Từ nhỏ đến lớn, Chúc Minh tự nhận mình là người rất biết cách khuấy động bầu không khí.
Nhưng lúc này đây, anh cũng không thể không thừa nhận, bữa cơm tối này có phần hơi gượng gạo.
Cô giúp việc bưng ba bát canh khai vị ra phòng ăn, lại thấy trên bàn cơm có tận bốn người. Bà sững lại, sau đó quay sang xin lỗi Chúc Doanh Doanh: “Chị Chúc, em xin lỗi, em nhớ ban nãy nói tối nay chỉ có ba người ăn nên lúc chuẩn bị——”
Tiền Đa vội xua tay: “Không sao ạ, không sao ạ. Vốn là do cháu đường đột quấy rầy, mọi người cứ uống đi ạ.”
Tịch Tiện Thanh thản nhiên mở miệng: “Tôi mới là người tham gia sau, mọi người uống đi.”
Tiền Đa khúm núm lo sợ: “Không sao đâu ạ, em là người ngoài, ngài Tịch uống đi ạ.”
Tịch Tiện Thanh nhíu mày, còn định nói gì đó, Chúc Minh nhìn nổi nữa, thẳng tay lấy bát canh, “cạch” đặt trước mặt Tiền Đa: “Tiểu Tiền, cậu là khách, bát canh này để cậu uống.”
Tiền Đa lắp bắp nói cảm ơn, chú chuột lang bên cạnh cũng run rẩy co rúm người.
Tịch Tiện Thanh không nói gì, nhưng cằm lại lặng lẽ căng chặt.
Chúc Minh mở bát canh của mình ra, đẩy đến trước mặt Tịch Tiện Thanh: “Nào, chẳng phải hai ta uống cùng một bát là được rồi sao.”
Tịch Tiện Thanh nhìn lướt qua, hơi nâng cằm lên: “Em không——”
Chúc Minh khẽ mỉm cười, đoán được suy nghĩ của cậu: “Không muốn uống thì thôi, muốn uống thì uống bát của anh, của anh là của em, được chưa?”
Tịch Tiện Thanh không nói thêm gì nữa.
Nói chung, cuối cùng cậu vẫn uống hết bát canh này không chừa một giọt.
Sau khi ăn uống no nê, Chúc Doanh Doanh bắt đầu không nén được lòng tò mò, chú thỏ nhỏ dưới chân nhảy nhót: “Dì nghe Tiểu Tiền nói, lần trước tụi con đi nghỉ ở khu hai đã vô tình gặp nhau?”
“Vâng ạ. Giáo viên hướng dẫn của phòng thí nghiệm tụi cháu vẫn luôn mong có thể hợp tác với giáo sư Chúc, nhưng mãi không nhận được hồi âm từ anh ấy, nên đã nghĩ có lẽ là không có duyên.”
Đôi mắt Tiền Đa sáng lấp lánh, mong mỏi nhìn về phía Chúc Minh: “Không ngờ lại có cơ hội gặp lại.”
Chúc Minh đã cố tình bơ người ta gượng cười: “Chuyện đấy à, tại năm nay tôi định dành thời gian đi xa hưởng tuần trăng mật, nên không có thời gian kiểm tra email…”
“Em hiểu mà, ngài đừng thấy áp lực quá.”
Tiền Đa xua xua tay, chần chừ chốc lát, lại không nhịn được hỏi bằng đôi mắt sáng ngời: “Vậy năm tới sau khi đi tuần trăng mật xong thì sao? Có dự định gì không ạ?”
Năm tới?
Chúc Minh và Tịch Tiện Thanh cùng lúc ngẩn ra, bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Bắt đầu từ khu hai đến khu bốn, và giờ là khu bảy cuối cùng, không biết từ lúc nào, cuộc hành trình này đang dần đi đến hồi kết.
“Bảo là một năm tuần trăng mật, nhưng thật ra hiện tại Tiểu Tịch cũng đang trong thời gian đánh giá, nên dạo này tụi nhỏ cũng không rảnh rỗi.”
Chúc Doanh Doanh không rõ tình hình, thấy hai người không nói gì bèn chủ động giải thích thay: “Đợi tụi nhỏ bận hết năm nay thì có thể thoải mái nghỉ ngơi. Đến lúc đó thằng nhóc Chúc Minh này có thể dành thời gian để suy nghĩ đến chuyện của bản thân nó.”
Tiền Đa hiểu ra gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ. Không có gì phải vội.”
Trong mắt người ngoài, sau khi Tịch Tiện Thanh hoàn thành vòng đánh giá thì cuộc hôn nhân này mới chính thức bắt đầu.
Nhưng người ta không biết rằng, thời hạn của thỏa thuận chỉ kéo dài một năm. Đánh giá kết thúc, cuộc hôn nhân này cũng sắp đi đến điểm kết.
Chúc Minh phục hồi tinh thần, mỉm cười với Tiền Đa: “Tiền Đa, chúng ta ra vườn nói chuyện về phòng thí nghiệm và kế hoạch tương lai của cậu nhé?”
Bờ m.ông của chú chuột lang run lên, Tiền Đa không giấu nổi sự phấn kích trong giọng nói: “Vâng.”
Lỗ tai của chú thỏ con dưới chân Chúc Doanh Doanh lắc lư qua lại, trên mặt vẫn là vẻ không thèm để ý: “Tụi con nói chuyện đi, dì thì, đúng lúc có thể dẫn Tiểu Tịch đi ngắm các cục cưng mà dì chăm.”
Bà vừa nói, vừa nhiệt tình kéo Tịch Tiện Thanh qua phòng khách phía bên kia: “Tiểu Tịch, con lại đây, nhìn chậu quýt nhỏ mà dì trồng nè.”
Bóng dáng Chúc Minh và Tiền Đa đi về hướng khu vườn ở đằng xa, Tịch Tiện Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía mấy chậu cây trước mặt.
Nếu không phải Chúc Doanh Doanh đã báo trước thì Tịch Tiện Thanh hoàn toàn không thể nhìn ra nó là một chậu quýt——Bởi vì quả của nó có hình dáng rất kỳ lạ, giống như những hình khối chìa ra, vỏ ngoài thô ráp, chủ yếu là màu cam hơi pha xanh.
Nó xấu đến mức Tịch Tiện Thanh không thể nghĩ ra bất cứ từ ngữ nào thích hợp để khen nó, đành nói: “… Phát triển rất tốt ạ.”
“Cái này nha, là của mẹ Chúc Minh năm ấy để lại. Bảo là chủng loại rất quý hiếm có tên là Cam ngàn sao, dù sao thì dì cũng không cảm nổi.”
Chúc Doanh Doanh cho chú thỏ trong lồng ăn cỏ khô: “Người chị gái này của dì, năm xưa không chỉ cho dì biết phải chăm như thế nào, cho nên dì vẫn luôn chăm nó ở tình trạng nửa chết nửa sống. Năm nay nó đột nhiên kết nhiều quả như vậy. Con nói xem, liệu có phải là điềm tốt hay không?”
“Hai hôm trước bác sĩ Ngô đã gọi cho dì, báo tình hình phục hồi của thằng bé.”
Bà đứng dậy, nhìn mặt Tịch Tiện Thanh: “Tiểu Tịch, dì thật sự… không thể bày tỏ hết lòng biết ơn đối với con bằng lời được.”
Tịch Tiện Thanh lắc đầu: “Con chỉ đi cùng, cả quá trình đều là anh ấy tự mình cố gắng.”
“Con không hiểu đâu. Đứa nhỏ này… từ trước đến nay chỉ muốn cho người khác thấy dáng vẻ ung dung của nó.”
Chúc Doanh Doanh nhìn mặt Tịch Tiện Thanh: “Mấy việc như phục hồi chức năng, nó chịu để con luôn ở bên cạnh bầu bạn thì chứng tỏ con đã bước vào trái tim nó. Đây là chuyện ngay cả dì cũng không làm được.”
Tịch Tiện Thanh lẳng lặng ngẩn ra.
“À phải rồi, ngày năm tháng sau, là sinh nhật của nó đấy.”
Chú thỏ con dưới chân dựng tai lên, Chúc Doanh Doanh vỗ tay: “Tiểu Tịch, con hãy mời chị con đến cùng đi. Cả nhà chúng ta cùng nhau tụ họp, tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong vườn. Con thấy sao…”
Trong vườn, Chúc Minh cũng không kì kèo thêm nữa, quyết định nói thẳng với Tiền Đa.
“Tiền Đa, lý do dì út của tôi mời cậu đến, là bời vì bà vẫn còn mong ngóng tôi sẽ trở lại viện nghiên cứu với thân phận của một giáo sư.”
Chúc Minh nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt, giọng nói ôn hòa nhưng không cho phép phản bác: “Nhưng tôi phải nói rõ ràng suy nghĩ của tôi với cậu, đó là tôi sẽ không quay lại.”
Tiền Đa ngập ngừng nói: “Nhưng mà, gần đây phòng thí nghiệm của bọn em đã mua rất nhiều thiết bị mới——”
Chúc Minh biết đứa nhỏ này khó mà từ bỏ, vì thế chọn cách nói thẳng thắn hơn nữa: “Dù cho phòng thí nghiệm của các cậu có dư dả kinh phí thế nào đi nữa, thì cũng là một đội ngũ đã thành hình. Nếu tôi gia nhập, sở thích và hướng nghiên cứu của tôi sẽ phải thỏa hiệp với các cậu.”
“Tôi không làm được.” Anh nhìn mặt chàng trai, mỉm cười, “Bởi vì tôi của hiện tại, thích cảm giác làm chủ được cuộc sống của mình hơn.”
“Trong mấy năm gần đây, bọn em không chỉ tập trung vào sự dị thường của tinh thần thẩn loài gặm nhấm mà còn mở rộng ra các tinh thần thể loài khác. Điều này trùng với hướng nghiên cứu mà ngài hứng thú mà.”
Tiền Đa hít cái mũi: “Giáo viên hướng dẫn cũng bảo em truyền lời, chỉ cần ngài đồng ý, thì phòng thí nghiệm sẽ lấy hướng nghiên cứu mà ngài hứng thú làm chủ đạo. Nói cách khác, cả nhóm sẽ phục vụ riêng cho một mình ngài.”
Nghe đến đó, Chúc Minh thật sự không nhịn được nữa: “… Giáo viên hướng dẫn của cậu điên rồi ư?”
Tiền Đa ngấn lệ: “Vì nếu không có những bài luận văn tiên phong của ngài mấy năm trước, thì giáo viên hướng dẫn của em cũng không lên được vị trí hiện tại, cũng sẽ không có phòng thí nghiệm của bọn em như bây giờ!”
“Em biết em hỏi như vậy là rất xúc phạm.”
Cậu ta nhìn mặt Chúc Minh, nhỏ giọng hỏi: “Ngài còn trẻ như vậy, chẳng lẽ… không muốn tranh cử vị trí người đứng đầu lần nữa sao?”
Chúc Minh chợt cứng người.
“Cậu nên về đi, Tiền Đa.” Rất lâu sau, anh ngước mắt ra, hé một nụ cười vừa bình thản vừa hời hợt: “Tôi sẽ trả lời email của giáo viên hướng dẫn của cậu.”
Anh cũng không nói mình sẽ từ chối hay đồng ý.
Tiền Đa ngỡ ngàng, tuy trên mặt có chút do dự, nhưng cũng hiểu không nên hỏi sâu thêm nữa, cúi người, rời khỏi khu vườn.
Ngồi trong vườn, Chúc Minh ngẩn người một lúc.
Trời đã sắp vào đông, bụi hoa hồng không còn được như giữa hè nữa. Một cơn gió lạnh ập đến, những cành hoa tàn úa, khô héo đung đưa cành lá.
Chúc Minh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không thể chịu đựng được lâu hơn, đang định điều khiển xe lăn quay về, trên vai bỗng nặng xuống.
Giơ tay sờ thử, là một chiếc áo khoác. Anh quay đầu lại, trông thấy Tịch Tiện Thanh đứng phía sau thì nhẹ nhàng mỉm cười: “Nghe lén không phải đức tính tốt đâu nha, ngài Tiểu Tịch.”
Tịch Tiện Thanh chẳng nói một lời, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn anh.
Chúc Minh nghiêng đầu quan sát gương mặt cậu: “Sao thế? Tức giận à?”
“Không nghe lén, cũng không tức giận.”
Tịch Tiện Thanh thản nhiên phủ nhận: “Chỉ là cảm thấy nếu anh muốn từ chối thì nên dứt khoát hơn, thay vì kiểu nói nước đôi ‘Tôi sẽ trả lời email của giáo viên hướng dẫn của cậu’ như vậy.”
Khóe miệng Chúc Minh giật giật.
“Nếu bây giờ cậu không tức giận.”
Chúc Minh tự nhiên đổi chủ đề: “Vậy vừa hay, tôi đang muốn nói một chuyện, có lẽ sẽ khiến cậu nổi giận.”
Tịch Tiện Thanh: “…?”
“Mặc dù có hơi sớm, nhưng tôi nghĩ không nên trì hoãn thêm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vòng đánh giá của cậu nhiều hơn mất.”
Chúc Minh cúi đầu ngẫm nghĩ trong một cái chớp mắt: “Còn non nửa tháng nữa, cậu sẽ tiếp tục đánh giá ở khu bảy, đúng không?”
Tịch Tiện Thanh hơi nhíu mày: “Đúng vậy.”
Chúc Minh gật đầu, nói: “Lần này, có lẽ tôi không thể đồng hành với cậu được.”
Hầu kết Tịch Tiện Thanh hơi động đậy.
Trong nháy mắt ấy, thậm chí cậu còn tưởng Chúc Minh đang nói giỡn, nhưng trong đôi mắt của anh không có ý cười ngả hoặc tinh quái như mọi khi.
Anh đang nghiêm túc, bình tĩnh tự thuật lại quyết định của mình.
Thật lâu sau, Tịch Tiện Thanh hỏi: “Tại sao?”
Chúc Minh cười với cậu: “Cậu biết tại sao mà.”
Tịch Tiện Thanh không nói nữa.
“Tôi sẽ ở lại khu bảy, chỉ là tôi sẽ không đến những nơi như trường đại học để thăm hỏi, họp hành như trước nữa.”
Anh dùng tay làm dấu ngoặc kép: “Dù ít dù nhiều thì tôi cũng được coi là ‘nhân vật làm mưa làm gió’ ở khu bảy. Có một số người cũng như chuyện trong quá khứ… Tôi không có tâm trạng hay sức lực để đối mặt với chúng.”
Thật ra một phần lý trí của Tịch Tiện Thanh có thể hiểu được lựa chọn của Chúc Minh.
Nhưng một phần khác của cậu, lại chẳng kìm được mà nhớ lại cảnh tượng Chúc Minh và Tiền Đa ở cạnh nhau vừa rồi, thúc giục cậu khàn giọng cất lời: “Anh không muốn đồng hành với tôi, rốt cuộc là bởi vì không muốn đối mặt với người quen cũ…”
Tạm dừng, cậu quay mặt đi, lạnh giọng hỏi: “… Hay vì muốn làm quen với người mới khác?”
Lại bắt đầu rồi.
Chúc Minh thầm thở dài trong lòng, dịu giọng hỏi ngược lại: “Cho dù tôi có người quen mới thì cũng có sao đâu chứ?”
Tịch Tiện Thanh trả lời không chút do dự: “Nhưng bây giờ anh là bác sĩ riêng của tôi.”
“Thế nên trách nhiệm của tôi chỉ là chữa trị cho cậu.” Ánh đèn trong vườn dịu nhẹ, mơ hồ, ngữ điệu của Chúc Minh cũng trở nên nhẹ nhàng, “Nhưng hiện tại tôi đã tìm được thuốc giải cho cậu rồi, không phải sao?”
“Kể cả tôi có lập kế hoạch cho tương lai của mình, cũng có vấn đề gì đâu?” Anh hỏi.
Tương lai.
Hai chữ này đè trong lòng, nặng trĩu, khiến Tịch Tiện Thanh không sao cãi lại được. Một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Nhưng thuốc giải mà anh tìm được… hiệu quả không ổn định, không phải sao?”
Chúc Minh không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn cậu.
Lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh phập phồng trong lặng lẽ, vì cuối cùng cậu cũng nhận ra, lời mình nói hoàn toàn không có logic——Cậu đang cố tình gây sự.
Lùi về sau một bước, xoay người, bước thẳng ra khỏi khu vườn.
Bọn họ đã từng cãi nhau, đã từng chiến tranh lạnh, nhưng lần này lại có điểm khác, có thể nói là một trải nghiệm mới lạ.
Không có bất kỳ xung đột trực tiếp nào cả——Từ đầu đến cuối, Chúc Minh đề dùng giọng điệu nhẹ nhàng, điềm nhiên nói chuyện với cậu. Hơn nữa, vào lúc này đây, mỗi một lời Chúc Minh nói ra, đều là điều là Tịch Tiện Thanh không cách nào phản bác được.
Bởi vì Chúc Minh đã nhắc đến tương lai của họ.
Bắt đầu từ cái đêm cậu và Tịch Mộ Phi bị bắt nạt nọ, Tịch Tiện Thanh đã bình tĩnh lên kế hoạch tỉ mỉ cho từng bước trong tương lai, không cho phép bản thân phạm sai lầm.
——Nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi nhất có tác phẩm được đưa vào bộ sưu tập vĩnh cửu của viện bảo tàng hành tinh Hi, nghệ sĩ có tác phẩm đầu tay được trưng bày tại cuộc đấu giá, cháu trai được Tịch Kiến Phong coi trọng nhất, và người đại diện tương lai của khu sáu.
Mà tương lai chung của cậu với Chúc Minh, dường như cũng quá rõ ràng——Sau khi vòng đánh giá cuối cùng kết thúc, thỏa thuận giữa bọn họ cũng sẽ chấm dứt.
Thế nhưng, trọn một tuần sau khi trở về khu sáu, Tịch Tiện Thanh nhận ra, mình không thể hình dung được một tương lai không có Chúc Minh.
Dẫu chỉ là một lần đánh giá không có Chúc Minh bầu bạn đã đủ khiến cậu cảm thấy khó chịu.
“Tiện Thanh.” Diệp Lộ gõ cửa, “Từ phu nhân đến bàn việc sửa lại vòng cổ, hiện đã đến dưới lầu.”
Tịch Tiện Thanh phục hồi tinh thần.
“Dì Diệp.”
Như nghĩ ra điều gì đó, cậu trầm giọng nói, “Đi tra thử… cụ thể chi tiết vụ tai nạn giao thông của Chúc Minh năm đó.”
Dừng một lát, lại cau mày bổ sung: “Và liệu anh ấy có… thù oán gì với ai trước cuộc tranh cử người đứng đầu hay không.”
Tâm trạng Chúc Minh hai hôm nay cũng chẳng khá hơn.
Lý do không theo bầu bạn với Tịch Tiện Thanh trong lần đánh giá ở khu bảy rất đơn giản, là vì dù sao anh cũng là một con người bằng xương bằng thịt.
Tịch Tiện Thanh đến khu bảy đánh giá, tức là cậu phải đào sâu vào cuộc sống và quá khứ của người đứng đầu đương nhiệm, để cho ra đời một tác phẩm kể về cuộc đời của vị người đứng đầu này.
Mặc dù đã vượt qua muôn trùng sóng gió, đúng là giờ đây Chúc Minh đã buông bỏ được, nhưng anh cũng không thật sự rộng rãi đến nỗi đấy.
Huống chi, nhiệm vụ ban đầu của anh cũng gần như chỉ là một bác sĩ tư nhân mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi bày tỏ quyết định không thể đi cùng Tịch Tiện Thanh xong, Chúc Minh lại phát hiện, tâm trạng của mình cũng không dễ chịu cho lắm.
Tất nhiên, đánh giá là chuyện của Tịch Tiện Thanh, nhưng sau khi trải qua nhiều thăng trầm, Chúc Minh đã coi chuyện này thành một phần cuộc sống của mình.
Chính vì Chúc Minh đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng nhất đời mình, nên anh mới hy vọng, Tịch Tiện Thanh có thể giành được mọi thứ thuộc về mình.
Phân vân suốt một tuần, cuối cùng Chúc Minh vẫn quyết định sẽ chủ động liên lạc với Tịch Tiện Thanh.
Còn chưa kịp gọi điện, chuông cửa đã vang lên trước.
Hai ngày này, nhiệt độ ở khu bảy liên tục giảm xuống. Hôm nay lại có một trận mưa lớn báo hiệu sự chuyển giao từ cuối thu sang đầu đông.
Khoảnh khắc khi cửa mở ra, Chúc Minh bị gió thổi lạnh phải nheo mắt lại.
Không khí ẩm ướt, anh ngước mắt lên, nhìn thấy Tịch Tiện Thanh đang cầm chiếc ô đen, lặng thinh đứng dưới cơn mưa.
Cậu mặc một chiếc áo khoác đen, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng đứng trước cửa, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Chúc Minh.
Bàn tay cầm ô kia lộ khớp xương rõ ràng, có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh lam nhạt lóe lên từ chiếc nhẫn cưới.
“Hôm nay đến tìm anh, chỉ có ba chuyện.” Anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói.
Chúc Minh muốn nhắc cậu rằng, cách nói “chỉ có” và “ba chuyện” này, thật ra có hơi mâu thuẫn.
Nhưng ngay giây kế tiếp, Tịch Tiện Thanh đã hờ hững nâng tay, giơ ra trước mặt Chúc Minh. Đó là một chiếc túi giấy được đóng gói kỹ, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.
“Thứ nhất, chị bảo tôi mang cái này đến cho anh và dì út của anh.” Cậu nói.
Chúc Minh ngớ ra, nhận lấy túi giấy, phát hiện đúng là trong đó được lấp đầy bởi những chiếc bánh quy móp méo đủ hình dạng.
“Thứ hai.” Tịch Tiện Thanh không nhìn mặt Chúc Minh, “Về chuyện đánh giá ở khu bảy, tôi có vài lời muốn nói với anh.”
“Tôi cũng muốn nói với cậu.”
Đặt túi bánh quy lên đùi, Chúc Minh ngẩng đầu, giành nói trước: “Sau khi nghĩ lại, xưa nay cái nhìn của người khác chưa bao giờ là thứ tôi quan tâm. Vậy nên lần này, tôi đồng ý đi cùng cậu.”
“Còn phòng thí nghiệm của Tiền Đa, vốn dĩ tôi không có dự định sẽ đến đó.” Anh nói.
Tịch Tiện Thanh nhìn anh, lắc đầu: “Không, lần này, tôi muốn tự mình hoàn thành vòng đánh giá.”
Chúc Minh tưởng cậu vẫn còn đang giận dỗi, sau đó lại nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói: “Hơn nữa tôi nghĩ, ít nhất anh nên đến phòng thí nghiệm của Tiền Đa xem hoàn cảnh thế nào, rồi hẵng quyết định xem có nên từ chối lời mời của giáo viên hướng dẫn của cậu ta hay không.”
Chúc Minh ngây ra, cuối cùng cũng hiểu ra hình như Tịch Tiện Thanh rất nghiêm túc: “Sao cậu… bỗng dưng lại đổi ý?”
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, rất lâu sau Tịch Tiện mới đáp: “Chẳng qua là cảm thấy với năng lực của anh mà chỉ có thể làm việc trong khoang thí nghiệm nhỏ bé kia, thì đúng là lãng phí tài năng.”
Trái tim Chúc Minh lặng lẽ rung động.
Lại thấy Tịch Tiện Thanh quay mặt đi, giọng điệu hơi khó chịu: “Tuy rằng đến tận bây giờ, anh vẫn chưa chữa khỏi cho tôi hoàn toàn.”
“Thứ ba, tối nay, tôi được mời tham dự cắt băng khánh thành cửa hàng của một gia tộc chế tác trang sức có bề dày hàng trăm năm.”
Cậu nói: “Người mời là một vị bạn cũ của ông nội, suy cho cùng cũng là bậc tiền bối.”
Chúc Minh vẫn chưa hiểu được mục đích cậu chủ động báo cáo hành trình, sửng sốt một chốc, cười nói: “Bậc trưởng bối chủ động mời người trẻ tham dự hoạt động thế này… Chứng tỏ vòng quan hệ của ông nội cậu cũng rất coi trọng cậu nhỉ.”
Tịch Tiện Thanh cũng không phủ nhận.
“Trong hoạt động có phân đoạn chụp ảnh chung.” Cậu nói, “Theo lễ nghi, thả tinh thần thể ra sẽ thỏa đáng hơn.”
Lần này, rốt cuộc Chúc Minh cũng kịp phản ứng lại: “Cho nên…”
Tịch Tiện Thanh khép chiếc ô trong tay.
Nước mưa nhỏ giọt xuống theo mép ô, để lại những vệt nước ảm đạm trên bậc thang.
Vạt áo khoác tung bay theo gió, cậu bước từng bậc thang, cuối cùng đứng trước mặt Chúc Minh, đôi mắt xanh lục sẫm kia trầm tĩnh nhìn thẳng vào mặt Chúc Minh.
“Cho nên, tôi đến để lấy thuốc.” Cậu nói.
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Thanh, ngày nào cũng uống thuốc như ăn vặt vậy.