“Tôi lau qua người chút là được rồi.”
Băng gạc quấn quanh bụng, hiện giờ cũng không nên dính nước.
Phó Niên Xuyên vẻ mặt vô hại: “Tôi giúp cậu tắm sẽ không để bụng cậu dính nước, có thể tắm sạch sẽ hơn chút.”
“Thôi được.”
Đã mấy ngày Tô Ngự không tắm rửa, cảm thấy rất khó chịu, nếu có thể tắm sạch sẽ thì đương nhiên là tốt nhất.
Hai người cùng vào phòng tắm, Tô Ngự vừa cởi áo thì Phó Niên Xuyên đã chủ động giúp cậu cởi quần.
Phó Niên Xuyên ngồi xổm nhìn chằm chằm giữa hai chân Tô Ngự, quan sát một lúc.
Tô Ngự bị hắn nhìn đến xấu hổ, duỗi tay che kín phần dưới.
Phó Niên Xuyên đứng dậy, cười: “Chỗ đó của cậu mềm mềm hồng hồng, thật đáng yêu.”
Tô Ngự bất mãn: “Cười nhạo nơi đó nhỏ là thú vui của các anh à?”
Chẳng trách hắn và Thiệu Tĩnh Trì là bạn tốt, đức hạnh của hai người thật sự giống nhau ở một số điểm.
“Không lẽ còn có ai khác chê cười cậu sao?”
Tô Ngự không trả lời.
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Tôi không cười nhạo cậu, chỉ là tôi hiếm thấy phía dưới người nào có màu hồng như vậy, thật sự cảm thấy rất đáng yêu.”
“…”
Phó Niên Xuyên cởi áo quân phục, để lộ thân trên rắn chắc với những đường cong hoàn mỹ tráng kiện. Hắn ném áo xuống đất rồi chuẩn bị cởi quần…
“Vì sao anh cũng cởi quần áo?”
“Tôi cũng không tắm mấy ngày rồi, tiện thể tắm rửa chút. Giúp cậu tắm xong tôi cũng sẽ bị ướt, nên cởi ra trước thì sẽ tiện hơn.”
Vừa nói hắn vừa cởi chiếc quần quân phục, bên trong là quần lót tứ giác màu đen, d/ương v/ật giữa hai chân được che lấp bởi chiếc quần lót nhô ra vô cùng đầy đặn…
Tô Ngự bất giác rời tầm mắt.
Phó Niên Xuyên nhìn được hết phản ứng của Tô Ngự, trêu ghẹo: “Xấu hổ?”
“Khụ.” Tô Ngự mất tự nhiên ho một tiếng.
Dù sao cậu là đồng tính trời sinh, vậy nên cậu nhìn thấy thân thể đàn ông, có phản ứng cũng là điều bình thường.
Ý cười trong mắt Phó Niên Xuyên càng đậm, hắn không cởi quần lót ra mà lấy nước ấm vào chậu rửa mặt, chỉ vào chiếc ghế đẩu hắn mang vào, nói với Tô Ngự:
“Cậu ngồi đây, tôi giúp cậu lau người trước.”
Tô Ngự nghe lời, đi tới ngồi xuống.
Phó Niên Xuyên vắt khăn đã thấm nước khô một nửa, bắt đầu nghiêm túc lau cơ thể trần trụi trên phần quấn băng gạc của Tô Ngự.
Sau khi lau sạch thân trên của Tô Ngự, Phó Niên Xuyên bảo cậu đứng dậy, cẩn thận làm ướt thân dưới của cậu bằng vòi hoa sen, bóp sữa tắm rồi bắt đầu bôi vào nửa người dưới của cậu…
Ban đầu, Phó Niên Xuyên rất đứng đắn, chỉ là đến khi xối nước, hai tay của hắn không ngừng mơn trớn phần mông và giữa hai chân cậu, sờ làm nơi đó của Tô Ngự tê dại, bất giác vặn vẹo thân thể…
Phó Niên Xuyên hít một hơi, cuối cùng ôm lấy toàn bộ cơ thể Tô Ngự trong vòng tay của mình. Hắn vòng hai tay ra sau, đặt vào bờ mông vểnh lên của cậu, nhào nặn không ngừng…
“A, đừng làm vậy…”
Tô Ngự không ngờ Phó Niên Xuyên lại làm vậy với mình. Mông là điểm nhạy cảm của cậu, bị nhào nặn thế này khiến cậu không thể chống cự được, muốn thoát ra nhưng hai chân đã nhũn cả rồi. Ngay cả khi muốn đẩy Phó Niên Xuyên ra cũng giống như cậu đang làm giá…
“Quả nhiên là xúc cảm rất tốt.” Giọng nói Phó Niên Xuyên trở nên trầm thấp, nhuốm màu dục vọng. Hắn ngồi lên chiếc ghế đẩu khi nãy Tô Ngự ngồi, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo, Tô Ngự liền thuận đà ngồi xuống đùi hắn…
Gương mặt Tô Ngự bắt đầu phiếm hồng, cậu thở hổn hển nói: “… Không phải chỉ giúp tôi tắm rửa sao…”
Mông cậu vừa vặn dán sát vào đũng quần Phó Niên Xuyên, Tô Ngự cảm nhận được rõ ràng d/ương v/ật vốn đang ngủ say ở đó đang càng trở nên cứng ngắc…
“Không phải cậu cọ tới cọ lui khiêu khích tôi sao? Cậu xem, nơi này của cậu đã tự mình đứng lên rồi đấy.”
Ngón tay thon dài của Phó Niên Xuyên nhẹ nhàng cầm lấy cậu nhỏ đã cương cứng của Tô Ngự…
“A…”
Cậu nhỏ cương cứng vô cùng nhạy cảm, nó nằm gọn trong lòng bàn tay rực lửa của Phó Niên Xuyên, khiến thân thể Tô Ngự khẽ run lên…
Các ngón tay của Phó Niên Xuyên di chuyển nhanh hơn một chút…
“Ưm ~ như vậy… Như vậy tôi không chịu nổi…”
“Sao lại không chịu nổi? Sướng không chịu nổi à?” Hơi thở ấm nóng của Phó Niên Xuyên phả bên tai Tô Ngự, giọng điệu dịu dàng như muốn nhấn chìm Tô Ngự trong vòng tay hắn.
Phó Niên Xuyên dùng tay khác cầm vòi hoa sen, dòng nước ấm áp rửa sạch thân dưới của Tô Ngự, phối hợp theo những ngón ngay vòng lấy cậu nhỏ của cậu mà cọ sát…
Bọt sữa tắm trôi theo dòng nước chảy xuống thân thể…
Toàn thân Tô Ngự mềm nhũn trong lòng Phó Niên Xuyên, chỉ còn lại tiếng thở dốc càng lúc càng nhanh…
Cùng với khoái cảm là một cơn đau nhẹ, Phó Niên Xuyên có chút thô bạo với bộ phận nhạy cảm kia, nhưng ngón tay hắn vuốt ve vô cùng thuần thục làm Tô Ngự vừa sướng lại vừa đau…
Sắp đến cao trào, thân thể Tô Ngự căng chặt, hai tay vô thức nắm lấy cánh tay của Phó Niên Xuyên, cậu thở dốc: “A… Nhanh lên… Ư… Tôi muốn bắn…”
Cơn khoái cảm từ cậu nhỏ càng lúc càng mạnh, cảm giác tê dại đi từ đốt sống lên đến vỏ não, cơ thể không kiềm được mà cong lên, hai hòn trứng co rụt, cậu sắp bắn tinh…
“Ưm a…” Tô Ngự cong eo…
Mà thời điểm Tô Ngự bắn tinh, Phó Niên Xuyên cúi đầu cắn bả vai của cậu, hàm răng cắn mạnh vào da thịt, nếm được cả mùi máu tươi…
“A ——”
Tô Ngự xuất tinh, kèm theo cực khoái còn có cơn đau nhói trên vai…
Khoảnh khắc đó, khoái cảm mãnh liệt cùng đau đớn kịch liệt đan xen lẫn nhau, cậu không thể diễn tả loại cảm giác này, chỉ có khóe mắt không tự chủ được chảy ra nước mắt sinh lý…
Phó Niên Xuyên nhả vai cậu ra, bờ môi vẫn còn dính máu Tô Ngự, khiến hắn trông có vẻ hơi quỷ dị khi cười rộ lên.
Tô Ngự che bờ vai, trốn khỏi người Phó Niên Xuyên, ấm ức: “Vì sao anh lại cắn tôi?”
Phó Niên Xuyên không trả lời, nghịch t/inh dị/ch mà Tô Ngự bắn trên tay hắn, ngước mắt cười hỏi cậu: “Có sướng không?”
Tô Ngự không thể phủ nhận, nhưng cậu thật sự bị cắn rất đau.
Cậu phát hiện vai cậu đã bị Phó Niên Xuyên cắn nát, lưu lại hai hàng răng ngay ngắn đều đặn…
Tô Ngự đau đến hai mắt mông lung đẫm lệ…
Phó Niên Xuyên cởi quần lót, d/ương v/ật thô to đã sớm cứng đến phát đau bật ra ngoài, màu tím đen…
Hắn ngồi đó, dạng chân ra, nhìn Tô Ngự cười tủm tỉm:
“Tôi giúp cậu tắm rửa, lại giúp cậu tự sướng. Hiện giờ nên đến lượt cậu giúp tôi, phải không?”
Lần đầu Tô Ngự phát hiện, hóa ra Phó Niên Xuyên là một người mặt dày đến vậy.
Là hắn chủ động giúp cậu tắm rửa, tự sướng thì thôi càng không cần nhắc đến, dục vọng đều là do hắn chủ động dấy lên.
Tô Ngự đứng yên không nhúc nhích.
“Cậu giận vì tôi đã cắn cậu sao?” Phó Niên Xuyên thấy Tô Ngự đứng đó bĩu môi bất mãn, thở dài: “Tôi nhẫn nhịn đến đau lắm rồi, nếu vừa rồi không cắn cậu thì sẽ không nhịn được mà trực tiếp cắm vào đó.”
“Nghĩ đến bụng cậu còn có vết thương, tôi không nỡ làm thương cậu mà ~ Vì vậy mới cắn cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Trai đẹp làm nũng trước mặt là nhược điểm chết người.
Tô Ngự cam chịu quỳ xuống giữa hai chân Phó Niên Xuyên, ngậm lấy d/ương v/ật thô to cương cứng của hắn…
Cậu làm theo Thiệu Tĩnh Trì dạy, vừa nuốt vừa liếm, đầu lưỡi chầm chậm ra sức liếm láp phần đỉnh…
Tô Ngự há miệng rất lâu, lâu đến mức miệng cũng đã đau, nhưng phần dưới Phó Niên Xuyên vẫn cứng nóng, vẫn chưa có ý định xuất tinh…
“Tôi không thể liếm nữa…” Tô Ngự nhả d/ương v/ật Phó Niên Xuyên, nuốt nước miếng nói với hắn.
“Kỹ thuật của cậu kém quá, vẫn phải để tôi động tay rồi.”
Tô Ngự chưa kịp phàn nàn việc Phó Niên Xuyên không thích kỹ thuật của mình, Phó Niên Xuyên đã ấn d/ương v/ật của mình lên môi cậu…
“Há mồm, nhớ đừng để đụng răng vào tôi.” Âm thanh giàu từ tính của hắn từ trên cao truyền đến, Tô Ngự cảm thấy cảm giác quanh người Phó Niên Xuyên lại thay đổi…
Tô Ngự đành há miệng nuốt vào, giây sau, gáy cậu đã bị Phó Niên Xuyên ấn xuống, d/ương v/ật Phó Niên Xuyên đột ngột đâm sâu vào cổ họng cậu…
“Ưm…”
Cảm giác buồn nôn dâng lên, Tô Ngự giãy dụa…
Nhưng Phó Niên Xuyên giữ đầu cậu, Tô Ngự vốn không thể thoát khỏi được.
D/ương v/ật to lớn nhanh chóng thọc rút trong miệng Tô Ngự, thúc sâu tận họng…
Hơi thở Phó Niên Xuyên trở nên ngày càng nặng nề.
Tô Ngự chống đùi Phó Niên Xuyên bằng cả hai tay mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể không ngừng run rẩy của cậu bởi từng đợt đâm chọc tàn bạo của Phó Niên Xuyên…
Bởi vì cảm giác nuốt sâu tận họng quá khó chịu nên nước mắt cậu không ngừng trào ra, nước miếng cũng không kịp nuốt xuống, chảy ra từ khe hở giữa miệng và d/ương v/ật…
“Ưm ư…”
Khi Tô Ngự gần như không chịu được nữa, Phó Niên Xuyên cuối cùng cũng bắn tinh. Thời điểm bắn tinh hắn đã rút d/ương v/ật ra ngoài một chút, để cho t/inh dị/ch không làm Tô Ngự sặc, nhưng tất cả đều được bắn vào trong miệng của cậu.
“Nuốt xuống đi.”
Phó Niên Xuyên mỉm cười bưng kín miệng Tô Ngự, mãi đến khi Tô Ngự nuốt hết tin/h dị/ch rồi hắn mới buông lỏng tay.
Miệng vừa được tự do, Tô Ngự liền ngồi bệt xuống đất nôn khan…
Phó Niên Xuyên ngồi xổm vỗ nhẹ lưng cậu, giúp cậu thuận khí…
Khi Tô Ngự ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc.
Phó Niên Xuyên hơi áy náy: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi máu nóng.”
Phó Niên Xuyên trước mặt đã lấy lại hình tượng một người đàn ông hiền dịu. Nhưng vừa rồi, Tô Ngự cảm thấy Phó Niên Xuyên như một con dã thú khiến cậu run sợ.
“Anh… không phải có hai nhân cách đấy chứ?”
Phó Niên Xuyên không nhịn được cười: “Xin lỗi xin lỗi, tôi đã nhịn lâu lắm rồi, hơi thô lỗ. Lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn.”
Tô Ngự run rẩy, cậu mới không muốn lần sau.
Chỉ quan hệ bằng miệng thôi mà đã khiến cậu khó chịu như thế, nếu thật sự làm tình, Tô Ngự cảm thấy cậu sẽ bị dày vò đến chết.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Phó Niên Xuyên: Hơi bại lộ bản chất, hình như làm bé cưng của tôi sợ rồi.
Lục Phó Hành: Dựa theo trình tự mà không phải tôi làm trước? Tác giả chán sống rồi?
Thiệu Tĩnh Trì: Trên đầu tôi lại xanh rồi, mặc dù rất tức giận, nhưng miễn là tôi làm nhiều hơn bọn họ thì sẽ không thiệt.
Quan Nghiên Bạch: Phần diễn của Phó Niên Xuyên đủ lâu rồi, có thể sắp xếp rời sân, để tôi làm.
Tô Ngự: Tôi cần phải có sức chịu đựng tốt hơn, nếu không cơ thể tôi sẽ không gánh nổi đâu mẹ ruột ạ!!!