Đây chắc chắn không phải là một con cương thi bình thường, cũng không phải loại thú mà Tô Ngự đã tưởng tượng trong đầu. Nó ở dạng người, cao ít nhất ba bốn mét, đã cao hơn cả bức tường. Thân hình bành trướng với các cơ màu đen và đỏ, hai tay hai chân đều có hình móng vuốt, cái đầu khổng lồ bao phủ bởi các cơ cứng rắn, hai tròng mắt lồi ra, cái miệng nứt đến tận gốc tai để lộ hàm răng sắc nhọn…
Đó chắn chắn là cương thi thể biến dị!!
Tô Ngự không ngờ cương thi thật sự sẽ biến dị. Hiện giờ cậu đã sợ đến mức não hoàn toàn trống rỗng, cậu bịt kín miệng, thậm chí không dám hít thở vì sợ kinh động đến cái thể biến dị kia.
Thể biến dị quay lưng về phía xe căn cứ, Tô Ngự không chắc liệu nó có chú ý đến tình hình bên trong bức tường hay không.
Tiếng súng bên trong dữ dội hơn trước, Tô Ngự không biết những người bên trong đã phát hiện cương thi biến dị ở bên ngoài này chưa, hay có lẽ… Bên trong tất cả đều là thể biến dị?!
Cố tình vào lúc này, điều khiến Tô Ngự càng suy sụp đã xảy ra. Cậu nghe thấy tiếng gầm rú của vô số cương thi bên ngoài, và có vẻ như chúng đều đang tiến lại gần đây…
Vì sao cương thi lại xuất hiện ngay khi thể biến dị vừa xuất hiện? Không lẽ thể biến dị có thể điều khiển cương thi?
Tô Ngự cảm thấy mình cần phải cho Thiệu Tĩnh Trì bọn họ biết tình hình hiện tại.
Vì vậy cậu tăng hiệu quả cách âm trong xe lên cao nhất, mở bộ đàm: “Một lượng lớn cương thi đang tiến đến gần đây, còn có một cương thi biến dị rất lớn, các anh…”
Nhưng cậu còn chưa kịp nói xong, cương thi thể biến dị đã quay người lại. Tô Ngự hoảng sợ ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt xám ngoét đục ngầu của nó…
Vào lúc đó, Tô Ngự cảm thấy cậu chết chắc rồi.
Cương thi biến dị há to cái miệng đẫm máu, để lộ chiếc lưỡi dài ngoằng đỏ tươi, trên đầu lưỡi còn bao phủ bởi gai thịt… Nó chỉ cần một bước là đã đến trước xe căn cứ, giơ cánh tay thô dày đỏ như máu đập xuống xe…
Tô Ngự sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, gân cổ lên hét chói tai.
Phần đỉnh xe bị cương thi biến dị đập móp một ít, cương thi biến dị nhanh chóng giơ tay lên lần thứ hai. Lần này phần đỉnh càng bị lõm xuống, cửa sổ bị nứt nhẹ do áp lực từ đỉnh xe bị đập xuống…
Lúc này trên máy bộ đàm vang lên giọng nói của Lục Phó Hành, nhưng ở đó quá ồn ào, ngoài giọng nói của hắn còn có rất nhiều tiếng súng hỗn loạn. Hắn không nghe rõ lời nói của Tô Ngự, Tô Ngự cũng không nghe rõ Lục Phó Hành nói gì.
Cương thi biến dị đã trở nên hung hăng hơn, nó nâng cái chân như gốc cây đá vào chiếc xe căn cứ…
Tô Ngự ấn bộ đàm, hét lên bằng tất cả sức lực của mình:
“Cứu mạng!!!!!!!!!”
Chiếc xe căn cứ bị cương thi biến dị đá văng, lật về phía bên phải, đâm vào cửa kính tòa nhà bên cạnh. Cửa kính vỡ vụn, xe căn cứ lăn vào tòa nhà…
Xe lật khiến Tô Ngự bị văng về phía ghế lái, đầu đập mạnh vào cửa xe. Cậu chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, có thứ gì đó đâm vào bụng cậu một cái nhói buốt, sau đó ngất hôn mê bất tỉnh…
Không biết qua bao lâu, Tô Ngự từ trong bóng đêm tỉnh lại, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng. Cậu phát hiện mình đã không còn ở trong xe căn cứ, mà hình như ở trong một phòng mổ đơn sơ…
“Tỉnh rồi?”
Tô Ngự nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy Lục Phó Hành đang ngồi bên cạnh cậu. Hắn thoạt nhìn có chút chật vật, cả người bê bết máu.
“Tôi vẫn chưa chết!” Tô Ngự kinh hỉ nói, sau đó lại hơi muốn khóc.
Khi đó cậu còn tưởng mình chết chắc rồi!
Lục Phó Hành không thể hiểu được biểu tình vừa cười lại khóc của Tô Ngự, chỉ nói: “Tôi đến chậm một chút là cậu đã không còn.”
“Ssh.” Tô Ngự định ngồi dậy, nhưng cậu vừa động thì bụng truyền một cơn đau đớn. Cậu nhìn xuống thấy trên bụng mình quấn băng gạc rất nhiều vòng.
“Cậu bị đâm vào đây, bây giờ tốt nhất nên nằm xuống, bớt cử động.”
Lục Phó Hành đang cầm gạc nhúng cồn để lau miệng vết thương trên tay mình, hắn thậm chí còn không cau mày khi xoa cồn lên vết thương của mình một chút nào.
Tô Ngự cảm thấy đầu cũng rất đau, sờ lên đầu quả nhiên cũng có quấn băng gạc. Cậu buồn rầu nói: “Tôi bị thương rất nặng sao?”
“Đối với đàn ông, đây chỉ là vết thương nhỏ.”
Tô Ngự cảm thấy lời nói của Lục Phó Hành rõ ràng có chứa mùi kỳ thị.
Cậu không dám nói lời nào, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: “Thiệu Tĩnh Trì bọn họ thì sao? Trong phân khu đã gặp phải chuyện gì vậy? Tất cả đã được giải quyết rồi à?”
“Không.” Lục Phó Hành nói: “Tôi ra ngoài cứu cậu, tách khỏi bọn họ.”
Tô Ngự rất ngạc nhiên với hành vi cứu mình của Lục Phó Hành, cậu cảm thấy Lục Phó Hành chán ghét cậu như thế nhất định sẽ không đến cứu cậu. Nếu thật sự có người đến cứu cậu, chắn chắn sẽ là Thiệu Tĩnh Trì hoặc Quan Nghiên Bạch mới đúng.
“Cảm ơn.” Tô Ngự ngay thẳng nói: “Tôi tưởng anh rất ghét tôi.”
Lục Phó Hành nhíu mày, trầm giọng: “Cậu không cần cảm ơn tôi. Lúc đó bộ đàm trong tay tôi, ngoại trừ tôi ra không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu.”
Ý hắn như thể hắn bị ép buộc.
Lục Phó Hành nói xong lại thêm một câu: “Điều tôi ghét là kẻ yếu.”
Ghét kẻ yếu? Cho nên không phải hắn ghét đồng tính? Không lẽ nguyên nhân khiến Lục Phó Hành luôn không thích cậu là bởi vì cảm thấy cậu rất yếu đuối sao?
Lục Phó Hành sẽ không chủ động nói chuyện cùng Tô Ngự, cho nên trong phòng chỉ còn lại sự im lặng.
Tô Ngự nằm đó không nhúc nhích được, cậu lại có rất nhiều điều muốn hỏi, xoắn xuýt hồi lâu, cậu vẫn mở miệng hỏi:
“Thể biến dị bên ngoài… Các anh có thấy không.”
“Thấy.”
“…Vậy anh giết nó không?”
“Không, nó chạy mất.” Lục Phó Hành lại nói: “Thứ này tốc độ rất nhanh, đạn cũng không thể bắn thủng đầu nó. Phần đầu có vẻ rất cứng, chỉ có thể nổ tung bằng bom. Nhưng khi đó tôi không tìm được cơ hội.”
“Vậy… Những người sống sót trong phân khi có phải là thể biến dị giống nó không?”
“Có vài phần giống, nhưng chúng không nhanh như thứ kia, kích thước cũng không lớn như vậy. Có điều nhanh nhẹn hơn so với cương thi bình thường nhiều, rất khó để bắn trúng đầu nó.”
Tô Ngự sợ hãi nói: “…Vậy nếu tất cả cương thi đều biến thành thể biến dị, không phải sẽ rất đáng sợ sao? Chúng ta còn có đường sống sao?”
Lục Phó Hành không hề tỏ ra sợ hãi: “Hẳn là cần có điều kiện. Hiện tại không thể xác định tại sao cương thi lại xuất hiện thể biến dị. Nhưng thành phố N thất thủ khẳng định có liên quan đến chuyện này.”
Tô Ngự nói: “Vậy có phải đàn cương thi vây công ở đó không?”
Lục Phó Hành gật đầu: “Đúng vậy, bởi vậy nên tôi mới không thể quay lại hỗ trợ, chỉ có thể đưa cậu ra khỏi đó trước.”
Tô Ngự quan sát môi trường xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong một phòng khám nhỏ, lúc trước cậu tưởng rằng mình đang trong phòng phẫu thuật…
“Bọn họ sẽ không sao chứ?” Tô Ngự lo lắng hỏi.
“Không biết, ngày mai tôi đi thăm dò. Cậu nghỉ ngơi đi, muộn rồi.” Lục Phó Hành nói xong dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tô Ngự cũng chỉ có thể ngủ trước, đầu và bụng đau nhức nên khiến cậu ngủ không yên, mơ mơ màng màng cảm thấy nóng khắp người, vô cùng khó chịu, nói mê trong giấc ngủ…
Trong cơn mê man, cậu cảm thấy thứ gì đó lạnh băng dán vào trán mình, sau đó cơ thể cũng bị thứ gì đó lạnh lẽo lau qua, dần dần khiến cậu bớt khó chịu hơn.
Khi Tô Ngự thức dậy vào ngày hôm sau, cậu vẫn cảm thấy đầu óc nặng nề và choáng váng…
Lục Phó Hành đưa cậu nửa chai nước cùng vài viên thuốc: “Uống nước trước, sau đó uống thuốc này. Cậu vẫn còn đang sốt.”
Vốn tưởng mình phát sốt vì vết thương bị nhiễm trùng, Tô Ngự mở miệng ra mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn khàn, cậu nói: “Tôi… sẽ không chết chứ?”
Lục Phó Hành nói: “Đừng nghĩ nhiều, nhiều cương thi như vậy cũng không cắn được cậu. Chút vết thương nhỏ này sao có thể chết được.”
Cậu tưởng Lục Phó Hành sẽ ghét bỏ cậu, không ngờ hắn lại nói như vậy, dường như đang muốn an ủi cậu vậy.
Tô Ngự lấy thuốc và uống với nước.
“Anh muốn qua bên đó tìm bọn họ sao?”
“Chờ cậu hạ sốt, hiện giờ cậu không thể đi được.”
“Anh muốn dẫn tôi đi cùng?” Tô Ngự kinh ngạc.
“Không thì sao? Để cậu lại ở đây, một con cương thi vừa đến là cậu cũng không còn rồi.” Lục Phó Hành lại có chút ghét bỏ nhìn cậu.
Nhưng hôm nay ánh mắt ghét bỏ của hắn trong mắt Tô Ngự thoạt nhìn có chút thân thiết, bởi vì Tô Ngự nhớ tới cái mát lạnh đêm qua, có lẽ Lục Phó Hành đã chăm sóc cậu.