• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương lúc đang do dự không biết nên cất cà vạt trong tay vào đâu thì Chúc Minh nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Chúc Doanh Doanh truyền đến từ phía sau: “Ấy, Tiểu Tịch tới rồi sao?”

Thấy hai người đứng đơ trước cửa, Chúc Doanh Doanh thắc mắc: “Sao vậy? Sao hai đứa cứ đứng đó mà không vào?”

Người vừa mới dặn Tịch Tiện Thanh mãi là lúc diễn không được phạm sai lầm là Chúc Minh, nhưng giờ đây khi ba người thực sự chạm mặt nhau ở phòng khách thì Chúc Minh lại là người đầu tiên không kịp phản ứng lại.

Đối diện với ánh mắt thăm dò của Chúc Doanh Doanh, anh hơi hé miệng: “Bọn con đang…”

Cũng may Tịch Tiện Thanh kịp phản ứng trước anh, bình tĩnh đứng thẳng người, đứng bên cạnh Chúc Minh: “Ngài chính là dì Chúc ạ?”

Chúc Minh cũng kịp thời hồi hồn, mặt không đổi sắc nhét cà vạt trong tay vào túi Tịch Tiện Thanh: “Dì út, đây là Tiện Thanh, bọn con vừa mới nói chuyện về món quà em ấy chuẩn bị cho dì ấy mà.”

Chúc Doanh Doanh không khép được miệng: “Ai da, quà cáp làm gì chứ! Mang miệng đến là đủ. Vào đi vào đi, cơm đã chín rồi.”

Tịch Tiện Thanh vừa mới bước một chân vào nhà để thay giày thì nghe Chúc Minh khẽ ho một tiếng.

Bước chân cậu khựng lại, nhớ lại quy tắc đã thống nhất, ho khan tức là…

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên Chúc Minh đã chuyển sang chế độ ảnh đế, chỉ vào tay cầm phía sau xe lăn, “Tiện Thanh à.”

Tịch Tiện Thanh: “…?”

Tịch Tiện Thanh dùng ánh mắt đặt câu hỏi: ‘Không phải xe lăn của anh chạy bằng điện sao?’

Chúc Minh thẹn thùng ngượng ngùng cười, cũng dùng ánh mắt đáp trả: ‘Bởi vì chúng ta đang diễn kịch mà.’

Anh nhắc nhở nhẹ nhàng: ‘Đẩy tôi đi.’

Tịch Tiện Thanh hít một hơi thật sâu, đành đặt hai tay lên tay cầm của xe lăn, đẩy Chúc Minh vào phòng khách.

Chúc Minh được thả hai tay tự do thấy cực kỳ sung sướng, bắt đầu ra lệnh chỉ tới chỉ lui: “Phòng ăn ở bên kia, đúng rồi… Đẩy nhanh lên, đói bụng rồi.”

Tịch Tiện Thanh đanh mặt, bước chân càng nhanh hơn.

Chúc Doanh Doanh quan sát toàn bộ quá trình hai người tương tác với nhau, chỉ cảm thấy giống như một cặp đôi đang giỡn yêu với nhau, không nhịn được mím môi lén cười: “Nhanh ngồi xuống đi, nếm thử món canh nấm tre và củ năng mà dì nấu trước đi.”

Mọi người ngồi xuống, người làm yên lặng bưng đồ ăn lên.

Trong phòng ăn có hơi ngộp, Tịch Tiện Thanh cởi áo vest ra, đang định nâng tay lên treo áo lên lưng ghế thì Chúc Minh bên cạnh lại ho một tiếng cực khẽ.

Tay Tịch Tiện Thanh cứng đờ: “…”

Vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt Chúc Minh bên cạnh vẫn thản nhiên. Chúc Doanh Doanh ngồi đối diện chớp chớp mắt, tuy không nói gì nhưng tròng mắt không hề dịch khỏi hai người họ.

Thái dương Tịch Tiện Thanh nhảy dựng.

Tay đang cầm áo khoác của cậu khẩn cấp quẹo hướng, khó khăn mở miệng nói: “Anh… có muốn khoác thêm không?”

Chúc Minh làm như rất ngạc nhiên nâng mắt lên: “Nghe em nói thế, hình như đúng là hơi lạnh thật. Được thôi.”

Tịch Tiện Thanh lặng lẽ thở phào một hơi, khoác áo lên vai Chúc Minh.

Chúc Doanh Doanh nhìn hai người họ, trong đôi mắt đầy ắp ý cười, như thể sẽ tràn ra ngay giây tiếp theo.

Ăn xong món canh lót dạ, tiếp đến là món chính.

Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, câu nói kinh hãi thế tục “Không ăn ngoài” của cậu ấm Tịch để lại cho Chúc Minh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Vì thế trước bữa ăn này, Chúc Minh đã nói riêng trước về chuyện này: “Đến lúc đó chúng ta có thể cố diễn, phối hợp ăn vài miếng được không?”

Tịch Tiện Thanh cũng trả lời vô cùng hợp lý: “Thức ăn ngoại khu thường không hợp khẩu vị, cũng có nguy cơ cao về an toàn thực phẩm, đây là sự thật.”

Chúc Minh bó tay với cậu: “Vậy đi, cậu nói cho tôi biết những món cậu không thích ăn, tôi sẽ bảo dí út né chúng ra.”

Năm phút sau đó, Chúc Minh nhận được một tập tin PDF siêu dài.

Lúc này, Chúc Doanh Doanh gắp cho mỗi người một miếng ngó sen nhồi gạo nếp, chống má hỏi: “Hai đứa quen nhau thế nào vậy?”

Bảo là ăn cơm, song giữa từng đũa từng muỗng đều ẩn chứa sự thăm dò.

Cũng may Chúc Minh đã phân công với Tịch Tiện Thanh xong xuôi: Hỏi đến chi tiết chuyện yêu đương, để Chúc Minh bịa; hỏi đến chuyện tương lai và dự định kết hôn, để Tịch Tiện Thanh bịa.

Câu hỏi này thuộc phần của Chúc Minh: “Chẳng phải trước đó con đã kể với dì rồi sao? Quen biết ở buổi xem mắt, sau đó trong buổi tiệc sinh nhật lần trước em ấy giúp con một lần, từ từ trở nên thân thiết hơn thôi.”

Tịch Tiện Thanh quan sát miếng ngó sen nhồi gạo nếp trong chén một lát mới tao nhã gắp lên, im lặng đưa vào miệng.

Sau vài câu hỏi, Chúc Doanh Doanh lại múc cho hai người muỗng đậu hủ cua lông: “Vậy hôn lễ của hai đứa… dự định làm thế nào?”

Câu hỏi này của Tịch Tiện Thanh.

Hai người đã bàn sẵn đáp án, Tịch Tiện Thanh cũng trả lời chuẩn chỉnh: “Tụi con không muốn phô trương, quyết định chỉ tổ chức một buổi lễ nhỏ, mời vài người thân quen đến ăn một bữa rồi thôi.”

Chúc Doanh Doanh không tìm ra chỗ nào bắt bẻ: “Vậy cũng được, cũng ổn.”

Lại ăn hai miếng, Chúc Doanh Doanh không nhịn được nói: “Thế còn tương lai hai đứa, tính sống ở đâu?”

Câu này thuộc về “kế hoạch tương lai”, vốn phải để Tịch Tiện Thanh trả lời.

Nhưng Chúc Minh lại giành đưa ra câu trả lời trước: “Hầu như công việc của con đều là trên mạng, so ra thì khá linh hoạt, cho nên nếu không có gì bất ngờ thì con sẽ dọn đến khu sáu ở với em ấy.”

Tịch Tiện Thanh: “…?”

Chúc Minh vươn tay vỗ nhẹ đùi Tịch Tiện Thanh dưới gầm bàn, ý bảo mình sẽ giải thích với cậu sau.

Đương nhiên Chúc Minh sẽ không sống chung với Tịch Tiện Thanh thật. Chỉ là mục đích quan trọng nhất của anh với cuộc hôn nhân này chính là có thể tìm một lý do chính đáng để rời khỏi cuộc sống của Chúc Doanh Doanh.

Biểu cảm của Chúc Doanh Doanh bỗng trở nên phức tạp, buồn bã và vui mừng đan xen.

Bà mím môi: “Phải rồi. Tiểu Tịch, dì đọc báo thấy, cuộc đánh giá người đại diện khu sáu kế tiếp của bên con sắp bắt đầu rồi. Thân phận của con… phải bắt đầu đi bôn ba ở khu khác đúng không?”

Tịch Tiện Thanh buông đũa, nhìn về phía Chúc Doanh Doanh: “Vâng.”

Chúc Doanh Doanh: “Khi nào bắt đầu? Đi khu nào vậy?”

Tịch Tiện Thanh: “Một tháng sau sẽ bắt đầu, ông nội sắp xếp cho con lần lượt đi đánh giá theo thứ tự từ khu hai, khu bốn và khu bảy, mỗi khu nán lại khoảng hai tháng.”

Lần này đến lượt Chúc Minh ngơ ngác không biết gì: “…?”

Chúc Doanh Doanh cảm thán: “Chà, vất vả quá. Vậy… đến lúc đó hai đứa sẽ đi chung à?”

Chúc Minh quay phắt đầu nhìn sang Tịch Tiện Thanh, nhưng Tịch Tiện Thanh chỉ bình tĩnh cầm lấy tách trà lên nhấp một ngụm.

Giây tiếp theo, Chúc Minh nhận thấy mu bàn tay của mình cũng bị Tịch Tiện Thanh vỗ nhẹ một cái dưới gầm bàn, ý bảo sau đó cậu sẽ đưa ra lời giải thích hợp lý.

Chúc Minh không quan tâm đến chuyện ngoài kia lâu rồi, ngay cả tin tức khu mình còn lười xem, nói gì đến khu sáu quăng tám sào cũng chẳng tới.

Đánh giá gì? Xuyên khu gì? Vậy không lẽ người mang thân phận bác sĩ riêng như mình phải chạy đến từng khu với người này? Cái xe lăn này phải chạy đến tóe lửa mất?

Sau đó, anh nghe Tịch Tiện Thanh bình tĩnh đáp: “Dạ, nhà họ Tịch có máy bay riêng, hành trình xuyên khu sẽ không mấy cực nhọc, sẽ có người lo liệu thỏa đáng. Ngài cứ yên tâm.”

“Được, được, hai đứa tự quyết định đi. Đi thăm thú những khu khác, mở rộng tầm mắt cũng hay.”

Vẻ mặt Chúc Doanh Doanh trở nên vui mừng, cảm thán, mạch suy nghĩ cũng dần dà bay đi xa: “Vị trí người đại diện này không dễ dàng gì, toàn là những người xuất sắc từ khác khu tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Năm đó thằng bé Chúc Minh này là thuộc loại thiên tài ở khu bảy——”

“Dì út.” Chúc Minh dịu giọng ngắt lời bà, “Con thèm đồ ngọt, không phải dì nói hôm nay có nấu chè hạt sen sao ạ?”

“À, đúng đúng, để dì đi lấy.” Chúc Doanh Doanh phục hồi tinh thần, cười với bọn họ, đứng dậy đi về phía nhà bếp, “Quay lại liền đây.”

Phòng ăn chợt yên tĩnh lại, Tịch Tiện Thanh quay đầu, liếc nhìn Chúc Minh một cái.

“Ngó sen nhồi gạo nếp hơi ngấy, hình như cho hơi nhiều đường.”

Chúc Minh không nói gì cả, chỉ cúi đầu cắn một miếng ngó sen nhồi gạo nếp trong chén, thè lưỡi, “Lát nữa ăn chè hạt sen ép vị nó xuống là được.”

Chè hạt sen ngọt thanh giải ngấy, Chúc Minh húp mấy hớp là hết, khen ngọt xin thêm chén nữa.

Tịch Tiện Thanh húp hai ngụm, cũng có hơi không nỡ buông thìa.

Những bữa ăn của nhà họ Tịch thường được bày biện trên một chiếc bàn dài, các món ăn rất tinh tế, cầu kỳ, thêm vào đó Tịch Tiện Thanh còn là người kén ăn, cho nên nhiều khi sau bữa ăn mà dạ dày vẫn trống rỗng, lạnh ngắt.

Chẳng rõ tại sao, trên bàn ăn hôm nay chỉ có những món cơm nhà bình thường nhất, nhưng ăn xong bữa này cậu lại thấy lòng mình trỗi dậy một cảm giác ấm áp, dễ chịu mà xưa nay chưa từng có.

Trước giờ Tịch Tiện Thanh hạn chế ăn uống, hôm nay lại vô thức… ăn đến mức thấy khá no bụng.

Sau khi ăn xong, Chúc Doanh Doanh nói: “Sẽ có người dọn dẹp bàn. Hôm nay trăng đẹp, con mau dẫn Tiểu Tịch ra vườn ngắm tường vi và hoa hồng dì trồng đi.”

Trên đường từ nhà ăn ra vườn có một sườn dốc nhỏ.

Tịch Tiện Thanh diễn cả buổi đã hình thành ký ức thân thể, không nghĩ gì nhiều, đặt tay lên tay cầm xe lăn của Chúc Minh, thuận tay đẩy anh xuống dốc.

Ngước mắt lên, phát hiện Chúc Minh đang cong mắt cười nhìn mình.

“Ai da, tìm thấy lương tâm rồi à, Tiện Thanh.” Chúc Minh chọc ghẹo.

“…” Tịch Tiện Thanh mặt vô cảm buông tay ra, “Tôi thấy anh ăn no có sức rồi nhỉ? Vậy mời tay làm hàm nhai đi.”

“Dễ giận quá đi.” Chúc Minh vui vẻ, “Được rồi, ra vườn một lát thôi.”

Ánh trăng trong vườn rất đẹp, hoa tường vi hồng phấn nở rộ mỹ lệ, không khí thoang thoảng hương hoa, Chúc Minh nhắm mắt lại nghỉ một lúc, hơi thở khẽ khàng như sắp thiếp đi.

Tịch Tiện Thanh thưởng hoa một hồi, quay đầu thì thấy cảnh tượng này.

Đầu tiên cậu khựng lại, ngay sau đó dời mắt đi, tìm chủ đề: “Ban nãy tôi thấy một con thỏ trong phòng khách nhà anh.”

Chúc Minh vẫn nhắm mắt như cũ: “Cái lồng sắt trong phòng khách ấy à? Đó là mẹ tôi.”

Tịch Tiện Thanh: “?”

“Ừ, nói cho chính xác, là đồ thay thế cho tinh thần thể của mẹ tôi.”

Dường như đoán trước được suy nghĩ trong lòng Tịch Tiện Thanh, Chúc Minh giải thích: “Mẹ tôi mất sớm, tinh thần thể cũng là thỏ giống dì út, thế là dì út nuôi nó như vật tưởng niệm.”

“Nghĩ theo hướng đó, mặc dù dễ xung đột với người khác nhưng việc sở hữu tinh thần thể phổ biến cũng không phải chuyện xấu.” Anh dùng giọng điệu đùa cợt nói thêm.

Tịch Tiện Thanh im lặng một lúc lâu: “Rõ ràng anh rất thương dì út của anh. Tại sao lại khổ tâm ký hợp đồng hôn nhân… chỉ để rời khỏi bà ấy?”

“Bởi vì tôi thương bà, bà cũng thương tôi. Cho nên tôi biết, tôi của hiện tại chỉ trói buộc bà ấy.”

Chúc Minh nói: “Cho nên tôi phải rời khỏi bà ấy.”

Câu này nghe qua có vẻ phi lý, người thân thương yêu nhau nên liên hệ nhiều hơn mới phải, nhưng Chúc Minh lại kiềm chế, muốn giữ khoảng cách.

Nhớ lại Chúc Doanh Doanh bận rộn trên bàn ăn lúc nãy, Tịch Tiện Thanh lập tức hiểu được ý trong lời anh nói.

Im lặng không nói gì một lát, tầm mắt Tịch Tiện Thanh lướt qua bụi hoa tường vi. Cậu lặng thinh không bao lâu rồi nói: “Dì út của anh… hình như đang nhìn lén chúng ta.”

Chúc Minh ngẩn ra, ngẩng đầu liếc qua.

Quả nhiên, trước cửa sổ sát đất khổng lồ ngăn giữa vườn hoa và phòng khách chính là Chúc Doanh Doanh đang vừa cho thỏ ăn vừa thò đầu, làm như không để ý lắm nhìn về phía bọn họ.

“Cậu xem đi, bà ấy vốn không hề yên tâm.” Chúc Minh mỉm cười thở dài.

“Tuy rằng hôm nay tôi đã làm phiền cậu quá nhiều rồi.” Chúc Minh ngồi thẳng dậy, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nhưng nếu có thể, mong cậu giúp tôi việc cuối cùng đi.”

Tịch Tiện Thanh: “… Cái gì?”

Còn chưa kịp phản ứng lại, từ cổ áo đã truyền đến cảm giác bị lôi kéo, cơ thể Tịch Tiện Thanh mất khống chế nhào về phía trước: “Anh——”

Đây không phải lần đầu tiên cậu bị Chúc Minh kéo cổ áo trong hôm nay.

Nhưng điểm dừng của Chúc Minh lần này không phải cổ áo cậu——Tay anh phủ lên hầu kết của Tịch Tiện Thanh, di chuyển lên trên từng chút một, nhẹ nhàng vu.ốt ve đường viền cằm sắc bén của chàng trai, cuối cùng dừng lại bên tai, âu yếm ôm lấy khuôn mặt Tịch Tiện Thanh.

Sau đó Chúc Minh cụp mắt, đưa mặt xích lại gần.

Nhìn từ xa, trông bọn họ như một cặp tình nhân đang quyến luyến, dịu dàng hôn nhau. Nhưng chỉ có Tịch Tiện Thanh biết, Chúc Minh đưa môi đến cực gần, rồi giữ mãi một khoảng cách nhất định.

Cơ thể Tịch Tiện Thanh chợt cứng đờ, sau khi nhận ra đang diễn cho Chúc Doanh Doanh xem mới kiềm chế bản năng không giơ tay đẩy ra, nghiến răng nói: “… Chúc Minh.”

“Ừm?”

“Rốt cuộc anh có xíu nhận thức nào về khoảng cách đúng mực không?”

“Đúng là tôi không có thật.”

“Anh có biết là, ở khu sáu…”

“Không có quy củ, không có giáo dưỡng, không lễ phép, sẽ bị mắng. Tôi biết.”

“… Tôi chỉ diễn với anh một lần hôm nay thôi đó.”

“Rõ rồi.”

“Tôi muốn bổ sung điều khoản thỏa thuận. Nếu có lần sau, anh phải báo trước.”

“Được rồi, nghe theo cậu hết. Để thế này một lúc đi.”

Giọng nói Chúc Minh rất nhỏ, mỗi một chữ phun ra đều mang theo hơi ấm phất qua sườn mặt Tịch Tiện Thanh: “Làm gì có ai hôn mà cứng đơ như vầy, chuyên nghiệp chút đi.”

Chúc Minh chỉ muốn màn diễn này trở nên chân thật hơn tí thôi, lại chẳng ngờ, lời này của mình chỉ tổ thêm dầu vào lửa.

Chàng trai tuấn mỹ với sắc mặt vốn đang khó coi bỗng thở gấp đi, giống như đang chuẩn bị làm gì đó, cậu đột ngột tóm lấy cánh tay Chúc Minh, thuận thế đẩy người trên xe lăn ra sau——

Con ngươi Chúc Minh co rút.

Phần lưng đập mạnh vào chỗ tựa lưng của xe lăn, vải vóc cọ sát, chóp mũi kề nhau. Chúc Minh cảm thấy cằm mình đau nhói, là tay Tịch Tiện Thanh đang bóp mặt anh không thèm khách khí, mạnh mẽ kéo một phát.

——Người chiếm thế chủ động trong cảnh hôn này đã thay đổi ngay tức khắc.

“… Cậu cũng chẳng khá hơn tôi là bao”

Đôi mày lạnh lùng của Tịch Tiện Thanh nhăn lại, vẻ mặt trịch thượng rõ ràng, nhưng nhìn chằm chằm vào mặt Chúc Minh chưa bao lâu lại nghiến răng hơi nghiêng mặt đi: “Chung quy ra tư thế hôn đâu thể bất biến hoài được. Nếu muốn diễn, mong anh diễn cho giống một chút đi.”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Cáo hư hỏng chơi quá trớn and chim công lớn tức muốn hộc máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK