“Để trao đổi, tôi có thể giúp cậu chữa trị tinh thần thể, cũng đồng ý ký tên vào thỏa thuận bảo mật mà cậu đưa ra.” Chúc Minh nói, “Nhưng tôi có ba điều kiện.”
Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.
Lúc này bọn họ đang đứng ở nơi bắt mắt nhất sảnh tiệc, không ít người ngạc nhiên nhìn về phía họ.
Âm thầm hoặc lộ liễu chẳng thèm che giấu suy đoán về mối quan hệ giữa bọn họ.
“Thứ nhất, trước khi kết hôn, cậu cần phải giúp tôi lừa dì út, khiến dì ấy tin rằng chúng ta yêu từ cái nhìn đầu tiên, thật lòng yêu nhau, và rằng cậu là đối tượng xứng đáng để tôi giao phó cả đời.”
Chúc Minh nói năng rõ ràng, mạch lạc: “Thứ hai, tôi cần một khoang thí nghiệm sinh học kiểu mới nhất trên thị trường.” Trên mặt anh là ý cười thân thiện, giống như thể đang chuyện trò với bạn bè thân thiết.
Tịch Tiện Thanh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì như cũ.
Chúc Minh không đoán được tâm tư của người này, tạm dừng trong chốc lát, lần nữa mở miệng: “Thứ ba——”
“Tôi có thể tìm được rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp, bọn họ sẽ không đưa ra lắm điều kiện như vậy.”
Tịch Tiện Thanh ngắt lời anh không thèm nể mặt: “Càng sẽ không yêu cầu tôi mua ngay một khoang thí nghiệm sinh học giá một triệu hi minh tệ cho họ.”
“Nói cho chính xác, cái mà tôi muốn là khoang giá một triệu rưỡi, vì cái tôi muốn là mẫu mới nhất của khu bảy vừa ra mắt trong năm nay.”
Chúc Minh cẩn thận sửa lại cho đúng: “Còn về bác sĩ, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như lần trước cậu đã nhắc đến, bác sĩ của phòng khám tốt nhất hiện nay đã bó tay hết cách với cậu, không phải sao?”
Tịch Tiện Thanh không nói gì nữa.
Chúc Minh mỉm cười: “Tôi ấy à, tuy chỉ là một streamer gà mờ, kinh nghiệm thực tế không phong phú như bọn họ, nhưng kiến thức lý thuyết cơ bản thì không hề thiếu.”
Đầu ngón tay anh tùy ý vu.ốt ve cổ tay áo của Tịch Tiện Thanh: “Hơn nữa, tôi có rất nhiều thời gian rảnh, cũng tức là, tôi có thể toàn tâm toàn ý, tập trung chữa trị cho một mình cậu.”
“Mặc dù không biết rốt cuộc triệu chứng của cậu là gì, nhưng tôi đảm bảo sẽ dùng toàn bộ tri thức của mình để trị khỏi cho cậu.” Anh nói.
Không một bác sĩ nào dám hứa hẹn như thế khi không biết bệnh trạng của bệnh nhân là gì, nhưng Chúc Minh vẫn quyết định nói ra lời này.
Càng lúc càng đông người nhìn về phía bọn họ, Tịch Tiện Thanh vẫn không đáp lời, nụ cười trên mặt Chúc Minh bất biến song đáy lòng cũng thấy không chắc lắm.
Cũng may, vài giây sau, anh thấy Tịch Tiện Thanh quay mặt đi: “Thứ ba?”
Chúc Minh thở phào một hơi.
“Thứ ba, cũng là điều kiện cuối cùng.” Chúc Minh cúi đầu nhìn xuống hai chân mình, thở dài, “Xe lăn của tôi bị kẹt trên thảm rồi, cần cậu giúp một tay.”
Rõ ràng là điều đơn giản nhất trong ba điều kiện, nhưng Tịch Tiện Thanh lại nhăn mày ngay tức khắc, quay đầu nhìn sang Chúc Minh: “Bây giờ ư?”
“Phải.”
“Chắc không?”
Cái này cần gì phải chắc hay không? Chúc Minh không kịp xử lý thông tin: “Chắc chứ…”
Rõ ràng là một chuyện nhỏ xíu như con muỗi mà đầu mày Tịch Tiện Thanh lại càng nhăn nhó hơn, cứ như yêu cầu này còn khó chấp nhận hơn một triệu rưỡi vừa rồi.
Một lúc lâu sau, cậu mới như chẳng tình nguyện cho lắm phun ra hai chữ: “Được thôi.”
Hai chữ nhẹ như bay, chỉ có Chúc Minh mới hiểu được sức nặng của chúng.
Bởi vì lời hồi đáp của Tịch Tiện Thanh không chỉ có nghĩa sẽ giúp anh thoát khỏi tình cảnh bấy giờ, mà còn có nghĩa là thỏa thuận giữa hai người đã được chốt.
Liệu quyết định này… có qua loa quá không?
Trong lòng rối như tơ vò, bàn tay đang nắm lấy tay áo Tịch Tiện Thanh của Chúc Minh cũng lặng lẽ buông lỏng ra: “Được, cậu nghe tôi nói này. Tôi muốn xuống lầu, nhưng trợ lý của tôi không ở đây, lát nữa nhóc ấy sẽ quay lại——”
Anh vốn định nói là: ‘Lát nữa trợ lý của tôi sẽ quay lại, bây giờ cậu chỉ cần cúi xuống giúp tôi gỡ chỗ kẹt dưới bánh xe là được.’
Thế nhưng Chúc Minh không có cơ hội thực hiện dự tính này.
Lời chưa nói hết mắc kẹt trong cổ họng, vì anh nhận thấy có một chiếc bóng phủ lên từ trên đỉnh đầu, ngay giây kế tiếp, cơ thể anh bỗng bay lên——
Tiếng gió phất qua tai, con ngươi Chúc Minh co rút, ngơ ngác hoảng hốt quay đầu, phản chiếu vào ánh mắt chính là sườn mặt lạnh lùng, tuyệt đẹp với cấu trúc xương mặt hoàn hảo của Tịch Tiện Thanh.
Trước mắt bao người, Tịch Tiện Thanh cong lưng, bế Chúc Minh lên từ xe lăn dễ như trở bàn tay!
Anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng điệu ra lệnh, nhưng khi nhìn kỹ lại biểu cảm… lại có chút gì đó gượng gạo, mất tự nhiên.
Tiếc rằng Chúc Minh đã bị dọa sốc nên không chú ý đến chi tiết này——Bởi vì đối với người không thể đi lại trong một khoảng thời gian dài thì cảm giác mất trọng lực là nỗi sợ hãi kinh khủng không gì sánh bằng.
Như người sắp chết đuối bám vào khúc gỗ trôi dạt, chân Chúc Minh không thể vận lực, chỉ có thể vô thức dùng hai tay ôm chặt cổ Tịch Tiện Thanh, con ngươi chợt co rút lại: “Cậu làm gì vậy? Thả tôi xuống? Cậu——”
Chú cáo sợ hãi không còn giữ được vẻ mặt thản nhiên, tự đắc nữa mà nhăm nhe móng vuốt sắc bén nhằm tự vệ.
Nhưng chung quy chỉ là một chú cáo ốm yếu bị gãy chân, có cào người thế nào cũng không đau không ngứa.
Người trong lòng ngực giãy giụa quá dữ, Tịch Tiện Thanh cụp mắt, trên mặt lộ vẻ không vui: “Chính anh yêu cầu tôi giúp anh xuống lầu.”
Đời này Chúc Minh chưa từng gặp ai có mạch não kỳ lạ như vậy.
Tuy nhiên, xung quanh có vô số người đang chăm chú quan sát từng cử chỉ của bọn họ, Chúc Minh đành phải vừa ôm chặt hơn, vừa sáp lại gần bên tai Tịch Tiện Thanh, nghiến răng nói: “Không phải, tôi đâu có bảo cậu giúp tôi thế này?”
Tịch Tiện Thanh liếc anh một cái: “Anh cũng có trần thuật chi tiết tôi phải giúp anh thế nào đâu. Anh tưởng tôi muốn ôm anh lắm à?”
Chúc Minh: “… Tôi vừa nói được một nửa cậu đã bế tôi lên, cậu có cho tôi cơ hội trần thuật đâu?”
Có lẽ là Tịch Tiện Thanh không ngờ Chúc Minh sẽ có phản ứng dữ dội như vậy.
Nhận ra mình đã hiểu lầm ý của người này, hơn nữa còn bị ghét bỏ, sắc mặt cậu bỗng lạnh đi, gần như là thẹn quá hóa giận đòi buông ra: “Vậy anh xuống đi.”
Chúc Minh: “Đừng đừng đừng, cậu dừng lại đã——”
Không thể xuống được.
Đã gây nên cơn bão lớn như vậy, anh biết rõ bây giờ có bao nhiêu người đang theo dõi từng lời nói và hành động của hai người, nếu giờ Tịch Tiện Thanh thả mình lại xe lăn còn kỳ cục hơn.
Anh thở hắt, không dám nhìn xuống đất, một bên tay ôm siết chặt, một bên hạ giọng nói: “Ra khỏi phòng tiệc, quẹo trái, đến phòng nghỉ của dì út của tôi.”
Sắc mặt Tịch Tiện Thanh không mấy tốt lành, nhưng vẫn làm theo.
Cậu bế Chúc Minh, đồng thời hơi nghiêng mặt đi, dùng ánh mắt ra hiệu cho nữ trợ lý phía sau giúp xử lý chiếc xe lăn bị mắc kẹt trên đất, sau đó sải bước đến phòng nghỉ.
Khoảng cách từ sảnh tiệc đến phòng nghỉ chính là mấy chục giây xấu hổ nhất cuộc đời anh.
Một người là đại diện tương lai của khu sáu, một người là thiên tài của khu bảy ngày trước, hai kẻ chẳng có chút xíu liên quan nào đến nhau lại đang trong tình cảnh một người đang bế công chúa một người khác cực kỳ lãng mạn, chắc khách khứa cũng chưa bao giờ ngờ đến cái tổ hợp thế này.
Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào họ.
Chu Chúc đứng cạnh quầy đồ ngọt nhìn thấy hai người họ, tay đang bưng một đống đồ ăn, miệng dần ngoác ra.
Chúc Doanh Doanh còn sốc hơn. Hai mắt bà nhìn vào tay Tịch Tiện Thanh đang ôm eo Chúc Minh, và cơ thể đang gần sát nhau của hai người, ánh mắt chợt lóe lên ngọn lửa cháy bỏng.
Lòng Chúc Minh bỗng rục rịch.
“Ngài Tịch.” Anh ổn định cảm xúc, lại gần tai Tịch Tiện Thanh, “Nếu đã quyết định hợp tác, vậy thì sao không diễn thử vài cảnh tương lai sẽ phải đối mặt, để tôi xem thành ý của cậu, thế nào?”
Chú cáo bị sốc vừa thích ứng với môi trường xung quanh một chút đã bắt đầu nảy ra ý tưởng xấu.
“…” Tịch Tiện Thanh thở dài như đang chịu đựng, “Đừng quá đáng.”
Chúc Minh mỉm cười: “Tôi biết điểm dừng mà.”
Tịch Tiện Thanh không nói nữa, vì thế Chúc Minh coi như cậu đã đồng ý.
Anh giơ tay lên, đầu tiên là nhẹ nhàng móc lọn tóc phía trên tai trái của Tịch Tiện Thanh, giúp cậu vén ra sau tai.
Tịch Tiện Thanh cứng người.
“Đi phần của cậu đi, chỉ cần nói chuyện bình thường với tôi là được.”
Ngay cái chớp mắt tiếp theo, Chúc Minh cười tủm tỉm kề sát mặt vào, hơi thở ấm áp phà lên vành tai Tịch Tiện Thanh: “Ừm, giờ chúng ta nói về chiếc ghim cài áo… à không, chuỗi trang trí ve áo của cậu đi.”
Chủ đề nói chuyện không hề mờ ám, nhưng trong mắt người ngoài, kiểu vành tai và tóc mai chạm vào nhau như vậy là hành vi thân mật chỉ có ở người đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Đây chính là mục đích của Chúc Minh.
Nếu đã quyết định sẽ diễn, vậy thì để mọi người nhìn cho rõ, thế thì kịch bản sau đó mới diễn ra suôn sẻ được.
Từ khách khứa xung quanh truyền đến tiếng hít hà, cằm Tịch Tiện Thanh hơi căng cứng.
Đợi mãi không có câu trả lời, Chúc Minh dùng ngón tay chọt chọt viên đá quý phía trên sợi dây bạc trước ngực Tịch Tiện Thanh: “Đây là loại đá xanh nào? Từ đâu ra vậy? Trông như sapphire, nhưng sao lại có màu đục?”
Quá rõ ràng là Tịch Tiện Thanh không muốn để ý đến anh, nhưng đạo đức nghề nghiệp khiến cậu không thể chịu nổi hai chữ “đá xanh”, cuối cùng vẫn lạnh giọng sửa lại cho đúng: “… Không phải đá xanh.”
“Hử? Vậy là gì?”
Tịch Tiện Thanh hít một hơi thật sâu: “Lapis lazuli, không hiếm bằng sapphire, độ trong suốt và chỉ số khúc xạ khác nhau hoàn toàn, giá trị cũng chênh rất xa.”
Chúc Minh: “Ừm? Không phải chỉ là sự khác biệt giữa silic dioxide và nhôm silicat thôi sao?”
Tịch Tiện Thanh: “…”
Chúc Minh càng tò mò nhìn cậu: “Theo như cậu nói, sapphire tốt hơn lapis lazuli, vậy tại sao cậu lại dùng lapis lazuli rẻ tiền? Chẳng lẽ vì không có sapphire sao?”
Có lẽ vì câu hỏi này quá mức vô bổ, Tịch Tiện Thanh không thèm mở miệng đáp thêm gì nữa.
Chúc Minh đang định nói gì đó, đột nhiên cảm giác bàn tay sau eo bỗng siết chặt, anh hoảng sợ, lập tức siết vòng tay đang ôm cổ Tịch Tiện Thanh thêm chút nữa——Hóa ra là do Tịch Tiện Thanh đột ngột tăng tốc, rẽ sang một góc.
Khóe miệng Chúc Minh giật giật, không mở miệng chọc người này nữa, dù sao đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
Khách khứa ở đây đã chứng kiến, quan trọng nhất là Chúc Doanh Doanh cũng đã thấy, mà Chúc Minh hiểu rất rõ dì út nhà mình——Chắc chắn não bà sẽ nhanh chóng xử lý thông tin, đoán mò về mối quan hệ giữa bọn họ, quen biết như thế nào, tại sao lại gần gũi như vậy.
Có điểm bắt đầu, chuyện sau đó rồi sẽ đâu vào đấy.
Phải thú thật, vóc dáng của Tịch Tiện Thanh nhìn thôi đã thấy khỏe khoắn, nhưng tự mình trải nghiệm thực tế mới phát hiện ra, người này còn được hơn khi nhìn bằng mắt thường nhiều.
——Cơ bắp vừa đủ nhưng săn chắc có lực, cách lớp vải cũng không ngăn được nhiệt độ cơ thể bên dưới của chàng trai. Cậu bế một người sống to sờ sờ như Chúc Minh đi một lúc lâu cũng không có dấu hiệu thở dố.c vì mệt.
Chà, quả nhiên người trẻ tuổi còn dễ xài hơn xe lăn. Chúc Minh nghĩ.
Vào phòng nghỉ, cơ thể được vây lấy bởi chiếc sô pha mềm mại, Chúc Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh vừa ngẩng đầu lên đã nghe Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nói: “Sapphire hiếm, thường không cắt tỉa hay chế tác lại nhiều lần. Trong khi đá chính của chuỗi trang trí ve áo có kích thước nhỏ, vì vậy việc dùng sapphire quá lãng phí, lapis lazuli sẽ phù hợp hơn.”
Chúc Minh sửng sốt, mới hiểu ra người này đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình.
“Điều quan trọng nhất là, hôm nay là tiệc sinh nhật của dì út của anh. Không được cướp đi sự nổi bật của chủ nhân bữa tiệc là lễ nghi thường thức về trang phục của khu sáu.”
Tịch Tiện Thanh nói, ánh nhìn rơi xuống cổ áo của Chúc Minh, đầu mày nhăn lại lần nữa.
Xưa nay Chúc Minh ăn mặc tùy tiện, sảnh tiệc hơi nóng nực, nên anh đã cởi vài chiếc cúc áo phía trên, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, mảnh mai.
Như thể nhìn thấy thứ gì đó rất chói mắt, Tịch Tiện Thanh dời mắt đi ngay lập tức, đứng dậy: “Còn nữa, trong những dịp như tiệc thế này, tối đa chỉ được cởi hai chiếc cúc áo sơ mi. Hy vọng sau khi kết hôn anh sẽ quản lý lễ nghi của mình đàng hoàng.”
Chúc Minh giơ tay vuốt cổ áo, cảm thấy khó hiểu.
Nhưng anh cũng không nói lại, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở: “Được thôi. Nhưng đổi lại, nếu chúng ta đã quyết định sẽ kết hôn, cậu cũng cần phải làm quen với mức độ tiếp xúc thân mật như vừa rồi, hơn nữa còn phải đáp lại sao cho thỏa đáng.”
“Mới động chạm một chút đã cứng đơ thành khúc gỗ. Trong mắt người ngoài không giống bạn đời thực sự.”
Chúc Minh đáp trả với ý cười dạt dào: “Càng không thể nào lừa được ánh mắt sắc bén của dì út.”
Sắc mặt Tịch Tiện Thanh thay đổi: “Không phải ai cũng giống anh, không có khái niệm về khoảng cách hay giới hạn nào.”
Chúc Minh không nổi giận: “Da mặt mỏng không phải chuyện xấu. Thời gian còn dài, chúng ta có rất nhiều thời gian để tập làm quen.”
Hai người giằng co qua lại một lát, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng cửa kéo ra từ bên ngoài.
——Là Chu Chúc đang bê một mâm đầy đồ ăn, thở hồng hộc đứng sau cánh cửa.
“Anh Chúc!” Chú hoẵng ngốc nghếch hãi không vừa, “Em nhìn từ xa thấy anh lẫn xe lăn bị người ta bắt cóc. Anh có sao không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh không sao.”
Chúc Minh hất cằm về phía người bên cạnh: “Đây là Tịch Tiện Thanh, cả hai làm làm quen đi, sau này sẽ thường xuyên gặp nhau đấy.”
Chu Chúc thừ người ra tại chỗ: “…”
Ánh mắt Tịch Tiện Thanh chợt lạnh xuống, nhìn sang Chúc Minh: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi, giữ bí mật là điều kiện tiên quyết trong thỏa thuận giữa chúng ta. Tại sao lại có người thứ ba ở đây?”
Chúc Minh cũng không nhượng bộ: “Thể trạng của tôi có hạn, Chu Chúc là trợ lý sinh hoạt kiêm trợ lý nghiên cứu khoa học của tôi. Nếu cậu muốn tôi trị liệu hiệu quả cho cậu thì nhất định phải có nhóc này.”
Không hiểu tại sao, mỗi lần cuộc trò chuyện của hai người họ đi đến đoạn cuối thì bầu không khí luôn trở nên căng thẳng.
Chu Chúc cảm thấy nguyên nhân bầu không bất ổn có liên quan đến mình, không dám thở mạnh, tròng mắt xoay tròn đảo qua đảo lại giữa hai người họ.
Cuối cùng vẫn là Tịch Tiện Thanh lui một bước trước, lạnh lùng nói: “Thứ tư tuần sau, vẫn là nhà hàng lần trước, tôi sẽ mang theo thỏa thuận do bộ phận pháp lý soạn ra đến.”
Vệ sĩ lần trước, trợ lý vừa rồi, còn có bộ phận pháp lý hiện tại, đúng thật là một đại thiếu gia quyền quý cao sang.
Chúc Minh cảm khái trong lòng về sự khác biệt giữa người với người: “Được thôi.”
Tịch Tiện Thanh đứng lên, hờ hững gật đầu với Chu Chúc, mở cửa nghênh ngang rời đi.
Chu Chúc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu, đột ngột quay đầu lại nhìn về phía Chúc Minh.
Chúc Minh: “Sao?”
Chu Chúc trợn trừng mắt, chỉ hướng cửa, lại há hốc miệng.
Chúc Minh: “…?”
Chu Chúc tiếp tục quơ quào tay chân, nói năng lộn xộn.
Chúc Minh: “Nói tiếng người đi.”
Lượng thông tin lớn đến mức khả năng tổ chức ngôn ngữ của Chu Chúc bị đình chỉ, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng khôi phục: “Ôi mẹ ơi, anh Chúc, anh không biết lúc nãy trông hai người ố dề thế nào đâu! Tịch Tiện Thanh bế anh lên trước mắt bao nhiêu người rồi bỏ chạy, quá trời người bàn tán xôn xao về hai người, thậm chí còn có người chụp ảnh… khoan đã?”
Cậu ta hoảng hồn nhìn mặt Chúc Minh: “Mới nãy Tịch Tiện Thanh nói thứ tư tuần sau hai người sẽ làm gì cơ? Thỏa thuận gì pháp lý gì? Hai người… định ký thỏa thuận gì ạ?”
Biểu cảm của Chúc Minh không thay đổi, nhận lấy mâm đồ ăn trong tay cậu ta, gắp món tráng miệng trên đó: “Bọn anh quyết định giúp đỡ nhau một chuyện nhỏ.”
“Chuyện gì ạ?”
“Anh chữa bệnh vặt cho cậu ấy, cậu ấy kết hôn với anh.”
Chu Chúc đau đớn xót xa: “Anh Chúc, em biết là dì Chúc hối anh kết hôn, nhưng mình có cần phải làm đến nước này không? Chúng ta cũng đâu thiếu chút tiền khám bệnh đó đâu…”
Chúc Minh cắn miếng bánh, ậm ừ đáp: “Ừ, nhưng cậu ấy không chỉ đưa một chút. Cậu ấy hứa sẽ cho anh một khoang thí nghiệm sinh học.”
Sắc mặt Chu Chúc chợt biến hóa.
Một hồi lâu sau cậu ta mới nuốt nước bọt: “Dù, dù vậy đi nữa thì, chúng ta cũng không thể…”
“Là mẫu mới ra mắt cách đây hai tháng.”
“…”
“Trong đó còn được tích hợp sẵn một máy quang phổ mini mới do Viện Kỹ thuật khu ta vừa phát triển.”
“… Nhưng nói đi phải nói lại, biết đâu người ta gặp khó khăn thật thì sao? Khụ khụ… để tuần sau tận mắt chứng kiến rồi quyết định cũng chưa muộn.”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Nhưng cậu ấy trả quá nhiều.