Vài ngày sau, studio của Tịch Tiện Thanh đăng ba tấm ảnh lên tài khoản chính thức đã ngụp lặn bao lâu nay.
Một tấm là cận cảnh chiếc ghim cài áo, một tấm khác là cậu và Thẩm Anh chụp chung dưới cây hoa anh đào trong nhà hàng Mặc Tuyết Ký sau khi đánh giá xong.
Tấm cuối cùng là đĩa dương mai có màu sắc như ngọc, lóng lánh ánh nước căng mọng.
Đây là lần đầu tiên Tịch Tiện Thanh chủ động để lộ tinh thần thể của bản thân trên nền tảng mạng xã hội. Mặc dù không đi kèm với dòng chú thích nào nhưng rất nhanh đã thổi bay các bảng xếp hạng từ khóa tìm kiếm nóng.
“Mấy năm trước đám truyền thông không có lương tâm của khu sáu còn bảo bởi vì tinh thần thể của Tịch Tiện Thanh xấu quá nên mãi không chịu công khai, giờ chắc tất cả đều rớt con mắt ra rồi chứ gì. Không ngờ lại là chim công xanh… Tui có nằm mơ cũng chưa dám mơ đẹp thế này đâu á á á á!”
“Kỹ thuật khảm vảy trên ghim cài áo đúng thật là hoàn toàn chỉ để khoe tay nghề… Quá đỉnh! Hơn nữa tui không dám tưởng tượng có bao nhiêu số không đằng sau viên ngọc trai tự nhiên ở cấp bậc này. Các học viên trong Học viện Trang sức ở khu sáu đang rớt nước miếng qwq…”
“Nhắc mới nhớ, chẳng phải một khoảng thời gian trước Tịch Sâm cũng đã tung ảnh chụp chung sao? Láng máng cảm thấy trong nhà họ Tịch đang ngầm dậy sóng, đúng thời kỳ gió tanh mưa máu rồi~”
“Hai tấm trước tôi còn hiểu, nhưng tấm cuối có ý gì vậy?”
“Cái này giống quả bạch ngọc dương mai ở khu hai bọn tôi? Chẳng lẽ là Tiểu Tịch công tử rất thích ăn nó? Ngon, cuối cùng tôi cũng tìm được điểm chung giữa mình và người thừa kế khu sáu. (Măm măm măm)”
Dù kết quả thế nào đi nữa, vòng đánh giá đầu tiên cũng đã có một dấu chấm câu khá hoàn mỹ.
Cơ thể Chúc Minh đã gần như khôi phục hoàn toàn, chỉ là lúc lấy cầm nắm đồ vẫn còn chưa vững tay.
Không còn tác động tinh thần lực từ bên ngoài chèo chống, Nước Rửa Chén cũng lấy lại dáng vẻ kéo lê bộ lông đuôi thật dài, ngạo mạn nhìn người chăm chú bằng đôi mắt hạt đậu trầm lắng.
Mấy ngày cuối cùng nán lại khu hai, bọn họ tận hưởng kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Đi dạo trên bãi biển, rồi quay lại phố ăn vặt để mua vài món ăn nhẹ đặc sản địa phương cho Chúc Doanh Doanh.
Trước khi về, lại ghé thăm tiệm bánh của Kỷ Nhung lần nữa.
Kỷ Nhung cho bọn họ nếm thử món bánh bắp mà lần trước chưa ăn được, cũng mong bọn họ đưa ra nhận xét thật lòng.
Chúc Minh mỉm cười: “Một món ăn vặt rất ngon. Tôi thật sự không tìm ra được khuyết điểm nào.”
Kỷ Nhung “Vâng” một tiếng.
Tịch Tiện Thanh ngồi một bên dùng khăn ăn lau khóe miệng, chẳng nói chẳng rằng.
Kỷ Nhung nhìn cậu: “Anh thì sao? Anh có nhận xét hay ý kiến gì không?”
Giọng nói Tịch Tiện Thanh vừa nhẹ nhàng vừa hờ hững: “Cô chắc chắn muốn nghe chứ?”
Chúc Minh ngồi cạnh với biểu cảm như muốn nói rồi lại thôi.
Kỷ Nhung không hiểu tính Tịch Tiện Thanh, móc cuốn sổ nhỏ từ tạp dề ra chuẩn bị lắng nghe ý kiến, nghe vậy ngẩng đầu khó hiểu nói: “Ừm? Chắc chắn mà.”
“Đầu tiên, vị mứt mâm xôi quá ngọt, lấn át hương vị nguyên bản của bánh.”
Tịch Tiện Thanh hơi hất cằm lên, thản nhiên đưa ra nhận xét, “Kế đến, bánh nguội quá nhanh, có thể cân nhắc áp dụng các biện pháp giữ nhiệt.”
“Cuối cùng, tính phối màu thẩm mỹ giữa khăn ăn với giỏ tre vẫn cần được cải thiện.”
Cậu bình tĩnh nói: “Tôi đề nghị nên đổi sang một số màu sắc có tông sáng sủa hơn. Ví dụ như vàng chanh hoặc xanh lục nhạt, sẽ hợp với chủ đề cửa hàng bên bờ biển hơn.”
“Nhưng tổng thể hương vị khá ổn. Tì vết không che được ánh ngọc, vẫn coi như có thể chấp nhận được.” Cuối cùng, cậu nói thế.
Kỷ Nhung: “…”
Khóe miệng Chúc Minh giần giật, ghé sát bên tai Kỷ Nhung nói: “Cô phải biết là, nếu có thể khiến em ấy đưa ra nhận xét như vậy thì về cơ bản không khác gì ‘ăn siêu ngon’ hết.”
Trước khi tạm biệt, Chúc Minh đã kiểm tra tình trạng tinh thần thể cừu đen cho Kỷ Nhung lần cuối, trò chuyện dăm ba câu.
Khi nhắc đến Thẩm Anh, trên mặt Kỷ Nhung lộ vẻ bình thản: “À, cô ấy à, đúng là hai ngảy trước có nhắc đến chuyện tương lai định mở quán dưới chân núi với tôi.”
“Nhưng mà, tôi vẫn chưa đồng ý sẽ mở cửa hàng chung với cô ấy đâu.”
Kỷ Nhung ngẩng đầu lên, cừu con màu đen phía sau cũng lắc mông theo: “Cô ấy là người bận rộn mà, biết đâu chỉ nói cho vui, tôi không để trong lòng đâu.”
Chúc Minh nhướng mày, vài giây sau chỉ cười duyên nói: “Tạp dề mới đẹp quá.”
Kỷ Nhung giật mình, lập tức lúng túng lấy tay che ghim cài áo ngọc trai cừu trên tạp dề.
“Tự, tự dưng tôi nhớ còn có một món bánh mới chưa cho mấy anh ăn thử.” Gò má cô ửng hồng, quay đầu chạy vào trong bếp, “Giờ tôi đi lấy…”
Vào ngày bọn họ rời khu hai để về nhà, quản lý sảnh Lý Thuận đến tiễn họ, cũng hỏi thăm trải nghiệm sinh hoạt thế nào: “Thời gian này hai vị ở có thoải mái không? Nếu có phản hồi nào thì xin hãy nhanh chóng cho tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ cải tiến thật tốt cho sau này.”
Chúc Minh nói chuyện khách sáo: “Tất cả đều cực kỳ ổn, còn thoải mái hơn ở nhà. Chỉ có điều, đá ở gần hồ bơi có thể thêm lớp thêm chống trơn trượt ha.”
Lý Thuận giật mình, vội luôn miệng đáp lời: “Đương nhiên, đương nhiên, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên ngay.”
Tịch Tiện Thanh đưa mắt nhìn Chúc Minh.
Sắc mặt Chúc Minh bất biến, lịch sự lễ độ nói: “Vất vả rồi.”
Lý Thuận trông theo xe bọn họ rời đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trở về biệt thự tuần tra một vòng.
Nhân viên đang dọn dẹp phòng khách của biệt thự, Lý Thuận đến phòng ngủ chính kiểm tra sơ qua, vừa ra đến cửa, bước chân khựng lại, vươn cổ nhìn qua phòng ngủ cho khách: “Phòng cho khách cũng có người ở?”
Nhân viên vệ sinh: “Đúng vậy.”
Lý Thuận sửng sốt: “Có biết ai ở không?”
Nhân viên vệ sinh hồi tưởng: “Hình như là quý ngài ngồi xe lăn.”
Giữa mày Lý Thuận nhăn lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ nhìn theo chiếc xe đã đi khuất.
Hành trình ở khu hai nói dài cũng không dài lắm, nhưng tổng cộng cũng mất gần ba tháng. Chúc Minh mang theo đủng đỉnh túi to túi nhỏ đựng bánh kẹo đặc sản, về nhà Chúc Doanh Doanh ở khu hai trước.
Chú thỏ nhỏ phấn khích nhảy tưng tưng, Chúc Doanh Doanh khui hộp đặc sản, miệng cười không khép lại nổi, bận bịu hỏi trước hỏi sau: “Về hồi nào vậy? Sao không báo trước với dì một tiếng? Tiểu Tịch đâu rồi? Không về chung à?”
“Em ấy có nhà riêng ở khu sáu, chung quy cũng không thể dính nhau như keo mỗi ngày được.”
Chúc Minh quan sát bên trong biệt thự một vòng: “Không bàn chuyện của con nữa, nhà cửa dạo này thế nào ạ? Gần đây dì sống sao?”
Bàn tay đang cầm đồ ngọt của Chúc Doanh Doanh lén cứng đờ một chốc, giống như không có gì: “Dì thì còn thế nào được nữa, vẫn vậy, nhà cửa cũng như xưa thôi.”
“Thế ạ?” Chúc Minh gật đầu, “Nhưng con nhớ trước khi con đi, hình như trong góc phòng khách không có bó hoa hồng siêu to này mà nhỉ?”
Chúc Doanh Doanh chợt im lặng một cách quái lạ.
Chúc Minh băn khoăn nhìn bàn trà trước mặt: “Với cả hình như khăn trải bàn cũ không phải kiểu này luôn? Để con coi thử… Ấy? Đây có phải là kỹ thuật nhuộm sáp độc quyền của khu một không ta?”
Thỏ con dưới chân Chúc Doanh Doanh đột nhiên giật giật đôi tai.
“Còn đang học đan len nữa chứ, thật là tao nhã thanh lịch quá đi quý bà Chúc Doanh Doanh.”
Ánh mắt Chúc Minh dừng trên kim móc và chiếc áo len đan dở trong tầm tay Chúc Doanh Doanh, ngạc nhiên nói: “Cho con sao? Nhưng kích thước này… trông hơi to thì phải?”
Thỏ con dè chừng dựng thẳng lỗ tai, Chúc Doanh Doanh luống ca luống cuống vội nhét đại cuộn len ra đằng sau.
Bà lắp bắp: “Nhà rộng rãi thế này, dì mua hoa trang trí thôi, có gì đâu?”
“Đợt trước thấy mấy món hàng mỹ nghệ của khu một khá đẹp, cho nên… cho nên mới đặt hàng trên mạng mua về vài món.”
Giọng bà cũng vô thức nâng cao âm lượng: “Đan len cũng là học chơi chơi vậy thôi, để giết thời gian ấy mà.”
Bà càng che che giấu giấu thì đáp án trong lòng Chúc Minh càng rõ ràng hơn.
“Vậy cũng tốt. Thay đổi tâm trạng, học thêm kỹ năng mới, cuộc sống trở nên thú vị hơn.”
Anh nhướng mày, không lật tẩy, chỉ mỉm cười điều khiển xe lăn hướng về phía phòng ngủ: “Được rồi, không tám chuyện nữa. Đồ đạc nhiều quá, con đi thu dọn hành lý đi.”
Khi quyết định kết hôn theo thỏa thuận, thật ra Chúc Minh cũng đã từng do dự.
Từng phân vân rằng liệu rốt cuộc đưa ra quyết định như thế có đáng hay không, có quá lỗ mãng hay không, hoặc có thật sự có ý nghĩa hay không. Mãi cho đến thời khắc này, cuối cùng anh cũng xác định được, quyết định này là đáng.
Vừa vào phòng ngủ, điện thoại rung lên, bật lên thì thấy là tin nhắn Tịch Tiện Thanh gửi đến: “Khi nào anh đi phục hồi chức năng?”
Chúc Minh không ngờ Tịch Tiện Thanh lại nhớ vụ này, trả lời: “Đã hẹn với bác sĩ Ngô vào sáng mai.”
Đầu ngón tay anh dừng không bao lâu, gõ ra ba chữ “Cậu có muốn”.
Nhưng đắn đo một lát, lắc đầu, cuối cùng vẫn xóa câu nói còn dang dở này đi.
Còn chưa nghĩ ra lý do thoái thác, bên kia đã gửi đến một câu dứt khoát: “Chín giờ sáng mai xe sẽ đến trước nhà anh.”
Chúc Minh ngây ra, trả lời một chữ “Được”.
Lần này hiếm khi thấy Chúc Minh ngoan ngoãn có mặt đúng giờ phục hồi chức năng, không bày trò cũng không trốn tập, khiến bác sĩ Ngô thấy không quen.
Anh không quên kể chuyện về phản xạ ngắn ngủi trong chớp mắt của chân bên hồ bơi hôm ấy với bác sĩ Ngô.
“Có thể là do sốc, hoặc cũng có lẽ là loại thuốc thử nghiệm lâm sàng lần trước có tác dụng. Nhưng dù thế nào đi nữa, có phản ứng thì chắc chắn là tin tốt.”
Bác sĩ Ngô ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ: “Nếu hôm nay vị hôn phu cũng đến, thì lại sử dụng robot khung xương ngoài để hỗ trợ phục hồi chức năng đi lại đi. Sau đó sẽ tiếp tục dùng thuốc.”
Cô y tá đang sắp xếp hồ sơ bệnh án bên cạnh cười hì hì tiếp lời: “Chắc dạo này chủ nhiệm Ngô không đọc báo nhỉ? Người ta không còn trong trạng thái chưa lập gia đình nữa, đã kết hôn rồi đó!”
So với lần đầu luống cuống tay chân tập cùng nhau, lần này sự phối hợp giữa họ rõ ràng đã ngựa quen đường cũ hơn nhiều.
Mặc dù vẫn gặp khó khăn trong việc sử dụng robot khung xương ngoài, nhưng thể lực của Chúc Minh đã khá hơn lần trước nhiều, thậm chí còn có thể tự đi được vài bước mà không cần sự giúp đỡ của Tịch Tiện Thanh.
Tuy chỉ là hai ba bước nhỏ bé chẳng đáng kể nhưng đối với Chúc Minh thì đó đã là một bước đột phá lớn.
Có thay đổi, dẫu cho chỉ là một chút thay đổi nhỏ nhất cũng chứng tỏ đáng để mong đợi.
Trong mắt Chúc Minh, dường như lần tập phục hồi chức năng này cũng không quá dài.
Lúc truyền dịch anh ngoan hết mức có thể, tuy rằng vẫn không chịu được tác dụng của thuốc mà thiếp đi một lúc, nhưng khi kết thúc thì sắc trời vẫn mới chỉ hơi ảm đạm.
Bọn họ đợi tài xế lái xe đến trước cửa bệnh viện, Chúc Minh cảm ơn người bên cạnh từ tận đáy lòng: “Ừ thì, cảm ơn cậu đã đi một quãng đường xa đến đây tập cùng tôi.”
“Không cần đâu.” Tịch Tiện Thanh nhìn Chúc Minh, “Coi như là báo đáp anh lần trước tự tay giúp tôi xòe đuôi đi.”
Cậu đã nói vậy, Chúc Minh cũng không ra vẻ nữa, gật đầu, thản nhiên tiếp nhận.
Sau khi phục hồi chức năng kết thúc, đáng lẽ ra bọn họ sẽ ai về nhà người nấy.
Nhưng sau khi trở về từ khu hai, đã gần một tuần không gặp nhau, lâu rồi Chúc Minh không kiểm tra tình trạng của Nước Rửa Chén, định tranh thủ ngó qua trước khi chia tay.
Song lại nhớ đến đây là nơi công cộng, Tịch Tiện Thanh lúc nào cũng để ý đủ thứ, Chúc Minh do dự cất lời: “Nhắc đến thì, cậu có thể——”
Không ngờ Tịch Tiện Thanh cũng đột ngột lên tiếng: “Hôm nay anh còn——”
Mở miệng cùng lúc, đồng thời lặng im, Chúc Minh nhướng mày: “Cậu nói trước đi.”
Đôi mắt của Tịch Tiện Thanh nhìn thẳng về phía đường cái trước mặt, lát sau mới nói: “Hôm nay anh còn có dự định gì không?”
Chúc Minh: “Ừm? Không có, hai ngày nay tôi rảnh lắm. Chủ yếu là ở dí trong khoang thí nghiệm chế thuốc cho cậu thôi.”
Tịch Tiện Thanh gật đầu: “Ba tấm ảnh hẹn hò tôi nợ anh lúc trước, đã chụp hai tấm ở khu hai, còn lại một tấm, anh vẫn chưa chụp.”
Chúc Minh: “Hử?”
Lúc đó đã chốt sẽ chụp ba tấm ảnh thân mật với Tịch Tiện Thanh, chính anh cũng sắp quên có vụ này, chần chừ nói: “Được thôi, nhưng mà…”
Tịch Tiện Thanh nhăn mày, mím môi, có vẻ như đang bất mãn vì Chúc Minh không hiểu được hàm ý trong lời mình nói.
“Tôi không thích nợ ơn người khác.”
Tịch Tiện Thanh đứng thẳng tắp, giọng nói đều đều: “Vừa hay hôm nay tôi phải đến Đàm Thành của khu sáu mua ít đồ, anh có muốn đi chung không? Tiện thể chụp tấm ảnh cuối cùng luôn.”
Nói tới nói lui, ôm mười tám cái cung đường núi, hóa ra là muốn mời mình đi cùng.
Chúc Minh ngẫm nghĩ một lát, vui vẻ đáp: “Dù sao hôm nay tôi cũng không bận việc gì, được thôi.”
Vừa dứt lời, tài xế dừng xe trước mặt hai người, Tịch Tiện Thanh gật đầu rồi liếc nhìn Diệp Lộ phía sau một cái.
Diệp Lộ lập tức hiểu ý: “Dì liên lạc ngay đây.”
Tịch Tiện Thanh “Vâng” một tiếng, lên xe.
Chúc Minh như lạc trong sương mù, lén hỏi Diệp Lộ phía sau: “Dì Diệp, Đàm Thành là nơi nào?”
Diệp Lộ đang dùng điện thoại liên lạc với người đầu dây bên kia, nghe thế thì ngẩn ra, tiếp đó mỉm mười, nhỏ giọng giữ bí mật: “Một nơi Tiện Thanh rất thích đi.”
Chúc minh: “Dạ?”
Đàm Thành, đúng là một cái tên mơ hồ.
Vừa nghe thì tưởng là một quán trà cổ kính cao cấp, nhưng vì người khu sáu hay thích học đòi văn vẻ, biết đâu đó là một quán KTV bình dân với cái tên được đặt rất khéo không chừng.
Một tiếng sau, Chúc Minh xuống xe ngẩng đầu lên, trố mắt nghẹn họng.
“Ngài Tịch, lâu rồi không gặp.”
Còn chưa bước vào, một chị gái hướng dẫn mua sắm mặc đồng phục đã lộc cộc bước đến, đầy niềm nở dâng thức uống và khăn ấm lên: “Ngài Chúc, hoan nghênh ngài lần đầu đến Đàm Thành. Mời hai vị hãy lên xe, chúng tôi sẽ đưa hai vị đến cổng trước.”
Tịch Tiện Thanh lau sơ qua tay bằng khăn lông, tao nhã trả lại cho nhân viên phục vụ bên cạnh. Chúc Minh đang trùm mặt bằng khăn ấm, trầm ngâm nhìn tòa nhà như một tòa lâu đài khổng lồ trước mặt.
Chúc Minh lẩm bẩm: “Nơi… cậu thích, là trung tâm mua sắm?”
Tịch Tiện Thanh im lặng một lúc lâu: “Tôi không ghét.”
Tức là rất thích.
Chúc Minh thề với trời, đây là trung tâm thương mại lớn nhất, sang trọng nhất, xa xỉ nhất anh đã từng thấy trong đời.
À, nói cho chính xác, có lẽ dùng từ “Lâu đài trung tâm thương mại” sẽ đúng hơn.
Người dân khu sáu lấy cái đẹp làm quan niệm sống. Đối với một nơi bán cái đẹp như trung tâm thương mại thì mức độ dụng tâm trong việc trang hoàng là khỏi phải bàn, không thể nào so sánh cùng một đẳng cấp với trung tâm thương mại thông thường mà Chúc Minh đã từng đến ở khu bảy.
Nhưng cái trước mặt này… thật sự khoa trương thái quá.
——Chúc Minh chưa từng thấy trước cổng trung tâm thương mại nào được điểm xuyết bởi đài phun nước hoành tráng và hoa tươi lộng lẫy. Chưa từng thấy trung tâm thương mại nào trông như một tòa lâu đài huy hoàng đèn đuốc sáng tỏ. Cũng chưa từng thấy trung tâm thương mại nào sau khi xuống xe còn phải lên xe tham quan thêm mười phút nữa mới đến cửa chính.
Tịch Tiện Thanh quen chân bước xuống xe, thấy Chúc Minh còn đang ngu người phía sau: “Sao vậy?”
Bây giờ Chúc Minh mới phục hồi tinh thần, ngồi lên xe lăn với sự giúp đỡ của cô hướng dẫn mua sắm, theo tới: “Không sao.”
Dẫu sao thì Chúc Doanh Doanh cũng là một người phụ nữ khá giàu có, mặc dù Chúc Minh bị độ xa hoa của trung tâm thương mại này làm cho ngạc nhiên đôi chút, nhưng cũng không đến nỗi bày ra vẻ người chẳng rành chuyện đời.
Nhân viên an ninh mặc đồ vest khom lưng, kéo tay nắm cửa dát vàng được chạm khắc hoa văn tinh xảo, mùi trầm hương cao cấp xộc vào mũi.
Chúc Minh nhìn quanh bên trong trung tâm thương mại sầm uất, chớp mắt: “Thú thật, tôi cứ nghĩ người ở cấp bậc như cậu thì không cần phải tự mình đi dạo phố, sẽ có người đưa thẳng tới nhà cho thử đồ.”
“Đúng là thỉnh thoảng sẽ làm vậy, nhưng tôi không thích người lạ tùy tiện ra vào nhà tôi.”
Tịch Tiện Thanh hờ hững đáp: “Trước giờ tôi thích mua một loạt cùng lúc, hơn nữa có quá nhiều cửa hàng muốn ghé thăm, tự mình đến lựa vẫn tiện hơn.”
Tầm mắt dừng trên thùng rác chạm khắc hoa văn ánh vàng rực rỡ, Chúc Minh cười gượng: “Gần gũi làm sao. Nhưng nếu đúng lúc cửa hàng cậu muốn đến có đông người, lỡ như phải xếp hàng thì tính sao?”
Tịch Tiện Thanh cụp mắt, khẽ liếc nhìn anh.
Ánh mắt cậu rất yên ả, cứ như thể Chúc Minh vừa hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn.
Chúc Minh khó hiểu, còn chưa kịp mở miệng, cô gái hướng dẫn mua sắm cúi đầu nói gì đó vào tai nghe, sau đó xoay người, mỉm cười mở miệng——
“Phải rồi, thưa ngài Tịch, theo thói quen của ngài, hôm nay chúng tôi cũng đã giải tán khu vực này trước rồi.”
Cô gái hướng dẫn mua sắm hơi cong eo, bàn tay đeo găng tay trắng chỉ hướng cho bọn họ: “Quản lý của tất cả cửa hàng đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Mời hai vị đi theo hướng này.”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Hoàng đế chim công lớn yêu cái đẹp đã chảnh chọe dắt cáo nhỏ ra khỏi cung đi hẹn hò!