Mặc dù bọn họ chỉ mới hôn nhau ba lần, nhưng Chúc Minh đã ghi chép lại tỉ mỉ về mỗi nụ hôn, bao gồm cả địa điểm, thời gian và chi tiết sự khác biệt trong từng lần xòe đuôi của Nước Rửa Chén.
Mục đích là để khi lần kế tiếp xuất hiện điều bất thường thì sẽ có đủ manh mối phân tích.
Mà đúng là anh đã phát hiện ra một quy luật rất nhỏ.
Đó là tăng theo số lần hôn, dường như tốc độ và hiệu suất xòe đuôi của Nước Rửa Chén sẽ càng ngày càng yếu đi.
Ví dụ như nụ hôn đầu tiên trời xui đất khiến ở bữa tiệc kia, dù cho đã đến tận buổi chiều ngày kế tiếp vẫn không giảm hiệu quả, khiến Nước Rửa Chén xòe đuôi trong vườn vô cùng mượt mà.
Mà lần thứ hai sau khi thoát khỏi game, quá trình xòe đuôi của Nước Rửa Chén có hiện tượng uể oải nửa chừng, không mượt như lần đầu tiên.
Lần thứ ba ở vườn bách thú, tuy đã diễn ra khá suôn sẻ, nhưng giờ ngẫm lại, lúc đó Chúc Minh giật mình đã cắn Tịch Tiện Thanh một cái, xét về mức độ kích thích giác quan thì thật ra còn mãnh liệt hơn hai lần trước nhiều.
Vì vậy, Chúc Minh đã đưa ra suy đoán về tình trạng kháng thuốc.
“Nói một cách đơn giản là,” Chúc Minh chỉ vào chim công xanh đang ủ rũ cuộn thành một cục trong bồn tắm, “Có lẽ bây giờ nó không còn thỏa mãn với sự kích thích si.nh lý chỉ bằng việc môi chạm môi bình thường nữa.”
Lông mày của Tịch Tiện Thanh giật giật: “Vậy phải làm sao?”
“Tăng liều lượng thuốc, hoặc đổi một loại thuốc khác.”
Chúc Minh nói: “Xét đến tình huống khẩn cấp của cậu hiện tại, nghiên cứu chế tạo thuốc mới là không thực tế, trước hết thì tôi khuyến nghị vế trước.”
Những nụ hôn trước đó của bọn họ chỉ môi kề môi cực kỳ đơn giản, câu tăng liều lượng này có nghĩa là gì, đương nhiên Tịch Tiện Thanh cũng chẳng phải đồ ngu.
Trông Tịch Tiện Thanh như bình tĩnh mà im lặng một lát: “Vậy… nghe theo anh đi.”
Chúc Minh khẽ than, vươn tay khảy nhẹ sợi tóc trước trán của Tịch Tiện Thanh, dịu giọng nói: “Thuốc ở ngay đây, cậu muốn uống bao nhiêu thì cứ tự mình lấy.”
Tịch Tiện Thanh hơi nheo mắt lại——Thật ra cậu khá hưởng thụ động tác vuốt tóc mình của Chúc Minh.
Song sau khi nghe hết câu, cậu kịp thời kiềm chế biểu cảm, kiêu ngạo liếc nhìn Chúc Minh: “Sao tôi biết tăng liều lượng bao nhiêu là vừa?”
“Cậu không biết, nhưng tôi biết.”
“Anh là bác sĩ cơ mà.”
Nói trắng ra là, ai cũng không muốn hành động trước. Bởi vì thâm tâm bọn họ đều hiểu rõ, chuyện sắp phải làm tiếp theo có phần vượt quá giới hạn.
Chúc Minh như vô cùng bất lực mà thở dài, anh biết thời gian không còn nhiều, vì thế cũng không do dự thêm nữa, giơ tay túm lấy cà vạt trước ngực Tịch Tiện Thanh, che lấp miệng cậu lần nữa.
