• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ngự hoảng loạn: “Tôi… Không có…”

Cậu nghe thấy Quan Nghiên Bạch cười, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Tô Ngự kinh hãi.

Quan Nghiên Bạch ấn Tô Ngự vào tường trên hành lang, vòng tay ôm lấy eo cậu, nắm cằm cúi đầu hôn cậu…

Nụ hôn lần này của hắn ngập tràn tính xâm lược, độc đoán lại kịch liệt…

Tô Ngự bị hôn đến mặt đỏ tai hồng, hai chân nhũn ra, gần như không thở nổi…

Bàn tay sau lưng Tô Ngự của Quan Nghiên Bạch luồn vào quần Tô Ngự, nắn mông khiến Tô Ngự run lên…

Khi nụ hôn làm Tô Ngự mềm oặt trong lòng hắn, Quan Nghiên Bạch mới rời khỏi môi cậu, đầu lưỡi ẩm ướt liếm dọc theo xương hàm xuống cổ cậu, bàn tay vuốt ve bờ mông cũng ngày có ý nhập sâu hơn…

Tô Ngự cố đè lại dục vọng bị khơi mào, Lục Phó Hành và vợ chồng Vương Hưng Bình đang ở ngay trong phòng bên cạnh, bọn họ có thể sẽ ra bất cứ lúc nào. Tô Ngự sợ Quan Nghiên Bạch hứng lên liền làm cậu ở chỗ này, cậu cảm giác hiện giờ Quan Nghiên Bạch thật sự có thể làm ra loại hành động này.

Cậu nhận thua nói: “Nghiên Bạch ca ca… Đừng… Ở đây…”

Quan Nghiên Bạch nghe âm thanh mềm mại, ánh mắt trầm trầm.

Lúc này, cánh cửa phòng bên mở ra, Lục Phó Hành bước ra, từ góc độ đó chỉ có thấy thấy Quan Nghiên Bạch đang quay lưng về phía hắn và một chút bóng dáng Tô Ngự.

Tô Ngự muốn rúc mình trong lòng Quan Nghiên Bạch, cậu không dám nhìn về phía Lục Phó Hành. Tư thế của họ rất mờ ám, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra bọn họ đang làm việc không thể nói ra được…

Quan Nghiên Bạch không quay lại, vẫn giữ nguyên tư thế bao bọc Tô Ngự, thậm chí còn cúi đầu hôn lên môi Tô Ngự lần nữa.

Lục Phó Hành trầm mặc đứng đó một hồi, say đó xoay người xuống tầng.

Ban đêm, Tô Ngự quỳ trên giường, miệng ngậm d/ương v/ật thô to cương cứng của Thiệu Tĩnh Trì, cửa sau thừa nhận từng đợt thọc rút mãnh liệt của Quan Nghiên Bạch…

Khi nghe tin hôm nay ba người sẽ ngủ với nhau, cậu đã linh cảm rằng chuyện này sẽ xảy ra, nhưng…

“Ư ưm…”

Không hiểu sao hôm nay Quan Nghiên Bạch làm cậu vô cùng mạnh bạo, dù là hôn môi hay làm tình. Hắn đỡ eo Tô Ngự, di chuyển hông mình, mỗi lần đều vào sâu hơn.

Cắm đến chân Tô Ngự run lên, nếu không nhờ Quan Nghiên Bạch đỡ eo cậu, Tô Ngự đã sớm không thể quỳ mà nằm sấp xuống…

Vốn năng lực kéo dài của Quan Nghiên Bạch đã vô cùng kinh người, cây gậy kia lại vừa dày vừa dài, nếu không kiềm chế bản thân thì có thể làm Tô Ngự đến ngất đi…

“A a… Nghiên Bạch ca ca… Tha em đi… Em… Không thể quỳ nữa…”

Tô Ngự bị cắm bắn hai lần rồi, tràng đạo bị nghiền nát nóng rực, khoái cảm lan tràn như tơ. Vẻ mặt cậu mê ly, miệng không ngừng xin tha, mà vì còn ngậm d/ương v/ật của Thiệu Tĩnh Trì, khi nói chuyện nước bọt đều chảy xuống khóe miệng…

Thiệu Tĩnh Trì rút d/ương v/ật trong miệng Tô Ngự ra, nhíu mày: “Cậu nhẹ chút đi, tôi còn chưa vào đâu, muốn cắm em ấy ngất luôn à?”

