• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Niên Xuyên tò mò đến gần Tô Ngự, nhẹ giọng hỏi: “Các cậu đang thì thầm cái gì vậy?”

Tô Ngự xua tay nói: “Không có gì không có gì, không nói gì cả.”

Phó Niên Xuyên rất là nghi ngờ, nếu thật sự không có gì thì vì sao Tô Ngự lại đỏ mặt chứ?

Tô Ngự đổi chủ đề, hỏi: “Không phải các anh nói lực lượng tiêu diệt không phụ trách cứu viện sao? Vì sao lần này các anh lại đích thân đưa bọn họ về tổng khu tị nạn vậy?”

Cậu nói thầm: “Có phải vì Tần Học có bối cảnh, cho nên các anh mới đối xử đặc biệt với anh ta không?”

Phó Niên Xuyên cười: “Làm sao có khả năng, chúng tôi là người nông cạn vậy sao.”

Tô Ngự tự hỏi vài giây, chân thành nói: “Hình như không phải.”

Phó Niên Xuyên chớp chớp mắt với cậu: “Chứng minh ánh mắt của cậu vẫn chính xác.”

Tô Ngự: “Vậy chúng ta nên rời đi như thế nào? Không có xe nào chở được nhiều người như vậy nha.”

Tần Học cách đó không xa mở miệng: “Trên đỉnh núi có sân bay, có mấy chiếc máy bay quân sự. Nhưng chúng tôi không có ai biết lái máy bay cho nên không thể dùng cái này để chạy trốn…”

Phó Niên Xuyên: “Vậy dễ rồi, vừa vặn tôi biết lái máy bay.”

Tô Ngự không nhịn được khen hắn: “Sao cái gì anh cũng biết thế.”

Phó Niên Xuyên: “Cậu có thể gọi tôi là tiểu vương tử toàn năng.”

Tô Ngự bị hắn chọc cười.

Thiệu Tĩnh Trì so nắm đấm của mình với Phó Niên Xuyên, giọng điệu lành lạnh: “Tôi thấy cậu muốn biết nắm đấm của tôi cứng đến mức nào thì phải?”

Phó Niên Xuyên vẻ mặt vô tội: “Anh zai à, em chưa làm gì hết đó.”

“Anh có biết kho vũ khí ở đây nằm ở đâu không?” Lục Phó Hành hỏi Tần Học.

Tần Học trả lời: “Ngay phía dưới này, tầng âm.”

Tần Học nói ngọn núi này đã bị khoét rỗng từ lâu, bên trong xây dựng sáu tầng. Sau này khi virus bùng phát, nơi này được quy hoạch thành khu an toàn thì tầng âm đã được dùng để làm kho vũ khí, còn tầng một tới tầng ba làm phòng nghiên cứu, tầng bốn đến tầng năm dùng để đặt vật tư sinh hoạt, tầng sáu là đỉnh núi, thiết lập sân bay.

“Chúng tôi cần đến đó để lấy đạn dược.” Lục Phó Hành nói.

Một người sống sót khó hiểu: “Vì sao còn phải đi lấy đạn dược? Hiện giờ không phải nên lập tức đi lên lái máy bay đi là được sao?”

Lục Phó Hành nghiêm túc: “Không được, cần phải giết sạch những thể biến dị ở đây trước đã.”

Một người sống khác nghe xong không tài nào hiểu nổi, kích động nói: “Cái gì? Mấy người còn muốn đi giết mấy con quái vật đó? Làm sao có thể giết được chúng chứ!! Mấy người đây là đi nộp mạng đấy!! Đồng chí à đừng đùa nữa, xin anh đừng làm loạn nữa!! Để vị đồng chí kia lái máy bay đưa chúng tôi rời đi đi!”

Phó Niên Xuyên đạp quân ủng, đến gần người đàn ông xúc động bên cạnh, vỗ vai anh ta rồi cười nói: “Bình tĩnh đi, đừng kích động như vậy.”

“Chúng tôi sẽ không có khả năng đi nộp mạng, chúng tôi cũng chắc chắn sẽ mang mọi người rời đi. Nhưng chúng tôi cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên hy vọng mọi người kiên nhẫn chờ một chút.”

Phó Niên Xuyên có giọng điệu bình tĩnh, trên môi nở nụ cười, không giống như vẻ mặt nghiêm túc, cả người lệ khí của Lục Phó Hành. Vì vậy hiệu quả xoa dịu lòng người là rất đáng kể.

Cảm xúc của người sống sót bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn không chắc chắn: “Các anh… thật sự sẽ không sao chứ? Những con quái vật biến dị đó rất mạnh.”

Thiệu Tĩnh Trì khinh thường: “Đã gặp nó lâu rồi, anh đây không phải vẫn sống tốt à.”

Người sống sót vẫn không quá tin tưởng, bởi vì Thiệu Tĩnh Trì khiến anh ta có cảm giác hắn quá tự cao tự đại.

Phó Niên Xuyên chỉ Tô Ngự: “Em trai nhỏ này đã nhìn thấy thực lực của chúng tôi đó, nhìn cậu ấy bây giờ bình tĩnh thế nào đi.”

“Hoặc nếu mọi người vẫn không yên tâm thì có thể hỏi tiến sĩ Tần, người tiêm thuốc II có hiệu lực có phải còn đáng sợ hơn so với quái vật hay không.”

Nghe nhóm Phó Niên Xuyên tự tin như vậy, những người khác cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào nhóm Phó Niên Xuyên dẫn họ đến khu an toàn nên họ chỉ có thể chờ mà thôi.

Tô Ngự hơi bất mãn: “Tôi không nhỏ, năm nay đã 22 rồi.”

Phó Niên Xuyên cười: “Theo tôi, từ đỉnh đầu cậu thì cậu rất nhỏ nha.”

Tô Ngự không còn gì để nói, dù sao cả bốn người bọn họ đều cao lớn cường tráng, Thiệu Tĩnh Trì gọi cậu là gà con chính là nói cậu vừa gầy nhỏ vừa chim nhỏ.

Lục Phó Hành: “Làm sao để đến kho vũ khí?”

Tần Học không trả lời ngay mà cau mày do dự một lúc mới nói: “Bây giờ đến đó có lẽ sẽ hơi khó khăn…”

Lục Phó Hành: “Vì sao?”

Tần Học: “Hệ thống thoát nước ngầm ở đây bị hỏng, thang máy xuống tầng đã ngập trong nước. Nếu muốn vào kho vũ khí thì chỉ có thể bơi vào…”

Lục Phó Hành dường như không nghĩ đây là một vấn đề lớn, hắn quay sang nhìn Thiệu Tĩnh Trì: “Biết bơi không? Dung tích phổi thế nào?”

Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy như bị khiêu khích, ngửa đầu trả lời: “Còn phải hỏi? Anh đây chắc chắn hơn anh về mọi mặt rồi.”

Lục Phó Hành: “Được, cậu đi cùng tôi.”

Thiệu Tĩnh Trì khó chịu: “Tại sao? Ông đây không đi.”

Lục Phó Hành cười, trào phúng: “Vậy xem ra cậu cũng chỉ phô trương thực lực mà thôi.”

Thiệu Tĩnh Trì: “Đệt!”

Kết quả là phương pháp khích tướng của Lục Phó Hành thành công.

“Thật ra tôi rất giỏi bơi lội, có cần tôi…”

“Không cần!”

Tô Ngự còn chưa nói xong đã bị Thiệu Tĩnh Trì và Lục Phó Hành đồng thanh cắt ngang.

Lục Phó Hành: “Cậu ngốc ở đây là được.”

Được rồi, cậu quá yếu, đi rồi có lẽ cũng không giúp được gì.

Tần Học dẫn đường cho Thiệu Tĩnh Trì và Lục Phó Hành, đi qua không gian hình tròn nơi họ đang ở đến cuối đường, nơi có thang máy được lắp đặt…

Cho đến khi không còn thấy họ nữa, Tô Ngự mới hỏi Phó Niên Xuyên, người đã chạy tới bên cạnh cậu: “Vì sao anh ấy không gọi anh đi vậy?”

Phó Niên Xuyên ho nhẹ một tiếng, trả lời: “Tôi không thích nước, vì vậy kỹ năng bơi lội của tôi cũng bình thường thôi.”