Anh nhấc đầu lưỡi mềm mại, ướt át của mình lên, khẽ chạm vào làn môi Tịch Tiện Thanh như chuồn chuồn lướt nước.
Thân thể Tịch Tiện Thanh đột ngột run lên, biểu cảm trên mặt không có dao động quá lớn, sau một lúc lâu lại hơi hé mở khớp hàm, tựa như đang nghênh đón hành động kế tiếp của Chúc Minh.
Thế nhưng, hành động kế tiếp của Chúc Minh chính là không có hành động nào——Anh dừng lại, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, nhỏ giọng nói: “Cứ như vậy, tăng liều lượng từng chút một, đã học được chưa?”
Giống như anh đang cầm thuốc, mớm đến bên miệng Tịch Tiện Thanh, vừa mới thấm ướt bờ môi lại đột nhiên rút muỗng ra, đặt vào tay Tịch Tiện Thanh, bảo cậu tự uống đi.
Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Khoảng cách giữa hai người cận kề, Chúc Minh cong mắt, vô tội nghiêng đầu: “Ngài Tiểu Tịch, người muốn xòe đuôi là cậu, chung quy cũng không thể lần nào cũng để tôi tận tay đút——”
Nửa câu sau không có cơ hội để nói xong, vì vị bệnh nhân tính tình không tốt lắm này đã chủ động cúi người xuống uống thuốc.
Ban đầu, dưới đáy mắt Chúc Minh còn hàm chứa ý cười ranh mãnh như thể kế hoạch đã thành công, nhưng khoảnh khắc khi cằm bị bị ép nâng lên, hàm răng bị chiếc lưỡi của người này thô bạo cạy mở ra, anh không cười nổi nữa.
Đây là phục thù.
Không giống với vài lần môi chạm môi trước kia, lần này là nụ hôn thật sự, môi răng giao nhau, hơn nữa còn kèm theo lòng trả đũa ngang ngược quá đáng——Chúc Minh không khống chế được cơ thể hơi ngửa người ra, lưng va mạnh vào tấm gương lạnh lẽo.
Nụ hôn của Tịch Tiện Thanh lỗ mãng, ngây ngô, vô tổ chức khiến Chúc Minh khó mà đáp lại được.
Quần áo cọ xát, hơi thở hỗn loạn đan xen, anh cảm thấy hơi chóng mặt, biết đây là dấu hiệu của việc thiếu oxy.
Bèn chống tay lên trước ngực Tịch Tiện Thanh, muốn kéo giãn ra chút khoảng cách.
Tịch Tiện Thanh đáp trả bằng cách mạnh mẽ chế trụ cổ tay Chúc Minh, bắt chéo ra đằng sau rồi kéo lại, không cho anh cơ hội để tạm nghỉ.
——Hô hấp càng trở nên khó khăn, Chúc Minh thật sự không thể chịu nổi nữa, nhưng tay đã bị giữ chặt không thể động đậy, vì thế đã vô thức nâng chân lên, đá về phía bụng Tịch Tiện Thanh.
Sau đó Chúc Minh chợt sững người.
Tịch Tiện Thanh uống thuốc đến mức nghiện vẫn chưa nhận ra điều gì, sau khi bị đạp một phát cũng chỉ không vui nhíu mày lại.
Chúc Minh động tay, vậy cậu sẽ tóm tay anh bắt chéo ra sau; Chúc Minh động chân, vậy cậu sẽ trực tiếp kẹp chặt đùi anh bằng tay.
Tóm lại, cho đến khi nụ hôn này kết thúc một cách hoàn hảo, Tịch Tiện Thanh mới đứng thẳng dậy.
Ngay sau đó cậu mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, buông lỏng bàn tay đang nắm đùi Chúc Minh, nghi ngờ hỏi: “Chân anh, có phải vừa nãy——”
Chúc Minh gần như xụi lơ trên bồn rửa mặt, giờ đây thậm chí còn chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.
Thở hổn hển nhìn chằm chằm trần nhà phòng tắm, ánh mắt mơ màng, rất lâu sau mới gắng sức mở miệng: “Cậu… cậu khỏe thật đấy, Tịch Tiện Thanh…”
Giọng anh khàn đặc đến mức không tưởng tượng được, Tịch Tiện Thanh nghe mà tai như bị bỏng rát, đưa tay kéo anh ngồi dậy.
Chúc Minh kề trán lên ngực Tịch Tiện Thanh, cúi đầu thở d.ốc một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên: “Đúng là đã đạp cậu một cái, hơn nữa tôi cảm giác… đá rất có lực.”
Sau một hồi, Tịch Tiện Thanh gượng gạo nói: “Sau khi trở về, anh nên đến bệnh viện phục hồi chức năng ngay.”
Chúc Minh khẽ khàng “Ừm” một tiếng, tóc mái rối bù, cánh môi mềm mại ửng đỏ, ánh nước trong suốt lấp lánh trong đôi mắt vẫn chưa tan.
Lông mi anh hơi run rẩy, như thể đang nhìn chằm chằm vào chân mình, lại như thể vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ chuyện vừa rồi.
Tịch Tiện Thanh ngẩn ra trong chớp mắt, ép mình dời mắt, ngay lập tức lại trông thấy khuôn mặt của chính mình trên tấm gương phía sau Chúc Minh.
——Nói cho chính xác, là vẻ mặt… vẫn chưa đã thèm.
Lần này, con ngươi Tịch Tiện Thanh bất chợt run lên, im hơi lặng tiếng lùi về sau một bước.
Hai người đều không dám nhìn thẳng vào nhau.
Chúc Minh mất một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, lướt qua đầu vai của Tịch Tiện Thanh nhìn đến bồn tắm phía sau, khẽ cười: “Chà, cậu nhìn đi, việc tăng liều lượng thật sự có tác dụng.”
Nương theo tầm mắt anh, bấy giờ Tịch Tiện Thanh mới để ý đến bồn tắm, chim công xanh đã âm thầm xòe đuôi, ngạo nghễ đứng yên bên cạnh bồn tắm từ lúc nào.
Thấy chủ nhân của mình nhìn qua, nó chớp chớp đôi mắt hạt đậu, vểnh mông lên, xoay tròn cơ thể 360 độ không góc chết.
Chốc lát sau, Tịch Tiện Thanh thu tầm mắt về: “… Tôi phải xuất phát rồi.”
Chúc Minh gật đầu, giơ tay lên: “Lại đây đi.”
Tịch Tiện Thanh nhìn anh, tiến về phía trước hai bước, Chúc Minh cài lại hai cúc áo sơ mi phía trên, rồi lại giúp cậu chỉnh lại cà vạt.
Chúc Minh mỉm cười buông tay, nói: “Đi đi.”
Hầu kết của Tịch Tiện Thanh khẽ động.
Cuối cùng, cậu không nhìn Chúc Minh nữa, gật đầu như thể rất vội vã, xoay người cầm lấy áo khoác vest bên cạnh, sải bước ra khỏi phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, Chúc Minh ngơ ngác tại chỗ một hồi, thở hắt.
Không biết đã bao lâu trôi qua, anh nâng tay lên, dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt hơi nóng của mình, một lát sau lại hơi nghiêng mặt đi, nhìn thẳng vào chính mình trong gương.
“… Chúc Minh.” Anh lẩm bẩm tự gọi tên mình, “Bây giờ rốt cuộc mày đang chữa bệnh gì vậy?”
Ba tháng sau, tài khoản mạng xã hội của Tịch Tiện Thanh lại đăng bài mới.
Giống như lần trước khi đến khu hai đánh giá, vẫn là ba bức ảnh như cũ, không thèm thêm câu chú thích nào.
Hai bức ảnh đầu khá bình thường: Một tấm là một con robot màu vàng tươi đang bê hai đĩa cơm teriyaki, một tấm khác là hai khoang trò chơi và một chiếc kệ sắp đầy đĩa game.
Mà tấm ảnh cuối cùng, là tác phẩm hoàn thiện của cậu ở khu bốn.
Tác phẩm này đã dẫn đến những cuộc thảo luận sôi nổi trong giới thời trang và trang sức ở khu sáu——Bởi vì Tịch Tiện Thanh đã khiêu chiến lĩnh vực mà trước đây cậu ít khi đụng đến, một cặp đồng hồ.
Hai chiếc đồng hồ này là mẫu cặp đôi, mang kiểu dáng tương tự nhau. Vỏ đồng hồ được chế tác hoàn toàn từ bạch kim 18k, vành đồng hồ được phủ bằng những viên kim cương cắt tròn, không có điểm gì quá nổi bật.
Nhưng điểm đặc biệt, nằm ở câu chuyện lãng mạn trên mặt đồng hồ.
Mặt đồng hồ được sử dụng kỹ thuật vẽ men tinh vi vô cùng mượt mà. Chiếc của Đàm Ngọc được sử dụng mặt đồng hồ khảm xà cừ, phác họa ra một con phố dưới bầu trời xanh nhạt. Bên lề phố là một quán bar được xây bằng gạch đỏ, trên cửa treo một tấm biển hiệu bằng gỗ.
Mà chiếc của Phong Gia Trì, đá sapphire và spinel đen tạo nên một màn đêm sâu thẳm, với đèn đường và phố xá được phác họa bằng men. Phía xa bên trái là một quán nhỏ bốc ra làn khói mờ ảo của hương vị cuộc sống thường nhật.
——Đây cũng là điểm gây tranh cãi nhất của tác phẩm này trong mắt người ngoài. Có người nói việc vẽ ra hai nơi này chỉ để Tịch Tiện Thanh khoe tài hội họa, trông quá rườm rà, không hợp với phong cách tổng thể của chiếc đồng hồ cao cấp.
Nhưng cũng có người thông minh suy đoán, có lẽ hai địa điểm này có liên quan đến những chuyện hai vị người đại diện đã từng trải qua.
Bởi vì truyền thông đã ghi lại khoảnh khắc khi hai chiếc đồng hồ được ra mắt trong bữa tiệc, Đàm Ngọc và Phong Gia Trì đã ngước mắt lên cùng lúc, đối mặt nhìn nhau mỉm cười mà không nói gì tựa như ngầm hiểu.
Điểm nhấn của toàn bộ tác phẩm là thiết kế của kim đồng hồ——Hình ảnh chú chó ngao Tây Tạng làm bằng mã não đen là kim phút, chú mèo Maine Coon cắt từ đá opal trắng làm kim giờ.
Bỏ đi mô-đun đồng hồ truyền thống, Tịch Tiện Thanh và đội ngũ đã hợp tác với một gia tộc chế tác đồng hồ trăm năm ở khu sáu, thiết kế ra mô-đun nhảy ngược kép để kiểm soát quỹ đạo chuyển động của mèo và chó.
Mỗi ngày vào lúc mười hai giờ đêm, mèo Maine Coon và chó ngao Tây Tạng sẽ gặp nhau trong chốc lát ngay giữa con đường, và lại tách nhau ra sau một phút.
Mỗi một cuộc gặp gỡ giữa chúng, đều là do các thợ thủ công đã dày công tính toán thiết kế ra.
Ngày ngày đêm đêm, thời gian trôi đi, bọn họ sẽ vĩnh viễn gặp lại tại nơi bắt đầu.
Thời điểm chụp ảnh chung tại bữa tiệc triển lãm thành phẩm, cuối cùng truyền thông cũng đã ghi lại được tinh thần thể của Tịch Tiện Thanh bằng chính máy ảnh của họ.
Lớp lông vảy xanh biếc trên cổ chim công xanh, bộ lông khổng lồ tuyệt đẹp xòe rộng. Nó liên tục vặn mình dưới ánh đèn flash, đầy kiêu hãnh và tự mãn, có thể nhận ra tâm trạng của chủ nhân đang rất vui.