Hô hấp Quan Nghiên Bạch trở nên nặng nề, nâng eo Tô Ngự đâm thọc mấy chục lần, cho đến khi đâm Tô Ngự phải kêu dâm liên tục, thân thể không ngừng run rẩy, cuối cùng bắn ra cùng với Quan Nghiên Bạch…

Quan Nghiên Bạch không rút d/ương v/ật ra, bắn tất cả vào trong vách tràng Tô Ngự…

Ngay khi Quan Nghiên Bạch buông lỏng tay, Tô Ngự đã chống đỡ không nổi, trực tiếp nằm sấp trên giường.

Thiệu Tĩnh Trì lật người Tô Ngự lại, để cậu nằm thẳng trên giường, nâng hai chân cậu nhắm d/ương v/ật vào cái lỗ nhỏ đã ửng đỏ kia, cười dâm nói: “Ca ca không cần em quỳ, em nằm là được.”

Thiệu Tĩnh Trì thẳng lưng chậm rãi cắm cây gậy thô to của mình vào…

Tô Ngự không muốn cử động thêm nữa, hai chân vô lực đặt trên vai Thiệu Tĩnh Trì…

“A…”

“Ca ca… Chậm chút…”

Khi Thiệu Tĩnh Trì đâm vào, Tô Ngự còn chưa thoát khỏi cao trào, cảm giác tê dại nơi lỗ hậu quá mức mãnh liệt, nước mắt không chịu khống chế mà chảy ra. Cậu không thể rõ mình khóc là do quá sướng hay do quá mệt nữa…

Quan Nghiên Bạch nằm cạnh cậu cúi đầu hôn lên khóe mắt Tô Ngự, hôn cả giọt nước mắt cậu chảy ra…

Trước đây, Thiệu Tĩnh Trì luôn là người thô lỗ hơn Quan Nghiên Bạch khi làm tình. Nhưng hôm nay có lẽ do thấy Quan Nghiên Bạch làm cậu quá tàn nhẫn, nên Thiệu Tĩnh Trì ngược lại nhẹ nhàng hơn một chút.

Tốc độ đâm rút của hắn không nhanh không chậm, để cơ thể Tô Ngự dần dần thích ứng, rồi chậm rãi cảm nhận được khoái cảm…

“Ư… Ca ca… Nhanh lên…”

“Không phải mới nãy muốn chậm chút sao?” Thiệu Tĩnh Trì khẽ cười, cúi người hỏi cậu: “Vậy em muốn chậm hay là muốn nhanh đây?”

“Nhanh chút… A… Muốn nhanh lên… A em… Em muốn bắn…”

Cậu đã bị Quan Nghiên Bạch cắm bắn ba lần trước đó, cho nên lần này bị Thiệu Tĩnh Trì cắm lâu, mặc dù vẫn cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt, nhưng lại không thể bắn ra. Vẫn luôn đâm đến giờ mới có dục vọng bắn tinh, cậu cũng không để ý đến sự xấu hổ nữa, kêu lên bảo Thiệu Tĩnh Trì hãy động nhanh hơn.

Thiệu Tĩnh Trì thì thầm: “Được, đương nhiên ca ca sẽ thỏa mãn em.”

Nói xong, hắn liền hung hăng mà dập mạnh vào…

“A a…”

Tô Ngự cả người rùng mình, bắn ra một luồng ti/nh d/ịch nhỏ trong suốt…

Tô Ngự nhắm mắt thở hổn hển, cảm thấy nếu còn bắn lần nữa, cậu sẽ chết vì thận mệt mất…

Thiệu Tĩnh Trì biết Tô Ngự không thể chịu được nữa, đành để mình ấm ức, nâng mông cậu nhanh chóng đâm thọc rồi xuất tinh…

Bởi Quan Nghiên Bạch bắn vào trong, Thiệu Tĩnh Trì không phục nên cũng bắn vào lỗ của Tô Ngự.

Nhìn lỗ hậu Tô Ngự nuốt đầy t/inh d/ịch của họ, còn một ít ăn không được liền chảy ra ngoài, hắn liếm môi cười thỏa mãn…



Rạng sáng, Tô Ngự bị đánh thức vì bị đè bởi một tay một chân của hai người Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, cậu nằm chen giữa hai người, ngủ vô cùng không thoải mái.

Cậu nghĩ nếu đã tỉnh rồi thì đi vệ sinh rồi ngủ tiếp. Nhà vệ sinh ở tầng một, Tô Ngự híp mắt buồn ngủ đi xuống tầng…

Bây giờ thành phố đã không còn ánh đèn lộng lẫy, vào ban đêm vô cùng tối tăm. Ánh trăng cũng không còn bị ánh đèn của thành phố làm lu mờ, có thể tùy ý rải trên mặt đất…

Ánh trăng dịu mát chiếu vào nhà qua cánh cửa mở, Tô Ngự nhìn thấy Phó Niên Xuyên đang nằm trên ghế sô pha ngủ ngon lành.

Khi cậu đi ra, vừa nhấc đầu đã thấy một bóng đen cao lớn đứng thình lình trước cửa, làm cậu vô cùng khiếp sợ…

“A – ưm…” Chưa kịp hét lên, cậu đã bị đối phương bịt miệng lại.

Lục Phó Hành: “Là tôi.”

Sau đó Tô Ngự mới biết người đứng ở cửa nhà vệ sinh là Lục Phó Hành.

Cậu gật đẩu tỏ vẻ mình đã biết, Lục Phó Hành bèn buông cậu ra.

Tô Ngự khẽ hỏi: “Anh muốn đi vệ sinh sao?”

Lục Phó Hành: “Không đi, tôi thấy có người vào nhà vệ sinh nên đến xem.”

Tô Ngự hơi hơi thắc mắc, người khác đi vệ sinh thì sao lại muốn vào xem.

Lục Phó Hành: “Cậu muốn đi ngủ à?”

“Hả?” Tô Ngự không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy, cậu đi vệ sinh xong thì chắc chắn là về đi ngủ rồi…

Lục Phó Hành: “Hôm nay bên ngoài bầu trời đầy sao rất đẹp. Có muốn nhìn chút không?”

Tô Ngự không thể từ chối, bèn đi theo Lục Phó Hành ra ngoài sân.

Ngay khi cậu vừa ngẩng đầu, những ngôi sao chói lọi trên khắp bầu trời đã ánh vào mi mắt, Tô Ngự kinh ngạc cảm thán: “Oa, thật sự rất đẹp ~”

Lục Phó Hành nhìn Tô Ngự vui vẻ, trên khuôn mặt luôn cương nghị trầm ổn khẽ nở một nụ cười.

“Chỉ có bây giờ mới ngắm được một bầu trời như vậy, nên tôi muốn để cậu nhìn xem.”

Tô Ngự quay đầu, vừa lúc trông thấy nụ cười trên mặt Lục Phó Hành, nghe hắn nói ‘muốn để cậu nhìn xem’ bằng giọng nói trầm thấp giàu từ tính khiến tim cậu không nhịn được mà đập nhanh hơn.

Tô Ngự ho khan một tiếng, nhanh chóng đè nén lại suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Cậu không muốn suy nghĩ lung tung nên thuận miệng hỏi: “Lần trước sau khi về tổng khu tôi không gặp được anh, anh rất bận sao?”

Lục Phó Hành đáp: “Không phải, tôi bị giam hai ngày.”

Tô Ngự khó hiểu: “Vì sao?! Vì sao anh lại bị giam giữ?”

Lục Phó Hành: “Không có gì, tôi tự tiện cho nổ bom hạt nhân thành phố N, bên trên sẽ phạt tôi chút.”

“Vì sao lại trách anh?!” Tô Ngự tức giận hỏi, cậu không thể hiểu được, khi đó Lục Phó Hành vì cứu người, hắn không có sai mà.

