Một tuần sau, Diệp Lộ mang bản thỏa thuận hoàn chỉnh cuối cùng.
Hai người không có dự định tổ chức lễ quá phức tạp và trang trọng, đi đăng ký thôi đã là kết hôn. Tịch Tiện Thanh xem xét bản thỏa thuận đã được chỉnh sửa lần cuối một lần, gửi cho Chúc Minh.
Tuy nhiên, Chúc Minh không trả lời ngay.
Dẫu sao cũng chẳng phải một cặp đôi thực sự, ai cũng có sự nghiệp của riêng mình. Tịch Tiện Thanh chuẩn bị đến khu hai để hảo hạch, Chúc Minh bên kia cũng có công việc livestream của bản thân.
Ngoại trừ việc hằng ngày Tịch Tiện Thanh sẽ đều đặn gửi mấy tấm ảnh chụp Nước Rửa Chén cho Chúc Minh trước khi ngủ, đôi lúc Chúc Minh sẽ báo cáo tiến độ nghiên cứu chế thuốc của mình ra thì hai người không trò chuyện thêm gì nữa.
Giống như đã nêu trong thỏa thuận, tôn trọng nhau như khách, không can thiệp vào chuyện của đối phương. Tịch Tiện Thanh khá hài lòng với điều này.
Anh không cần phải trả lời ngay lập tức, nhưng không ngờ Chúc Minh lại trả lời chậm đến thế.
Sau khi bàn bạc chi tiết với thợ thủ công về các quy trình đổ khuôn, Tịch Tiện Thanh mở điện thoại lên lần nữa, phát hiện trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ ngoài ý muốn.
“Là Tiện Thanh à?”
Cuộc gọi được kết nối, là giọng nói của Chúc Doanh Doanh truyền đến từ đầu bên kia, mang theo chút ngại ngùng và do dự: “Có chuyện này, không biết liệu có thể nhờ con giúp một tay hay không?”
Tịch Tiện Thanh khựng người: “Ngài nói đi ạ.”
“Dì mong con có thể đi phục hồi chức năng với Chúc Minh một lần.”
Chúc Doanh Doanh thở dài: “Thứ nhất là vì sau khi kết hôn, việc này sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của hai đứa; thứ hai là vì trước nay thằng bé không cho dì đi theo, cho nên dì nghi ngờ nó không chịu phục hồi chức năng đàng hoàng.”
“Cho nên trước hết con đừng nói cho nó biết, lén đi kiểm tra thử giúp dì xem nó có chịu ngoan ngoãn trị liệu theo lời bác sĩ hay không, được chứ?”
Nếu đây là đề nghị mà Chúc Minh đưa ra thì Tịch Tiện Thanh sẽ thẳng thừng từ chối, bởi vì đây không viết trong bản thỏa thuận giữa bọn họ, cậu không có bất cứ nghĩa vụ gì phải làm.
Nhưng vấn đề là, đây là yêu cầu do Chúc Doanh Doanh đưa ra——trong mắt người dì út quá đỗi nhiệt tình này, mình và Chúc Minh đang trong tình yêu cuồng nhiệt, cũng là vị hôn phu sắp bước vào một cuộc hôn nhân.
Dù cho Tịch Tiện Thanh có muốn từ chối, cũng không thể nào cương quyết nói ra ngay lúc này.
Vậy là, hai giờ chiều giờ địa phương, Tịch Tiện Thanh xuất hiện tại bệnh viện phục hồi chức năng tư nhân ở khu bảy.
Cô y tá ngồi sau quầy tiếp nhận đang hát ngâm nga, sắp xếp lại từng cuốn sổ tay hướng dẫn sử dụng xe lăn trên kệ. Vừa ngoảnh đầu lại thì trông thấy một chàng trai khôi ngô đứng trước bàn.
Đôi mắt sâu hút hồn, vai rộng chân dài, cậu mặc chiếc áo gió được cắt may khéo léo, đứng thẳng tắp giữa hành lang. Trông cậu không giống người đến thăm bệnh mà càng giống một nghệ sĩ vừa rời khỏi phim trường đi lạc đến đây.
Cậu hỏi: “Xin hỏi có bệnh nhân nào tên là Chúc Minh ngồi xe lăn hay không?”
Giọng nói trầm thấp mang nét lạnh lùng, cao ngạo nhưng ngữ điệu lại điềm tĩnh, lịch sự.
Trái tim cô ý tá hẫng một nhịp, nhưng vừa nghe xong câu hỏi của cậu lại bật cười: “Tôi là người mới, nên vẫn chưa nhớ hết toàn bộ tên của các bệnh nhân. Nhưng thưa ngài, bệnh nhân ở trung tâm phục hồi chức năng của chúng tôi chẳng mấy ai không ngồi xe lăn đâu.”
Tịch Tiện Thanh miêu tả cụ thể hơn: “Là một bệnh nhân nam, anh ấy… lúc nào cũng cười.”
Cô y tá cố gắng hồi tưởng: “Ừm, hình như có chút ấn tượng. Có phải nhỏ nhắn, nước da trắng, nhất là có đôi mắt dịu dàng rất đẹp hay không?”
Tịch Tiện Thanh chợt cảm thấy vi diệu đối với những tính từ mà cô hình dung, nhưng cuối cùng vẫn ậm ừ đồng thuận: “Vâng, tinh thần thể của anh ấy là một chú cáo trắng.”
“À, tôi biết đấy!” Một cô y tá khác thò đầu ra khỏi phòng, cười hí hí tiếp lời, “Anh đến tìm anh Tiểu Chúc đúng không?”
“Đúng là hôm nay anh ấy có đến, nếu tôi nhớ không nhầm thì đang hít thở không khí cạnh bờ hồ nhân tạo.”
Anh Tiểu Chúc.
Trên quãng đường ngắn ngủi hướng đến hồ nhân tạo phía sau bệnh viện tư nhân này, Tịch Tiện Thanh bình tĩnh nhẩm lại ba chữ này trong lòng.
Một nửa địa hình của khu bảy là những ngọn núi tuyết, khí hậu khô lạnh, gió bên hồ nhân tạo khá mạnh nên không có nhiều người ở ngoài trời.
Hầu hết bệnh nhân đều có người nhà đi cùng, thế nên giờ phút này, bóng người cô đơn bên bờ hồ kia trở nên đặc biệt nổi bật.
Bên cạnh xe lăn là chú cáo trắng đang cuộn tròn thành quả bóng, chiếc đuôi lông xù quấn lấy cơ thể, đang ngủ say.
Tịch Tiện Thanh đứng sau lưng Chúc Minh, gọi tên anh: “Chúc Minh.”
Cậu thấy đầu tiên là người trên xe lăn cứng người lại, rồi sau đó quay đầu nhìn lại đây.
Gió bên hồ thổi mạnh, Chúc Minh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, rộng rinh để lộ ra chiếc cổ trắng nõn.
Trong tay anh đang kẹp một điếu thuốc thon dài, mái tóc mềm mượt bị gió bên hồ thổi bay.
Tịch Tiện Thanh nhìn Chúc Minh phun ra một ngụm khói, làn khói lan ra, anh thỏa mãn híp mặt lại, đôi mắt ướt át mờ mịt dưới làn khói nhìn về phía này.
“Là cậu à.”
Dường như Chúc Minh không mấy ngạc nhiên, chỉ khẽ mỉm cười, nhìn về phía mặt hồ lần nữa, “Cứ tưởng là dì út đến bắt tôi chứ.”
Mùi nicotine ngập tràn trong không trung, Tịch Tiện Thanh lặng yên nhíu mày: “Quả thật là bà ấy bảo tôi đến.”
Chúc Minh gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, nhìn cậu một cách kỳ lạ: “Khoan đã, sao cậu biết tôi ở cạnh hồ nhân tạo? Thiên lý nhãn à?”
Tịch Tiện Thanh phun ra ba chữ: “Anh Tiểu Chúc.”
Cái xưng hô không đầu không đuôi khiến Chúc Minh sững sờ trong giây lát.
Nhưng anh lập tức phản ứng lại, cắn đầu thuốc mà cười, gật đầu nói: “Ồ… là y tá Tiểu Chu nói với cậu nhỉ.”
Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nói: “Nếu lịch trình là dì út của anh đưa cho tôi là đúng, thì đáng lẽ bây giờ anh phải đang phục hồi chức năng ở trong phòng tập vật lý trị liệu, chứ không phải thiếu ý thức công cộng mà hút thuốc bên bờ hồ.”
“Đầu tiên, vì để không ảnh hưởng đến người khác đến tôi đã đi một quãng đường dài đến bên bờ vắng vẻ không có ai này mới dám châm thuốc, đã là một công dân rất có ý thức nơi công cộng của khu bảy rồi.”
Chúc Minh hất cằm, chỉ về biển báo khu vực hút thuốc cách đó không xa: “Tiếp đến, tôi chỉ đang muốn tận hưởng chút nicotin và dopamine trước khi phục hồi chức năng thôi. Hút xong điếu này, tôi sẽ ngoan ngoãn đến điểm danh với hộ sĩ phục hồi chức năng.”
Thậm chí giọng điệu cũng rất chi là hùng hồn có lý.
“Hút xong điếu này, lại hút thêm điếu nữa, tận hưởng đến bốn giờ rưỡi. Sau đó chụp một tấm ảnh trước bàn tiếp nhận gửi cho dì út của anh, trực tiếp gọi xe về nhà.”
Biểu cảm trên mặt Tịch Tiện Thanh không hề có chút xao động, thẳng thừng vạch trần lời nói dối của người trước mặt, “Đây là ngoan ngoãn phục hồi chức năng mà anh nói sao?”
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Chúc Minh cứng đờ, hơi nheo mắt lại, rốt cuộc cũng chịu chuyển mắt về trên mặt Tịch Tiện Thanh.
Một nụ cười mơ hồ không rõ ý gì hiện lên trên mặt anh, một lát sau anh nâng tay lên vẫy với Tịch Tiện Thanh.
Ngực Tịch Tiện Thanh phập phồng không một tiếng động, dự đoán trước chắc hẳn người này sẽ không nói được lời nào hay ho.
“Vị hôn phu này.”
Quả nhiên, ngay khoảnh khắc cậu cúi người, Tịch Tiện Thanh nghe thấy giọng nói vừa dịu dàng vừa xảo quyệt của Chúc Minh vang lên bên tai mình: “Sao tự dưng hôm nay cậu quản nhiều quá vậy?”
Cái xưng hô quá mức thân mật một cách vô lý, Tịch Tiện Thanh đột ngột nhìn sang sườn mặt của Chúc Minh, cằm căng cứng: “Anh——”
“Hơn nữa, dì út của tôi bảo cậu tới, cậu cứ viện cớ có viện bận từ chối cho có lệ là xong rồi. Còn đi từ khu sáu đến khu bảy, nghe lời như thế làm gì?”
Chúc Minh hơi ngẩng mặt lên, biểu cảm tò mò, giọng điệu vừa thân thận vừa ẩn chứa ý cười, “Quan tâm tôi thế cơ à? Sao thế? Chẳng lẽ định… giả vờ thành thật với tôi ư?”
Con ngươi vốn đen nhánh của anh nhiễm một màu hổ phách nhạt dưới đốm lửa, người xích lại thật gần, đôi môi gần sát bên tai Tịch Tiện Thanh.
Vài lần chung đụng trước đó, Tịch Tiện Thanh đã từng tỏ ra bất mãn đối với việc Chúc Minh không có khái niệm về khoảng cách.
Huống chi là những lời nói cực kỳ mờ ám một cách lộ liễu lúc bấy giờ, thậm chí còn chứa sự khiêu khích, có thể nói là đang nhảy disco trên bãi mìn của Tịch Tiện Thanh.
Quả nhiên, Tịch Tiện Thanh đột ngột đứng thẳng người, sắc mặt âm u: “Anh bớt tự mình đa tình đi, tưởng tôi muốn đến thật đấy à?”
Chúc Minh dang tay, ý cười không hề lui bớt: “Vậy giờ cậu có thể đi rồi.”
Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm mặt anh một lúc lâu, xoay người bỏ đi.
Cậu chẳng phải người hèn mọn, vốn dĩ chạy từ khu sáu đến khu bảy, có mặt ở đây là vì thương cảm cho tình cảm của Chúc Doanh Doanh. Nhưng lại nhận được sự đối đãi thế này, hiển nhiên không có lý do gì phải nán lại.
Nhưng vừa đi một bước, bước chân cậu khựng lại, quay đầu lại nhìn sang.
Chúc Minh quay lưng về phía cậu, mái tóc đen bị gió thổi phất.
Một mình anh ngồi trên xe lăn, khói thuốc lan tỏa từ điếu thuốc trên tay, không hề nhúc nhích, im lặng nhìn chăm chú vào mặt hồ.
Tịch Tiện Thanh lặng lẽ nhíu mày.
Mặc dù mọi ngày đều có thái độ ngả ngớn, mất tập trung, nhưng Tịch Tiện Thanh phải thừa nhận, thật ra giáo dưỡng và thái độ xử lý mọi việc của Chúc Minh không có gì đáng chê trách.
Nhưng những lời anh vừa nói ra, nào là “Sao quản nhiều quá vậy”, với cả “Vậy giờ cậu có thể đi rồi” lại đầy ắp sự khiêu khích gay gắt.
Không giống những lời mà Chúc Minh bình thường sẽ nói, bất thường đến mức như cố tình nói sao cho nghe thật chướng tai nhằm đạt được mục đích gì đó.
——Chúc Minh cố tình chọc tức để cậu rời đi.
Trong nháy mắt nhận ra sự thật này, Tịch Tiện Thanh đã bình tĩnh lại.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, Chúc Minh tưởng rằng Tịch Tiện Thanh đã đi rồi.
Điếu thuốc trên tay sắp cháy hết, Chúc Minh lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, vừa định châm thêm một điếu thì từ nơi khóe mắt thoáng nhìn ra sau, ngón tay bỗng cứng đờ.
Sắc mặt Tịch Tiện Thanh lạnh lùng, khoanh tay đứng phía sau, tà áo bị gió bên hồ thổi bay, cứ thế lẳng lặng nhìn mình.
Lòng Chúc Minh có hơi hoảng hốt: “Sao cậu còn chưa đi?”
“Không phải anh nói hút xong điếu này sẽ đi tập phục hồi chức năng sao?” Tịch Tiện Thanh đứng xa xa, bình thản nói, “Vậy tôi ở đây đợi anh hút xong.”
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Chúc Minh âm thầm run rẩy.
Anh khó tin nhìn Tịch Tiện Thanh, ngay sau đó lại treo lên mặt nụ cười như có như không: “Vị hôn phu chu đáo thật đấy, người có tình thật cũng không làm được như cậu.”
Tịch Tiện Thanh không bị anh chọc giận nữa, tiếp tục khoanh tay đứng tại chỗ, bình tĩnh gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Chúc Minh: “…?”
Tịch Tiện Thanh: “Tôi đã hứa với dì út của anh sẽ theo dõi quá trình tập phục hồi chức năng của anh, nên tôi sẽ cho bà một câu trả lời chính đáng.”
Cuối cùng, lớp vỏ thong dong của con cáo dối trá không thể duy trì được nữa.
Chúc Minh mỉm cười, gằn từng chữ một: “Lần này tôi phải tập ít nhất ba tiếng. Chẳng phải lịch trình của một nhà thiết kế nổi tiếng như anh rất kín sao? Vả lại không phải cậu còn phải chuẩn bị hành lý lên đường đến khu hai để đánh giá…”
Tịch Tiện Thanh không thèm quan tâm đến mấy lời vô bổ của anh nữa.
Cậu chậm rãi bước đến trước mặt Chúc Minh, cúi xuống, cầm lấy gói thuốc lá đặt trên đầu gối anh.
Cậu rút một điếu ra, kẹp trên đầu ngón tay, sau đó kề sát vào, mượn đốm lửa sắp tàn từ điếu thuốc trong tay anh bắt lửa.
Đầu điếu thuốc chạm vào nhau, hai đốm lửa màu cam từ từ sáng lên giữa đầu ngón tay họ, chớp nháy dưới cơn gió bên hồ.
Chúc Minh tưởng rằng Tịch Tiện Thanh muốn tự mình châm một điếu.
Không ngờ ngay giây kế tiếp, điếu thuốc sắp tàn trong tay bị người ta rút ra, thay vào đó, điếu thuốc mới vừa được châm đã được nhẹ nhàng đặt vào khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa của Chúc Minh.
——Tịch Tiện Thanh giúp anh châm một điếu thuốc mới với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Anh tiếp tục hấp thụ nicotin và dopamine phần anh đi.”
Tịch Tiện Thanh đứng lên, bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi không bận, có rất nhiều thời gian để ở bên cạnh anh.”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Chim công lớn ngoặm chặt lấy cáo nhỏ đang trốn tập vật lý trị liệu!