Phó Niên Xuyên cười nói: “Không nhịn được nên hỏi.”
Hắn không ngờ Lục Phó Hành sẽ nói: “Nhưng tôi cũng hơi tò mò, ba người là quan hệ gì vậy?”
Phó Niên Xuyên sặc nước miếng, một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt hắn.
Có điều, trong tiếng ho xấu hổ của Tô Ngự, tiếng hừ lạnh của Thiệu Tĩnh Trì, sự cười lạnh của Quan Nghiên Bạch, câu hỏi của họ cũng không có câu trả lời.
Tô Ngự là vì chính cậu cũng không biết mối quan hệ giữa họ rốt cuộc là gì.
Mà Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch căn bản không muốn nói.
Tô Ngự muốn chuyển hướng sự chú ý, bèn chỉ vào chiếc xe bảy chỗ: “À, chiếc xe này… Chiếc xe này từ đâu ra vậy?”
Thiệu Tĩnh Trì chỉ chỉ Phó Niên Xuyên: “Cậu ta trộm.”
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Tuy nói không sai, nhưng cũng không biết chủ của chiếc xe này có còn là người nữa hay không đâu.”
Đúng thật, hiện giờ khắp nơi đều có xe, có thể lái tùy thích. Dù chủ xe có bỏ trốn hay biến dị thì cũng có thể sẽ không bao giờ lái xe này nữa.
Tô Ngự: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Nói mới nhớ, lúc đó các anh có thấy con cương thi thể biến dị khổng lồ đó không?”
Ba người họ đều nói không nhìn thấy.
Phó Niên Xuyên: “Chúng ta hãy tìm một chiếc xe trước đi.”
Tô Ngự hỏi: “Xe này không được sao?”
Phó Niên Xuyên: “Vừa rồi phanh gấp khiến xe chết máy, đổi thôi. Dù sao cũng có nhiều xe trên đường, tìm một chiếc xe có chìa khóa cũng không khó.”
Tô Ngự: “Xe này không có chìa khóa sao?”
Phó Niên Xuyên: “Không có.”
“?” Tô Ngự: “Vậy khởi động xe này thế nào?”
Phó Niên Xuyên sờ sờ mũi: “Tháo dây dẫn điện ra chạm vào nhau chút là được.”
Tô Ngự: “Đây cũng là kỹ năng cần phải có của quân nhân sao?”
Lục Phó Hành: “Cái này tôi không biết.”
Phó Niên Xuyên: “Khụ… Tôi từng học về máy móc thôi.”
Cuối cùng bọn họ tìm được một chiếc xe tương đối sạch sẽ, tuy cửa xe bên trái hơi bị móp nhưng vẫn có thể mở ra được, cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Tô Ngự bị ép giữa Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch.
Chiếc xe hơi này không có nhiều không gian, hơn nữa Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch lại tương đối cao lớn, nên sau khi họ ngồi xuống, dù có cố ý nhường chỗ cho Tô Ngự thì cũng không còn lại nhiều không gian cho cậu nữa. Cũng may Tô Ngự khá gầy, không cảm thấy quá chật chội.
Thiệu Tĩnh Trì vỗ đùi nói: “Gà con, hay là em ngồi trên đùi ca ca đi, đệm thịt người khá thoải mái đấy.”
Tô Ngự chỉ vào bụng: “Tôi vẫn không nên di chuyển nhiều, vết thương trên bụng tôi sẽ càng đau hơn nếu tôi cử động.”
Thiệu Tĩnh Trì cũng không ép buộc: “Thật đáng thương, xem ra lần sau đi đâu cũng phải mang theo em thôi, đi theo ca ca vẫn an toàn hơn.”
Tô Ngự cười cười với hắn.
Giây tiếp theo, Thiệu Tĩnh Trì bóp mặt Tô Ngự hôn lên, như thể không có người nào khác ở trên xe vậy.
Tô Ngự hơi vùng vẫy, nhưng cậu biết cậu không trốn được, Thiệu Tĩnh Trì chưa bao giờ để ý đến những việc đó, cũng sẽ không buông cậu ra.
Thiệu Tĩnh Trì không hôn lâu, sau khi rời khỏi môi Tô Ngự, hắn nói: “Vẫn còn mùi máu tươi.”
Đôi má Tô Ngự ửng hồng vì nụ hôn, cậu khẽ nói: “Tôi đã súc miệng rồi.”
Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa: “Không sao, ca ca không chê.”
Tô Ngự nghe thấy Quan Nghiên Bạch cười nhạo một tiếng, sau đó cậu bị Quan Nghiên Bạch nhẹ nhàng kéo qua, ôm vào trong lòng.
Cậu ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào kính chiếu hậu, Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành đều đang nhìn cậu…
Phó Niên Xuyên thấy Tô Ngự phát hiện hắn đang nhìn bọn họ thì mỉm cười, chỉ là ánh mắt lại chứa đầy ẩn ý.
Mà Lục Phó Hành vẫn vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai mắt nhìn Tô Ngự có chút thâm trầm.
Vừa rồi cậu hôn môi cùng Thiệu Tĩnh Trì chắc chắn họ đã nhìn thấy, cũng như cuộc nói chuyện đó. Tô Ngự bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn vào kính chiếu hậu nữa.
Một lúc sau, Tô Ngự nghe thấy Lục Phó Hành hỏi cậu: “Thời điểm bên ngoài xuất hiện thể biến dị kia, máy dò có hiện ra chấm đỏ không?”
Tô Ngự trả lời: “Tôi không biết… Khi nó xuất hiện, máy dò đã không còn tín hiệu rồi.”
Phó Niên Xuyên: “Tôi đã nói thứ anh cho nổ là cây phát tín hiệu mà.”
Lục Phó Hành: “Ai biết thứ giống gậy gộc đó lại là cây phát tín hiệu được.”
Tô Ngự: “Vậy những chấm đỏ được phát hiện khi đó đều không phải là người sống sót đúng không?”
Phó Niên Xuyên: “Ừ, là một đám cương thi biến dị ghê tởm xấu xí. Tôi vừa mở cửa ra đã gặp phải một con lao tới đánh nhau rồi, cũng khá kích thích.”
Tô Ngự cảm thấy kỳ lạ: “Vậy thì tại sao bọn họ lại bị máy dò phát hiện? Thứ này không phải không thể dò được cương thi sao?”
Bởi vì cương thi đã là vật chết nên máy dò sự sống không thể phát hiện ra chúng mới đúng.
“Không rõ lắm.” Lục Phó Hành nói.
Quan Nghiên Bạch, người luôn im lặng, nói:
“Tôi nghi ngờ họ có thể vẫn còn sống.”
Tô Ngự: “…Có ý gì?!”
Quan Nghiên Bạch: “Lúc đó tôi đã vô tình cắt phải cơ thể của một con biến dị, trái tim bên trong vẫn còn đang đập.”
Trái tim của cương thi đã ngừng đập từ rất lâu sau khi quá trình lây nhiễm hoàn tất…
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Máu bắn ra lúc tôi giết bọn họ quả thật rất ấm.”
Tô Ngự kinh ngạc: “Có thể sống dài như vậy?! Không lẽ thể biến dị khổng lồ kia… cũng còn sống?”
Phó Niên Xuyên: “Chắc chắn đã chết rồi.”
Tô Ngự: “Vì sao?”
Phó Niên Xuyên: “Tôi đoán loại khổng lồ như thế chỉ có vài con.”
Tô Ngự nghe vậy lạnh cả tóc gáy: “Anh… Anh nói cái bóng tôi nhìn thấy lúc đầu cũng có thể là thể biến dị sao?”
Cậu nhớ rõ bóng đen cũng rất lớn, còn có được tốc độ nhanh đến vậy?
Nếu cũng là loại biến dị này, làm sao bọn họ có khả năng đối phó được?
“Không phải tôi cũng từng nói tôi thấy thứ gì đó khi ở trong phân khu sao?” Phó Niên Xuyên mỉm cười.
Tô Ngự: “Vậy lúc đó anh cũng nhìn thấy thể biến dị?”
Phó Niên Xuyên nói: “Nó rất giống với miêu tả của cậu. Hình thể lớn, tốc độ rất nhanh. Có thể là thứ mà cậu đã thấy, hoặc cũng có thể không phải. Dù sao tôi nghĩ dựa theo hướng biến mất của nó, hẳn là không phải con đã tấn công cậu.”
Thiệu Tĩnh Trì mắng: “Mấy con ngu xuẩn này từ đâu ra vậy chứ?”
Phó Niên Xuyên nhún vai: “Ai biết được, lúc đó đội trưởng từng hỏi Tô Ngự, máy dò có xuất hiện chấm đỏ mới không, cậu nói không có.”
Tô Ngự gật đầu: “Đúng là không có.”
Phó Niên Xuyên: “Vậy nên đó, loại biến dị này khẳng định đã chết.”
Tô Ngự: “Vậy vì sao những người kích thước bình thường trong phân khu đó vẫn còn sống?”
Phó Niên Xuyên lắc đầu: “Cái này thì tôi không nghĩ ra.”
Quan Nghiên Bạch một bên nhàn nhạt nói: “Mấy người từng nghĩ bọn họ có thể là người sống bị cải tạo không?”
Nói xong lời này, bốn người còn lại đều hơi sửng sốt.
Lục Phó Hành nghiêm túc nói: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”
“Không phải chúng ta cũng bị cải tạo sao.” Quan Nghiên Bạch: “Chỉ là sau khi chúng ta cải tạo, bề ngoài của chúng ta không khác gì người thường, mà bọn họ bị cải tạo có thể bị biến thành cương thi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều trầm lặng. Bởi nếu đây là sự thật, thì sau lưng còn có một sự thật kinh khủng không được biết đến.
Quan Nghiên Bạch tiếp tục nói: “Vì sao virus bùng phát, đến giờ vẫn chưa ai biết rõ nguyên nhân. Là yếu tố tự nhiên hay nhân tạo, ai có thể chắc chắn được?”
Tô Ngự: “…Nhưng nếu là nhân tạo, bọn họ muốn cái gì? Cả thế giới đều sụp đổ, bọn họ có thể lấy được cái gì?”
Cậu không muốn tin, nếu virus này là do con người tạo ra, vậy mục đích gây ra ngày tận thế là vì cái gì. Cương thi tràn ngập khắp mọi nơi, trừ khi ném bom toàn địa cầu thì những cương thi đó luôn có thể sẽ xuất hiện ở bất kì đâu để cắn người. Con người ngay cả việc sống sót thôi cũng rất khó khăn, không lẽ những người đó có thể sống sót mà không có nguy hiểm gì sao?
Quan Nghiên Bạch xoa đầu Tô Ngự: “Đừng sợ, tôi chỉ suy đoán mà thôi.”
Tô Ngự luôn có thể được an ủi bởi Quan Nghiên Bạch một cách dễ dàng.
Phó Niên Xuyên cười: “Suy đoán này quá là khoa trương.”
Thiệu Tĩnh Trì hừ một tiếng: “Đừng nhìn cái bản mặt liệt của cậu ta, trong đầu toàn mấy ý nghĩ kỳ quái.”
Lục Phó Hành: “Tình hình này vẫn cần phải báo cáo lên tổng khu.”
Phó Niên Xuyên cười khổ: “Đội trưởng, cây tín hiệu của phân khu bị anh nổ rồi đó.”
Lục Phó Hành: “Tìm cái khác!”
“……”
Phó Niên Xuyên nói khi ba người họ tìm hai người Tô Ngự, họ phát hiện ra rằng có một ngọn núi lớn phía sau phân khu. Có một cánh cổng rất lớn dưới chân núi, có nghĩa bên trong ngọn núi này chắc chắn có một thứ gì đó đặc biệt nên bọn họ định vào xem. Có lẽ bên trong sẽ có manh mối gì đó.
Tô Ngự bất an: “Nếu ở bên trong tất cả đều là thể biến dị thì phải làm sao?”
Thiệu Tĩnh Trì không hề để bụng: “Vậy thì giết hết.”
Phó Niên Xuyên: “Đầu của thể biến dị kia rất cứng, tôi thấy cho nổ thì có vẻ khá tiện.”
Thiệu Tĩnh Trì: “Cũng đúng, thế cậu đưa tôi mấy quả bom đi.”
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Đừng có mơ, cậu cầm bom toàn tùy tiện ném đi thôi.”
Thiệu Tĩnh Trì khó chịu: “Mẹ nó, cậu thì không phải chắc?”
Khi đó, tòa nhà lớn chính là do Phó Niên Xuyên đánh bom. Lúc ném cũng không thông báo, lại còn ném cách Thiệu Tĩnh Trì không xa, ngay cả khi Thiệu Tĩnh Trì phản ứng kịp và bỏ chạy thì vẫn bị rung chuyển bởi luồng không khí của bom vì khoảng cách khá gần khiến hắn bị thương không ít. Thành thật mà nói, hắn muốn bom đúng là có suy nghĩ muốn trả thù.
Phó Niên Xuyên: “Anh zai à, lúc đó bên anh toàn là cương thi, em đây ném bom để cứu anh zai đấy.”
Thiệu Tĩnh Trì: “C**!!”
Tô Ngự thấy họ đấu võ mồm rất thú vị, tuy rằng cảnh tượng lúc đó từ trong miệng họ nói ra thì cũng không quá nghiêm trọng, nhưng Tô Ngự cảm thấy nếu cậu phải đối mặt với nhiều cương thi như vậy, chắc chắn cậu sẽ không còn nữa. Bỗng nhiên cậu rất ghen tị với Thiệu Tĩnh Trì bọn họ, mỗi người đều có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Nếu cậu tiêm loại thuốc kia cũng có hiệu lực, vậy cậu cũng sẽ trở nên lợi hại như vậy sao? Cậu cũng có thể giết chết đám cương thi một cách rất dễ dàng sao?
Có lẽ ai cũng có một giấc mộng anh hùng, bỗng dưng cậu cũng muốn trở thành một người lợi hại chứ không phải kẻ luôn núp sau lưng họ, cần được họ che chở, còn kéo chân sau của mọi người.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Ngự: Tác giả mẹ ruột, thuốc chắc chắn sẽ có hiệu lực với tôi đúng không? Tôi có thể trở thành một người lợi hại phải không?
Tôi: (No spoiler!) Tất nhiên, chắc chắn cậu có thể dùng bền (chịch tốt) được, dù sao thân thể của cậu là điều mà ai cũng lo lắng.
Thiệu Tĩnh Trì & Quan Nghiên Bạch & Phó Niên Xuyên & Lục Phó Hành: Điểm đó trở nên khỏe mạnh hơn thì chúng tôi vô cùng đồng ý!
Tô Ngự: Cút đi ~