“Hôm nay lá gan lớn muốn gác đêm cùng tôi à?”
Tô Ngự: “Không… Tôi đi vệ sinh thôi.”
Phó Niên Xuyên nhìn lại nhà vệ sinh đằng sau, rồi quay đầu nhìn phía sau Tô Ngự đối diện nhà vệ sinh.
“Đi xong tôi ra ngoài hít thở chút…” Tô Ngự giải thích trước khi Phó Niên Xuyên hỏi.
Phó Niên Xuyên băng qua Tô Ngự thấy Lục Phó Hành đang đứng trong sân nhìn họ, hắn cười nói: “Ồ ~ Vậy bạn nhỏ mau đi ngủ đi.”
Tô Ngự cảm thấy nụ cười của hắn chứa hàm ý sâu xa, vội đáp một tiếng rồi chạy lên tầng.
Sau khi trở về phòng, cậu nhìn khoảng trống giữa Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, cậu đứng đó do dự không biết có nên về ngủ tiếp hay không. Thành thật mà nói, ngủ giữa hai người họ rất chật.
Cậu nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn leo lên giường nằm lại, cậu sợ rằng nếu không nằm lại thì ngày mai hai người tỉnh dậy sẽ tức giận mất.
Cậu vừa nằm xuống, hai người đang ngủ quay lưng vào nhau như cảm nhận được điều gì đó, họ quay lại dùng một tay một chân đè lên người cậu…
Tô Ngự duỗi tay đẩy ra, tay Quan Nghiên Bạch hay chân Thiệu Tĩnh Trì đều đè chặt cậu, không nhúc nhích tí nào.
“…”
Tô Ngự khóc không ra nước mắt, cảm thấy ngày mai tỉnh lại nhất định không thể thoát khỏi bị đau lưng.
Ngày hôm sau, khi Tô Ngự tỉnh lại thì chỉ có cậu trên giường. Cậu nhanh chóng mặc quần áo xuống tầng, phát hiện bốn người họ đều đang chuẩn bị xong để lên đường rồi…
Lục Phó Hành đứng ở cửa, Vương Cảnh Bân đứng cạnh hắn. Vì Vương Cảnh Bân thấp hơn Lục Phó Hành rất nhiều, nên cậu ta đang ngẩng đầu lên để nói chuyện cùng hắn.
Tô Ngự nhìn sang nơi khác, nói với nhóm Thiệu Tĩnh Trì: “Sao các anh không gọi tôi dậy?”
Mỗi lần cậu đều dậy muộn, phải để họ chờ cậu. Cậu cảm thấy như vậy là không tốt.
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Tối hôm qua chắc mệt lắm phải không? Tôi thấy họ thương cậu nên mới để cậu ngủ nhiều thêm chút.”
Đối diện với ánh mắt nhìn thấy hết thảy của Phó Niên Xuyên, Tô Ngự cảm thấy hai má nóng lên, vô thức muốn che lại phần cổ bên trái. Nơi đó có ba bốn dấu đỏ lưu lại sau cuộc yêu hôm qua, quần áo cũng không che phủ được nó…
Lục Phó Hành từ ngoài cửa bước vào, Tô Ngự nâng mắt đúng lúc gặp được ánh mắt hắn. Lục Phó Hành bình tĩnh trầm ổn nhìn cậu, mà Tô Ngự thì lại bối rối hoảng loạn nhìn đi chỗ khác.
Lục Phó Hành: “Nếu đủ người rồi thì đi thôi.”
Năm người họ lên xe căn cứ, đoàn người Lý Triển Bằng tập trung trong sân, đứng đó nhìn họ khởi động xe cho đến khi họ rời đi…
Người lái xe là Phó Niên Xuyên, Lục Phó Hành ngồi ghế phụ…
Phó Niên Xuyên hỏi: “Đội trưởng, vừa rồi con trai xinh đẹp nhà họ Vương nói gì với anh thế?”
Lục Phó Hành bình tĩnh đáp: “Nói cảm ơn thôi.”
Phó Niên Xuyên trêu chọc: “Chỉ cảm ơn thôi à? Tôi còn tưởng là tỏ tình chứ, tên nhóc đó toàn liếc mắt đưa tình nhìn anh mà…”
Lục Phó Hành ngắt lời hắn: “Tôi không có hứng thú với nam, dừng đề tài này đi.”
Phó Niên Xuyên: “Đã hiểu.”
Cuộc đối thoại của họ truyền vào tai Tô Ngự một cách rõ ràng. Khi nghe thấy Lục Phó Hành nói ‘Tôi không có hứng thú với nam’, cậu liền biết tối qua cậu lại tự mình đa tình…
Lúc này, Thiệu Tĩnh Trì bỗng nói: “Thằng nhóc họ Vương kia nhìn đúng là không tồi.”
Tô Ngự bất ngờ nhìn hắn.
Thiệu Tĩnh Trì vươn tay kéo cậu vào lòng…
Vừa khen Vương Cảnh Bân, lại vừa ôm cậu vào lòng, Tô Ngự có hơi không hiểu ý Thiệu Tĩnh Trì.
Nhưng cậu cảm thấy mình cũng không đủ tư cách để nói bất cứ điều gì. Cho dù Thiệu Tĩnh Trì muốn một chân đạp hai thuyền, làm cả cậu lẫn Vương Cảnh Bân, Tô Ngự cũng không thể phản đối. Bởi vì cậu cũng bị Quan Nghiên Bạch làm, cũng mờ ám cùng Phó Niên Xuyên, thậm chí lòng còn mơ ước chạm đến Lục Phó Hành…
Vì vậy nếu so sánh, cậu nghĩ rằng cậu đáng giận hơn Thiệu Tĩnh Trì nhiều.
Âm thanh mang theo ý cười của Phó Niên Xuyên truyền đến từ buồng lái: “Làm sao, cậu có hứng thú với cậu ta?”
“Ý tôi là cậu rất xứng với cậu ta.” Thiệu Tĩnh Trì véo mặt Tô Ngự, nói tiếp: “Anh đây không có hứng thú với loại giống con gái như thế, anh chỉ thích kiểu như gà con thôi, trên giường vô cùng hăng hái.”
“Không không không, tôi vô phúc hưởng thụ.” Phó Niên Xuyên: “Tôi tò mò hơn về việc Tô Ngự trên giường hăng hái đến thế nào đấy?”
Thiệu Tĩnh Trì khó chịu: “Liên quan cái rắm gì đến cậu, cút đi mơ đi!”
Chỉ có tiếng cười của Phó Niên Xuyên phát ra từ buồng lái.
Quan Nghiên Bạch nhìn về phía Tô Ngự, trong ánh mắt mang theo sự quan sát.
Tô Ngự xấu hổ rủ mắt, cậu không dám đối diện cùng Quan Nghiên Bạch. Cậu sợ nếu nhìn, Quan Nghiên Bạch sẽ có thể nhìn ra điều gì đó.
…
Kế hoạch diệt cương thi của Lục Phó Hành là tìm ra trung tâm có nhiều cương thi rồi chôn bom ở chung quanh, sau đó cắm ống mô phỏng thịt, mở ống ra sẽ thu hút bọn cương thi chạy về đó rồi kíp nổ bom giết chết toàn bộ cương thi…
Bằng cách này, một số lượng lớn cương thi có thể được loại bỏ cùng một lúc, đến lúc ấy chỉ cần giết những con rải rác còn lại là được.
Bởi vì phạm vi chôn bom sẽ rất lớn, vậy nên sau khi xác định quảng trường thành phố là tâm điểm, họ phải xác nhận trước xem còn người sống xung quanh hay không. Trước đây Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên cần rất nhiều sức lực để đi tìm kiếm, hiện giờ có máy dò nên tìm người sống và điểm trung tâm dễ dàng hơn rất nhiều.
Lục Phó Hành lái xe căn cứ đi một vòng lớn chung quanh, nhưng máy dò không cho thấy dấu vết của người sống nào ngoại trừ cương thi.
Tô Ngự hơi cảm khái, vốn là một quốc gia đông dân, kết quả sau khi virus cương thi bùng phát thì chỉ còn lại khoảng vài trăm nghìn người…
Họ lo lắng rằng sẽ không an toàn nếu để Tô Ngự lại trong xe một mình, sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy nên họ đã mang Tô Ngự theo cùng khi họ hành động.
Khi bị bọn cương thi vây quanh, Tô Ngự cảm thấy cậu ở trên xe vẫn khá hơn nhiều…
Nhóm Lục Phó Hành cũng đặt bom hẹn giờ vào các tòa nhà xung quanh quảng trường, vì vậy họ phải vào một số tòa nhà, mà mấy tòa nhà thường là nơi đông cương thi nhất…
Cho dù bốn người họ bị cương thi vây quanh cũng có thể thoải mái đối mặt, nhưng Tô Ngự, người được bảo vệ ở trong vẫn luôn kinh hồn bạt vía. Bốn người họ sẽ ngày càng phân tán khi giết cương thi, do đó thỉnh thoảng sẽ có những cương thi nhằm về phía Tô Ngự…
Mặc dù hầu hết những con lao tới sẽ bị bốn người kia bắn chết kịp thời, nhưng thi thoảng vẫn bỏ sót một hai con, cậu chỉ có thể tự mình giải quyết chúng.
Trên tay cậu cầm một con dao dài vừa phải mà Phó Niên Xuyên đưa. Phó Niên Xuyên nói với cậu, mấy ngày rời khỏi tổng khu hắn đã làm con dao này.
Thân dao của nó rất nhẹ, nhưng bề mặt lưỡi cứng và cực kỳ sắc bén, dễ dàng cắm vào đầu cương thi hơn các loại dao thông thường. Mà vì thân dao mỏng nên sau khi cắm vào đầu cũng dễ dàng rút ra…
Có con dao này, Tô Ngự giết cương thi cũng không vụng về như trước.
Thiệu Tĩnh Trì đang bắn giết nhiều cương thi, thấy Tô Ngự giết cương thi cũng rất ra trò, quay đầu khen ngợi: “Vợ anh tiến bộ rồi.”
Phó Niên Xuyên đứng cạnh cũng học theo: “Vợ tôi giỏi quá!”
Tô Ngự xấu hổ, cậu cảm thấy khả năng phản ứng và sức lực của mình có vẻ tốt hơn trước một ít. Nhưng Thiệu Tĩnh Trì nói thuốc II không có hiệu lực với cậu, vậy nên cậu chỉ có thể quy rằng là nhờ tâm lý sau khi tiêm thuốc.
Thiệu Tĩnh Trì vô cùng khó chịu khi nghe Phó Niên Xuyên nói vậy, bèn cố ý để lọt một kẽ hở, để một số lượng lớn cương thi chạy tới chỗ Phó Niên Xuyên.
Phó Niên Xuyên thầm chửi câu, những không có thời gian so đo với hắn, tập trung đối phó với lũ cương thi.
Do số lượng cương thi quá lớn nên họ đã mất vài giờ chỉ để đặt bom hẹn giờ.
Vừa phải chạy vừa phải bò lên bò xuống, đợi khi quay lại xe căn cứ thì Tô Ngự đã quá mệt để di chuyển tiếp…
Bốn người Lục Phó Hành cũng cạn sạch đạn dược, lúc sau họ về cơ bản là dùng đao chém. Kết quả là cả người họ dính bê bết máu, ai ai cũng rất dơ, Tô Ngự xem như là người sạch sẽ nhất trong số họ.
“Không có nước, các anh không thể tắm được.” Tô Ngự nhìn bốn người bửn bửn, thân thiện nhắc nhở.
Phó Niên Xuyên cười nói: “Tìm con sông nào nhảy vào tắm là được.”
Lục Phó Hành lấy ống mô phỏng thịt từ trong thùng xe, quay đầu nhìn Tô Ngự vài giây rồi nói: “Kế tiếp cậu không cần đi.”
“Được.” Tô Ngự đáp, cậu cũng thật sự không thể động đậy được nữa.
Bốn người họ xuống xe, sau đó tách ra đặt ống mô phỏng thịt về bốn hướng.
Tô Ngự nhìn họ biến mất khỏi tầm mắt. Một lúc sau, cậu thấy họ chạy nhanh về hướng xe cơ sở…
Phó Niên Xuyên chạy về xe trước, bẻ lái khởi động xe, lùi lại rồi quay đầu xe, động tác nhanh nhẹn lưu loát…
Trong khi xe chuyển động, Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch kéo cửa thùng xe nhảy vào…
Chỉ có Lục Phó Hành băng qua xe căn cứ chạy về phía trung tâm quảng trường…
Lúc này, Tô Ngự đã có thể cảm thấy mặt đất chấn động nhẹ…
Cậu nhìn về phía xa qua cửa sổ xe, thấy một đàn cương thi đen nghìn nghịt bị thu hút bởi mùi ống mô phỏng thịt. Tất cả chúng gào rống và lao về phía quảng trường, ước tính đơn giản thì có khoảng ít nhất hàng trăm nghìn con…
Tô Ngự tái mặt đi vì sợ, sốt ruột nói: “Sao Lục Phó Hành còn chưa lên xe?”
Phó Niên Xuyên trả lời: “Đến trung tâm để đặt ống mô phỏng cuối cùng và bom.”
Nhìn thấy cương thi cách họ càng ngày càng gần, Lục Phó Hành cuối cùng cũng đặt xong bom hẹn giờ, đứng dậy nhanh chóng chạy về xe căn cứ. Hắn mở cửa ghế phụ lên xe, đồng thời Phó Niên Xuyên đạp chân ga, xe căn cứ hất đuôi chạy ra tuyến đường mà họ đã lên kế hoạch từ trước…
Cùng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng nổ chói tai, ngọn lửa bốc lên trời cao, mặt đất rung chuyển dữ dội, xe căn cứ bị luồng khí nổ ảnh hưởng, toàn bộ thân xe cũng rung lắc…
Phó Niên Xuyên lần này lái xe vô cùng ác liệt, hắn muốn thoát khỏi đây trước khi quả bom trên đường họ đi phát nổ. Đầu xe hất tung rất nhiều cương thi chắn ngang đường, thân xe luôn va chạm và rung chuyển, hơn nữa vì Phó Niên Xuyên muốn tránh những mảnh tường rơi vỡ nên tay lái luôn xoay chỗ này lại vặn chỗ kia…
Tô Ngự lắc lư từ bên này sang bên kia trong thùng xe, cơ thể không ngừng ngã trái ngã phải, gần như không lúc nào ngồi yên ổn, dạ dày cậu lộn như sông cuộn biển gầm…
Tô Ngự buồn bực nghĩ, nếu sau này may mắn gặp được người thiết kế ra loại xe này, cậu muốn nói với anh ta rằng dây an toàn ở trong thùng xe thực sự cần thiết…
Xe căn cứ lái được một đoạn xa thì tiếng nổ sau lưng mới dần lắng xuống…
Tô Ngự nhìn qua cửa sổ, phát hiện cả một vùng rộng lớn gần như bị nổ tung thành đống đổ nát, chỉ còn lại vài tòa nhà lác đác đứng cheo leo, mặt đất toàn xác của cương thi, hình ảnh vô cùng rợn người…
“Đi dọc khu vực quanh đây dọn sạch mấy con cương thi còn sót rồi liên lạc với đội cứu hộ.” Lục Phó Hành nói.
Cuối cùng, sau khi họ giết hầu hết mấy con cương thi thì trời cũng đã tối…
Tô Ngự vừa mệt vừa đói, nằm trên giường nhỏ trong xe căn cứ, mơ màng sắp ngủ.
Xe căn cứ trên đường trở về, Lục Phó Hành trực tiếp thông báo cho đội cứu hộ tổng khu, bởi người sống sót ở đây sẽ được đưa đến tổng khu luôn. Sau khi tổng khu biết số lượng người sống sót thì báo sáng mai sẽ lái trực thăng tới đón nhóm Lý Triển Bằng.
Quan Nghiên Bạch đưa nước và lương khô cho Tô Ngự, hắn và Thiệu Tĩnh Trì ngồi bên kia thùng xe.
Trên người họ vô cùng bẩn, còn hơi nặng mùi. Mùi dịch thể cương thi vô cùng khó ngửi, giống như mùi hôi thối của xác chết lâu ngày.
Nhưng họ lại không thể tắm được, lúc trước họ đã lái quanh thành phố này nhưng những con sông họ tìm thấy đều bị ô nhiễm, nước trong đó có thể còn độc hơn thứ trên người họ…
Vì điều này mà Thiệu Tĩnh Trì vô cùng cáu gắt và chửi nhiều lời thô tục.
Trời cũng rất tối, tầm nhìn cũng không tốt lắm nên họ chỉ có thể chịu đựng một đêm. Đợi sáng mai khi nhóm Lý Triển Bằng được đón thì họ sẽ rời khỏi nơi này tìm chỗ tắm rửa.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch không ngồi cùng Tô Ngự.
Ngay khi chiếc xe căn cứ chạy tới trước nhà mà nhóm Lý Triển Bằng ở, có không ít cương thi lang thang ở nơi được đèn pha chiếu sáng…
Tô Ngự thấy một khoảng trống khá lớn trong hàng rào bảo vệ đơn sơ ngoài ngôi nhà…
Phó Niên Xuyên sắc mặt sa sầm: “Nguy rồi!”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tô Ngự: Không lẽ chúng ta thật sự có thể chất hút tai vạ? Đi đâu chỗ đó liền gặp chuyện không may?
Thiệu Tĩnh Trì: Không phải Conan đi đâu cũng sẽ có người chết ở đó à? Đây được gọi là đặc điểm của nhân vật chính.
Phó Niên Xuyên: Nếu không có chuyện gì thì sẽ không có cốt truyện, vậy không phải chúng ta sẽ vô dụng à?
Lục Phó Hành: Giết cương thi mỗi ngày cũng không ai đọc.
Quan Nghiên Bạch: Cũng có thể làm Tô Ngự mỗi ngày, như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người đọc.