• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội trường rộng như thế, hàng trăm hàng nghìn khán giả lại đồng thời im lặng không một tiếng động trong chốc lát.

Ở một góc ghế dưới khán đài, Chúc Minh trợn to mắt, khó tin nhìn góc nghiêng gương mặt của Tịch Tiện Thanh trên sân khấu.

Anh lập tức nhận ra, thứ chất lỏng đang từ từ chảy xuống từ chiếc cúp vàng không phải thứ nào khác mà chính là thủy ngân.

Vàng bắt đầu xảy ra phản ứng hóa học ngay khi bắt gặp thủy ngân, tạo ra hợp kim vàng thủy ngân màu xám trắng trên bề mặt. Trong mắt khán giả, nó tạo ra hiệu ứng thị giác ảo diệu về sự suy bại và tàn phai.

Thật ra hôm nay Chúc Minh không định đến đây. Dù anh có thể chấp nhận việc Tịch Tiện Thanh làm ra tác phẩm này, và thực tế thì anh là người đã cổ vũ Tịch Tiện Thanh hoàn thành vòng đánh giá. Nhưng điều đó không có nghĩa anh muốn tận mắt chứng kiến, trực tiếp nhìn Tần Duy Sinh đích thân nhận lấy tác phẩm này.

Nhưng không biết tại sao, Tịch Tiện Thanh đều tự hoàn thành khâu chụp ảnh chung hai lần trước một mình lại rủ Chúc Minh đến vào lần này. Vì thế Chúc Minh và Diệp Lộ đã ngồi xuống một góc của hội trường đại học K, theo dõi cả quá trình buổi lễ diễn ra.

Mãi cho đến giây phút này, Chúc Minh mới hiểu được lý do thực sự khi Tịch Tiện Thanh bảo anh đồng hành.

Dưới cái nhìn chòng chọc của đám đông và ánh đèn sân khấu, biểu cảm trên mặt Tần Duy Sinh dường như đã trở nên méo mó trong chớp mắt.

Tuy nhiên, ông ta đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, duy trì vẻ mặt hiền hòa, điềm tĩnh cất lời hỏi: “Ngài Tịch, có phải giữa chúng ta… có hiểu lầm gì đó không?”

“Tôi đã ở vị trí này lâu đến vậy, đã từng nghe qua rất nhiều lời buộc tội vô căn cứ.”

Ông ta dịu giọng nhắc nhở: “Cậu còn trẻ tuổi và bồng bột, còn là người ngoại khu, có lúc sẽ dễ dàng bị mấy tin đồn nhảm ảnh hưởng, tôi có thể hiểu được.”

“Nhưng đưa ra lời bình không phân đỏ đúng sai thì đôi khi không phải hành động hay ho.” Ông ta khẽ nheo mắt, thở dài một hơi như đang bất lực, “Những lời cậu vừa nói, có bằng chứng nào không?”

Tịch Tiện Thanh đáp lời sau một lúc lâu: “Tôi không có.”

Khóe miệng Tần Duy Sinh hơi cong lên, vừa định nói gì đó, Tịch Tiện Thanh đã mở miệng ngắt lời ông ta với nét mặt thản nhiên: “Nhưng có một người, có thể cung cấp toàn bộ chứng cứ.”

Tịch Tiện Thanh hơi nghiêng người, nhường chỗ cho tấm rèm sân khấu phía sau.

Khoảnh khắc trông thấy người đi ra từ sau sân khấu, nét cười trên mặt Tần Duy Sinh cứng lại.

Nguyễn Mẫn cụp mắt, mặt mày tái nhợt bước đến giữa sân khấu.

Hắn cầm một xấp giấy dày cộm trên tay, khi vừa nhìn đến Tần Duy Sinh thì né tránh dời mắt đi, nhận lấy micro từ tay Tịch Tiện Thanh.

“Tôi là… tôi là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tại Viện nghiên cứu dị thưởng tinh thần thể thuộc đại học K, Nguyễn Mẫn.”

Giọng Nguyễn Mẫn không thể kìm được run rẩy, khớp ngón tay chuyển sang màu xanh trắng vì vận lực siết lấy micro quá chặt, cứ như chỉ nói hết một câu đã hao hết toàn bộ sức lực.

Hít thật sâu, tạm dừng một lát, hắn lại lấy hết can đảm mở miệng lần nữa: “… Lý do hôm nay tôi đứng đây, là để cùng hai mươi ba vị tiến sĩ, nghiên cứu sinh và sinh viên khoa chính quy tố cáo giáo viên hướng dẫn của tôi, giáo sư Tần Duy Sinh.”

Như thể nước trong rơi vào chảo dầu đang sôi, lập tức bốc hơi và b.ắn ra từng bọt khí. Trong nháy mắt, tiếng xôn xao dưới khán đài dấy lên.

“Tần Duy Sinh đã ép buộc các sinh viên trong nhóm làm giả kết quả thí nghiệm trong một khoảng thời gian dài. Phớt lờ tác dụng phụ và tác hại của thuốc lâm sàng, tùy tiện sửa đổi dữ liệu thực nghiệm. Nhiều lần cấu kết hối lộ các biên tập viên tạp chí để được đăng bài trên các tạp chí hàng đầu.”

Hắn vừa nói, vừa giơ xấp tài liệu dày cộm trong tay lên: “Ngoài ra, ông ta còn thường xuyên đe dọa sẽ trì hoãn tốt nghiệp và tương lai của các sinh viên, tước đoạt và chiếm đoạt quyền đứng tên luận văn của sinh viên. Trong cuộc bầu cử người đứng đầu năm đó, cùng thủ đoạn phi pháp hãm hại và phá rối các ứng cử viên đối thủ. Toàn bộ chứng cứ và hồ sơ giả mạo đã được tập hợp đầy đủ tại đây. Tôi đã nộp chúng cho đại học K và ban chấp hành học thuật khu bảy vào sáng hôm nay.”

“Đồng thời, với tư cách là người hưởng lợi khác trong vụ việc này.”

Hắn hít sâu một hơi, “Tôi tự nguyện từ bỏ vị trí người đứng đầu, tình nguyện tiếp nhận sự điều tra của ban chấp hành và hình phạt từ nhà trường.”

“Tôi biết, có lẽ giờ nói ra đã không còn ý nghĩa gì nữa…”

Nguyễn Mẫn hé miệng một lúc lâu, cúi gập người về phía khán đài: “Nhưng tôi vẫn muốn nói thật lòng xin lỗi với người đã từng bị tôi tổn thương.”

Giọng nói của hắn vẫn luôn run rẩy, thật ra hắn vẫn thấy sợ, có lẽ hắn đã nhận thức được rằng khi nói ra những lời này, sự nghiệp học vấn của hắn cũng sẽ kết thúc.

Song cuối cùng, hắn vẫn nói ra.

Lời vừa dứt. Cả khán đài tức khắc trở nên hỗn loạn, tiếng thì thầm to nhỏ vừa rồi dần hóa thành tiếng bàn tán ồn ào. Thấy tình hình đang mất kiểm soát, các nhân viên công tác của đại học K tắt khẩn cấp chương trình phát sóng trực tiếp. Vẻ mặt Khúc Hà cứng nhắc giữ trật tự, bắt đầu giải tán khán giả.

Mồ hôi ứa ra trên trán Tần Duy Sinh, tay siết thành nắm đấm từng chút một.

Hãy bình tĩnh. Ông ta tự nhủ với chính mình, chỉ cần vẫn còn ở đại học K, chỉ cần vẫn là chuyện liên quan đến học thuật thì tất thảy vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Nhất định phải bình tĩnh lại.

Khán giả dần được sơ tán khỏi hội trường, ý cười trên mặt ông ta cũng chợt biến mất. Rốt cuộc không thèm che giấu bộ mặt thật, nhìn đăm đăm vào nửa mặt trắng bệch của Nguyễn Mẫn.

“Nguyễn Mẫn.” Tần Duy Sinh cười khẩy, hơi nghiến răng, “Lựa chọn em đưa ra… Thật quá ngu xuẩn.”

“Thưa thầy, suốt mấy năm nay, ngoại trừ hôm nay, ngay bây giờ, và lựa chọn này, thì em có thực sự làm được gì đâu?”

Tuy rằng giọng nói vẫn rất nhỏ nhẹ, nhưng lúc này đây, cuối cùng Nguyễn Mẫn cũng không còn né tránh ánh nhìn của ông ta nữa: “Hai năm nay, ngoại trừ có được danh hiệu này thì em đã mất hết tất cả, lương tâm, bạn bè và lý tưởng ban đầu. Cho nên em hiện tại chẳng còn gì phải sợ nữa.”

“Chẳng còn gì phải sợ.”

Ánh mắt Tần Duy Sinh lạnh lùng lặp lại, nhìn về phía Tịch Tiện Thanh đang im lặng đứng sau hắn, phát ra tiếng cười không rõ ý: “Các cậu còn quá trẻ. Không biết rằng có một số lý tưởng và hành động không thể chỉ dựa vào lòng dũng cảm và chính nghĩa là sẽ đạt được.”

“Có lẽ vậy.” Tịch Tiện Thanh bình thản mở miệng, “Nhưng trước đó, người phải trả giá đắt là ông, giáo sư Tần.”

Cửa chính hội trường đột ngột được đẩy mở từ bên ngoài.

Nhìn về hướng phát ra tiếng động, Tần Duy Sinh phát hiện nhóm người ùa vào không phải khán giả bình thường, mà là cảnh sát đang mặc đồng phục màu xanh nước biển.

Cảm giác bất an chưa từng trải qua trong đời bỗng bao trùm lấy trái tim Tần Duy Sinh.

Tay Tần Duy Sinh vô thức run lên, tầm mắt ông ta cứng đơ chệch đi, chợt để ý đến một góc tối dưới khán đài vẫn luôn có một người đang đứng, lẳng lặng nhìn mình chăm chú.

Một chàng trai trẻ có gương mặt đẹp trai, vẻ ngoài thanh lịch, đôi mắt đen láy mà sáng ngời.

“Giáo sư Tần.” Chàng trai trẻ mở lời, “Rất hân hạnh được gặp, tôi là Chúc Minh.”

Chúc Minh… cái tên này khiến Tần Duy Sinh sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.

“Cậu chính là người đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi y khoa thuộc đại học T năm đó nhỉ.”

Tần Duy Sinh phát ra tiếng hừ cười từ âm mũi, mỉa mai: “Bảo sao, kẻ hèn nhát như Nguyễn Mẫn này không thể nào tự dưng đủ can đảm và đầu óc để đưa ra quyết định như vậy.”

Tần Duy Sinh có ấn tượng sâu sắc đối với chàng trai trẻ trên Chúc Minh này. Bởi vì anh là chướng ngại vật khó diệt trừ nhất vào cuộc tranh cử năm đó.

Trẻ tuổi, xuất sắc, các đề tài nghiên cứu đều có chất lượng cao. Điều khiến Tần Duy Sinh càng ghen ghét chính là, trước Chúc Minh, khu bảy chưa từng có người nào đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi y khoa.

Chúc Minh khi đó quá nổi bật, mang lại sức uy hiếp quá lớn. Thế nên ngay từ đầu, thật ra Tần Duy Sinh vốn không định chừa đường sống cho cậu ta.

Chỉ là sau vụ tai nạn giao thông, cậu ta cũng đã tàn tạ không khác gì mấy, nếu chết thật cũng khó xử lý nên đã không tiếp tục gây thêm rắc rối. Giờ xem ra, đáng ra lúc đó nên xử gọn hơn mới phải…

“Trông ông già hơn rất nhiều so với bức ảnh mẹ đưa cho tôi, giáo sư Tần.”

Chúc Minh đột nhiên nói ra một câu không liên quan, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta.

Tần Duy Sinh nhíu mày, không hiểu lời anh nói: “… Gì cơ?”

Không biết tại sao, lòng ông ta bị bao phủ bởi một thứ cảm giác hoang mang không tên.

“Chậu Cam ngàn sao đó, ông chăm có còn tươi tốt không?”

Chúc Minh nhẹ giọng: “Hoặc để tôi đổi hỏi cách khác: Nữ sinh viên dùng tên giả là Giang Quất vào hai mươi bảy năm trước, ông có còn nhớ không?”

Ký ức tràn về dữ dội trong óc, sắc mặt Tần Duy Sinh đột biến: “Sao cậu biết——”

Giọng ông ta đột ngột im bặt.

Các hạt proton thần kinh trong suốt chậm rãi ngưng tụ dưới chân Chúc Minh. Một chú cáo trắng với chiếc đuôi lông xù hiện ra dưới mặt đất, ngoan ngoan, bình tĩnh nhấc mí mắt, nhìn thẳng vào mặt Tần Duy Sinh.

Tần Duy Sinh bỗng cảm thấy như cả thế giới này lâm vào tĩnh lặng.

Một tiếng vang chói tai truyền đến từ sâu trong màng nhĩ, gân xanh nổi lên từ thái dương, như thể thế giới sụp đổ trong nháy mắt. Sắc mặt tức thì mất đi sự trống rỗng, mồ hôi lạnh lấm tấm gần như bao phủ lấy vầng trán ông ta ngay lập tức.

“Rất vui được quen biết ông, giáo sư Tần.”

Chúc Minh cong khóe môi, giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng, ôn nhu, “Tuy rằng chúng ta chưa từng gặp nhau, tuy rằng ông chưa từng thực hiện bổn phận làm cha dù chỉ một ngày.”

Anh cúi đầu nhìn xuống chân mình, nói tiếp: “Nhưng theo nhiều nghĩa, ông đã từng để lại những nét bút sâu sắc trong cuộc đời tôi.”

Tần Duy Sinh nhìn chằm chằm vào tinh thần thể của Chúc Minh, lắc đầu như vừa sực bừng tỉnh, lùi về sau hai bước, trong mắt nổi lên tơ máu, giọng nói khàn đến mức không thể phát ra âm thanh: “Không, không thể nào…”

“Nhờ sự nuôi dưỡng của dì út, tôi đã không trở thành ông thứ hai; nhờ ơn trời, vụ tai nạn giao thông đó đã chừa cho tôi một đường sống.”

Chúc Minh vẫn nở nụ cười nhìn chăm chú vào gương mặt của Tần Duy Sinh như cũ, nói rõ từng từ từng chữ: “Nhờ ơn người yêu của tôi, giờ đây tôi lại có thể đứng trước mặt ông, chứng kiến ông chịu báo ứng.”

Tần Duy Sinh nhìn vào mày mắt của Chúc Minh, não như bị trục trặc, mãi không thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Cậu, cậu——”

Chúc Minh lại lắc đầu, giơ tay lên, ra dấu “suỵt”, cúi mắt nhìn cảnh sát phía dưới sân khấu, lùi về sau một bước.

“Nếu có điều gì muốn nói, thì hãy từ từ nói với cảnh sát đi.” Anh nói.

Cuối cùng, Tần Duy Sinh đã bị cảnh sát bắt giữ với cáo buộc cố ý giết người không thành. Thời điểm bị giải đi, ông ta không hề chống cự hay bào chữ gì.

Trạng thái của ông ta rất chật vật, ngơ ngác nhìn chòng chọc vào mặt Chúc Minh, giống như linh hồn đã rời khỏi thân xác, chỉ còn lại hơi tàn dữ dội như một con cá mắc cạn bên bờ.

Chúc Minh lặng thinh nhìn ông ta bị cảnh sát giải đi, bị áp giải vào xe cảnh sát. Cho đến khi chiếc xe cảnh sát nọ rẽ ngã tư, biến mất hoàn toàn.

Mãi đến lúc cánh tay bỗng truyền đến cơn đau, Chúc Minh mới sực tỉnh lùi ra sau hai bước, nhìn sang người đứng bên cạnh: “Sao vậy?”

Giờ anh mới để ý, Tịch Tiện Thanh đang cau mày, trông cực kỳ căng thẳng.

“Em gọi tên anh rất nhiều lần.” Tịch Tiện Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh không để ý đến em.”

Ít lâu sau, Chúc Minh nở nụ cười với cậu, nói: “Tôi không sao.”

Tịch Tiện Thanh không nói gì, Chúc Minh thở dài, biết chàng trai trước mặt không yên tâm về mình.

Vì thế, anh nói: “Chúng ta về nhà thôi, Tịch Tiện Thanh.”

Anh thật sự không sao, chỉ là thứ vẫn luôn đè nặng trong lòng đột nhiên biến mất nên bỗng thấy hơi kiệt sức mà thôi.

Ngay cả khi đã rời khỏi hội trường, lên xe, về tới biệt thự ở khu sáu của Tịch Tiện Thanh, anh vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Bởi vậy khi xuống xe, dù cho hiện tại anh đã có thể đi lại giống người bình thường nhưng cơ thể vẫn không sao đứng vững được, cả người loạng choạng về phía trước hai bước. May thay, Tịch Tiện Thanh ở bên cạnh đã kịp thời kéo anh lại, không để anh ngã quỵ xuống đất.

Tịch Tiện Thanh hoàn toàn không yên tâm với tình trạng hiện tại của anh, không hề do dự, bế người lên rồi đưa vào biệt thự. Chúc Minh vòng tay qua cổ cậu, dựa vào lòng ngực cậu mà không hề từ chối.

Một đường thẳng đến phòng ngủ mới buông xuống, Chúc Minh vẫn im lặng không nói gì. Tịch Tiện Thanh cảm thấy tình trạng của anh quá bất ổn, hít một hơi thật sâu, nửa ngồi xổm xuống bên mép giường: “Chúc Minh, anh nghỉ ngơi trước, ngủ một giấc đi, được không?”

Chúc Minh dán mắt vào khuôn mặt của Tịch Tiện Thanh trong thoáng chốc.

“Tịch Tiện Thanh.” Đột nhiên anh nhẹ giọng hỏi, “Tác phẩm cuối cùng của vòng đánh giá này đã thành một mớ bòng bong, người phải chấm điểm cho em cũng vào tù. Vậy điểm đánh giá của em… phải làm sao bây giờ?”

Tịch Tiện Thanh cứ tưởng anh sẽ hỏi mình chuyện liên quan đến Tần Duy Sinh, không ngờ điều Chúc Minh lo lắng giờ này lại là việc cho điểm đánh giá của mình.

“Nếu điều kiện tiên quyết để trở thành người đại diện là phải bỏ qua các chuẩn mực đạo đức và đi ngược lại với mong muốn thật sự của bản thân. Thì dẫu cho rốt cuộc có ngồi lên được vị trí này, em cũng sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm, không thể tha thứ cho bản thân giống như Nguyễn Mẫn.”

Tịch Tiện Thanh nhìn vào mắt Chúc Minh: “Em sẽ giải thích với ông nội. Bất luận cuối cùng ông nội nghĩ thế nào đi nữa thì ít nhất em biết, chỉ có làm vậy thì tương lai em mới không hối hận.”

Chúc Minh nhìn cậu, vẫn không nói gì.

Mặc dù Tịch Tiện Thanh không hối hận, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm. Vì sự thật là cậu đã hứa với Chúc Minh sẽ hoàn thành vòng đánh giá đàng hoàng. Nhưng trong quá trình chế tác, cậu đã thay đổi ý định, với lại…

Một lúc sau, Tịch Tiện Thanh khàn giọng mở miệng: “Có phải hôm nay em không nên mời anh đến không? Dù sao đi chăng nữa thì ông ta cũng là——”

“Không, cảm ơn em đã mời tôi đến.”

Chúc Minh lắc đầu, khẽ thở dài, ngắt lời cậu: “Chỉ có đối mặt trực diện một cách rõ ràng như vậy, mới khiến tôi không còn nuôi bất kỳ ảo tưởng nào mà thấy rõ ông ta là dạng người ra sao .”

Lòng Tịch Tiện Thanh thầm rục rịch, vừa định nói gì đó thì nghe thấy Chúc Minh gọi tên mình: “Tịch Tiện Thanh.”

Tịch Tiện Thanh còn chưa kịp phản ứng, Chúc Minh đã giơ tay giữ lấy mặt cậu, hôn xuống.

Căn phòng rất yên tĩnh, Chúc Minh ngồi trên giường, Tịch Tiện Thanh nửa quỳ bên cạnh giường. Thật ra họ chưa từng hôn dưới độ cao chênh lệch thế này——Không có dấu hiệu, không có dự cảm, không hề có sự chuẩn bị nào. Chúc Minh chỉ nhắm mắt lại, đặt một chiếc hôn thật sâu xuống.

Đầu lưỡi quấn quýt, hơi thở kéo dài hơn, nhưng đó chẳng phải một cái hôn quá lâu, vì vài giây sau, Chúc Minh đã chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thở hổn hển, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên mũi Tịch Tiện Thanh.

“… Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh. Cảm ơn em đã dẫn anh đến đối mặt và đưa anh vượt qua tất thảy.”

Anh nói: “Cuối cùng, cảm ơn em đã bầu bạn cùng anh.”

Hô hấp Tịch Tiện Thanh nóng cháy, nhìn vào đôi mắt anh, đáp “Ừm” một tiếng.

“Anh không cần phải cảm ơn em.” Cậu nói.

Chúc Minh khẽ nói: “Được.”

Cứ thế, bọn họ trán kề trán, lặng yên ở bên nhau một lúc.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tịch Tiện Thanh mới khàn giọng cất lời như không mấy để tâm: “Nếu anh thật sự thấy biết ơn, thì có vài chuyện đã hứa… mong anh có thể nhanh chóng thực hiện.”

Chúc Minh ngẩn ra nửa ngày, mới hiểu được “có vài chuyện” này đang ám chỉ cái gì, cười khẽ: “Trí nhớ của ngài Tiểu Tịch tốt thật đấy. Xem ra mấy ngày nay mình vẫn luôn không quên “món quà lớn” kia nhỉ.”

**Tui không biết tiếng Trung nên có thể không giải thích rõ ràng được, nhưng ở đây anh Chúc đang xài “咱” thay cho “我” như bình thường. “我” (tôi) chỉ bản thân người nói, “咱” (mình, chúng ta) mang sắc thái gần gũi hơn, ám chỉ người nghe cũng có liên quan. => Có lẽ thứ nhất là ảnh muốn nói ảnh cũng không quên món quà ấy giống Thanh, thứ hai là muốn tỏ ra thân thiết với Thanh hơn ^^

Anh mỉm cười như thế khiến Tịch Tiện Thanh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì cậu biết, Chúc Minh lúc này đã thật sự bình phục.

Vậy nên Tịch Tiện Thanh liếc nhìn anh rồi quay mặt đi: “Lúc đó anh nói, nói được làm được.”

“Còn đóng dấu, làm bằng chứng.” Một lát sau, cậu lại bất chợt bổ sung thêm.

“Được được được.” Chúc Minh suýt cười thành tiếng: “Nhưng đừng vội, dù sao cũng là món quà to bự, ít nhất phải cho anh thời gian để vận chuyển nó chứ.”

Tịch Tiện Thanh còn chưa kịp hiểu “vận chuyển” cái gì, đã thấy hàng mi Chúc Minh rung rinh, rũ mi mắt với nét cười ngập tràn trên mặt.

Anh nắm lấy tay Tịch Tiện Thanh, dẫn dắt nó một đường đến trước ngực mình.

Tay anh đặt lên tay Tịch Tiện Thanh, cứ thế kéo ngón trỏ của Tịch Tiện Thanh, chầm chậm chỉ dẫn nó cởi cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi của mình.

Xương quai xanh dưới lớp vải mảnh mai, xinh đẹp, hơi thở của Tịch Tiện Thanh mất khống chế trở nên nặng nề. Nhưng Chúc Minh không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của Tịch Tiện Thanh bằng đôi mắt cười kia, đồng thời kéo tay cậu trượt xuống từng chút, cuối cùng dừng trên cúc áo thứ hai của chiếc áo sơ mi.

Tựa như đang tự mình mở gói quà, cúc áo chậm rãi được cởi ra từng cái một, từ xương quai xanh đến ngực, dần dần rơi xuống phần eo gầy gò nhưng dẻo dai, cuối cùng dừng trên chiếc cúc cuối cùng dưới bụng.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, vì Chúc Minh đã tiếp tục dẫn dắt kéo tay Tịch Tiện Thanh, chủ động đặt lòng bàn tay cậu lên bụng nhỏ mềm dẻo của mình.

Hô hấp của Tịch Tiện Thanh tức khắc trở nên nặng nề, Chúc Minh cũng co rúm lại trong chớp mắt, tiếp đó anh mỉm cười dịu dàng chọc ghẹo: “Lòng bàn tay em nóng thật đấy, Tịch Tiện Thanh.”

Môi Tịch Tiện Thanh hơi động đậy như đang muốn nói gì đó, con ngươi lại lặng lẽ run lên——Vì giây kế tiếp, một tay Chúc Minh đã vòng qua cổ cậu, một tay khác khẽ khàng lướt đến trên khóa kéo quần tây của Tịch Tiện Thanh, thong thả đánh vòng vu.ốt ve vài giây, rồi móc lấy, nhẹ nhàng kéo về phía mình!

“Ding dong, quà đã được giao đến, mời em ký nhận.”

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến cực hạn trong nháy mắt, mái tóc đen mềm mại của Chúc Minh tản ra trên giường, đuôi mắt biếng nhác nhướng lên, anh mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt, “Quà dễ vỡ, nhớ mở nhẹ tay thôi nha.”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Thèm khát đã lâu rồi, Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK