“Ừ.” Quan Nghiên Bạch nhàn nhạt đáp, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Tô Ngự đỏ mặt tim đập nhìn hắn.
Quan Nghiên Bạch rủ mi mắt: “Muốn? Husky không thỏa mãn em?”
Tô Ngự vội lắc đầu, Thiệu Tĩnh Trì không làm chết cậu là đã không tệ rồi, cậu nói: “Tôi tưởng anh cởi quần áo vì muốn làm.”
Quan Nghiên Bạch khẽ cười: “Quần áo bẩn, không phải em vừa tắm xong sao.”
Thì ra Quan Nghiên Bạch chỉ sợ làm cậu bẩn, Tô Ngự nghĩ mình hiểu lầm, sắc mặt càng đỏ hơn.
Quan Nghiên Bạch chỉ mặc một chiếc quần lót, nằm xuống bên cạnh cậu.
Tô Ngự vô cùng tự giác nhích vào vòng tay hắn, Quan Nghiên Bạch ôm lấy cậu.
Tìm được cảm giác quen thuộc, Tô Ngự nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì nghe giọng nói thanh lãnh của Quan Nghiên Bạch từ trên cao:
“Vì sao tâm trạng không tốt?”
“Hả?”
“Không phải em có tâm sự sao? Vì chuyện gì?”
Lúc trước Thiệu Tĩnh Trì nói cậu mấy ngày nay ủ rũ không vui, nhận ra cảm xúc của cậu đã làm Tô Ngự rất bất ngờ. Hiện tại Quan Nghiên Bạch cũng hỏi cậu như vậy.
“Tĩnh Trì nói với anh sao?”
“Cậu ta nói gì với tôi?” Quan Nghiên Bạch hơi nhíu mày.
Thiệu Tĩnh Trì không nói? Vậy Quan Nghiên Bạch cũng tự mình nhận ra?
Tô Ngự càng ngạc nhiên, hai người họ để ý tới cậu nhiều như vậy sao?
“Tôi tưởng Tĩnh Trì nói với anh là tâm trạng tôi không tốt.”
Quan Nghiên Bạch cười, nhàn nhạt nói: “Cảm xúc của em đều viết hết lên mặt rồi, còn cần người khác nói với tôi?”
“Có sao?”
Tô Ngự ngẩn người, cậu sờ sờ mặt tự hỏi. Cậu hẳn không phải là dạng người dễ dàng để lộ cảm xúc trên mặt mới đúng.
“Ừ.”
Tô Ngự thì thào: “Thật ra tâm trạng tôi không có không tốt.”
“Vậy à? Vậy vì sao mấy ngày nay trên giường không tận hứng?”
Tô Ngự hoài nghi về việc vì gần đây làm tình cậu đều hơi khóc nên Quan Nghiên Bạch mới cảm thấy tâm trạng cậu không tốt hay không.
“Ừm, tôi chỉ thấy rằng hình như mình là người vô dụng nhất với mọi người, nên tâm trạng có hơi trầm xuống.”
“Không phải em vẫn luôn vậy à?” Quan Nghiên Bạch trả lời.
Tô Ngự nghẹn họng, cậu không ngờ Quan Nghiên Bạch đáp thẳng thắn như thế. Nhưng giọng điệu của Quan Nghiên Bạch rất bình đạm, không châm chọc, cũng không có ý gì khác, giống như hắn đang nói một điều rất bình thường.
Tô Ngự biết Quan Nghiên Bạch chỉ đang nói sự thật, trước nay đúng thật cậu vẫn yếu đuối trước mặt họ như thế.
Quan Nghiên Bạch: “Vì sao điều này lại khiến tâm trạng của em trầm xuống?”
“Bởi vì tôi cảm thấy tôi không thể giúp được gì cả, mà cũng vì các anh đưa tôi đi cùng mới làm tiến độ dọn dẹp cương thi chậm hơn rất nhiều…”
Quan Nghiên Bạch: “Đầu em toàn suy nghĩ gì vậy?” Dù sao hắn không thể hiểu được.
“Nếu chúng tôi cảm thấy phiền phức khi mang em cùng thì sẽ không mang nữa. Còn việc dọn dẹp cương thi vốn là việc của chúng tôi, không cần em phải làm gì. Em chỉ cần duy trì như hiện tại là được.”
Giọng nói của Quan Nghiên Bạch vẫn cứ lãnh đạm và lạnh lùng, chỉ là Tô Ngự không kiềm chế được đôi mắt đỏ hoe khi nghe hắn nói những lời này.
Chỉ với vài câu nói đơn giản, cậu đã được Quan Nghiên Bạch an ủi.
“Hai ta làm đi!” Tô Ngự tâm huyết dâng trào.
Quan Nghiên Bạch khẽ cười, hắn nói: “Còn hai tiếng nữa là trời sáng rồi, hôm nay tha cho em, ngủ đi.”
Tô Ngự khó hiểu nhìn hắn, như bình thường thì Quan Nghiên Bạch sẽ không từ chối nếu cậu chủ động. Chẳng nhẽ sức hút của cậu với Quan Nghiên Bạch đã giảm đi rồi sao?
“Khi nãy em cũng chưa ngủ phải không?” Quan Nghiên Bạch nói.
Tô Ngự đột nhiên hiểu ý Quan Nghiên Bạch. Nếu bọn mà làm, với thể lực của Quan Nghiên Bạch, có lẽ sẽ làm tới rạng sáng, như vậy Tô Ngự muốn ngủ cũng không được, nên Quan Nghiên Bạch mới nói tha cho cậu.
Khi một người lạnh nhạt như Quan Nghiên Bạch, thi thoảng lại tỏ ra ân cần săn sóc, thật sự sẽ khiến con tim ngứa ngáy.
Tô Ngự vô cùng cảm động ôm chặt Quan Nghiên Bạch, cơ thể không nhịn được cọ cọ.
Hô hấp Quan Nghiên Bạch nặng nề hơn một ít, trầm giọng: “Còn cọ nữa sẽ không tha cho em đâu.”
Tô Ngự ngoan ngoãn nép vào lòng hắn không nhúc nhích…
Hôm sau Tô Ngự tỉnh dậy, hiếm khi thấy Quan Nghiên Bạch vẫn còn đang ngủ.
Tô Ngự nhìn thấy d/ương v/ật dưới quần lót của Quan Nghiên Bạch đang vươn cao, vô cùng sung sức.
Tô Ngự nuốt nước miếng, sau khi nghĩ một hồi thì thấy không nên giúp hắn liếm, miễn cho nhóm lửa đốt người. Nếu ban ngày ban mặt mà bị Quan Nghiên Bạch đè xuống làm thì không tốt, đến lúc đó Thiệu Tĩnh Trì cũng sẽ tham gia, làm chậm giờ khởi hành. Hơn nữa cậu sẽ càng không dám đối mặt với Lục Phó Hành.
Tô Ngự nhẹ nhàng leo xuống giường, sau đó mở cửa ra khỏi phòng.
Cậu vừa ra ngoài đã gặp mặt Lục Phó Hành, Lục Phó Hành nhìn cậu cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tô Ngự đáp: “Chào buổi sáng, anh cũng vừa dậy à?”
Lục Phó Hành: “Anh đứng ở đây một tiếng rồi.”
Tô Ngự kinh ngạc: “Vì sao?”
Lục Phó Hành nhìn cậu: “Bởi vì đang đợi em, anh nhớ em.”
Trong lòng Tô Ngự lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi với Lục Phó Hành, hai người họ một tuần nay không có cơ hội tiếp xúc thân mật, ngoại trừ lúc ngủ trong xe căn cứ họ còn có cơ hội ngủ cùng nhau, thì những lúc khác Tô Ngự về cơ bản đều ngủ cùng Thiệu Tĩnh Trì hoặc Quan Nghiên Bạch.
“Em cũng nhớ anh.” Tô Ngự hơi đỏ mặt, khẽ nói.
Tô Ngự cảm thấy khi đối mặt với Lục Phó Hành, cảm giác như thời kỳ học sinh yêu nhau vậy. Ngây ngô lại ngây thơ, sẽ rất dễ rung động, cũng rất dễ ngượng ngùng.
Sáng sớm ánh nắng lên cao, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Lục Phó Hành. Mặt hắn vốn góc cạnh kiên nghị, nhưng sau khi nghe Tô Ngự nói, Lục Phó Hành sẽ mỉm cười, khiến biểu tình của hắn trở nên nhu hòa rất nhiều, mang theo cảm giác dịu dàng.
Lục Phó Hành hơi cúi người xuống, tới gần Tô Ngự, dùng chất giọng từ tính thì thầm: “Anh có thể hôn em được không?”
Tim Tô Ngự đập nhanh chóng, mặc dù trong đầu cậu thoáng hiện lên rằng Quan Nghiên Bạch sẽ đụng phải họ nếu hắn tỉnh ngủ và ra ngoài. Nhưng lý trí của cậu không thể duy trì khi đối mặt với một Lục Phó Hành như thế này, cậu không thể từ chối, mặt đỏ bừng khe khẽ đồng ý bằng một giọng rất nhẹ nhàng.
Lục Phó Hành cúi xuống định hôn Tô Ngự, nhưng ngay khi môi họ sắp chạm vào nhau, một giọng nói đột nhiên xen vào:
“Hai người, đang làm cái gì?!”
Tô Ngự sợ tới mức lùi lại một bước, quay đầu mới phát hiện người nói là Vương Cảnh Bân. Ban đầu cậu còn nghĩ đó là Thiệu Tĩnh Trì hoặc Phó Niên Xuyên.
Vương Cảnh Bân đứng cách đó không xa, nhìn họ với vẻ mặt phức tạp.
Tư thế vừa rồi của họ vô cùng mập mờ, cũng không biết Vương Cảnh Bân có nhìn ra điều gì không.
Tô Ngự hơi chột dạ, vô thức nói: “Vừa rồi bụi bay vào mắt tôi nên Lục đội xem giúp tôi chút.”
Tô Ngự không biết vì sao cậu lại nói dối, hiện giờ cậu đúng là không muốn cho Vương Cảnh Bân biết về mối quan hệ của cậu với Lục Phó Hành. Mặc dù Vương Cảnh Bân thích Lục Phó Hành là chuyện của Vương Cảnh Bân, Lục Phó Hành cũng đã tỏ vẻ không có ý với cậu ta, Tô Ngự cũng không phải kẻ thứ ba, cũng không chen chân vào tình cảm của bất kỳ ai giữa họ. Nhưng không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy áy náy với Vương Cảnh Bân.
“Thật sao?” Vương Cảnh Bân rõ ràng là đang nghi ngờ.
Lục Phó Hành cau mày đứng thẳng dậy.
Tô Ngự khẩn thiết nhìn hắn, vẻ mặt ‘xin anh đừng nói với cậu ấy vội’.
Lục Phó Hành chỉ có thể tuân theo ý cậu, buồn rầu đáp: “Ừ.”
Vương Cảnh Bân đứng đó nhìn chằm chằm hai người họ.
Tô Ngự cảm giác mình sắp đổ mồ hôi hột vì bị nhìn chằm chằm rồi.
Đúng lúc này, Phó Niên Xuyên từ dưới tầng đi lên, hắn nặng nề lê bước. Tối hôm qua chắc hẳn đã rất mệt mỏi, cả người nhìn trông rất chật vật, bẩn thỉu toàn thân, gương mặt đẹp trai cũng dính đầy bụi và bùn đen, ngay cả mái tóc vàng lóa mắt của hắn cũng bị nhuộm thành màu đen xám…
Thấy Tô Ngự, Lục Phó Hành lẫn Vương Cảnh Bân đều đứng trên hành lang, hắn hỏi: “Sao mấy người đứng ở đây làm gì?”
Tô Ngự kinh ngạc: “Sao anh lại biến thành thế này thế?”
Phó Niên Xuyên căm giận: “Giết cương thi.”
Tô Ngự: “Tối hôm qua rất nhiều cương thi tấn công sao?”
Phó Niên Xuyên gật đầu.
Lục Phó Hành nói với cậu: “Hai ống mô phỏng thịt bị vỡ nên thu hút lũ cương thi trong phạm vi mấy kilomet lại đây.”
Tô Ngự khó hiểu: “Sao cái này lại vỡ được?”
Vương Cảnh Bân đứng ở bên cúi đầu áy náy: “Xin lỗi, tôi sơ ý làm vỡ nó.”
Tô Ngự càng khó hiểu: “Vì sao cậu lại đi lấy cái đó?”
Vương Cảnh Bân thấp giọng: “Hôm qua tôi muốn tìm quần áo tắm rửa, nhưng trong xe tối quá nên tôi lục nhầm hộp, cuối cùng không cầm chắc ống thủy tinh kia nên đã làm vỡ nó.”
Tô Ngự cả kinh: “Vậy không phải vỡ trên xe căn cứ sao? Vậy xe căn cứ…”
Trước đây Lục Phó Hành bọn họ sẽ chôn ống mô phỏng ở một nơi, sau đó cho nổ vì nơi đó là nơi tập trung nhiều cương thi nhất. Lần này làm vỡ trên xe căn cứ, vậy xe căn cứ của họ…
“Về cơ bản thì xem như hỏng rồi.” Phó Niên Xuyên trả lời.
Quả nhiên là vậy.
Vương Cảnh Bân nghe xong, nước mắt lưng trong lập tức trào ra, nức nở: “Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, xin lỗi.”
Lục Phó Hành: “Thôi, dù sao mọi chuyện cũng thành như vậy rồi.”
Phó Niên Xuyên giũ tóc, giũ cả một mảng cát bụi lớn.
Tô Ngự che miệng ho khan vài tiếng.
Lục Phó Hành nhíu mày: “Cậu giũ ở đây làm cái gì.”
Phó Niên Xuyên bất mãn: “Đương nhiên là giũ cho đội trưởng xem rồi.”
“Quan Nghiên Bạch bỏ trốn về giữa đường, đội trưởng anh cũng về sớm? Thằng nhãi thối tha Thiệu Tĩnh Trì kia lúc sau đã ném ba quả bom về phía tôi để báo thù lần trước đấy!!!”
“Phụt.” Tô Ngự cười ra tiếng, cuối cùng cũng biết vì sao hôm nay Phó Niên Xuyên lại chật vật như vậy. Trước kia dù hắn có đối mặt với bao nhiêu cương thi cũng chưa từng biến thành dáng vẻ này.
Phó Niên Xuyên kể khổ với Tô Ngự: “Tô Ngự ơi, tôi đáng thương lắm. Bị bom nổ làm thương hết cả người rồi, tay cũng không nhấc nổi, chốc nữa em có thể giúp tôi tắm được không?”
Tô Ngự thấy cánh tay lộ ra ngoài của Phó Niên Xuyên đúng là có đầy những vết thương lớn nhỏ, trông thật sự rất đáng thương. Cậu có hơi mềm lòng, định mở miệng nói ‘Được’.
Lục Phó Hành nhấc chân đạp Phó Niên Xuyên: “Cút tự mình tắm đi.”
Phó Niên Xuyên bị đá về trước vài bước, quay đầu nhìn Lục Phó Hành với vẻ mặt không thể tin nổi…
Tô Ngự nghĩ thầm, thôi xong, Phó Niên Xuyên chắc chắn đã phát hiện.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Phó Niên Xuyên: Chó Thiệu bụng dạ hẹp hòi.
Thiệu Tĩnh Trì: Thù mới hận cũ báo một thể.
Phó Niên Xuyên: Con mẹ nó lần sau có gan thì ném bom Lục Phó Hành đi.
Lục Phó Hành: Cậu ta không dám.
Thiệu Tĩnh Trì: Tôi sẽ làm trong âm thầm.
Lục Phó Hành: Dù sao cảm tình của tôi với Tô Ngự cũng nhanh hơn mấy người một bước.
Thiệu Tĩnh Trì & Quan Nghiên Bạch & Phó Niên Xuyên: Đệt!