Cậu biết những gì cậu vừa nhìn thấy chắc chắn không phải ảo giác. Theo nhận thức của cậu thì không có một con vật nào có thể đạt được tốc độ nhanh đến thế với kích thước to lớn như vậy.
Biến dị sao?
Tô Ngự có chút lơ đễnh vì nghĩ tới chuyện này, kết quả chính là cậu chỉ nhầm đường.
Xe căn cứ lái vào một ngõ cụt, trước mặt bọn họ và một bức tường cao dày.
Ánh nhìn Tô Ngự của Lục Phó Hành tối lại.
Tô Ngự sợ tới mức nuốt nước miếng, cười trừ: “Ha ha, đây không…. Không nên…. Tôi chỉ dựa theo bản đồ thôi.”
Hắn cẩn thận nhìn lại bản đồ, quả thật đường này có thể lái đến khu công nghiệp của thành phố N, hơn nữa còn là con đường gần nhất. Trừ phi bản đồ sai, nếu không cậu hẳn là không sai.
“Vậy…. Vậy quay đầu đổi đường khác nhé?” Tô Ngự thận trọng hỏi.
“Tôi xuống nhìn xem.” Lục Phó Hành nói xong liền cầm súng xuống xe.
Đáng lẽ con đường này sẽ không kết thúc ở đây, vì vậy chỉ có thể nói rằng bức tường này đột ngột xuất hiện. Nơi này cách rất gần với khu công nghiệp, vậy bức tường này có khả năng là phòng tuyến được chính phủ thiết lập ở đây.
Tô Ngự bọn họ khởi hành từ thị trấn nhỏ vào khoảng bảy giờ, lái xe đến thành phố N. Đi đường mất hơn tám tiếng đồng hồ, đến nơi thì đã hơn ba giờ chiều. Sau đó lại mất hai tiếng để lái xe từ lúc vào thành phố đến đây. Đồng hồ trên xe hiển thị đã năm giờ rưỡi, trời đã bắt đầu tối dần. Tô Ngự càng cảm thấy lo lắng, cậu cảm thấy bọn họ rời khỏi thành phố này trước khi trời tối mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bức tường cao hơn ba mét, cắt ngang các tòa nhà và đường xá hai bên, trên đỉnh tường phân bố dày đặc những chiếc đinh nhọn sắt cao nửa mét, xung quanh đinh còn quấn một vòng dây thép, là loại có thể phóng ra điện. Những thứ này chắc hẳn là biện pháp phòng thủ để ngăn chặn cương thi bò vào.
Nhưng chỉ cần bên dưới bức tường có độ cao như thế này không có lỗ hổng nào thì lũ cương thi đó đã không thể trèo vào được, bởi vì cương thi không có chỉ số thông minh, chúng chỉ biết ăn thịt.
Lục Phó Hành đi quanh bức tường, sau đó về lại trên xe.
“Phía sau bức tường có thể là khu vực tị nạn. Mặt tường ở đây quá trơn, rất khó để trèo vào nếu không có bất kỳ đòn bẩy nào.”
Họ cũng không biết cổng của phân khu được thiết lập ở đâu, cách cẩn thận nhất là vòng qua tuyến phòng thủ này cho đến khi tìm được cổng hoặc một điểm khác có thể đi vào.
Nhưng bọn họ không biết tuyến phòng thủ được bố trí như thế nào, tuyến phòng thủ được xây dựng sau khi làn sóng cương thi bùng nổ. Họ sẽ phải tiếp tục đi vòng để tìm đường, đồng nghĩa với việc tìm được cổng chỉ có thể dựa vào vận may của họ, không biết lúc nào mới tìm được.
Đúng lúc này, trên bảng điều khiển phía bên phải của chiếc xe, màn hình nhỏ đột nhiên sáng lên với rất nhiều chấm đỏ, ít nhất có mười mấy điểm…
“Nơi này còn người sống sót.” Phó Niên Xuyên la lên.
Lục Phó Hành vừa lùi xe lại đột ngột phanh gấp.
Tô Ngự: “Đây là gì? Máy dò sinh mệnh?”
Màn hình sẽ sáng lên mỗi khi khởi động xe, trong hình luôn có vạch tròn mày xanh lá cây, ngoài ra không còn gì khác.
Dựa vào câu nói của Phó Niên Xuyên, Tô Ngự phỏng đoán đây là một loại công cụ để dò sinh mệnh. Nhưng nó hơi khác so với máy dò sinh mệnh trong nhận thức của cậu.
Phó Niên Xuyên trả lời: “Gần vậy, đây là máy dò sinh mệnh bằng tia hồng ngoại, hoạt động dựa vào tia hồng ngoại quét môi trường xung quanh và có phạm vi hoạt động rộng hơn các máy dò thông thường.”
Tô Ngự nghi hoặc: “Có phải là trước đó không có người sống nào được phát hiện không? Tôi chưa từng thấy nó có phản ứng bao giờ.”
Phó Niên Xuyên cười nói: “Bởi vì nó cần kết nối tín hiệu, có lẽ trạm tín hiệu trong phân khu vẫn còn tác dụng nên nó mới có thể kết nối được. Những nơi khác tín hiệu quá kém nó không kết nối được nên rất khó để phát hiện chính xác.”
Tô Ngự: “Thì ra là vậy. Vậy có rất nhiều chấm đỏ trên đó, nghĩa là có rất nhiều người sống sót ở phía bên trong.”
Phó Niên Xuyên: “Theo máy dò, vị trí của họ đúng lúc gần nhất với vị trí của chúng ta bây giờ.”
Lục Phó Hành: “Vậy thử đi vào từ đây.”
Phó Niên Xuyên lấy hai bộ đàm vô tuyến trong ngăn chứa đồ, đưa một chiếc cho Tô Ngự, nói với cậu: “Đợi lát nữa nhìn màn hình chỉ đường cho chúng tôi.”
Tô Ngự tiếp nhận gật đầu.
Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch đã ra khỏi cabin xe, Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành chuẩn bị xong xuôi rồi cũng bước xuống xe.
“Chúng tôi vào thăm dò đường đi trước, không có vấn đề gì thì sẽ đưa những người sống sót ra ngoài. Nếu thấy vị trí của cổng sẽ thông báo cho các cậu, các cậu lái xe đến tiếp ứng.” Phó Niên Xuyên nói với Thiệu Tĩnh Trì bọn họ.
“Đi đi, nếu không ứng phó được có thể xin anh đây giúp đỡ, tôi sẽ xem xét giúp đỡ cậu.” Thiệu Tĩnh Trì trêu đùa.
“Cậu biến đi.” Phó Niên Xuyên đấm hắn một cái.
Tô Ngự ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, lo lắng: “Trời sắp tối rồi.”
“Vậy tốc chiến tốc thắng.” Lục Phó Hành nói.
Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên đến bức tường, Lục Phó Hành lấy một khẩu súng bắn móc bắn vào tường. Một sợi dây dài bắn về phía trên cùng của bức tường, đầu dây có móc cắm vào tường.
Lục Phó Hành kéo mạnh, sợi dây được móc rất cố định.
Phó Niên Xuyên cũng bắn súng bắn móc, cũng được móc chắc chắn vào tường.
Bọn họ nắm lấy sợi dây thừng, dùng quân ủng đạp trên tường rồi nhanh chóng leo vào tường…
Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì ngồi trong buồng lái xe, Tô Ngự bị kẹp ở giữa. Cậu cảm thấy khi ngồi cùng Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên, chỗ ngồi không chật như vậy.
“Tô Ngự, nói cho chúng tôi biết vị trí của những người sống sót.” Giọng Phó Niên Xuyên phát ra từ máy bộ đàm.
Tô Ngự nhìn hai chấm đỏ trên màn hình và chùm chấm đỏ nằm trên một đường thẳng, nói: ” Các anh cứ đi thẳng là được, bọn họ ở ngay phía trước các anh.”
Lục Phó Hành: “Không có đường đi thẳng, chúng tôi phải đi đường vòng. Cách vài phút cậu hãy báo lại vị trí của những người sống sót.”
“Đã biết.”
Tô Ngự thấy hai chấm đỏ của Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành lệch khỏi đường thẳng và từ từ di chuyển sang trái.
Ngoại trừ chấm đỏ của họ di chuyển trên màn hình, chùm chấm đỏ kia không có dấu hiệu chuyển động…
Tô Ngự nhíu mày: “Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Như thế nào?” Thiệu Tĩnh Trì vươn ngón tay vuốt thẳng lông mày cậu.
Tô Ngự chỉ vào màn hình: “Anh nhìn xem, chỉ có hai chấm đỏ của họ đang chuyển động. Vì sao những chấm đỏ này lại không di chuyển gì?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Không biết, có lẽ họ đang chen chúc với nhau nên chuyển động không rõ ràng.”
Như vậy cũng đúng.
“Nhưng mà…. Từ khi chúng ta vào thành phố đã không nhìn thấy bất kỳ một con cương thi nào. Thành phố N sụp đổ không phải là do cương thi gây ra sao? Vậy theo lý mà nói ở đây chỉ toàn là cương thi mới đúng, nhưng bây giờ không có một con nào, điều này rất kỳ lạ.”
Quan Nghiên Bạch nhìn Tô Ngự, nhàn nhạt nói: “Lúc nãy em nói em nhìn thấy cái gì?”
Tô Ngự vừa định trả lời hắn thì giọng nói của Phó Niên Xuyên phát ra từ bộ đàm:
“Tô Ngự, báo phương hướng.”
Tô Ngự nhìn vào màn hình, chấm đỏ của Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành đã ở bên trái màn hình:
“Hiện giờ các anh cách bọn họ rất gần, người sống sót ở phía bên phải vị trí hiện tại của các anh. Các anh phải đi sang bên phải trước.”
Phó Niên Xuyên nói: “Nơi này bị đánh bom hết rồi, tôi đoán là cho nổ diện rộng, bên trong gần như là một đống đổ nát, căn bản không còn nơi nào có thể đặt chân. Trên đường đầy những bức tường sụp đổ, thật sự không dễ đi…”
Vì sao lại đánh bom diện rộng trong phân khu tị nạn? Chẳng lẽ toàn bộ cương thi lao vào phân khu? Bọn họ đã nổ tung nơi này để tiêu diệt cương thi?
“Cậu thấy cổng không?” Thiệu Tĩnh Trì hỏi.
Giọng nói Phó Niên Xuyên không ổn định: “Vẫn chưa, tất cả các tòa nhà ở đây đều đã sụp đổ, hơn nữa giờ tôi còn đang bò trên đá, không có thời gian để nhìn.”
Không biết bao giờ bọn họ mới tìm được người sống sót, tìm được người sống rồi lại phải tìm cổng. Tô Ngự cảm thấy họ đợi mãi ở đây cũng không ổn:
“Hay là chúng ta đi vòng vòng trước xem sao?”
“Cũng được.” Thiệu Tĩnh Trì gật đầu.
Quan Nghiên Bạch khởi động xe, cài số lùi rồi lùi nhanh về phía sau…
“Đợi đã…” Tô Ngự vội vàng ngăn lại.
“Sao vậy?” Quan Nghiên Bạch giẫm phanh lại.
Tô Ngự chỉ vào máy dò: “Nó không có tín hiệu.”
Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì vừa nhìn, trên màn hình chỉ còn lại một đường xanh lá.
Tô Ngự: “Có lẽ phạm vi tiếp nhận tín hiệu chỉ nhỏ như vậy.”
Thiệu Tĩnh Trì ghét bỏ: “Đúng là vô dụng.”
Tô Ngự: “Tôi nghi ngờ việc dò xét có thể không chính xác.”
Nhưng cậu cũng không hiểu mấy thứ này, đây cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.
“Vừa rồi em chưa nói hết.” Quan Nghiên Bạch lại lái xe trở lại, màn hình lại sáng lên chấm đỏ.
Tô Ngự bèn mô tả chi tiết cái bóng đen mà cậu nhìn thấy.
Thiệu Tĩnh Trì: “Biến mất trong tích tắc?”
Tô Ngự gật đầu, nghĩ đến hình ảnh đó vẫn có chút kinh hãi.
Quan Nghiên Bạch: “Có lẽ em sinh ra ảo giác rồi.”
“????”
“Trên thế giới không có khả năng có sinh vật như vậy.”
Thiệu Tĩnh Trì cười thành tiếng.
Tô Ngự bất mãn nói: “Lỡ đâu là thể biến dị thì sao? Trong Resident Evil không phải có con thỏ biến dị thành quái vật sao.”
Quan Nghiên Bạch hờ hững nói: “Nhưng đây không phải một bộ phim.”
Quan Nghiên Bạch vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Phó Niên Xuyên từ bộ đàm trong tay Tô Ngự:
“Đm, vừa rồi là cái quái gì vậy!!”
“Anh thấy gì vậy?”
Tô Ngự vội hỏi, nhưng bộ đàm không có hồi đáp.
Một lúc sau, Phó Niên Xuyên nói: “Không, có lẽ là tôi hoa mắt. Cậu báo lại vị trí một chút.”
Tô Ngự thấy chấm đỏ của lúc phó hành và Phó Niên Xuyên chỉ cách nơi những người sống sót một nửa khoảng.
“Các anh đi thẳng tiếp về phía trước, sắp đến rồi.”
“Trên màn hình có xuất hiện điểm đỏ nào khác không?” Lục Phó Hành đột nhiên hỏi.
Tô Ngự: “Không có, vẫn như trước.”
Bên kia không trả lời.
Ngay lúc hai chấm đỏ của Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên càng ngày càng gần chùm chấm đỏ trên màn hình, Tô Ngự nhìn thấy tất cả các chấm đỏ đó đột nhiên chuyển động, lao về phía Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành với tốc độ rất nhanh.
“Mẹ nó cái quái gì thế này.” Tiếng kêu kinh hãi của Phó Niên Xuyên phát ra từ bộ đàm.