Lục Phó Hành giơ tay muốn trấn an cậu, nhưng nhận ra hình như hắn không có tư cách để làm vậy, nên lại buông xuống:

“Thành phố bị bom hạt nhân làm nổ sẽ không thể để người ở trong vòng trăm năm vì phóng xạ hạt nhân gây ra tác hại rất lớn. Bên trên cho rằng lần này tôi hành động quá lỗ mãng nên giam tôi mấy ngày để khiển trách.”

“Kỷ luật quân đội đều nghiêm khắc như vậy sao?”

“Hiện tại đã rất lỏng lẻo, trước đây mới thật sự nghiêm khắc.”

“Vậy à, tôi chưa từng nhập ngũ nên không hiểu biết nhiều về quân đội lắm.”

“Với thân hình như cậu mà tham gia quân ngũ, nhiều nhất chống đỡ được một tuần.”

“Anh cũng đánh giá thấp tôi quá rồi…”

Lục Phó Hành không nói, chỉ cười cười.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người họ đều không nói chuyện. Bầu không khí có chút yên tĩnh…

Một lúc sau, họ lại đồng thời mở miệng:

“Anh…”

“Cậu…”

Lục Phó Hành: “Cậu nói trước đi.”

Tô Ngự hơi do dự, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.

Lục Phó Hành thấy cậu do dự bèn chủ động nói: “Có chuyện gì? Cậu cứ nói đi.”

Tô Ngự hỏi: “Vết thương ở cổ tay anh thế nào rồi?”

“Gần như lành hẳn rồi.”

Tô Ngự kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”

Lục Phó Hành: “Lần này cắt không sâu như lần trước. Đối với thể chất của chúng tôi thì vết thương này có thể lành rất nhanh.”

Tô Ngự suy nghĩ một hồi, vẫn hỏi: “Nếu sau này cũng gặp phải người bênh như tôi và Vương Cảnh Bân, anh cũng sẽ cho họ uống máu sao?”

“Vì sao lại hỏi vậy?”

“Chỉ là hỏi một chút thôi.”

“Tùy tình huống, dù sao đổ chút máu cũng không là gì đối với tôi.”

Nghe xong lời này, sự không thoải mái trong lòng Tô Ngự lại dâng lên. Cậu không muốn hỏi lại, có hơi không vui nói: “Vừa rồi anh muốn nói gì vậy?”

Lục Phó Hành trả lời: “Tôi định hỏi cậu có muốn quay về ngủ hay không.”

“Ừm, tôi trở về ngủ.” Tô Ngự xoay người định đi.

Vừa mới cất bước, Lục Phó Hành đã nắm lấy cánh tay cậu.

Lòng bàn tay của Lục Phó Hành dày rộng và mạnh mẽ, giữ chặt Tô Ngự, cậu một bước cũng không đi được.

Cậu quay đầu nhìn Lục Phó Hành hỏi: “Sao lại kéo tôi?”

Lục Phó Hành bảo: “Cậu tức giận à?”

Tô Ngự tim đập loạn nhịp, cậu không ngờ Lục Phó Hành lại nhận ra tâm tư của mình, tức khắc hơi hoảng, lắp bắp:

“Tôi… Tôi tức giận gì chứ…”

“Cũng đúng, là tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Lục Phó Hành buông tay, nói với cậu: “Cậu đi ngủ đi.”

Tô Ngự cảm thấy hơi mất mát với phản ứng của hắn, nhưng cậu cũng không thể nói gì khác.

“Ừm.” Cậu khẽ đáp, rồi xoay người bước vào nhà…

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thiết lập nhân vật Lục Phó Hành: Trầm ổn nội liễm thâm tình công, tôi cảm thấy rất thơm đó.

Về phần khi nào cậu ấy ăn được bé Tô Ngự, chỉ có thể nói: Vẫn chưa đâu…

Vậy khi nào Phó Niên Xuyên ăn? Chắc sẽ sớm hơn Lục Phó Hành một chút.

Lục Phó Hành: Mau cút!

Phó Niên Xuyên: Yeah! Ngồi chờ ~

Sâm: Không biết có nên đổi “Ca ca” thành “Anh ơi” lúc bé Tô làm tềnh không ta….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK