Với các thành viên của lực lượng tiêu diệt, việc giải quyết những thể biến dị và cương thi như vậy rất dễ dàng.
Khi tổng khu xảy ra chuyện, các thành viên của lực lương tiêu diệt gần nhất đều vội vàng trở về. Cũng vì có họ mà tổng khu mới có thể kiên trì trong tình trạng này lâu như vậy. Sau đó công việc dọn dẹp các cương thi được thực hiện một cách nhanh chóng.
Tô Ngự còn gặp được thành viên tổ C.
Phó Niên Xuyên hàn huyên với đội tưởng tổ C về chuyện đường cao tốc.
Đội trưởng tổ C cũng trả lời rất sảng khoái: “Nên vậy, dù sao đường cao tốc đó là do chúng tôi cho nổ.”
Phó Niên Xuyên: “…”
Vào lúc đó, bí ẩn về đường cao tốc ngăn cản bước tiến của họ khi rời tổng khu đã được giải đáp một cách tình cờ.
Tô Ngự cảm thấy về sau bọn họ thật sự cùng đi xây lại đường cao tốc cũng là số mệnh, chỉ có thể nói đó là duyên phận.
Bởi vì nhiều nơi trong tổng khu đã bị hư hại và cần được tu sửa, hơn nữa tướng quân Thiệu cũng yêu cầu họ tìm kiếm một cách kỹ càng để tránh để lọt cương thi hay thể biến dị loại nhỏ. Vậy nên Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên đều bị cử đi để giải quyết hậu họa.
Tô Ngự thì ở bên Lục Phó Hành trong bệnh viện.
Dù các cơ quan khác trên cơ thể bị tổn thương cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của họ, đặc biệt khi các cơ quan đó bị tổn thương thì tốc độ phục hồi của bản thân sẽ nhanh hơn bình thường nhiều. Nhưng nếu tổn thương đến tim hoặc não thì đều có thể gây tử vong. Lục Phó Hành rất may mắn, tuy ngực bị đâm thủng nhưng đã tránh được trái tim của hắn.
Trên thực tế, Lục Phó Hành gần như đã hoàn toàn bình phục rồi. Nhưng hắn nói đã lâu hắn không được quang minh chính đại nghỉ ngơi như vậy.
Tô Ngự bèn muốn để hắn trộm lười một chút.
Lục Phó Hành bảo Tô Ngự lên giường với mình, Tô Ngự leo lên rồi Lục Phó Hành ôm cậu vào lồng ngực.
Lục Phó Hành: “Nếu bây giờ không phải tận thế, mỗi ngày được ôm em đi ngủ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Tô Ngự cười nói: “Anh tham gia quân ngũ thì chúng ta vẫn chung đụng thì ít mà cách thì nhiều chứ?”
Lục Phó Hành nói: “Em nói cũng đúng, bây giờ thời gian bên nhau của chúng ta có vẻ nhiều hơn một ít.”
Tô Ngự dựa vào lòng Lục Phó Hành, nói: “Thể hoàn chỉnh đó, anh cho rằng đó là một cương thi, hay chỉ là một con người bọc trong lớp da quái vật?”
Lục Phó Hành: “Là cương thi.”
Tô Ngự: “Nhưng mà anh ta có suy nghĩ, anh ta vẫn còn tình cảm với Tần Học.”
Lục Phó Hành: “Mặc dù không thể xác định vì sao vẫn còn giữ một ít suy nghĩ, nhưng điều chắc chắn là anh ta thật sự đã chết, là virus cương thi sử dụng cơ thể của anh ta để hành động.”
Thực ra Tô Ngự cũng hiểu rõ điều này. Nhưng điều khiến cậu cảm thấy buồn là, tình yêu của Từ Dương dành cho Tần Học phải sâu đậm đến mức nào, mới có thể thể khiến cho anh ta bị cảm nhiễm, bị cải tạo thành thể biến dị mà vẫn giữ lại bản năng yêu Tần Học?