Không phải anh vừa nói rằng mình là tiểu vương tử toàn năng à? Đương nhiên câu nói này Tô Ngự không nói ra thành lời.

Đối với việc vì sao Lục Phó Hành lại trực tiếp chỉ định Thiệu Tĩnh Trì thay vì Quan Nghiên Bạch, Tô Ngự ngẩng đầu nhìn Quan Nghiên Bạch đứng dựa vào bức tường phía sau, với vẻ mặt lạnh băng không chút cảm xúc, cả người phát ra bầu không khí người sống chớ lại gần.

Nếu cậu là Lục Phó Hành, cậu cũng sẽ không chọn hỏi Quan Nghiên Bạch.

“Sao vậy?” Quan Nghiên Bạch nhận thấy ánh mắt của Tô Ngự, giương mắt nhìn cậu.

Tô Ngự vội vàng lắc đầu, sau đó quay sang hỏi Phó Niên Xuyên:

“Các anh định giết những thể biến dị đó bằng cách nào, dùng ống mô phỏng thịt để dụ chúng ra sao?”

Phó Niên Xuyên: “Có thể thử xem.”

Lúc này Tần Học đã trở lại, tới gần bọn họ hỏi: “Có lẽ họ sẽ không trở lại sớm đâu, mọi người muốn ăn gì đó trước không? Đồ ăn dự trữ ở nơi này còn khá nhiều.”

Nhóm Tô Ngự chấp nhận đề nghị của Tần Học, dù sao cũng có hơi đói bụng.

Phó Niên Xuyên nói: “Hai người lên ăn trước đi, tôi ở đây phòng thủ, đề phòng có trường hợp khẩn cấp.”

Tô Ngự: “Vậy đợi tôi mang một ít xuống cho anh?”

Phó Niên Xuyên gật đầu.

Tô Ngự nhìn về cuối đường, lẩm bẩm: “Biết vậy vừa rồi để họ ăn trước rồi hẵng đi.”

Phó Niên Xuyên cười: “Cậu hiểu chuyện thật đó.”

“Vậy cậu chỉ lo cho Thiệu Tĩnh Trì chưa ăn hay là lo cho cả đội trưởng nữa?”

Tô Ngự không trả lời câu hỏi của Phó Niên Xuyên, bởi vì cậu cảm thấy chột dạ, không trả lời được.

Cậu vô thức tăng nhanh tốc độ đi theo Tần Học lên tầng…

Quan Nghiên Bạch im lặng đi theo sau cậu.

Tần Học nói bọn họ vốn trốn ở tầng hai tầng ba, sau khi nghe thấy tiếng nổ mạnh thì mới xuống dưới kiểm tra tình hình, rồi gặp phải nhóm người Lục Phó Hành.



Bọn họ lên tầng ba, ban đầu nơi này là một phòng họp lớn, hiện giờ đã dựng một cái bếp ở đây để nấu nướng sinh hoạt.

Tô Ngự đặt một bát thức ăn hỗn hợp vào trong nồi, sau đó tìm một chỗ ngồi đối mặt với Quan Nghiên Bạch.

Tần Học cũng bưng đồ ăn tới, ngồi vào bàn của nhóm Tô Ngự, bên cạnh Quan Nghiên Bạch:

“Tôi có thể ngồi ở đây chứ?”

Tô Ngự không từ chối, Quan Nghiên Bạch cũng không nói gì.

Tô Ngự phát hiện Tần Học vừa ăn vừa không ngừng đánh giá cậu.

Cậu bị nhìn đến mất tự nhiên, sờ sờ mặt nói: “Có chuyện gì sao? Trên mặt tôi dính thứ gì đó hả?”

Tần Học cười: “Không phải, tôi thấy thể trạng của cậu hình như không được cường tráng cho lắm, nhìn qua không giống như thuốc II có hiệu lực với cậu.”

“Tôi chưa từng tiêm mà.” Tô Ngự nói.

Tần Học ngây ra một lúc: “Ừm… Cậu không tiêm thuốc II?”

“Tôi là người sống sót bình thường mà thôi, chỉ là vừa khéo gặp được mấy người Lục Phó Hành. Lúc đầu tôi đi cùng anh ấy và Thiệu Tĩnh Trì.” Tô Ngự chỉ vào Quan Nghiên Bạch.

Tần Học đỡ mắt kính: “Ngại quá, tôi hiểu lầm rồi. Tôi còn tưởng rằng cả năm người các cậu đều tiêm rồi.”

“Tôi thấy hai người bạn này của cậu cũng không giống quân nhân, vì sao lại tiêm thuốc II vậy? Người bạn họ Thiệu kia của cậu, cậu ấy với tiến sĩ Thiệu có quan hệ gì à?”

Quan Nghiên Bạch lạnh lùng: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Tần Học ngượng ngùng cười cười: “Tôi không có ý xấu, thật đấy. Chỉ là tôi rất tò mò với thuốc II, coi như là lòng hiếu học của một một học giả đi.”

“Tôi xin phép được hỏi một chút, cơ thể cậu sau khi tiêm có xảy ra thay đổi gì không? Đó là cảm giác gì? Có thể nói cho tôi biết được không?”

Quan Nghiên Bạch: “Không thể!”

Tần Học: “…”

Hướng Tô Ngự ngồi đối diện với họ là cậu thang họ đi lên, bên đó có một luồng ánh sáng yếu ớt…

Giọng cậu có chút ngơ ngác hỏi Tần Học: “Lúc đó các anh sử dụng loại động vật nào trong thí nghiệm của mình?”

Tần Học không hiểu vì sao cậu đột nhiên hỏi như vậy, nhưng anh ta vẫn đáp: “Khi đó không có điều kiện chọn động vật, cơ bản đều là chó mèo do nhà người khác nuôi.”

Tô Ngự: “Anh từng nói thí nghiệm thành công sau khi tiêm vaccine vào những con vật cương thi đó đúng không?”

Tần Học: “Đúng vậy, sao thế?”

Tô Ngự: “Vậy đối với chó mèo thành công, các anh xử lý như thế nào?”

Tần Học cảm thấy Tô Ngự hỏi rất kỳ quái: “…Tôi không rõ lắm, những việc xử lý sau đó tôi không tham gia vào.”

Trán Tô Ngự đã lấm tấm mồ hôi, biểu tình hoảng loạn nói: “…Vậy hai con động vật ở cửa cầu thang là các anh nuôi sao?”

Tần học nghe xong đột nhiên quay đầu nhìn về phía cầu thang…

Tô Ngự lập tức vươn tay nắm lấy Quan Nghiên Bạch, Quan Nghiên Bạch vô cùng dứt khoát đứng dậy đi tới bên cạnh cậu.

Cũng có những người sống sót khác nhìn thấy thứ ở cầu thang, nhưng do ánh đèn quá mờ, hơn nữa không gian rất lớn, bọn họ cách cầu thang một khoảng quá xa cho nên không nhìn thấy thứ ở cầu thang rốt cuộc là cái gì.

“Có gì ở trên cầu thang thế?!”

“Hình như là một con chó.”

“Không đúng, vì sao ở đây lại có chó?”

“Cơ thể chó hình như không lớn như thế chứ?”



Đúng lúc này, hai thứ ở cầu thang đột nhiên chuyển động…

Tốc độ vô cùng nhanh, gào rống lao tới người sống sót ở gần cầu thang nhất, tức tiếp bổ nhào vào người đó, thứ đó há mồm ngập máu, cắn đứt một nửa cánh tay của người kia…

” A a a a a a a!!!” Người kia hét lên một cách thê lương thảm thiết…

Thứ còn lại há mồm cắn vào mặt người đó…

Mọi người ở đây đều sững sờ trước hình ảnh này…

Cùng lúc đó, tiếng súng kịch liệt vang lên từ tầng dưới…

Tiếng súng đã kéo mọi người ra khỏi sự thẫn thờ, tất cả người sống sót đều hoảng sợ thét chói tai, kinh hoàng lo sợ bỏ chạy bốn phía…

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Niên Xuyên: Tôi cảm thấy chắc chắn tôi là vật hy sinh công, tác giả chuẩn bị xách đầu tới gặp đi!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK