Thứ sáu, buổi chiều, trụ sở LotusX tại khu bốn.
Nova ngồi trước bàn làm việc, cắn miếng bánh phô mai nửa chín trong tay.
Trên màn hình máy tính đang chiếu bộ phim truyền hình gia đình giàu có máu chó mới nhất của khu sáu, cú mèo trên bả vai cô thích thú nheo mắt lại.
Thang máy đã đến đúng tầng vang lên tiếng chuông báo hiệu.
Vẻ mặt cô ung dung, vứt thẳng nửa miếng bánh còn lại vào thùng rác, nhanh nhẹn chuyển màn hình máy tính sang lịch họp và chỉnh lại thẻ nhân viên trước ngực.
Ngay lúc Nova đứng lên, cửa thang máy cũng mở ra.
“Ngài Tịch, ngài Chúc, chúc hai vị buổi chiều tốt lành.”
Cô khom lưng với hai người: “Giám đốc Phong và giám đốc Đàm đã đợi hai vị trong văn phòng lâu rồi, xin mời vào trong.”
Tịch Tiện Thanh nói một câu “Vất vả rồi”, Chúc Minh đáp lại bằng một nụ cười.
Dẫn hai người phía sau đến văn phòng trên tầng cao nhất, Nova gõ cửa, nghe thấy tiếng nói “Mời vào”.
Là giọng của Đàm Ngọc, cô mở cửa ra.
Trong phòng, Đàm Ngọc đeo kính gọng bạc, tay cầm bình tưới nước, biểu cảm điềm nhiên đứng trước cửa sổ sát đất tưới nước cho cây. Mèo Maine Coon thỏa mãn ngẩng mặt lên, tắm dưới ánh nắng mặt trời.
Phong Gia Trì ngồi trên sô pha cũng mang vẻ mặt bình tĩnh, bắt chéo chân lật xem bản vẽ trên bàn làm việc, chú chó ngao Tây Tạng to bự ngoan ngoãn cuộn mình bên cạnh, ngủ khò khò.
Nova không thể nhịn được nở mỉm cười thấu hiểu trước cảnh tượng đôi người yêu đang cùng nhau tận hưởng buổi chiều thư thái, năm tháng an yên này.
Nhưng chắc là ảo giác của cô chăng, cô cứ có cảm giác biểu cảm của Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh lại thoáng trở nên kỳ lạ trong giây lát.
Nova không nghĩ nhiều, chỉ báo cáo lại: “Giám đốc Đàm, giám đốc Phong, ngài Tịch và ngài Chúc đến rồi.”
Phong Gia Trì “Ừ” một tiếng, buông tài liệu trong tay: “Ra ngoài đi.”
Nova lại lần nữa khom lưng, đóng cửa phòng.
Giây phút cửa vừa đóng lại, Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh có cơ may được thưởng thức nghệ thuật biến kiểm.
Vẻ mặt Đàm Ngọc trở nên lạnh lùng, đặt bình tưới trong tay xuống, lập tức kéo giãn khoảng cách với Phong Gia Trì; sắc mặt Phong Gia Trì cũng tức thì hóa khó coi, hừ lạnh một tiếng, ném bản thảo trong tay ra xe, quay mặt đi.
“Tôi thật lòng xin lỗi vì hành vi thất lễ vào buổi gặp gỡ trước với hai vị.”
Đàm Ngọc liếc nhìn người phía sau, khẽ thở dài một hơi: “Hôm nay tôi sẽ cố gắng hợp tác, nhưng hiệu suất… chắc sẽ không đỡ hơn là bao.”
Phong Gia Trì suýt nữa đứng bật dậy: “Đàm Ngọc, anh có ý gì? Nói bóng nói gió ám chỉ tôi kéo chân sau hả?”
Lại bắt đầu rồi. Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
May là họ đã lường trước huyện này.
“Có tổng cộng ba lần gặp mặt. Lần đầu tiên chủ yếu bàn về trang sức yêu thích và sở thích ăn mặc thường ngày. Thật ra những câu hỏi này không cần cả hai phải có mặt cùng nhau.”
Tịch Tiện Thanh bình thản nói: “Hay là thế này, trước hết thì hôm nay tôi sẽ trò chuyện với giám đốc Phong.”
“Sau đó tôi và giám đốc Đàm tìm một chỗ để trò chuyện riêng.”
Chúc Minh mỉm cười ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Đàm Ngọc: “Vậy thì hiệu suất cũng cao hơn, được chứ?”
Cả hai đều ngẩn ra.
Một lát sau, Đàm Ngọc nói: “Tôi không có ý kiến.”
Phong Gia Trì im lặng một lúc, buồn bực lên tiếng: “Vừa hay hợp ý tôi.”
Đàm Ngọc cầm áo khoác vest lên, không hề dài dòng thêm: “Đi thôi, ngài Chúc, tôi có biết một chỗ yên tĩnh, thích hợp để bàn chuyện quan trọng.”
Phong Gia Trì “Hừ” một tiếng.
Hắn tiến vài bước, vòng tay qua bả vai Tịch Tiện Thanh, nghiến răng nghiến lợi cố tình nâng cao âm lượng: “Ngài Tiểu Tịch, tôi cũng có căn cứ bí mật, hôm nay nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật đặc biệt.”
Tịch Tiện Thanh: “…”
Mười phút sau, trong một con hẻm của khu bốn.
Tịch Tiện Thanh cố giữ cho giọng nói nghe sao vẫn ôn hòa nhã nhặn: “Giám đốc Phong, căn cứ bí mật của anh là quán bán đậu phụ thối ư?”
Phong Gia Trì gọi một hơi mấy món ăn, sau đó vỗ bả vai cậu: “Quán này có hai món ngon tuyệt, một cái là đậu phụ thối siêu cay, một cái là——”
Mặt Tịch Tiện Thanh vô cảm: “Ruột heo om mặn, đúng không?”
Phong Gia Trì: “Hả? Sao cậu biết?”
“À.” Hắn nhận ra, khịt mũi cười, châm điếu thuốc, “Cậu và người yêu đã chơi《Choices》rồi đúng không? Biết chọn phết đấy.”
Tịch Tiện Thanh quan sát từng chi tiết nhỏ trong quán, im lặng một lát rồi hỏi: “Lựa chọn trong game là những chuyện anh và giám đốc Đàm đã tự mình trải nghiệm?”
Phong Gia Trì nhả một ngụm khói: “Rõ ràng thế à? Nói cho chính xác, thật ra đó là ghi chép về những lần hẹn hò, cãi vã, quá trình dung hòa và trưởng thành của chúng tôi trong những năm đầu.”
Tịch Tiện Thanh hồi tưởng lại: “Mứt trái cây sầu riêng?”
“Ừ, lúc đó là buổi tiệc thường niên của công ty. Tôi cảm thấy bày trò hộp mù như vậy khá thú vị.”
Phong Gia Trì thở dài: “Không ngờ lúc đó chơi quá hăng, bôi mứt trái cây lên bộ đồ vest của Đàm Ngọc. Anh ấy lập tức tái mặt, dỗ cả đêm mới chịu nói một câu với tôi.”
Dứt câu, nhìn quanh bốn phía với vẻ mặt buồn bã: “Còn cả lần đầu tiên dẫn Đàm Ngọc đến quán này, tôi đã gọi đúng hai món đậu phụ thối siêu cay và ruột heo om mặn này.”
“Sau đó anh ấy đã mắng tôi một trận.” Hắn khịt mũi rồi cười, “Cái tính cáu kỉnh đấy thật là.”
Miệng thì than phiền, nhưng nét cười trong đôi mắt ngạo nghễ kia lại vô cùng dịu dàng. Theo làn khói tan đi, hắn ngước mắt lên lần nữa, chỉ còn lại nỗi buồn bã khó phai.
“Cậu Tiểu Tịch, cậu và bạn đời của cậu còn trẻ như vậy, lại vừa mới kết hôn, chắc tình cảm đang trong giai đoạn nồng cháy nhỉ?”
Phong Gia Trì khẽ hừ một tiếng qua âm mũi: “Lúc tôi và Đàm Ngọc còn trẻ, mỗi một ngày đều——”
Sau một cái chớp mắt tạm dừng vì không nói nên lời, hắn cười khổ gõ đũa xuống bàn: “Cậu nhìn hiện tại xem.”
Tịch Tiện Thanh im lặng không nói gì một lúc: “Vậy rốt cuộc trước buổi gặp lần trước với hai vị, đã xảy ra chuyện gì… mà dẫn đến tình trạng đó?”
“Bởi vì dạo này anh ấy luôn vô cớ thái độ với tôi.”
Phong Gia Trì bực bội gắp một miếng đậu phụ thối: “Hôm đó vừa họp xong, tôi không nhịn nổi hỏi anh ấy lý do, nhưng anh ấy không nói cho tôi biết. Tôi gặng hỏi mãi, anh ấy vẫn mặt lạnh không chịu nói, cuối cùng tôi không kiềm chế được tính khí của mình… bắt đầu cãi vã.”
“Trước kia chúng tôi cũng hay cãi nhau, khi tức giận lại treo chữ ly hôn lên miệng.”
Phong Gia Trì lẩm bẩm: “Nhưng lần này, lúc anh ấy nói ly hôn, tôi cảm thấy… hình như anh ấy nghiêm túc.”
Nỗi muộn phiền và chán nản trong giọng nói của hắn quá rõ ràng, Tịch Tiện Thanh không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Phong Gia Trì nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng mà, thật ra tôi đã đoán ra… rốt cuộc tại sao anh ấy lại tỏ thái độ với tôi.”
“À phải rồi, người yêu cậu cũng là khu bảy, đúng không?” Hắn ngập ngừng hỏi.
Tịch Tiện Thanh nói: “Đúng vậy.”
Biểu cảm trên mặt Phong Gia Trì nghiêm lại, giữ chặt cánh tay Tịch Tiện Thanh như tìm được tri kỷ: “Hai người các cậu đã từng chiến tranh lạnh chưa? Lúc đó cậu ta phản ứng thế nào?”
Tịch Tiện Thanh mím môi, rất lâu sau mới đáp: “Bọn tôi không nói chuyện nữa, sau đó anh ấy… vào thẳng khoang thí nghiệm bắt đầu làm thí nghiệm.”
“Giống hệt Đàm Ngọc!”
Phong Gia Trì phẫn nộ đập bàn: “Lúc anh ấy tức giận sẽ mặt lạnh ôm laptop viết code, dùng thứ tôi không hiểu để cắt đứt mọi khả năng giao lưu, xưa nay chưa từng cho tôi đường lui!”
Hai người càng trò chuyện càng thấy đồng cảm, ánh mắt Tịch Tiện Thanh lạnh đi: “Không sai.”
“Người khu bảy bọn họ nha, quá thông minh, quá điềm tĩnh, tôi cảm thấy thậm chí bọn họ còn chẳng cần tình yêu.”
Phong Gia Trì tiu nghỉu nói: “Thời điểm tôi theo đuổi Đàm Ngọc thành công cứ thắc mắc hoài, rốt cuộc anh ấy thích cái gì ở tôi? Người khu bảy bọn họ không có hứng thú với nghệ thuật, nhưng ngoại trừ game, dường như chúng tôi cũng không có điểm chung nào? Vậy tại sao anh ấy lại không thích những người khác trong đội?”
“Sau này tôi ngẫm kỹ lại, hình như chỉ có duy nhất một thứ mà một người khu sáu như tôi có thể thu hút một người khu bảy như anh ấy.”
Vẻ mặt Phong Gia Trì u ám khó đoán: “Một thứ sẽ biến mất theo thời gian, tôi của hiện tại… sẽ dần dà không sở hữu được nữa.”
Hàng mày Tịch Tiện Thanh hơi nhíu lại.
Trên mặt vẫn tỏ ra không quan tâm lắm, nhưng cậu im lặng không được bao lâu, miệng vẫn không nhịn được hỏi: “Là cái gì?”
Phong Gia Trì hừ lạnh, chó ngao Tây Tạng sau lưng cũng “Gâu” một tiếng, vẫy chiếc đuôi khổng lồ.
“Cái này.” Hắn nâng tay lên, chỉ vào mặt mình.
–
Đàm Ngọc mở cửa quán bar.
“Đây là một quán bar yên tĩnh tôi thường lui tới.” Y nghiêng người, lịch sự giơ tay giữ cửa để tiện cho Chúc Minh điều khiển xe lăn tiến vào.
Chúc Minh khẽ nói lời cảm ơn, vào quán bar, quan sát cách trang hoàng khá quen mắt trước mặt.
Đàm Ngọc nhận thấy sự biến đổi trên mặt anh: “Cậu đã từng đến đây?”
Chúc Minh nhẹ nhàng mỉm cười: “Không chỉ đã từng đến, mà lần trước khi đến đây còn tự bước bằng chân của mình vào.”
Đàm Ngọc ngơ ra, hiểu ý anh, cũng mỉm cười: “Xem ra, ngài Chúc các cậu đã chơi qua ải 17 của 《Choices》.”
“Lúc đó tôi đã cảm thấy, chắc hẳn mỗi cảnh trong từng ải đều phải có nguyên mẫu thực tế.”
Chúc Minh cúi đầu nhìn chân mình, cảm thán: “Công nghệ trong đó… khiến người ta mê mẩn thật đấy. Có thể được một lần trải nghiệm tác phẩm như vậy thôi cũng rất đáng.”
“Chúng tôi có các chuyên gia từ Viện khoa học thần kinh khu bảy làm cố vấn cho đội để tạo ra trải nghiệm nhập vai đủ thỏa mãn.”
Đàm Ngọc bình thản đưa ra câu trả lời thỏa đáng: “Hiện tại công ty cũng đang phát triển các dự án trị liệu phục hồi chức năng. Chúng tôi sẽ rất vinh hạnh nếu đến lúc đó ngài Chúc sẵn lòng tham gia và đóng góp ý kiến.”
“Dù sao cũng cùng là khu bảy, tuy tôi không làm trong ngành y nhưng cũng đã từng nghe qua tên cậu.” Y hòa nhã nói.
Sau khi hai người khen tặng lẫn nhau mà không lộ chút sơ hở nào thì bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Chúc Minh lấy hologram trong túi ra, trên đó là những câu hỏi mà Tịch Tiện Thanh đã liệt kê ra từ trước, chẳng hạn như tần suất tham dự các sự kiện, màu sắc và các loại đá quý yêu thích.
Mặt mày Đàm Ngọc điềm tĩnh, nghiêm túc tỉ mỉ trả lời câu hỏi.
Hai người khu bảy trao đổi với hiệu suất cực cao, cả quá trình không có lấy một câu vô nghĩa, chưa đến nửa tiếng đã ghi chép xong toàn bộ câu trả lời.
“Tôi nghĩ là ổn.”
Chúc Minh đặt hologram sang một bên, nhìn xung quanh: “Tôi nhớ Nova kể là, 《Choices》chính thức phát hành vào mười năm trước.”
“Hiếm khi thấy một quán bar không hề thay đổi cách bày trí suốt một khoảng thời gian dài như vậy.” Anh nói.
“Phải.” Đầu ngón tay Đàm Ngọc vu.ốt ve mép ly rượu, thản nhiên thừa nhận: “Bởi vì tôi mua lại nó rồi, vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ năm ấy.”
Không khó để Chúc Minh nhận ra đằng sau điều đó chứa đựng tình cảm sâu nặng bao nhiêu: “Tức là ải đó…”
“Lúc đó chúng tôi mới đầu hai mươi, đội nhóm vừa mới được thành lập, tôi và em ấy vẫn chưa yêu nhau.”
Đàm Ngọc cười nhạt, nhấp một ngụm tequila trong ly: “Vào một lần nọ khi cả đội tụ họp, tôi thua cược, bị thúc giục lựa chọn giữa uống rượu và hôn bartender, tôi đã chọn uống rượu.”
“Khi đứng dậy định gọi rượu, tên ngốc Phong Gia Trì tưởng tôi định hôn bartender…”
Y khẽ thở dài: “Em ấy gấp đến độ cưỡng hôn tôi ngay trước mặt mọi người.”
“Lúc đó tôi không định đưa câu chuyện này vào game, nhưng em ấy nhất quyết đòi thêm vào, một là bảo rằng để kỷ niệm nụ hôn đầu của chúng tôi.”
Đàm Ngọc nhẹ giọng nói: “Hai là sau đó chúng tôi cảm thấy, ải này có thể giúp rất nhiều người đang phân vân trong tình yêu nhìn rõ được lòng mình, cho nên thời điểm chế tác đã quyết định giữ lại.”
Thân thể Chúc Minh lặng lẽ cứng đờ, một hồi sau mới gật đầu, mỉm cười nói: “Thì ra là vậy.”
Có vẻ Đàm Ngọc đã hơi say, nghiêng đầu chống cằm, khóe miệng cong lên: “Dù thế nào đi nữa, thì vào lúc đó nghe cũng rất hay ho, đúng chứ?”
Hàng mi phía sau cặp kính rũ xuống: “Khi còn trẻ, cảm thấy tình yêu có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, nhưng khi những giấc mơ chung đã thành hiện thực, lại phát hiện mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.”
Chúc Minh im lặng nhìn sườn mặt y.
“Xin lỗi, ngài Chúc, chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần mà tôi đã phàn nàn với cậu thế này.”
Đàm Ngọc bình ổn tâm trạng, gượng gạo nói, “Chỉ là tôi… thật sự đã kìm nén quá lâu rồi. Thật ngại quá.”
“Không đâu, tôi rất sẵn lòng lắng nghe, cũng rất vui khi anh đã quyết định nói cho tôi nghe những điều đó.”
Chúc Minh dịu giọng nói: “Nhưng tôi muốn nói là, tuy rằng việc mở miệng là rất khó khăn, song đôi khi giao tiếp mới là liều thuốc tốt nhất.”
“Nhưng vấn đề giữa chúng tôi, chẳng đơn giản như vậy.”
Đàm Ngọc cười khổ: “Nếu chỉ là sự xa cách bình thường, tôi bằng lòng dốc hết toàn lực để sửa chữa. Thế nhưng chuyện em ấy đã làm, trong mắt tôi, không cách nào cứu vãn được nữa.”
“Cậu có thể, tạm thời giúp tôi giữ bí mật trước được không?” Y nhìn vào mắt Chúc Minh.
Dường như Chúc Minh đã hiểu ra điều gì: “Chẳng lẽ là——”
Khóe miệng Đàm Ngọc giần giật, cầm lấy ly rượu, “Ừ” một tiếng.
“Em ấy ngoại tình.” Y nói.
–
Tối đến.
Cửa phòng khách sạn mở ra, Tịch Tiện Thanh bước vào, ánh mắt dừng trên người đang ở giữa phòng khách.
“Về rồi à?”
Chúc Minh ngồi trên sô pha phòng khách, đầu ngón tay đang lướt trên màn hình trên mặt Bang Bang: “Cậu muốn ăn cơm chiên hay sủi cảo chiên? Sườn heo chiên xù hay gà teriyaki?”
Mặt Tịch Tiện Thanh không đổi sắc giấu chiếc túi trong tay ra sau lưng: “Sủi cảo chiên và gà teriyaki, ít dầu.”
Khóe miệng Chúc Minh co giật: “Để tôi ghi chú thêm.”
Mới vừa gửi lệnh đặt đồ ăn, Chúc Minh đã thấy Tịch Tiện Thanh bước ra từ phòng ngủ, thuận miệng hỏi một câu: “Cuộc trò chuyện thế nào rồi?”
Tịch Tiện Thanh thoáng cứng người: “Cũng không nói gì mấy, chỉ hỏi mấy câu cơ bản thôi.”
Chúc Minh “À” một tiếng, cũng đáp: “Bên bọn tôi cũng không nói gì.”
Tịch Tiện Thanh hỏi thử giống như vô tình: “Bên phía Đàm Ngọc có nói lý do anh ta muốn ly hôn với anh không?”
Vẻ mặt Chúc Minh thong dong: “Không có.”
“Bên phía Phong Gia Trì có nhắc với cậu về chuyện anh ta cảm thấy lý do Đàm Ngọc muốn ly hôn với anh ta… có thể là gì không?” Chúc Minh vờ như không có gì mà hỏi ngược lại.
Hầu kết Tịch Tiện Thanh chợt động: “Cũng không có.”
Thật ra nếu ngẫm kỹ một chút thì sẽ phát hiện ra câu trả lời của hai người chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
“Đây, những câu hỏi của cậu, tôi đã ghi chép lại hết câu trả lời của Đàm Ngọc rồi đấy.”
Chúc Minh đưa hologram cho Tịch Tiện Thanh, đồng thời theo bản năng di chuyển về phía khoang thí nghiệm trong phòng khách, “Chắc khoảng nửa tiếng nữa Bang Bang sẽ đưa cơm đến, trước tiên tôi…”
Nâng mắt lên, trông thấy sắc mặt Tịch Tiện Thanh cực kỳ khó coi: “Anh còn vào cái khoang thí nghiệm đó làm gì nữa?”
Đầu tiên là Chúc Minh ngớ ra, sau đó mới “À” một tiếng.
“Tôi quên mất.” Anh nói, “Ngại quá.”
——Quay trở lại đêm qua.
Sau khi Tịch Tiện Thanh nói xong câu “Loại thuốc này, tôi không muốn uống cái do người ngoài bào chế”, dù là bộ não của cựu ứng cử viên người đứng đầu khu bảy cũng không kịp xử lý vấn đề.
“Tôi cần xác nhận lại xem tôi có hiểu sai hay không.” Chúc Minh chần chừ chỉ vào bản thân, “Ý cậu là, cậu chỉ muốn để tôi——”
Tầm mắt Tịch Tiện Thanh hướng về nơi xa, kịp thời ngắt lời anh: “Phải.”
Sắc đỏ trên vành tai vẫn chưa phai, cậu tỏ ra điềm tĩnh: “Dù sao cả hai lần uống này đều là… đều là ‘thuốc’ của anh. Tôi đã dùng quen rồi, nên cũng không có gì không thể chấp nhận được.”
“Nếu chỉ là vì đánh giá.”
Cũng không biết đang nói với Chúc Minh hay đang nói với chính mình, cậu thốt lên từng câu từng chữ: “Trả giá cỡ này, tôi không ngại.”
Chúc Minh nhai đi nhai lại hai chữ “trả giá” này.
Ánh mắt dừng trên chú chim công xanh đang vui vẻ khoe bộ lông đuôi, anh gật đầu, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Từ góc độ giúp Nước Rửa Chén xòe đuôi và nghiên cứu khoa học, tôi cũng không ngại.”
“Nhưng cậu không ngại thật à?”
Chúc Minh nghiêm túc xác nhận lại lần nữa: “Nếu giữa chừng cậu đổi ý không muốn thử ‘thuốc’ này nữa, lúc đó lại bắt tôi nghiên cứu cái khác, nhà nghiên cứu khoa học như chúng tôi không phải con lừa…”
Tịch Tiện Thanh nghiến răng ngắt lời anh: “Tôi, không, ngại.”
——Quay trở lại hiện tại.
“Vậy đúng là không cần phải vào khoang thí nghiệm nữa ha.”
Bàn tay Chúc Minh đang điều khiển xe lăn từ từ buông ra, ngẫm nghĩ một chốc, thẳng thắn: “Thứ lỗi vì đã hỏi, hôm nay cậu có định uống thuốc không?”
Vẻ mặt vốn đang bình thản của Tịch Tiện Thanh bỗng chốc hóa kinh ngạc: “Anh——”
Mặt đổi sắc trong một giây, như thể không muốn tỏ ra quá để tâm, cậu nhìn ra chỗ khác: “Hôm nay thì không, tôi thấy hơi mệt… Với lại hôm qua mới uống một lần.”
Chúc Minh gật đầu: “Vậy à.”
“Nhưng mà,” Cánh môi Tịch Tiện Thanh mấp máy, nói thêm, “Sáng mai khi vẽ bản thảo xong… có lẽ có thể dành chút thời gian.”
Khóe miệng Chúc Minh thoáng nhúc nhích: “Được thôi.”
Sau bữa tối, Tịch Tiện Thanh bắt đầu phác thảo dựa trên những thông tin về thói quen ăn mặc và phong cách cá nhân đã thu thập được vào ban ngày.
Chúc Minh hiếm có được giây phút rảnh rỗi, sau khi ở trong phòng gọi video với Chúc Doanh Doanh xong thì thấy buồn ngủ.
Buổi chiều khi trò chuyện với Đàm Ngọc cũng đã uống chút rượu, tuy không đến nỗi phát rồ như bữa tiệc lần trước, nhưng lúc này phải thừa nhận là gần như không thể mở nổi mắt.
Mấy đêm trước không thể ngon giấc, sau khi đánh răng rửa mặt xong, một người một cáo về phòng ngủ trước, vừa ngả người đã thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, trong lúc lim dim, anh lầm bầm trở mình.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, anh loáng thoáng trông thấy một bóng đen cao lớn bước ra từ phòng tắm, đang đứng yên trước đầu giường, đôi tay không ngừng điều chỉnh cái gì đó trên mặt.
Cảnh tượng này có hơi rùng rợn, thế là Chúc Minh đang buồn ngủ vẫn cố mở to mắt ra.
Sau đó, bóng đen ấy quay đầu lại.
Sau đó, Chúc Minh đối diện với một khuôn mặt trắng bệch, không có biểu cảm.
Nếu không phải vì anh là một người kiên định tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật thì có lẽ thời khắc này Chúc Minh đã hét lên câu “Có ma!” đầu tiên trong đời mình.
Nhưng anh tin vào khoa học, do đó dù cho vô số lời chửi thề đã chực trào thì anh vẫn buộc bản thân bĩnh tĩnh lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng toát kia trong sự hoảng hồn.
Ngay sau đó, anh đột nhiên nhận ra, thử hô lên một cái tên: “… Tịch Tiện Thanh?”
Bóng đen chợt đông cứng tại chỗ.
Chúc Minh chăm chú nhìn một lát, càng tin chắc vào suy nghĩ trong lòng mình, mò mẫm bật đèn bàn lên.
“Trên mặt cậu…”
Khoảnh khắc khi phòng sáng lên, vẻ mặt Chúc Minh trở nên do dự: “Là mặt nạ sao?”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Chim công đang lén cố gắng trở nên đẹp hơn đã bị cáo nhỏ bắt quả tang!