Tô Ngự: “Tần Học chết như thế nào vậy?”
Lục Phó Hành: “Anh ta tự sát.”
Tô Ngự: “Anh ta… vậy mà tự sát?”
Cậu vốn tưởng họ đã giết Tần Học, cậu hoàn toàn không ngờ được Tần Học lại tự sát.
Lục Phó Hành: “Ừ, sau khi thể hoàn chỉnh bị giết, anh ta dùng súng tự sát.”
Tô Ngự ngây ngẩn cả người.
Tần Học đã làm nhiều ra nhiều chuyện như vậy, lòng báo thù mãnh liệt như vậy, Tô Ngự nghĩ rằng anh ta sẽ không cam lòng, anh ta nhất định sẽ kéo Thiệu Tĩnh Trì chôn cùng mình. Cậu không ngờ anh ta lại tự sát như vậy.
Bởi vì thể hoàn chỉnh đã chết.
Tô Ngự cảm thấy có một cảm xúc phức tạp cứ vờn quanh trong lòng, khiến cậu vô cùng khó chịu.
Cậu, chẳng tài nào hận Tần Học được.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Thiệu Tĩnh Trì, cậu nhất định sẽ hận anh ta. Nhưng hiện giờ họ đều không sao, cậu thật sự không thể hận Tần Học.
Tựa như Lục Phó Hành nói, nếu bây giờ không phải tận thế, Tần Học và Từ Dương vẫn sẽ là một cặp đôi cực kỳ ân ái. Mặc dù họ không thể kết hôn, không thể nhận được sự chấp thuận của mọi người, nhưng Tô Ngự cảm thấy Từ Dương sẽ không như Tần Học nghĩ. Sẽ vì thế tục, sẽ vì mẹ lấy chết ép hôn mà chia tay với Tần Học, anh chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng.
Tô Ngự cảm thấy rất đau lòng, sau khi virus cương thi bùng nổ, đã có bao nhiêu người giống như Tần Học. Hoặc người yêu, hoặc vợ chồng, hoặc người nhà, bởi vì cương thi mà người và trời mãi mãi cách trở…
“Hầy ~”
Tô Ngự không khỏi thở dài.
Lục Phó Hành: “Sao vậy?”
Tô Ngự lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy mình thực sự rất may mắn.”
Lục Phó Hành khó hiểu: “Cảm thấy mình may mắn thì sao lại thở dài?”
Tô Ngự cười nói: “Không sao, em có hơi xúc động mà thôi.”
Lục Phó Hành ôm cậu: “Đừng suy nghĩ nhiều, có một số việc chúng ta không thể thay đổi.”
Tô Ngự gật đầu, họ đều là những con người bình thường. Bây giờ cậu và người cậu thương đều còn sống, cậu đã rất thỏa mãn.
Lục Phó Hành ôm một lúc, tay lại trở nên không thành thật, bắt đầu luồn vào trong quần áo Tô Ngự, hắn trầm giọng nói: “Em nói việc chúng ta làm ba ngày ba đêm trên giường cho Thiệu Tĩnh Trì biết, phải không?”
Hai má Tô Ngự nóng bừng vì bị hỏi, lắp bắp: “Sao, sao anh lại biết?”
Lục Phó Hành cười: “Cậu ta đến trước giường anh lên án, lúc đó cậu ta không biết anh đã tỉnh, rút máy thở ra định mưu sát anh.”
Tô Ngự: “…”
Loại hành động này Thiệu Tĩnh Trì có thể làm ra.
“Có thể khiến họ khó chịu anh rất vui. Nhân lúc hiện giờ họ không có thời gian bận tâm tới chúng ta, anh nên cùng em vuốt ve an ủi nhau mới đúng.”
Lục Phó Hành rất ít khi lộ ra tính khí trẻ con, làm Tô Ngự không thể chống cự.
Tô Ngự bị Lục Phó Hành đè dưới thân, hai người trầm mê trong nụ hôn môi lưỡi. Đã lâu không được hưởng thụ loại thân mật này, khiến hai người họ hôn quyến luyến không rời, môi lưỡi hòa quyện, nước bọt tương dung. Hôn cho đến tận khi dục hỏa đốt người.
Thân dưới của hai người đều giương cao, dán bên nhau chậm rãi cọ xát.
Ngay khi nụ hôn kết thúc, má hai người liền áp vào nhau, hơi thở của họ đều cháy bỏng và nặng nề…
Lục Phó Hành liếm mút vành tai Tô Ngự, giọng điệu khàn khàn gợi cảm: “Tô Ngự, anh không nhịn được. Anh có thể cắm thẳng vào không?”
Tô Ngự hai má ửng hồng, khẽ gật đầu.
Phía sau cậu đã sớm khao khát được cắm vào, trống rỗng đến ngứa ngáy.
Lục Phó Hành mở chân Tô Ngự, bóp rất nhiều chất bôi trơn vào giữa hai chân cậu.
Chất bôi trơn lạnh lẽo tiếp xúc da thịt làm Tô Ngự không ngừng co rút lỗ hậu của mình như phản xạ có điều kiện.
Lục Phó Hành dùng ngón tay thoa đều chất bôi trên mông Tô Ngự: “Chỗ này của em thật mê người.”
Tô Ngự che mặt: “Đừng trêu chọc em.”
Lục Phó Hành cười khẽ, ấn d/ương v/ật vào cửa động, sau đó chậm rãi nhét vào…
“A…”
Tô Ngự thoải mái rên rỉ vì sự thỏa mãn mà lâu lắm rồi cậu mới có được.
Lục Phó Hành kìm dục vọng từ từ di chuyển, mãi đến khi cảm nhận được vách tràng Tô Ngự đã ẩm ướt, có thể ôm trọn lấy d/ương v/ật hắn, hắn mới buông thả bản thân, nắm eo Tô Ngự mạnh bạo lao tới.
Tô Ngự tựa như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, thân thể bị đâm không ngừng lay động. Cậu chỉ có thể nắm chặt ga trải giường, cảm nhận khoái cảm tê tê dại dại nơi lỗ hậu bị mài nghiền, sau đó suồng sã mà rên rỉ…
Cậu sắp cao trào, Tô Ngự nói với Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành sẽ phối hợp cắm cậu sâu và nhanh hơn một ít…
Ngay khi Tô Ngự nhắm mắt đắm chìm trong cơn khoái cảm tột độ, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra…
Thiệu Tĩnh Trì nghe được âm thanh bên ngoài đã biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, mở cửa phẫn nộ: “Mẹ nó tôi thì ở bên ngoài mệt như chó, mấy người thì buông thả ở đây làm tình?!”
Tình huống đột ngột khiến Tô Ngự bị dọa héo…
“Cậu muốn làm Tô Ngự bị bệnh liệt dương à?” Giọng Lục Phó Hành trầm thấp.
Thiệu Tĩnh Trì cởi quần áo đi về phía họ: “Tôi không quan tâm, tôi phải tham gia.”
Điều mà hắn không muốn thừa nhận, lúc hắn vào cửa thấy vẻ mặt phóng đãng của Tô Ngự khi bị Lục Phó Hành cắm, hắn trực tiếp cứng ngắc.
Tư thế làm Tô Ngự đổi thành cậu quỳ nằm chống tay trên giường, phía sau thừa nhận sự xâm nhập của Thiệu Tĩnh Trì, phía trước ngậm nuốt d/ương v/ật của Lục Phó Hành.
Bởi vì lần trước không có cách nào phát tiết nên Thiệu Tĩnh Trì đã lâu không làm, d/ương v/ật vừa nóng vừa cứng, vừa cắm vào sau Tô Ngự hắn đã không khống chế được mà hung ác đâm thọc.
Tô Ngự được Lục Phó Hành nâng mới có thể duy trì tư thế này, không bị Thiệu Tĩnh Trì đâm nằm sấp xuống.
“Nếu không phải tôi trở về sớm hơn, có phải tôi sẽ không gặp được loại chuyện tốt như vậy không?”
“Khụ khụ khụ…”
Tô Ngự vừa liếm Lục Phó Hành bắn, t/inh d/ịch Lục Phó Hành cũng đang phụt từng luồng vào miệng cậu, kết quả giọng nói Phó Niên Xuyên đột nhiên vang lên ngoài cửa khiến Tô Ngự cả kinh bị t/inh d/ịch làm sặc, ho khan vài tiếng.
Lục Phó Hành vỗ lưng thuận khí giúp Tô Ngự.
Phó Niên Xuyên đi đến bên giường, vươn tay lau sạch t/inh d/ịch tràn ra khóe miệng Tô Ngự: “Bé cưng, em không thể đối xử bất công vậy được.”
“Em không có…”
“Vậy để anh cũng cùng làm em, được không?”
Tô Ngự không cách nào từ chối.
Phó Niên Xuyên không muốn được liếm, Thiệu Tĩnh Trì cũng không muốn nhường vị trí.
Phó Niên Xuyên đề nghị: “Dù sao cũng có kinh nghiệm, cùng nhau?”
Thiệu Tĩnh Trì tuy không trả lời, nhưng hắn đã dịch sang một bên.
Tô Ngự kinh sợ nói: “Đừng…”
Phó Niên Xuyên vuốt ve lưng Tô Ngự, khẽ cười: “Bé cưng, không phải lần trước em rất sướng sao?”
Lục Phó Hành nhíu mày: “Đừng quá mức.”
Phó Niên Xuyên ấn d/ương v/ật vào cửa động của Tô Ngự đang bị Thiệu Tĩnh Trì làm, giương mắt nhìn Lục Phó Hành: “Đội trưởng, chuyện liên quan đến Tô Ngự tôi sẽ không nghe anh đâu.”
D/ương v/ật nhấn vào khe hở, mở căng vách tràng chậm rãi chen vào. Tô Ngự buông Lục Phó Hành rồi quỳ nhoài xuống giường, vểnh mông lên để họ có thể đâm vào thuận lợi hơn, chính cậu cũng thấy thoải mái hơn chút.
Cơ thể vẫn còn nhớ từng bị song long, lần này Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên chuyển động không hề khó khăn, phía sau thay phiên nhau thọc rút vô cùng lanh lẹ.
“A…”
“Ưm…”
“Sướng quá…”
Tô Ngự cũng từ rên rỉ đau đớn biến thành rên rỉ dâm loạn, hai mắt cậu mê mệt, bị cắm đến mức toàn bộ cơ thể đỏ ửng lên, cậu bé xinh xắn hếch lên giữa hai chân không ngừng nhỏ ra chất lỏng…
Lục Phó Hành nhìn dáng vẻ này của Tô Ngự, hình như một cánh cửa tới thế giới mới đột nhiên đã được mở khóa.
Thời điểm Thiệu Tĩnh Trì bắn vào trong cậu, cậu bé của Tô Ngự cũng run rẩy bắn ra một dòng t/inh d/ịch
Phó Niên Xuyên lật người Tô Ngự lại, hai chiếc đùi của Tô Ngự đã tê rần, bị Phó Niên Xuyên đặt lên vai, cái cảm giác như có hàng nghìn con kiến đang bò quanh cơ thể khiến cậu không chịu nổi, muốn co hai chân lại nhưng bị Phó Niên Xuyên bắt lấy mắt cá chân, không cho rụt lại.
“Bé cưng, em khép chân lại sao anh nhét vào được?”
Phó Niên Xuyên vừa nói, hắn đã đâm thẳng d/ương v/ật vào lỗ hậu của cậu.
“A ưm…”
Tô Ngự tê dại đến cả người phát run.
“Mấy người hành động rất nhanh.”
Giọng nói thanh lãnh vang lên, Tô Ngự mở đôi mắt ướt đẫm, nhìn thấy Quan Nghiên Bạch đã đứng trước giường.
“Khụ.” Thiệu Tĩnh Trì ho khan một tiếng: “Dù sao chúng ta đều vì gặp vợ.”
Mấy người họ đều về sớm trước thời gian để tìm Tô Ngự, không ngờ thời gian chọn của mọi người lại trùng hợp như vậy, còn gặp hiện trường Tô Ngự bị làm.
Không nói đến những thứ khác, loại ăn ý này rất hiếm có.
Phó Niên Xuyên bắn xong, Quan Nghiên Bạch mới làm Tô Ngự.
Hắn kéo Tô Ngự đến méo giường, để cậu đứng trên mặt đất chu mông hé mở cái lỗ hậu đã sưng đỏ vì bị làm.
Quan Nghiên Bạch chỉ kéo quần xuống, đỡ d/ương v/ật thô cứng cắm vào…
Tô Ngự bị bốn người họ đè trong phòng bệnh làm một ngày. Trên giường bệnh, trên sô pha, trên bàn trà, trong vệ sinh đều ngập tràn dấu vết tình dục mà cậu để lại…
Bốn người họ dục vọng tràn đầy lại dai dẳng, đến cuối cùng, cậu trực tiếp bị làm đến hôn mê bất tỉnh, người cậu bao phủ trong t/inh d/ịch của họ…
…
Công việc tu sửa và dọn dẹp toàn diện trong tổng khu mất một tháng, mà Thiệu Tĩnh Trì bọn họ cũng bởi vậy có thể danh chính ngôn thuận ở tổng khu một tháng.
Một tháng này, nếu hỏi cảm nhận của Tô Ngự, chính là thận mệt.
Trách cậu tự tìm chết, nói với Lục Phó Hành ở bao lâu có thể làm cậu bấy lâu.
Mà khi Thiệu Tĩnh Trì hôn mê cũng nghe thấy lời cậu nói, hắn muốn làm thế nào cũng được.
Tất nhiên là hai người còn lại sẽ không chịu, vậy nên Tô Ngự cả tháng nay gần như không xuống khỏi giường.
Nhưng sau khi tổng khu chấn chỉnh xong, bọn họ sẽ phải đi.
Cương thi vẫn chưa biến mất, họ vẫn cần phải hoàn thành nhiệm vụ.
Tiến sĩ Thiệu cũng đã thử loại thuốc được tiêm vào Thiệu Tĩnh Trì trên cương thi, nhưng kết quả không có tác dụng. Điều này có nghĩa loại thuốc này không có tác dụng bù trừ lẫn nhau tiêu diệt virus cương thi.
Có thể là bởi Thiệu Tĩnh Trì đã tiêm thuốc II, mà loại thuốc Tần Học để hắn tiêm cũng không phải virus cương thi theo nghĩa ban đầu, vì vậy mới phát huy tác dụng.
Tô Ngự thầm nghĩ có lẽ đó là kỳ tích. Thiệu Tĩnh Trì rất may mắn, cậu cũng rất may mắn, vì cậu không mất đi người cậu thương.
Vì vậy, chừng nào cương thi còn tồn tại, Lục Phó Hành bọn họ sẽ không thể bình thản mà ở nơi này.
Khi Tô Ngự tiễn họ đi lần này, cậu không khóc. Cậu biết họ sẽ trở về, bất kể có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần cậu vẫn còn ở đây, bọn họ nhất định sẽ trở về.
Nhìn lại chặng đường đã qua, Tô Ngự nhận ra cậu thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện cùng họ. Bốn người họ đều đã cắm rễ rất sâu vào trái tim cậu, cậu không thể từ bỏ một ai cả.
Hy vọng lớn nhất của cậu lúc này, chính là virus có thể bị tiêu diệt, cương thi có thể biến mất khỏi trái đất. Và họ, có thể thực sự sống một cuộc sống bình thường.
Tất nhiên, nếu không thể, vậy thì cậu hy vọng họ có thể sống lâu một chút. Nếu không sống lâu được một chút, cậu hy vọng cậu có thể chết cùng họ.
Có điều, cuộc sống là phải có ước mơ, không phải sao?
Vậy nên Tô Ngự vẫn kỳ vọng, nhân loại có thể hướng tới một ngày mai tươi mới.
“Đi đi.” Quan Nghiên Bạch lại xoa đầu Tô Ngự.
Tô Ngự cuối cùng cầm lòng không đậu hỏi một câu mà cậu vẫn luôn muốn biết.
“Mỗi lần anh xoa đầu em, anh xoa là vì xem em như thú cưng hay vì tóc của em sờ rất thoải mái?”
Quan Nghiên Bạch cười nhẹ: “Mỗi lần tôi làm điều này với em là để bày tỏ tình yêu dành cho em.”
Tô Ngự cảm động.
Thiệu Tĩnh Trì: “Mẹ nó đã sắp đi rồi còn chơi trò tâm cơ.”
“Gà con, trong bốn người họ, người yêu em nhất chắc chắn là tôi.”
Điều này làm Tô Ngự mỉm cười.
“Đừng có quá tự tin.” Phó Niên Xuyên đẩy Thiệu Tĩnh Trì sang một bên, dịu dàng nói với Tô Ngự: “Bé cưng, anh chắc chắn càng yêu em hơn so với chó Thiệu.”
Thiệu Tĩnh Trì lại đẩy Phó Niên Xuyên ra: “Đừng nghe cậu ta nói lung tung.”
Hai người họ khi đụng chạm nhau sẽ luôn có một mặt trẻ con như vậy, Tô Ngự bất đắc dĩ cười nói: “Em biết, em có thể cảm nhận được.”
“Bởi vì em cũng vô cùng vô cùng yêu các anh.”
Lục Phó Hành không thể nhìn được nữa, bắt Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên lên trực thăng. Hắn ôm Tô Ngự vào lòng, khẽ nói: “Chờ anh trở về.”
“Được.”
Nhìn trực thăng từ từ bay lên, Tô Ngự đứng trong luồng gió do cánh quạt thổi tới mà đôi mắt đỏ hoe.
“Được rồi, con dâu, chúng nó đi cả rồi. Đừng có ngây ngốc nữa, về làm thí nghiệm mau.”
Tô Ngự quay đầu nhìn Thiệu Thiên Thành đang đi tới, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, thưa ba.”
Tô Ngự đi theo Thiệu Thiên Thành cùng nhau trở về, Thiệu Thiên Thành vừa đi vừa hỏi: “Con thật sự không có quan hệ gì với ba người kia đấy chứ?”
Tô Ngự chột dạ phủ nhận: “Thật sự không có.”
Thiệu Thiên Thành: “Vậy là tốt rồi. Lần trước bệnh viện truyền lời gièm pha tình dục tập thể ở phòng bệnh, mô tả khá giống với các con. Ba còn lo lắng hồi lâu chứ.”
“Khụ…” Tô Ngự nhịn cơn ho, quay đầu giả bộ ngắm phong cảnh: “Con, con làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được.”
Cậu khóc không ra nước mắt, lần trước lúc họ làm vậy mà không đóng chặt cửa phòng bệnh!!!
Thiệu Thiên Thành: “Ba thấy con cũng là một đứa trẻ thành thật, đều do những người đó lan truyền linh tinh.”
Tô Ngự tức khắc cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Thiệu Thiên Thành.
Không biết chuyện này còn có thể giấu bao lâu, Tô Ngự chỉ mong có thể giấu được ngày nào thì hay ngày đấy, ngưng ngàn vạn lần đừng để tướng quân Thiệu biết chuyện…
– Hoàn –