Lục Phó Hành hỏi cậu, hy vọng chốc nữa ai trở về.
Tô Ngự đáp hắn, đều được.
Lục Phó Hành ánh mắt thâm trầm, khẽ nói: “Xem ra Phó Niên Xuyên cũng thực hiện được rồi.”
Âm thanh Lục Phó Hành quá khẽ, Tô Ngự không nghe thấy, ngáp hỏi hắn nói gì vậy.
Lục Phó Hành cúi người hôn lên bờ môi cậu, dịu dàng nói: “Không có gì, em ngủ đi.”
Tô Ngự đáp, vâng.
Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu biết Lục Phó Hành đã đi rồi.
Tô Ngự bị đánh thức, khi mở mắt ra vẫn còn hơi ngẩn người, cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét và tiếng súng mới bừng tỉnh. Cậu bật dậy từ trên giường chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy rằng bên ngoài đã rất nhốn nháo…
Rất nhiều người sống sót thét chói tai khắp nơi bỏ chạy, mà phía sau thứ đuổi theo họ thực sự là cương thi!
Tô Ngự kinh hoàng hết sức, sao nơi này đột nhiên bị cương thi xâm nhập?
Nhưng Tô Ngự cẩn thận nhìn lại thì phát hiện những con cương thi đều có hơi quen mặt, hình như họ là người sống sót ở đây. Cậu đã cùng Lục Phó Hành kiểm kê số người ở đây trước đó, có khoảng 50 người sống sót. Tô Ngự nhớ một vài gương mặt, mà trong những cương thi đó có vài người mà cậu nhớ mặt.
Họ đã hoàn toàn biến đổi thành cương thi, trên người có nhiều lỗ máu thủng bị cắn xé. Nói cách khác, họ đã bị cắn từ một giờ trước, hoặc sớm hơn…
Vì sao người gác cửa không chạy vào cảnh báo lũ cương thi đã tới? Hay tất cả họ cũng đều bị cắn?
Tô Ngự vội vàng quay lại cầm dao và súng, khẩu súng do Thiệu Tĩnh Trì để lại cho cậu. Mặc dù Thiệu Tĩnh Trì đã dạy cậu vài lần nhưng kỹ thuật của cậu vẫn rất kém. Nhưng lần này họ phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đổi người về sẽ mất thời gian, Thiệu Tĩnh Trì sợ xảy ra chuyện nên đã để lại súng cho cậu.
Tô Ngự cầm chắc vũ khí, đang nghĩ xem có nên đi ra ngoài không.
Cậu không biết Lục Phó Hành sắp xếp ai trở về, nhưng dù là ai thì có lẽ vẫn chưa về tới nơi. Tuy tình huống bên ngoài rất hỗn loạn, nhưng số lượng cương thi mà Tô Ngự nhìn thấy hiện tại cũng không nhiều lắm, chỉ có năm sáu con. Nếu bất cứ ai trong số họ quay lại thì những con cương thi này có thể bị giải quyết dễ như trở bàn tay.
Vì vậy chắc chắn họ vẫn chưa quay lại.
Tô Ngự không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ chỉ một lát. Vậy Lục Phó Hành có thể vẫn còn đang trên đường đi…
Ngay lúc Tô Ngự đang sững người, cậu thấy lại có thêm một người bị cương thi tấn công, hai ba con khác lập tức nhào lên cắn nuốt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng đêm khuya…
Tô Ngự cảm thấy cậu không thể ngồi chờ chết. Nếu cậu ở lại nơi này, cậu không rõ về Phó Niên Xuyên lắm, nhưng nếu Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch trở về nhất định họ sẽ tìm cậu trước. Nhưng khi đi họ cũng không biết cậu ở đâu, nhà trong nông trại rất nhiều mà còn nằm rải rác. Không nhất định họ sẽ tìm được cậu, đến lúc đó muốn tìm ra cậu cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian, vả lại nếu số người lây nhiễm tăng lên, nơi này bị cương thi vây quanh thì tình hình của cậu sẽ trở nên càng tệ.
Chỉ là một vài cương thi mà thôi, Tô Ngự nghĩ.
Bên ngoài cũng có tiếng súng nổ, chứng tỏ có người khác đang chiến đấu.
Hiện giờ cậu đã có ít kinh nghiệm trong việc giết cương thi, sẽ không còn sợ hãi run tay run chân như ngày trước nữa.
Vậy nên Tô Ngự quyết định đi ra ngoài, cậu muốn đi tới cổng lớn, để cho người trở về có thể tìm được cậu ngay lập tức.
Cậu gài súng vào thắt lưng, cầm dao mở cửa, ló đầu ra quan sát. Cậu phát hiện ngoài cửa không có dấu vết cương thi, vậy có vẻ như cương thi đều tụ tập ở phía sau. Tô Ngự cẩn thận đi ra ngoài, cảnh giác bốn phía, chậm rãi đi về phía cổng…
Tô Ngự thấy hầu hết những người sống sót cũng chạy về hướng cổng. Cậu cho rằng điều này rất kỳ lạ, bởi vì dọc đường cậu càng đi ra xa thì càng thấy ít cương thi hơn, dường như những cương thi này đều ở phía sau vậy.
Làm sao có thể? Phía sau chỉ có núi non trùng điệp, lại có sông chắn đường, là tuyến phòng ngự rất tốt.
Cương thi hầu như không có chỉ số thông minh, không biết leo núi cũng không biết bơi lội, vậy nguồn cảm nhiễm là từ đâu ra?
Lúc này Tô Ngự nhìn thấy một cậu bé mười mấy tuổi đang đứng trên đường vừa khóc vừa gọi mẹ. Đã có một con cương thi thấy nhóc, đang lê chân về phía nhóc…
Nếu là trước đây, Tô Ngự có lẽ sẽ coi như không nhìn thấy và lo việc bản thân chạy thoát. Nhưng bây giờ, cậu không thể làm được.
Lúc con cương thi lao về phía đứa bé, Tô Ngự lập tức rút súng nã một phát đạn vào con cương thi đó. Cậu bắn lệch, trúng vai con cương thi, nhưng vẫn ngăn được nó lại, nó giương đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Tô Ngự.
Giây tiếp theo con cương thi từ bỏ việc cắn đứa bé, mà gào rống vọt thẳng về phía Tô Ngự…
Khi cương thi lao tới trước mặt, Tô Ngự bỏ súng xuống, hai tay nắm chặt chuôi đao rồi giơ tay đâm thẳng và óc cương thi.
“Phụt”, Tô Ngự rút dao từ hộp sọ cương thi, con cương thi đang nhào về phía cậu ngã xuống…
Tô Ngự nghiêng người né sang bên, hơi thở dốc, khom lưng nhặt khẩu súng.
Cậu đi tới chỗ đứa nhỏ đang sợ hãi, ngồi xổm hỏi nhóc: “Mẹ em đâu rồi?”
Cậu bé thút tha thút thít: “Mẹ, mẹ em bị chú Dương ăn rồi.”
Tô Ngự sững sờ, hỏi: “Chú Dương nào?”
Cậu bé lại nghĩ tới hình ảnh kinh dị kia, khóc lóc: “Là chú Dương Khải, em thấy chú ấy ăn thịt mẹ rồi.”
Tô Ngự nháy mắt lông tơ dựng đứng, Dương Khải?! Không phải gã bị Vương Cảnh Bân bắn chết rồi sao?
Đứa nhỏ khóc lớn, Tô Ngự nghe thấy tiếng rống cương thi ngày càng gần, kéo cậu bé nói: “Ngoan, đừng khóc. Anh đưa em đến nơi an toàn.”
Cậu bé hiểu chuyện gật đầu, cố nín khóc, nghẹn ngào được Tô Ngự dắt đi.
Chạy được một đoạn, Tô Ngự liếc thấy một bóng đen đang nhanh chóng tới gần mình. Cậu vừa quay đầu muốn nhìn đó là thứ gì thì đã bị vật đó đâm sầm vào cơ thể. Cả người văng ra ngoài lăn vài mét trên mặt đất…
Cơn đau dữ dội từ khắp cơ thể nháy mắt truyền đến, đặc biệt là phần bên phải của cơ thể bị thứ kia va chạm, dường như đã tê liệt vì đau.
Tô Ngự hít một hơi ngẩng đầu lên, liền thấy có người đứng cách đó không xa. Toàn thân có kết cấu cơ bắp đỏ như máu, thân hình cao lớn cứng cỏi, móng vuốt sắc nhọn, trên đầu còn có một lớp vỏ cơ cứng rắn, là thể biến dị giống khi ở thành phố N như đúc! Chỉ là thể biến dị này có khuôn mặt của Dương Khải, tuy đã hơi vặn vẹo nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Dương Khải bóp cổ cậu bé bằng một tay, nhấc nhóc lên không trung.
Cậu bé không kêu được, bị bóp cổ ngộp thở khiến mặt nhóc đỏ bừng, tay chân liều mạng giãy dụa, nhưng vì giãy dụa nên bị móng tay Dương Khải cứa vào da, máu tươi nháy mắt tuôn ra.
Sự giãy dụa của cậu bé không hề đáng kể đối với Dương Khải, Dương Khải há miệng để lộ hàng răng sắc nhọn, trực tiếp cắn đứt một cánh tay của cậu bé…
Bên tai là tiếng xương cốt và máu thịt rồm rộp, còn cả tiếng hét chói tai của cậu bé…
Tô Ngự ngây ngốc trên mặt đất, hai chân nhũn ra, cả người run lên vì sợ.
Không bao lâu đứa bé đã bị Dương Khải bóp chết. Dương Khải nhai cánh tay kia xong liền ném cậu bé lên mặt đất, sau đó nhìn về phía Tô Ngự.
Đồng tử gã xám xịt, hoàn toàn trông như một người chết.
Tô Ngự hoảng sợ, vì sao Dương Khải đã chết còn có thể thành thể biến dị?
Dương Khải đang đi về phía cậu, nhưng Tô Ngự lại không động đậy một chút nào. Một là cơ thể cậu thực sự quá đau, hai là cậu đã sợ hãi đến mức cứng đờ cả người rồi.
Giết cương thi bình thường thì miễn cưỡng còn có thể, nhưng đối mặt với thể biến dị, cậu chỉ có đường chết.
Dương Khải tiến về phía cậu rất nhanh.
Ngay khi Tô Ngự tuyệt vọng, cậu thấy một bóng người nhanh hơn lao về phía mình, đá văng Dương Khải ra xa. Sau đó người nọ cắm một ngòi nổ một cách chuẩn xác vào cơ bắp lẫn lộn sau cổ gã, rồi hắn chạy đến bế Tô Ngự lên, cả hai ngã xuống bãi cỏ bên cạnh.
Phía sau truyền đến tiếng nổ mạnh, Tô Ngự quay đầu, thấy đầu Dương Khải đã bị nổ thành từng mảnh.
“Thật may là về kịp.” Phó Niên Xuyên nựng mặt Tô Ngự: “Em không sao chứ?”
“Tôi không sao, tôi không bị cắn.”
Tô Ngự vẫn còn hơi hoảng thần, vẫn còn kinh sợ. Mặc dù biết thực lực Phó Niên Xuyên trở nên rất mạnh nhờ thuốc II, nhưng lần đầu Tô Ngự nhìn thấy hóa ra họ có thể đạt được tốc độ nhanh như vậy, cảm giác không phân cao thấp với thể biến dị.
“Em bị thương.”
Phó Niên Xuyên nâng cánh tay Tô Ngự lên, trên đó có một vết xước, vết xước trên đùi càng nghiêm trọng hơn, từ đầu gối đến bắp chân đều trầy xước rất nặng.
“Tôi bị Dương Khải đâm bay.”
Phó Niên Xuyên kéo Tô Ngự dậy khỏi mặt đất: “Tôi đưa em đi xoa thuốc.”
Tô Ngự vội nói: “Hình như cương thi đều ở phía sau, lúc anh vào có thấy cương thi nào ở cổng không?”
Phó Niên Xuyên nói: “Họ nói với tôi những cương thi cảm nhiễm đó đều là do Dương Khải cắn.”
Tô Ngự khiếp sợ: “Nhưng mà rõ ràng Dương Khải đã bị bắn chết rồi mà!”
Phó Niên Xuyên nhíu mày: “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ vaccine của nhóm Tần Học gây ra.”
Tô Ngự hít khí lạnh: “Không lẽ vaccine của anh ta cũng có tác dụng với người chết?”
Phó Niên Xuyên vừa dắt Tô Ngự vừa nói: “Dương Khải tiêm vào khi còn sống, cơ thể gã đã có thay đổi. Có lẽ khi đó cũng đã lây nhiễm nên sau đó mới có thể biến đổi. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán thôi, đợi đội cứu hộ đưa thi thể Dương Khải về viện khoa học để những người đó nghiên cứu mới biết được.”
“Anh vẫn nên đi dọn dẹp lũ cương thi ở đây trước đi, nếu không sẽ có thêm nhiều người bị lây nhiễm mất.”
“Nhìn em thế này tôi đau lắm.”
Tô Ngự chịu đựng cơn đau trên người, cười với hắn: “Anh đừng mà dẻo miệng, thương tích của tôi không quan trọng, việc chính quan trọng.”
Phó Niên Xuyên méo miệng: “Nhưng tôi nói sự thật mà.”
“Mau đi đi, nếu không đội trưởng Lục về lại phạt anh đấy.”
“Được rồi.” Phó Niên Xuyên đưa Tô Ngự đến một căn phòng, nói: “Em ở đây chờ tôi, tôi sẽ trở lại ngay thôi.”
Tô Ngự gật đầu, Phó Niên Xuyên cầm súng ra ngoài.
Từng tiếng súng vang lên bên ngoài, quả nhiên không mất nhiều thời gian Phó Niên Xuyên đã quay lại.
Phó Niên Xuyên nói: “Chỉ có mười con, đã bị tôi xử lý rồi. Nhưng còn bốn năm người bị cắn chưa biến dị, tôi đã giam họ lại.”
Tô Ngự biết vì sao Phó Niên Xuyên lại nhốt những người bị cắn, bởi vì hiện giờ họ vẫn là con người có lý trí, Phó Niên Xuyên không xuống tay giết họ được nên chỉ có thể nhốt họ lại.
Phó Niên Xuyên lấy povidine rửa sạch miệng vết thương cho Tô Ngự, Tô Ngự đau đến cau mày hít sâu nhè nhẹ.
Phó Niên Xuyên bèn chuyển dời sự chú ý của cậu: “Em biết vừa nãy chúng tôi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Niên Xuyên cười: “Tĩnh Trì không nhìn rõ đường nên ngã xuống hố, hố đó sâu khoảng bốn năm mét, cậu ta không có cách nào lên được nên đã ngồi xổm dưới đó rất lâu.”
“Vậy anh ấy có lên được không? Có bị thương không?” Tô Ngự lo lắng.
“Vốn muốn chọc em cười, nhưng sao lại thành khiến bản thân tôi ghen tị thế này?” Phó Niên Xuyên tiếp tục: “Cậu ta không sao, tôi thả dây thừng để cậu ta trèo lên.”
Phó Niên Xuyên sẽ không nói với cậu, hắn còn cố ý dẫn rất nhiều cương thi xuống làm bạn với Thiệu Tĩnh Trì. Dù sao bởi vì Tô Ngự, Thiệu Tĩnh Trì cũng thường xuyên ngáng chân hắn.
Tô Ngự nghe xong mới thở phào, lúc này vết thương trên người cậu về cơ bản đã được Phó Niên Xuyên xử lý tốt.
Phó Niên Xuyên hơi bi thương: “Em xem người tôi bẩn như thế, còn có rất nhiều vết thương, sao em lại không quan tâm tôi chút chứ?”
Tô Ngự cười: “Mấy vết thương này không phải đợi đến mai là sẽ lành rồi sao? Nhưng đúng là người anh rất bẩn, ở đây có nước đấy, anh muốn đi tắm trước không?”
Phó Niên Xuyên buồn tủi: “Em còn ghét bỏ tôi bẩn.”
Tô Ngự bất đắc dĩ: “Không có mà.”
“Vậy em hôn tôi một chút, tôi sẽ tha thứ cho em.”
Tha thứ cho cậu cái gì? Cậu làm sai điều gì à?
Cuối cùng Tô Ngự còn chưa nói gì, Phó Niên Xuyên đã ấn đầu cậu hôn lên.
Hôn xong, Phó Niên Xuyên thỏa mãn liếm môi: “Hôm nay môi em vô cùng hồng hào đấy, nhìn rất quyến rũ.”
Tô Ngự chột dạ một giây, sở dĩ môi cậu hồng hào như vậy, có lẽ là do ban nãy Lục Phó Hành hôn sưng lên vẫn chưa giảm bớt…
Phó Niên Xuyên nói hắn đi tắm rửa rồi vào nhà vệ sinh, nhưng chỉ vài giây sau hắn lại trần trụi xuất hiện:
“Bên trong không có nước.”
“A?” Tô Ngự khó hiểu: “Lúc trước phòng tôi vẫn có, không lẽ sẽ có vài phòng không có nước sao?”
“Không thì đến phòng lúc trước của tôi tắm nhé?”
Phó Niên Xuyên trả lời: “Thôi, dù sao cũng đều là nước sông. Nơi này cách bờ sông rất gần, tôi qua đó tắm rửa chút là được.”
Khi trời hửng sáng, ba người Lục Phó Hành trở lại, phong trần mệt mỏi, cả người dơ bẩn, có hơi nhếch nhác…
Sau đó Tô Ngự mới biết, không phải phòng họ không có nước mà máy ép thủy bị hỏng rồi, tất cả các phòng đều không có nước.
Lục Phó Hành, Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch chỉ có thể ra bờ sông tắm rửa như Phó Niên Xuyên.
Tô Ngự ngồi trên phiến đá bên cạnh, kể cho ba người họ nghe chuyện đã xảy ra đêm qua, còn Phó Niên Xuyên nằm nghỉ ngơi trên bãi cỏ bên cậu.
Lúc này Thiệu Tĩnh Trì chỉ vào dấu vết do móng tay cào xước trên lưng Lục Phó Hành, trêu chọc:
“Không ngờ Lục đội cũng có tình sử phong lưu?”
Góc nhìn Lục Phó Hành vừa vặn đối diện Tô Ngự, hắn nhìn Tô Ngự nói: “Ừ, mèo con cào.”
Tô Ngự ở một bên nghe mà cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Phó Niên Xuyên mở mắt: “Đội trưởng quá không nghĩa khí rồi, cử chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, còn mình thì ở lại chơi bời trăng hoa. Tôi thực sự rất tò mò không biết người đẹp nào có thể lọt vào mắt đội trưởng Lục của chúng ta đấy?”
Lục Phó Hành bình tĩnh: “Mấy người quen biết.”
Ngoại trừ Quan Nghiên Bạch, Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên đều hơi ngạc nhiên. Nhưng nghĩ đến việc Lục Phó Hành nói không có hứng thú với nam, bọn họ liền loại từ Tô Ngự và Vương Cảnh Bân.
Phó Niên Xuyên kinh ngạc: “Đậu má… Không phải là Dư Uyển kia chứ?!”
Thiệu Tĩnh Trì: “Vì sao lại nghĩ đến cô ta?”
Phó Niên Xuyên trả lời: “Bởi vì tối qua tôi đang tắm rửa, tự dưng quay lại thì nhìn thấy Dư Uyển đứng sau lưng, khỏa thân nửa người, lộ ra cặp vú to, rõ ràng đang muốn dụ dỗ tôi.”
Thiệu Tĩnh Trì chế giễu: “Vậy cậu cắn câu?”
Phó Niên Xuyên: “Không hề.”
Thiệu Tĩnh Trì: “Lừa quỷ à, không phải trước đây cậu thích nhất ngực bự hả?”
Phó Niên Xuyên nhìn Tô Ngự: “Giờ xu hướng của tôi thay đổi rồi.”
Tô Ngự không chịu được ánh mắt nồng nhiệt của hắn, yên lặng nhìn sang chỗ khác.
Mày Thiệu Tĩnh Trì giật giật, đột nhiên đi vài bước lên bờ, sau đó một tay túm Phó Niên Xuyên xuống sông, còn ấn cả người hắn xuống:
“Con mẹ nó đi cúng sông đi.”