• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù không ngờ đến sẽ là ngày hôm nay, nhưng Chúc Minh cũng hiểu rõ, bọn họ đều là đàn ông mà chỉ hôn chứ không làm thật thì đúng là hết nói nổi.

Trước kia hai người cũng từng có phản ứng với nhau, đến tận hôm nay mới đến bước này đã coi như tiến độ khá chậm.

Mà rõ ràng là Tịch Tiện Thanh cũng muốn——Bởi vì bờ m.ông của chim công xanh đứng bên cạnh giường đã run như cầy sấy, xòe đuôi xong từ lâu, mắc cỡ uốn éo xoay tròn mấy vòng trong phòng.

Thật ra Chúc Minh rất thích ngắm dáng vẻ Tịch Tiện Thanh cố tỏ ra bình thản, biểu cảm lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng lại bị vành vai và tinh thần thể thành thật bán đứng.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, bầu không khí ám muội, không thể tách rời. Hai tay Tịch Tiện Thanh chống hai bên người Chúc Minh, ít lâu sau giật mình, dường như muốn chủ động chồm tới.

Chúc Minh đang mở rộng cổ áo nhếch khóe môi, ngay khoảnh khắc rũ mắt định đáp lại thì thấy Tịch Tiện Thanh khẽ mím môi, dời mắt đi.

Cậu hít một hơi thật sâu như thể không thể chịu đựng được, sau đó kiềm chế kéo chiếc khăn bên cạnh, đắp đại lên người Chúc Minh.

Rồi… quấn Chúc Minh lại?

Chúc Minh hoang mang vì bọc thành con nhộng, không thể động đậy được: “… Em làm gì vậy?”

Tịch Tiện Thanh đứng dậy, chủ động kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, đứng bên cạnh giường nói: “Giờ vẫn chưa thể ký nhận.”

Chúc Minh nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, bỗng chốc thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: “Ngài Tiểu Tịch, quà là tự em đòi, anh đã cởi thành thế này đưa đến trước mặt em mà sao em còn có thể từ chối được hả?”

“Sao? Là do không thích món quà này nên không muốn ký nhận ư?” Anh chớp chớp mắt một cách tội nghiệp, khiến giọng mình nghe sao thật dịu dàng, từ tốn.

Ánh mắt của Tịch Tiện Thanh tức thì tối đi vài phần, hít thở sâu như rất khó nhịn được.

“Em rất muốn.” Qua một lúc lâu, hiếm khi cậu chịu nói thẳng ra.

“Nhưng em không muốn có được thông qua cách này. Có lẽ chỉ vì hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hoặc có lẽ đã bị tác phẩm của em làm cho cảm động, tạm thời bị cảm xúc lấn át nên anh mới miễn cưỡng quyết định tặng món quà này cho em.”

Cậu không nhìn thẳng vào mắt Chúc Minh, nói rõ từng câu từng chữ: “Bây giờ anh chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, bình tĩnh lại, nghĩ kỹ về quan hệ giữa chúng ta.”

Hình như khi nói đến “nghĩ kỹ về quan hệ giữa chúng ta” cậu đã đè nặng ngữ điệu, mặt ửng đỏ, lén liếc nhìn Chúc Minh một cái.

“Sau đó hãy tự hỏi… anh có thật sự sẵn lòng muốn tặng món quà này cho em không.” Cậu khàn giọng nói.

Chúc Minh: “…”

Anh có thể hiểu được suy nghĩ của Tịch Tiện Thanh là từ đâu mà ra, nhưng bầu không khí đã đến mức này này rồi, không thể dừng ngay được: “Anh hiểu lý lẽ của em, nhưng em——”

Lời còn chưa dứt, đèn trong phòng ngủ đột ngột tối sầm đi, sau đó anh nhận thấy phần nệm phía sau hơi lún xuống.

“Không có nhưng nhị.”

Chàng trai phía sau lạnh lùng ngắt lời không cho anh giải thích, ôm anh vào lòng bằng cánh tay khỏe khoắn: “Nhắm mắt, ngủ. Giờ lo nghỉ ngơi thật tốt cho em.”

Dù Chúc Minh cảm thấy hoang mang vì hành vi “Mở được nửa chừng rồi tự dưng đóng hộp” của Tịch Tiện Thanh thì việc được quấn trong một cái chăn dày trong cái mùa đông giá lạnh này, cộng thêm nhiệt độ cơ thể liên tục truyền đến từ chàng trai phía sau, anh đã ngủ một giấc đã đời và yên ổn nhất chưa từng có.

Đương nhiên sau khi tỉnh lại, việc họ sắp phải đối mặt ắt sẽ rất nhiều.

Sự kiện sóng gió trong hội trường quá mức giật gân——Xét cho cùng, vì để thỏa mãn h.am m.uốn ích kỷ của bản thân mà Tần Duy Sinh đã mời đến rất nhiều đơn vị truyền thông đến, còn phát sóng trực tiếp cho toàn hành tinh Hi.

Làn sóng dư luận trên mạng thổi quét đến không ngừng tựa như thủy triều, nhanh chóng chia thành hai phe chính.

Người khu bảy bận hóng, bàn tán sôi nổi về hành vi gian lận học tập của Tần Duy Sinh. Đồng thời, họ cũng thảo luận liệu vị trí người đứng đầu có bị bỏ trống một năm sau khi Nguyễn Mẫn rớt đài hay không, liệu có nên tiến hành tổ chức tranh cử người đứng đầu kế tiếp hay không.

Mà cư dân mạng ngoài khu bảy thì tập trung phân tích tác phẩm của Tịch Tiện Thanh——Có người thấy sốc vì hình ảnh thủy ngân chảy xuống cúp, có người bận tâm tác phẩm đã mất đi màu sắc này có còn đem đi đánh giá được nữa không; và nhiều người qua đường quan tâm đến chiếc cúp to tướng đã đổi màu: Chẳng lẽ thật sự không thể vớt vát được gì sao?

Tin tức Tần Duy Sinh bị tạm giam để điều tra vẫn chưa được lan truyền rộng rãi. Thứ nhất là bởi vì Chúc Minh không muốn bất cứ ai, nhất là Chúc Doanh Doanh biết mọi chuyện; mặc khác, đại học K cũng đang cố phủi sạch liên can đến chuyện này, cố đè ép sức ảnh hưởng của dư luận xuống.

Tin từ cảnh sát đến nhanh hơn dự đoán. Tần Duy Sinh chủ động khai nhận toàn bộ chi tiết hành vi độc ác của mình năm đó, bao gồm cả quá trình thuê sát thủ và lên kế hoạch dựng lên vụ tai nạn giao thông. Yêu cầu duy nhất của ông ta là muốn được gặp Chúc Minh trong trại giam, dù chỉ là một lát.

Tuy nhiên, Chúc Minh đã từ chối. Anh không cần lời sám hối muộn màng hay mong anh thứ tha. Anh chẳng cần gì cả, cũng không để tâm. Vì trong thâm tâm, anh mãi mãi không bao giờ có thể thật lòng tha thứ cho người này.

Tịch Tiện Thanh bên kia cũng bận rộn y hệt——Đợt đánh giá sắp kết thúc, cậu và Tịch Sâm cùng bị gọi về nhà chính của nhà họ Tịch, nhận lời đánh giá cuối cùng từ ông cụ Tịch.

Rõ ràng người thi thố không phải bản thân nhưng Chúc Minh ở nhà chờ kết quả còn thấy quá trình dày vò hơn cả thời anh đợi điểm thi khi còn đi học.

Vì vậy, anh quyết định tìm việc gì đó để khiến phân tán sự chú ý của bản thân. Dưới chỉ dẫn của Tịch Mộ Phi, anh đã tìm thấy khoang thí nghiệm bị bỏ lại lúc ấy trong nhà kho.

Khoang thí nghiệm nho nhỏ đã không được sử dụng suốt mấy tháng nay, phủ một lớp bụi. Nguyên nhân chủ yếu là do bệnh nhân duy nhất là nó phụ trách đã khỏi hẳn, hiển nhiên nó cũng bị gạt sang một bên.

Chúc Minh dọn dẹp đống thuốc thử và thuốc đã hết hạn trong tủ lạnh. Ngước mắt lên, phát hiện sắc trời ngoài kia đã xẩm tối. Xuyên qua cửa sổ be bé của khoang thí nghiệm, anh trông thấy Diệp Lộ và Tịch Tiện Thanh đứng trước sân vườn, chắc vừa mới xuống xe về đến nhà.

Tịch Tiện Thanh đưa lưng về phía anh, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, nhưng Diệp Lộ đang đứng hướng về phía Chúc Minh thì lại có vẻ mặt khá kỳ lạ, điều đó khiến lòng Chúc Minh bỗng chùng xuống.

Giây tiếp theo, Tịch Tiện Thanh quay đầu, tầm mắt đối diện với Chúc Minh từ xa.

Tịch Tiện Thanh thì thầm vài câu với Chúc Minh, sau đó bước về phía anh.

Chúc Minh không chờ đợi nổi: “Sao rồi? Ông cụ đã nói gì?”

Tịch Tiện Thanh hơi hé miệng, biểu cảm trở nên hơi phức tạp, dường như đang cân nhắc nên dùng từ ra sao.

“Có phải ông cụ không vừa lòng không? Hay là thấy tác phẩm đã bị hủy không được tính? Hay nghĩ do không có người chấm điểm cho em nên…”

Chúc Minh đã tưởng tượng ra cả màn kịch, vén tay áo lên định lao ra khỏi khoang thí nghiệm: “Không được, ông ấy không muốn đầu đuôi câu chuyện sau vụ việc này, để anh đi nói chuyện với ông——”

“…” Tịch Tiện Thanh cực kỳ khâm phục trí tưởng tượng của anh, kéo cánh tay anh lại, thở dài: “Không phải, ông nội đã biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Hơn nữa, ông ấy rất thích tác phẩm này.” Cậu tạm dừng, bổ sung thêm, “Thậm chí trước kia… ông ấy chưa từng khen ngợi bất kỳ tác phẩm nào của em giống như hôm nay.”

Hô hấp của Chúc Minh khựng lại.

Tim anh chưa bao giờ trải qua sự phập phồng dữ đội như vậy trong khoảng thời gian ngắn, che ngực lại, yếu ớt nói: “Không phải chứ? Vậy rõ ràng đấy là tin tốt, sao em lại bày ra vẻ mặt này?”

Tịch Tiện Thanh không đáp.

Năm phút sau, Chúc Minh khó tin trợn to hai mắt: “Song thủ lĩnh?”

“Phải.” Tịch Tiện Thanh thở hắt, “Ông nội nói, thật ra từ trước khi đánh giá bắt đầu… ông đã đưa ra quyết định này rồi.”

Tịch Tiện Thanh và Tịch Sâm đều vô cùng tài giỏi, là người nổi bật có thành tựu xuất sắc trong lĩnh vực của riêng họ, nhưng đều có có điểm thiếu hụt trong tính cách và khả năng đưa ra quyết sách. Trong mắt người ngoài, họ là đối thủ ngang tài ngang sức.

Song, họ không nhất thiết phải trở thành đối thủ cạnh tranh——Nếu không cố chấp phân ra thắng bại mà lựa chọn chia sẻ nguồn lực, hợp tác cùng tiến lên thì cả hai có thể cùng ngồi lên vị trí này và duy trì sự cạnh tranh lành mạnh cũng như cân bằng quyền lực trong quá trình làm việc cùng nhau. So với việc một người độc chiếm đỉnh cao, một người phải ra đi trong sự nhục nhã thì cục diện như vậy sẽ càng lý tưởng hơn.

Khi Tịch Tiện Thanh và Tịch Sâm nghe được quyết định của Tịch Kiến Phong, cảm xúc không phải kinh ngạc, tức giận, hay bất mãn, mà là một cảm giác khó tả như trút được gánh nặng.

Không lâu trước đây, bọn họ đã được trải nghiệm cuộc sống của người đại diện trong một khoảng thời gian ngắn——Những buổi tiệc xã giao và giao lưu thương nghiệp vô tận gần như chiếm hết thời gian của họ. Không chỉ đè ép khả năng phát triển sự nghiệp cả nhân mà ngay cả việc tập trung vào vẽ bản thiết kế cũng hóa mong muốn xa vời. Nhịp sống bị đảo lộn hoàn toàn, thời gian trở thành thứ xa xỉ, người và việc xung quanh cũng bị bỏ bê.

Dẫu cho quyết định “song thủ lĩnh” nghe có vẻ hơi vô lý, nhưng chưa chắc không phải là một phương án đáng thử nghiệm.

Chúc Minh cảm thấy quyết định của ông cụ Tịch hơi chơi liều, nhưng trong sự vô lý cũng có sự hợp lý, trầm ngâm: “Tức là hiện tại khu sáu không còn người đứng đầu, quận sáu lại có tận hai người. Đây chẳng phải là một dạng bảo toàn năng lượng sao?”

Tịch Tiện Thanh lặng im một lát, chợt nói: “Vị trí người đứng đầu khu bảy cũng sẽ không để trống mãi, đúng không?”

Chúc Minh ngớ ra, sau đó lập tức hiểu ý cậu, mỉm cười lắc đầu: “Cảm ơn ngài Tiểu Tịch đã đặt kỳ vọng cao ở anh. Nhưng chính anh cũng tự hiểu, mấy năm ròng không quay lại giới học thuật, tất cả đều phải từ từ tích lũy từ con số 0. Cần biết bao nhiêu công sức và trả giá, hy vọng còn mong manh đến thế… Anh vẫn chưa đến mức không biết tự lượng sức mình vậy đâu à.”

Tịch Tiện Thanh không nói gì, chỉ nhìn mặt Chúc Minh trong chốc lát.

Tiếp đó, cậu lùi ra sau vài bước, mở một ngăn kéo nhỏ dưới bàn thí nghiệm trong góc khoang thí nghiệm, lấy một thứ ra.

Chúc Minh thấy mà ngạc nhiên: “Khoan, đây là khoang thí nghiệm của anh mà sao em còn quen thuộc với nó hơn cả anh vậy?”

Nhìn kỹ vào, mới nhận ra Tịch Tiện Thanh đang cầm một chiếc hộp nhung trong tay.

Chiếc hộp không nhỏ lắm, có đều một góc bị móp, hình như đã từng bị va chạm mạnh.

Sau khi trải qua chuyến đi phố ăn vặt, bây giờ Chúc Minh đang bị PTSD rất nặng với những thứ được đóng gói đẹp đẽ thế này. Lùi về sau một bước theo bản năng: “Em đợi đó cho anh, đây là cái gì, em mau để nó ra xa chút…”

“Quà sinh nhật đã chuẩn bị cho anh lúc đó.” Tịch Tiện Thanh bình thản nói.

Tất nhiên, cậu sẽ không kể là sau khi ly hôn với Chúc Minh xong, mình đã nổi giận ném cả quà lẫn khoang thí nghiệm vào trong kho đâu.

“Tác phẩm này, thật ra không tiện để đeo hằng ngày như những loại trang sức truyền thống.”

Tịch Tiện Thanh dừng một chốc, “Nhưng không biết tại sao, em lúc đó… lại rất muốn thiết kế cho anh.”

Cậu mở hộp ra, thứ lẳng lặng nằm giữa hộp là… một chiếc vương miện.

Vương miện bạch kim có hình bán nguyệt đơn giản và mượt mà. Hai viên kim cương vàng ở chính giữa vương miện được cắt gọt tinh xảo, thiết kế thành hình dạng đôi mắt cáo mềm mại mà tinh ranh. Phần kim loại ở mặt sau được tạo hình bằng các đường nét mềm mại, phác họa ra hình dáng linh hoạt của cáo. Ở phần đuôi vương miện được khảm những viên kim cương nhỏ xíu một cách tỉ mỉ, mô tả ra chiếc đuôi bông xù, mượt mà.

“Lúc đó em đã muốn nói với anh, dù năm ấy anh đã bỏ lỡ cơ hội của mình.”

Cậu hít sâu, vành tai lại ửng đỏ. Tuy vậy, với tròng mắt xanh sâu thăm thẳm, dường như khi nói lời nghiêm túc càng trông đẹp trai hơn: “Nhưng trong mắt những bệnh nhân đã được anh chữa khỏi, anh vẫn là là một bác sĩ có trách nhiệm, cực kỳ ưu tú.”

Cậu nâng tay lên, đội chiếc vương miện lên đầu Chúc Minh, nhẹ nhàng điều chỉnh góc độ: “Chúc Minh, anh xứng đáng làm điều đó vì bản thân lần nữa.”

Không có ánh đèn, không có tiếng vỗ tay từ khán đài. Trong khoang thí nghiệm nho nhỏ, đây chính là lễ đăng quang chỉ thuộc về hai người họ.

“Giống như lần anh thuyết phục em hãy tiếp tục hoàn thành vòng đánh giá vậy. Anh có thể đồng ý với em, đi giành lấy vị trí này lần nữa được không?” Cậu nói.

Một lúc lâu sau, lông mi Chúc Minh khẽ rung, thở dài: “Dùng lời âu yếm, sắc đẹp và vương miện sáng lấp lánh dụ dỗ anh cùng một lúc, em không thèm chừa một đường sống cho anh luôn à.”

“Em có biết, chỉ vì câu nói ngắn ngủn này của em mà anh sẽ phải bỏ ra bao nhiêu công sức ở phòng thí nghiệm trong thời gian tới không?”

Chúc Minh thở dài vu.ốt ve vương miện trên đầu, “Có lẽ anh phải chạy khắp hành tinh Hi, tham gia các hội nghị học thuật, diễn thuyết, tranh cử… Phải trải qua cái cảm giác đốt cháy sinh mệnh để chạy đua với thời gian một lần nữa. Em có biết khổ lắm không?”

Tịch Tiện Thanh bình tĩnh nhìn vào mắt anh: “Nhưng thích cái cảm giác đó, không phải sao?”

Cáo trắng dưới chân lắc lư chiếc đuôi, Chúc Minh lặng thinh trong thoáng chốc, giơ tay che ngực, “… Đừng nói nữa, xin em đừng nói nữa.”

Chiếc đuôi của cáo trắng vỗ nhẹ lên mặt đất, Chúc Minh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay cẩn thận mơ.n t.rớn theo hình dáng của chiếc vương miện, nhẹ nhàng mỉm cười, ngưỡng mặt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tịch Tiện Thanh: “Anh rất thích món quà này.”

“Phải rồi.” Anh nói, “Giờ cuộc đánh giá đã kết thúc, chuyện đã đâu vào đấy, anh cũng đã có đáp án cho câu hỏi mà em đã hỏi trước đó.”

Tịch Tiện Thanh không trả lời, nhưng chim công xanh dưới chân lại chớp chớp đôi mắt hạt đậu, lông đuôi run lên hai đợt trong lặng thầm.

Chúc Minh cụp mắt, khe khẽ cất lời: “Quan hệ của chúng ta hiện tại, thật ra rất khó để hình dung bằng lời. Điều duy nhất anh chắc chắn là, có lẽ chúng ta… không hợp để yêu đương.”

Vẻ mặt anh trông vừa buồn bã vừa bất lực, lòng Tịch Tiện Thanh bỗng chùng xuống: “Nhưng mà——”

“Bởi vì yêu đương là quá trình mà hai người có tình cảm, từ từ nuôi dưỡng cảm tình, thử thách và dung hòa lẫn nhau để xem có phù hợp với nhau hay không.”

Đuôi mắt Chúc Minh hơi nhếch lên: “Nhưng trên cuộc hành trình, chúng ta đã đủ hiểu nhau——cuộc sống, sự nghiệp, gia đình và cả mục tiêu tương lai… Hình như chúng ta chẳng còn phải điều chỉnh thứ gì nữa rồi.”

“Không cần lãng phí thêm nhiều thời gian chi nữa, đúng chứ?” Anh hỏi một cách nhẹ nhàng.

Tịch Tiện Thanh chớt cứng đờ tại chỗ, như thể đã linh tính được điều gì đó.

Chúc Minh vừa nói, vừa cúi đầu vòng tay ra sau cổ, tháo sợi dây chuyền xuống.

Anh mỉm cười, ngón trỏ móc lấy sợi dây chuyền, chiếc nhẫn ở chính giữa khẽ đung đưa theo động tác. “Vì vậy, hãy trả chiếc nhẫn này về đúng nơi của nó, được không?”

Tịch Tiện Thanh không kiềm được để hô hấp trở nên dồn dập, lồng ng.ực lặng lẽ phập phồng trong giây lát.

Rất lâu sau, cuối cùng cậu cũng nhận lấy sợi dây chuyền trong tay Chúc Minh với đầu ngón tay đang run nhè nhẹ, lấy chiếc nhẫn cưới ra, cầm nó trong tay, nhỏ giọng đáp: “Được.”

Ánh trăng bên ngoài khoang thí nghiệm đang sáng tỏ, rọi vào đôi mắt dần sâu thêm của Tịch Tiện Thanh. Cậu dán mắt vào khuôn mặt của Chúc Minh, giơ chiếc nhẫn trong tay, vừa định nói: “Anh có bằng lòng——”

Tiếng nói đột nhiên im bặt, cậu nhận ra phần mấu chốt của câu này nghe sao cũng hơi khiên cưỡng——”Gả cho em lần nữa?” hay là”Cho em cưới anh lần nữa?” Dù biểu đạt thế nào cũng thấy sai sai.

Một lúc sau, cậu mới giương mắt lên lần nữa, nhìn chăm chú vào mắt Chúc Minh, rồi lại nói: “Chúc Minh, anh có bằng lòng làm bác sĩ điều trị chính cho em mãi mãi không?”

Chúc Minh cong mắt, giơ tay lên, đưa ra trước mặt Tịch Tiện Thanh thật tự tin và tao nhã.

“Vị bệnh nhân rắc rối này, anh bằng lòng.” Anh nhẹ nhàng đáp.

Lời cầu hôn trong khoang thí nghiệm thế này chẳng hề dính dáng một chút với hai chữ lãng mạn——Không gian nhỏ hẹp thì thôi, thuốc thử quá hạn còn đang nằm lăn lóc trên bàn thí nghiệm. Phải nói cảnh tượng vừa hỗn loạn vừa buồn cười.

Nhưng thỏa thuận có liên quan đến chữa bệnh này, mối duyên được mở ra dưới danh nghĩa bác sĩ – bệnh nhân này, chính là bắt nguồn cho việc họ quen biết được nhau. Nó mang một ý nghĩa sâu sắc, cũng có thể xem như một cơ duyên trùng hợp.

Tịch Tiện Thanh rũ mắt, đeo chiếc nhẫn lên ngón út Chúc Minh một lần nữa.

Cáo trắng đang đội vương miện và đeo nhẫn cưới nghiêng đầu với ý cười dạt dào: “Đẹp không?”

Tịch Tiện Thanh “Ừ” một tiếng, tạm dừng một chốc, dùng tính từ mà Chúc Minh rất thích xài: “Sáng lấp lánh.”

Chúc Minh bật cười, dựa vào kệ đựng thuốc thử, nâng tay lên, ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương xanh trên tay dưới ánh đèn: “Cậu Tiểu Tịch cao quý, lắm của, cho anh xin mạo muội hỏi một câu nhé. Rốt cuộc là chiếc nhẫn trên tay anh đắt, hay vương miện trên đầu, hay là bó hoa giả em tặng anh hai ngày trước——”

Một tiếng “lạch cạch” ngắt ngang lời chưa nói xong của Chúc Minh.

Khoang thí nghiệm bỗng chốc trở nên tối đen, Chúc Minh sững ra trong nháy mắt, sau đó nhận ra có người đã tắt đèn của khoang thí nghiệm đi.

Chúc Minh tạm thời chưa kịp hồi hồn: “… Tịch Tiện Thanh?”

Giờ đã là đêm khuya, ánh trăng mờ ảo mang đến cảm giác bí ẩn không tên giữa màn đêm, tất cả giác quan đều bị phóng đại vô hạn.

Nhưng Tịch Tiện Thanh lại chẳng nói chẳng rằng, Chúc Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn sờ mó cẩn thận tháo vương miện trên đầu xuống trước, đặt lên bàn thí nghiệm, cùng lúc đó dò tìm lung tung trên tường, muốn tìm công tắc đèn.

Nhưng không sờ được công tắc, ngược lại còn chạm phải chọn bàn tay to lớp với khớp xương rõ ràng——Giây tiếp theo, cổ tay anh bị người phía sau giữ lấy, thuận thế bị đè lên bàn thí nghiệm, đồng thời nhận thấy hông bị ôm lấy, cả người bị áp sít sao lên bàn thí nghiệm.

Tiếp đến là một chiếc hôn nồng nhiệt, dịu dàng nhưng nóng bỏng dừng trên cổ anh.

Làn da sau cổ xưa nay luôn rất nhạy cảm, cảm giác ngứa ngáy và ướt át khiến hơi thở của Chúc Minh chệch nhịp. Anh láng máng có dự cảm, nhưng vẫn thở hổn hển với một nụ cười trên môi, biết rõ còn cố hỏi: “… Ngài Tiểu Tịch, mình đang làm gì vậy?”

Người phía sau không trả lời.

Cơ thể hai người áp sát gần như không có khe hở. Trong bóng tối, con ngươi của Chúc Minh hơi co rút lại. Anh có thể cảm nhận được, thứ nóng cháy không chỉ có hơi thở của Tịch Tiện Thanh sau lưng, mà còn có nơi nào đó của cậu, đang áp chặt vào phần dưới người anh…

“Chẳng làm gì cả.”

Không lâu sau, anh nghe thấy chàng trai phía sau thầm thì: “Chỉ là muốn đến lấy, món quà mà em đã nhịn rất lâu mà không nỡ mở ra thôi.”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ:

Chim công lớn giữ giá làm ra vẻ (kiêu ngạo ngẩng đầu): Em là một người điềm tĩnh có nguyên tắc riêng. Em muốn anh ngẫm xong hẳn hoi về mối quan hệ của chúng ta trước khi cùng anh tiến tới bước đó.

Giây đầu tiên sau khi xác nhận quan hệ: Gấp gáp không dằn lòng nổi bắt đầu ăn cáo nhỏ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK