếp bị làn sóng không khí lật tung và trượt xuống phía dưới…
Cú va chạm kịch liệt khiến đôi mắt Tô Ngự tối sầm lại, suýt chút nữa thì đã ngất đi…
Mãi cho đến khi chiếc xe trượt dài hơn khoảng mười mét mới từ từ dừng lại. Cửa xe bị đá văng, bốn người đàn ông trong xe lần lượt trèo ra ngoài, họ đứng lên như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Tô Ngự đang cúi gằm mặt trên ghế lái, trợn trắng mắng chưa thể hoàn hồn…
Thiệu Tĩnh Trì vội vàng đi tới ghế lái, trực tiếp lôi cánh cửa vặn vẹo ra, sau đó kéo Tô Ngự đang chảy máu mũi, hoa mắt chóng mặt ra ngoài.
“Gà con, tỉnh lại đi, đừng trợn trắng mắt, đừng ngất đi.” Thiệu Tĩnh Trì vỗ nhẹ lên má Tô Ngự, vừa định hô hấp nhân tạo thì Tô Ngự rốt cuộc cũng hoàn hồn, hơi thở dồn dập, đáp lại một tiếng rất nhỏ.
Tầm nhìn của Tô Ngự từ mờ ảo dần dần thành rõ ràng, cậu bịt mũi lại ngồi dậy khỏi vòng tay của Thiệu Tĩnh Trì, hoảng hồn nói: “Tôi nghĩ tôi sắp chết rồi chứ.”
Thiệu Tĩnh Trì bị cậu chọc cười: “Thiệu ca ca của em ở đây, làm sao em có thể chết được.”
Tô Ngự được Thiệu Tĩnh Trì đỡ đứng dậy, nhìn lại thì thấy xác cương thi trải đầy khắp nơi. Các tòa nhà phía sau đã không còn nguyên dáng vẻ ban đầu nữa, đều đã bị nổ tan tành, chỉ còn lại khung thép biến dạng, khung cảnh hoang tàn vô cùng…
Quan Nghiên Bạch đi tới đưa cho Tô Ngự một tờ khăn giấy, không biết hắn tìm được ở đâu. Tô Ngự cầm lấy rồi nhét vào lỗ mũi cầm máu đang chảy xuống.
Hai người nhảy lên xe bọn họ lúc nãy cũng đã đi đến, lúc này Tô Ngự mới có thể nhìn thấy bộ dáng của hai người này, đều là những anh chàng đẹp trai đến kinh người.
Ngũ quan của người đàn ông có mái tóc vàng rực rỡ tạo cho người ta cảm giác hơi giống con lai, gương mặt có chút bụi bẩn, có lẽ là do nổ mìn gây ra nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trai của hắn. Mày rậm mắt to, đôi mắt chứa xuân sắc, khóe miệng mang theo ý cười, mang đến cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Nhưng có thể do có liên quan đến quân nhân, người đàn ông có lẽ vốn làm người ta cảm thấy dịu dàng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác đậm vị nam tính mạnh mẽ nhiều hơn.
Còn người đàn ông kia biểu tình nghiêm cẩn, cạo đầu đinh, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng đường nét cứng rắn, không giận tự uy, tạo cho nguời ta cảm giác vô cùng nghiêm túc. Tô Ngự nghĩ đến âm thanh đối phương mời vừa nói, trầm thấp uy lực như dã thú, trầm ổn nội liễm, án binh bất động chờ thời cơ. Thậm chí ngay cả bây giờ khi hắn cũng là một thân bụi bẩn, cũng không che giấu được sự sắc bén của mình.
“Thằng ranh sao cậu lại ở chỗ này vậy.” Thiệu Tĩnh Trì cười đẩy người đàn ông tóc vàng kia. Thực ra lúc trước hắn đã nhận ra khi thấy bọn họ, chỉ là tình hình khi đó cũng không kịp nói chuyện với hắn.
Người đàn ông tóc vàng cười nói: “Làm nhiệm vụ.”
“Hai người quen nhau à?” Tô Ngự hỏi.
“Bạn cũ.” Người đàn ông tóc vàng nói.
Thiệu Tĩnh Trì giải thích: “Cậu ta chính là người bạn tham gia quân ngũ mà tôi từng nói.”
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười với Tô Ngự: “Chào cậu, tôi tên là Phó Niên Xuyên. Chúng tôi đến từ lực lượng tiêu diệt quốc gia. Kia là đội trưởng của tôi, Lục Phó Hành.”
Giọng nói của phó Niên Xuyên giống như gió xuân, nhẹ nhàng dễ chịu, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú của hắn, lực sát thương không gì sánh được.
Tô Ngự không biết vì sao lại cảm thấy có chút ngượng ngùng:
“…Xin chào, tôi tên là Tô Ngự.”
Thiệu Tĩnh Trì có chút ghen khi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Tô Ngự, khó chịu nói: “Không phải cậu thuộc lực lượng đặc chủng à, từ lúc nào lại tham gia lực lượng tiêu diệt gì rồi, đây là lực lượng gì vậy?”
Lực lượng đặc chủng? Những người tham gia quân ngũ quả nhiên trông sẽ không giống với người thường bất kể là về vóc dáng hay khí chất. Mặc dù vóc dáng của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch không hề kém cạnh so với bọn họ, nhưng Tô Ngự cảm thấy, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là hai người họ không có cảm giác kiên nghị như quân nhân.
Phó Niên Xuyên cười với hắn, sau đó trả lời Thiệu Tĩnh Trì: “Quốc gia mới thành lập, chuyên môn phụ trách quét sạch cương thi.”
Tô Ngự hỏi: “Vậy vừa rồi là hai người đặc biệt đi nổ cương thi?”
Phó Niên Xuyên gật đầu.
Thiệu Tĩnh Trì: “Mẹ nó hai người chôn bao nhiêu bom thế, nơi này gần như bị nổ không còn gì rồi.”
Phó Niên Xuyên nghĩ một chút rồi nói: “Không nhiều lắm, mười mấy quả bom nhỏ. Nếu thay bằng bom hạt nhân cỡ nhỏ thì một quả là đủ rồi. Nhưng tiếc là hết sạch, không thì cũng không cần phiền phức như này.”
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Cho tôi mấy quả chơi chơi đi.” Sở dĩ hắn đến đó không phải để tham gia cuộc vui mà là vì có hứng thú với những quả bom này.
Phó Niên Xuyên cười tủm tỉm nói: “Tưởng bở.”
Thiệu Tĩnh Trì đấm hắn một cái.
Tô Ngự hỏi: “Những đội viên khác của các anh không chạy thoát được sao?”
Lực lượng đặc biệt được thành lập để giết cương thi, mỗi lần hành động có lẽ sẽ cần rất nhiều người đi. Bằng không nếu có hàng ngàn hàng vạn cương thi thì làm sao có thể đối phó.
Nhưng Tô Ngự chỉ nhìn thấy Lục Phó Hành và phó Niên Xuyên chạy ra, những người khác chẳn hẳn đều đã bị giết rồi…
“Không có người khác, tổ A chỉ có hai chúng tôi.”
“???!!!”
Hai người?
Đối mặt với nhiều cương thi như thế?!
“Đừng ngạc nhiên, chúng tôi được tiêm thuốc Ⅱ, không còn tính là người thường nữa.” phó Niên Xuyên nhẹ nhàng cười nói.
Thuốc Ⅱ? Cái gì cơ? Tô Ngự hoàn toàn không hiểu gì cả.
Lúc này Lục Phó Hành vẫn luôn im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, mở miệng hỏi: “Hai người cũng tiêm thuốc Ⅱ?”
Hắn quan sát từ biểu hiện của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch khi họ giết cương thi.
Phó Niên Xuyên chỉ vào Thiệu Tĩnh Trì nói với Lục Phó Hành: “Đội trưởng, người này là con trai của tiến sĩ Thiệu.”
Lục Phó Hành gật đầu, nói tiếp: “Thuốc Ⅱ có tác dụng đối với hai người.”
Hắn dùng câu khẳng định.
Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cũng không phủ nhận.
Cái gì? Bọn họ rốt cuộc đang nói gì vậy?
Không may là nghi vấn của Tô Ngự không được trả lời, bởi vì đột nhiên một số lượng cương thi đáng kể đang lao về phía bên này. Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên không do dự chạy vào bắn chết cương thi. Thiệu Tĩnh Trì vốn rất thích giết người, hắn cũng chủ động gia nhập cuộc thảm sát này.
Bởi vì Tô Ngự tay trói gà không chặt nên Quan Nghiên Bạch không tham gia. Xe của họ đã bị bom lật bay, lốp xe cũng nổ tung, đã không còn tác dụng.
Thấy càng ngày càng có nhiều cương thi đến, Quan Nghiên Bạch để Tô Ngự đeo ba lô, hắn cầm cây trường đao, vứt khẩu súng đã không còn đạn rồi kéo Tô Ngự chạy đi…
Quan Nghiên Bạch thể lực tốt chạy cũng nhanh, cảm giác chấn động của Tô Ngự khi xe bị lật vẫn chưa giảm bớt, hiện giờ lại bị Quan Nghiên Bạch kéo chạy nên hai chân lại run lên…
Ngay khi cậu thở hồng hộc không chạy nổi nữa, Quan Nghiên Bạch dừng lại rồi ngồi xổm xuống, nhàn nhạt nói: “Lên đi.”
Tô Ngự ngây người một lúc, sau đó vẫn ngoan ngoãn trèo lên lưng Quan Nghiên Bạch.
Quan Nghiên Bạch vẫn chạy rất dễ dàng với Tô Ngự trên lưng. Nhưng vì đỡ mông Tô Ngự mà khi trường đao chém đầu cương thi lại có chút không chuẩn xác như lúc đầu nữa…
Chạy một hồi lâu, Quan Nghiên Bạch đã đưa Tô Ngự đến trước một chiếc xe của căn cứ quân sự đang đậu trên đường chính…
Hắn đặt Tô Ngự xuống, Tô Ngự nhìn xe căn cứ rồi lại nhìn Quan Nghiên Bạch, khó hiểu: “Làm sao anh biết ở đây có chiếc xe này vậy?”
Quan Nghiên Bạch: “Nhìn thấy lúc lái xe qua đây.”
“Anh… muốn lái nó?”
Chiếc xe này khẳng định là xe của phó Niên Xuyên bọn họ.
Quan Nghiên Bạch không trả lời Tô Ngự, mà nhìn Tô Ngự nói: “Em sẽ đi cùng tôi sao?”
Tô Ngự trợn to mắt không dám tin, Quan Nghiên Bạch nói những lời này là có ý để cậu đi cùng hắn? Chỉ hai người bọn họ?
Đúng lúc này, Tô Ngự nghe thấy một giọng nói nổi trận lôi đình vang lên từ phía sau:
“Fuck! Quan Nghiên Bạch, cậu mẹ nó thế mà lại dám định bắt cóc bà xã của ông đây!!”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường của công quân:
Phó Niên Xuyên: Tôi lên sân khấu thế này chắc cũng coi như là đẹp trai nhỉ.
Lục Phó Hành: Không ngờ vợ yêu lại nhỏ yếu như vậy, thật khiến người ta muốn che chở.
Thiệu Tĩnh Trì: Thiên lý không dung cho kẻ mơ hão ăn thịt một mình.
Quan Nghiên Bạch: Ha ha…