Sau đó Tô Ngự nhìn thấy hai chấm đỏ của họ di chuyển nhanh chóng theo hướng họ đến, mà những chấm đỏ kia đều đuổi theo phía sau bọn họ…
Ngay lập tức, bên trong bức tường vang lên tiếng súng kịch liệt…
Thiệu Tĩnh Trì: “Không đúng! Tôi muốn vào xem thử.”
Nếu chỉ là cương thi thì cũng có chừng hơn chục con thôi, Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành sẽ không lựa chọn quay đầu chạy trốn.
Nhưng nếu là cương thi, máy dò sinh mệnh sẽ không phát hiện được mới đúng, cương thi là vật chết.
“Không phải là thứ tôi thấy chứ?” Tô Ngự run giọng nói.
“Em ở trong xe khóa chặt cửa, trốn kỹ không được xuống xe, biết chưa?” Quan Nghiên Bạch cũng cầm súng, hiển nhiên hắn cũng muốn đi vào.
Tô Ngự chỉ có thể gật đầu, lúc này cậu cũng không biết phải làm sao.
Trước khi rời đi, Thiệu Tĩnh Trì còn nói với cậu: “Đừng sợ, chiếc xe này có hệ số an toàn rất cao, em chỉ cần trốn trong đó ngoan ngoãn chờ ca ca trở về là được.”
Sau đó hai người bọn họ ra khỏi xe và leo lên tường bằng dây thừng lúc trước Phó Niên Xuyên bọn họ để lại.
Chấm đỏ của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cũng xuất hiện trên màn hình. Tô Ngự dùng bộ đàm thông báo với Phó Niên Xuyên bọn họ một tiếng, nhưng họ không đáp lại. Có lẽ họ không có thời gian để đáp lại cậu.
Tô Ngự ấn khóa xe, co ro ngồi trên ghế nhìn màn hình hiển thị, tiếng súng bên trong nổ không dứt. Cậu thấy chấm đỏ của Thiệu Tĩnh Trì bọn họ đang đi theo tuyến đường mà Phó Niên Xuyên bọn họ đi. Mà chùm chấm đỏ kia đã vây quanh chấm đỏ của Phó Niên Xuyên bọn họ… Sau đó cậu không thể phân biệt được hai chấm đỏ của Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành nữa…
Đó là thứ gì vậy? Có thể khiến Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành trở tay không kịp…
Bên trong vang lên vài tiếng nổ mạnh, sau đó tất cả các chấm đỏ trên màn hình đều lóe lên và biến mất…
“Không!” Tô Ngự cầm màn hình hiển thị, vừa lắc vừa gõ, nhưng nó vẫn không phản ứng gì…
Không lẽ vụ nổ vừa rồi làm nổ tung trạm phát tín hiệu rồi sao?
Như vậy, Tô Ngự chỉ có thể nghe thấy tiếng súng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên trong…
Lúc này, cậu nhìn thấy chai nước khoáng bên cạnh có sự rung chuyển rất nhỏ…
Tô Ngự nhìn chằm chằm vào mặt nước đang rung nhẹ trong chai nước, cậu thậm chí không phát hiện cơ thể của mình đã không kiềm chế được mà phát run…
Trời càng ngày càng tối…
Tô Ngự dường như nghe thấy một tiếng thở dốc khàn khàn…
Lúc đầu cậu còn tưởng là ảo giác của mình, không dám cử động cơ thể, chỉ dám chuyển động tròng mắt. Sau đó từ kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy một ‘người’ đang đứng bên cạnh xe.
Trong kính chiếu hậu chỉ nhìn thấy một bàn chân, bàn chân đó dày như chân voi, bao phủ bởi vân cơ đỏ như máu, không có da, chỉ có máu thịt thối rữa…
Tô Ngự nghĩ hiện giờ cậu có thể ngất đi thì tốt rồi…
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tô Ngự: Chúng ta không phải là một bộ phim? Nhưng chúng ta là hư cấu.
Quan Nghiên Bạch: Vợ nói điều gì cũng đúng.
Tô Ngự: Vậy tại sao anh lại phản bác em trong chính văn?
Quan Nghiên Bạch: Tôi chỉ không muốn để em suy nghĩ quá nhiều, đến lúc đó lại tự hù chết mình.
Tô Ngự: (Vẻ mặt cảm động)
Thiệu Tĩnh Trì: Không thấy sự cố gắng của tôi à?
Phó Niên Xuyên: Tình cảm của tôi tiến triển chậm như vậy à? Đến bây giờ vẫn phải bị động nắm tay?
Lục Phó Hành: Tôi mẹ nó thậm chí còn chưa có bất kỳ tiến triển tình cảm nào? Cảm giác tồn tại của nhân vật thấp đến thế?