Dù thế nào đi nữa, hành trình ở khu bốn cũng đã kết thúc một cách hoàn hảo.
Việc đầu tiên Tịch Tiện Thanh làm sau khi rời khỏi khu bốn không phải việc nào khác, mà chính là trực tiếp dẫn Chúc Minh đến bệnh viện phục hồi chức năng ở khu bảy để thực hiện một buổi vật lý trị liệu toàn diện.
Cũng chính lần tập vật lý trị liệu này mới khiến bọn họ nhận ra, mức độ hồi phục của đôi chân của Chúc Minh không đơn giản chỉ là một cú đá trong phòng tắm khi ấy.
Sau khi đeo robot khung xương ngoài trong bệnh viện phục hồi chức năng, lúc này đây, Chúc Minh đã có thể tự mình đi lại trong một khoảng thời gian dù không nhờ đến ngoại lực từ Tịch Tiện Thanh.
Ngay cả khi không còn sự hỗ trợ của máy móc, Chúc Minh vẫn có thể tự đứng vững một chốc nhờ vào tay vịn tại khu vực phục hồi chức năng.
Điều này chứng tỏ dây thần kinh cột sống và cơ bắp chân của anh đã phục hồi đáng kể. Mặc dù vẫn còn xa mới có thể đi lại bình thường, nhưng đối với Chúc Minh mà nói, thay đổi như hiện tại đã là sự tiến bộ mà trước kia anh có mơ cũng chẳng dám tưởng.
Bác sĩ Ngô cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh: “Kỳ lạ thật. Đúng là loại thuốc này có hiệu quả, nhưng hầu hết các bệnh nhân lâm sàng đều không hồi phục nhanh như anh.”
Chúc Minh cười nói: “Có lẽ vì gần đây tôi thường xuyên đi du lịch, tâm trạng vui vẻ, cơ thể cũng tự nhiên khỏe khoắn hơn.”
Bác sĩ Ngô mỉm cười lắc đầu: “Lần này tôi sẽ tăng liều lượng thuốc lên một chút. Sau này anh hãy cố gắng đến đây mỗi tuần một lần. Nhưng có phải anh lại định du lịch nữa không? Với tần suất này thì…”
“Không sao đâu.”
Lần này là Tịch Tiện Thanh đứng sau Chúc Minh tiếp lời thay anh: “Thời gian tới anh ấy sẽ ở lại khu sáu và khu bảy, rất tiện đường.”
Chúc Minh vô tội nhún vai với bác sĩ Ngô.
Truyền dịch xong, Tịch Tiện Thanh đưa Chúc Minh về nhà.
Từ con đường nhỏ trong vườn đến trước cổng biệt thự, Chúc Minh nói: “Nhưng nếu tần suất cao như vậy thì sau này cậu không cần phải đi cùng tôi từng lần một đâu. Dù gì tôi cũng là một người trưởng thành độc lập…”
Tịch Tiện Thanh trả lời cực kỳ dứt khoát: “Không được.”
“Bá đạo quá đi à.”
Chúc Minh dừng xe lăn trước cửa nhà, cười nói: “Được rồi, đến nơi rồi.”
Tịch Tiện Thanh “Ừ” một tiếng.
Nhắc đến cũng thấy kỳ lạ thật. Hai người họ đã ở khu hai suốt hai tháng, đã quen với cuộc sống nhờ Bang Bang gọi đồ ăn, cùng nhau xem phim truyền hình, ngủ chung một giường và giành nhau một cái chăn.
Đây là lần đầu tiên tách ra sau hai tháng, chẳng ai chủ động mở lời nói một câu tạm biệt.
Chúc Minh lẳng lặng nhìn mặt Tịch Tiện thanh một lát: “Sao hả? Có muốn ở lại ăn tối không? Thật ra dì út muốn gặp cậu lắm đó.”
Hình như Tịch Tiện Thanh đã dao động trong khoảnh khắc, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Lần sau đi, tôi phải về nhà xem chị gái trước đã.”
Chúc Minh cũng không bất ngờ, gật đầu, vừa lục tìm chìa khóa trong túi vừa thuận miệng chọc ghẹo: “Chứ không phải vì hôm nay ăn mặc chưa đủ trang trọng, còn không mang quà theo à?”
Tịch Tiện Thanh trừng mắt anh một cái: “Đó là lễ nghi hiển nhiên khi đến nhà thăm người khác.”
Giây tiếp theo, cửa biệt thự bị người ta mở ra từ bên trong.
“Ấy? Là hai đứa thật sao? Không phải đã nói hai ngày nữa mới về à?”
Chúc Doanh Doanh đứng sau cánh cửa thò đầu ra, vui mừng nói: “Dì cứ bảo sao hình như bên ngoài có tiếng nói chuyện. Mau vào đi, mau vào đi.”
Tịch Tiện Thanh vốn đang định khéo léo từ chối, nhưng khi ánh mắt dừng trong phòng khách lại vô thức tối sầm.
Vì cậu đã nhìn thấy tinh thần thể một chú chuột lang nước mũm mĩm.
Và chàng trai trẻ có khuôn mặt trẻ con, đeo kính đang ngồi trên sô pha.
Đó là một khuôn mặt khá quen mắt.
Chúc Minh cũng ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại——Hình như đây là cậu sinh viên khu bảy đã túm cánh tay mình liên tục quảng cáo bên hồ bơi ở khu hai.
“À phải rồi.”
Chúc Doanh Doanh chỉ về phía sau, giới thiệu: “Hôm nay công ty của dì đã tổ chức hội nghị quảng bá tại Viện nghiên cứu của Đại học K. Dì đã gặp tên nhóc tên Tiền Đa này, nói chuyện thấy hợp ý lắm nên mời về nhà trò chuyện.”
“Tên nhóc này kể trước kia đã từng gặp con, rất ngưỡng mộ con đấy.”
Chúc Doanh Doanh kề sát lại bên tai Chúc Minh, hạ giọng nói: “Phòng thí nghiệm của bọn họ dư dả kinh phí lắm, mua mộ đống kháng thể từ công ty nhà mình ngay tại chỗ, con mau đi nói chuyện phiếm với người ta đi.”
Trong suy nghĩ của Chúc Doanh Doanh vẫn đang cho rằng Chúc Minh đã từ bỏ sự nghiệp và sở thích của mình vì đôi chân, do đó bà rất khó từ chối những người tôn sùng Chúc Minh về mặt học thuật.
Trông thấy Chúc Minh, Tiền Đa sáng mắt bước đến, chú chuột lang dưới dân cũng nhảy nhót đi theo: “Anh Chúc, lâu rồi không gặp ạ!”
Dẫu rất bất lực, Chúc Minh cũng đành chủ động giơ tay ra, cười gượng nói: “… Hình như cũng không lâu lắm.”
“Tiểu Tịch, hiếm khi con mới đến đây một lần, ở lại ăn tối đi?”
Phía bên kia, Chúc Doanh Doanh đang kéo cánh tay Tịch Tiện Thanh, lại khó xử nhìn ra sau: “Chỉ tại hôm nay dì không biết con cũng đến nên mới mời Tiểu Tiền đến đây… Nếu con không ngại thì ở lại đi, được không?”
Chúc Minh chủ động lên tiếng giúp cậu từ chối: “Em ấy phải về nhà ăn cơm với chị gái rồi. Dì đừng ép người ta——”
Còn chưa dứt câu, đã bị tiếng “lạch cạch” đóng cửa ngắt lời.
Chúc Minh hoang mang ngoảnh đầu.
Thì thấy Tịch Tiện Thanh bước một bước dài, vẻ mặt thản nhiên bước vào cửa.
Cậu không nhìn thẳng vào mặt Chúc Minh, chỉ tiện tay cởi áo khoác ra, giọng diệu bình thản cất lời: “Vậy thì, tối nay làm phiền ngài ạ.”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Chị gái đang ở nhà một mình: ^_^?