• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn cậu.”

Trước cửa quán, Chúc Minh thở dài nói: “Chỉ còn chút nữa thôi là tôi có thể tận tay chạm vào tinh thần thể cừu đen bị rụng lông. Nhờ ơn cậu mà có lẽ đời này tôi không thể bước vào quán ăn này nữa.”

Vẻ mặt Tịch Tiện Thanh cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu.

Chúc Minh buồn rầu nói: “Cuối cùng cũng không được ăn bánh ngô. Sản phẩm mới có một không ai đấy.”

Sắc mặt Tịch Tiện Thanh lại sầm xuống.

Cậu liếc Chúc Minh một cái: “Anh bảo muốn đi chữa bệnh tinh thần thể, đâu có nói còn phải trị bệnh điên.”

Chúc Minh khựng lại, phát hiện mình không sao phản bác được.

Anh cũng không ngờ đến Kỷ Nhung lại vô cớ nổi giận dữ như thế.

Tịch Tiện Thanh hễ mở miệng thì dễ đắc tội người khác là thật, nhưng vừa nãy Chúc Minh ngồi bên cạnh nghe cả đoạn hội thoại, đúng là câu trả lời hôm nay của cậu không có vấn đề gì.

Về phần Kỷ Nhung, mặc dù kỹ năng kiểm soát cảm xúc của cô bé này cần phải được cải thiện, nhưng Chúc Minh có thể nhận thấy thông qua mấy lần tiếp xúc trước đó, rằng cô cũng không phải người không có học thức.

Chỉ riêng khi nhắc đến hai chữ “Thẩm Anh” này, tức khắc hóa thành quả pháo có thể bị châm lửa nổ banh bất cứ lúc nào

Chúc Minh im lặng suy nghĩ chốc lát: “Tôi nghĩ, có khi nào trước kia hai người họ đã từng có thù oán gì hay không? Dù sao thì ngành dịch vụ ăn uống mà… áp lực cạnh tranh khá lớn, nghe nói rất dễ kết thù.”

Giữa mày Tịch Tiện Thanh khẽ giật: “Người có hiềm khích, sẽ dùng chung mẫu họa tiết trong nhà hàng của mình ư?”

Chúc Minh lặng im không được bao lâu: “Nhưng nếu bảo không có thù, thì sao lại đuổi hai chúng ta ra ngoài?”

“Chẳng lẽ trước đây đã từng thân thiết… nhưng bây giờ đã cạch mặt nhau?” Anh do dự phỏng đoán.

Tịch Tiện Thanh cũng im lặng vài giây.

Đây là chuyện bọn họ không ngờ đuọc.

Thẩm Anh là đại diện mới nóng bỏng tay, còn Kỷ Nhung là chủ tiệm bánh bình dân. Trong mắt người ngoài, hai cô ấy gần như là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Vận may của họ cũng tốt đến mức bất thường——Nếu Chúc Minh không đi khám ngoại tuyến, nếu đến cuối cùng hôm nay Tịch Tiện Thanh không đi theo, vậy có lẽ bọn họ sẽ vô tình bỏ lỡ thông tin này.

Tịch Tiện Thanh thở ra một hơi: “Về trước đã.”

Sắc trời nhá nhem, lượng khách du lịch của trấn nhỏ ven biển đã đến khung giờ đông đúc nhất.

Đèn đường trang trí trên phố đi bộ sáng bừng, dòng người qua lại, tiếng sóng biển hòa lẫn với tiếng người, làn gió biển mặt chát hòa cùng mùi đồ ăn, tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt, ấm áp.

Nơi này quả thực khác hoàn toàn với khu hai mà Tịch Tiện Thanh biết sau nhiều ngày ở trên vùng núi suốt mấy ngày.

Vùng núi khu hai là một bức tranh sơn dầu với những chi tiết hoa lệ và nét vẽ tinh tế, mang đến cho thực khách những dịch vụ chu đáo và sang trọng nhất như tiên giới; dưới chân núi lại là bức tranh biếm họa đầy hơi thở trần thế, mang đến cho thực khách cảm giác chân thực và sống động, thân thuộc như quê nhà.

Tịch Tiện Thanh bên kia đang chụp phong cách lấy linh cảm, Chúc Minh bên này lại hơi bất ổn.

Phố ăn vặt vốn là nơi náo nhiệt, dòng người càng tăng lên thì lập tức đông như nêm như nêm cối. Trong tình trạng chen chúc, việc di chuyển của Chúc Minh đã trở thành vấn đề.

Anh chỉ có thể nín thở, cẩn thật điều khiển xe lăn di chuyển chậm rãi qua đám đông để tránh đụng phải người qua đường đi tới đi lui.

Sau đó, anh bỗng nghe thấy tiếng “bùm” rất lớn truyền đến từ phương xa.

Ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa bầu người bị đám đông đen kịt che khuất, anh ngơ ngác hỏi Tịch Tiện Thanh: “Chuyện gì vậy?”

Tịch Tiện Thanh ngẩng đầu nhìn, nói: “Là pháo hoa.”

Khu hai đầu tư rất nhiều vào ngành du lịch. Bây giờ đang là đầu hè, bờ biển ứng với pháo hoa chắc chắn là cảnh đẹp mùa hè không thể bỏ lỡ.

Vì thế, đám đông đang di chuyển đã ngừng chân để ngắm nhìn.

Tình cảnh của Chúc Minh trở nên có phần lúng túng.

Anh chỉ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa bắn lên không trung, nhưng do tầm nhìn có hạn, chỉ thấy đến bả vai của đám người, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng và bóng tối luân phiên nhau trên bầu trời.

Nhưng không thể nhìn thấy pháo hoa mà tất cả mọi người đang ngắm nhìn.

Chúc Minh đã quen với những bất tiện như vậy lâu rồi, anh cũng không phải kiểu người sẽ than trời trách đất. Dù sao thì rốt cuộc giải pháp luôn nhiều hơn vấn đề.

Chúc Minh ngẫm nghĩ chốc lát, lấy điện thoại ra, cố gắng duỗi dài tay lên trên, muốn nhờ màn hình điện thoại giúp mình nhìn thấy pháo hoa rồi chụp vài bức ảnh.

Vậy thì lát nữa có thể gửi cho Chúc Doanh Doanh, nói với bà rằng mình đang tận hưởng cuộc sống ở khu hai.

Anh đang tập trung ngưỡng mặt để nhìn khung cảnh pháo hoa trong điện thoại, bất chợt xuyên qua màn hình điện thoại, đối diện với đôi mắt xanh sẫm còn đẹp hơn cả pháo hoa kia.

Ngón tay vô thức ấn vào nút chụp, Chúc Minh buông điện thoại, hỏi Tịch Tiện Thanh: “Sao vậy?”

Khóe miệng Tịch Tiện Thanh giần giật, thình như đang nói gì đó, nhưng tiếng pháo hoa nổ quá ổn, át mất hết thảy tiếng người.

Chúc Minh nghe không rõ, khẽ nhíu mày: “Cậu nói gì cơ?”

Tịch Tiện Thanh không nói nữa, mím môi.

Giây kế đó, cậu thẳng tay rút điện thoại khỏi tay Chúc Minh, xoay người, nhanh nhẹn chụp vài tấm ảnh pháo hoa cho anh.

Chúc Minh ngẩn ra, nhận lại điện thoại, mắt cười cong cong, làm khẩu hình miệng “Cảm ơn” với cậu.

Tuy nhiên, khi anh cúi đầu nhìn xuống bức ảnh, lại bị độ phơi sáng thảm không nỡ nhìn của nó dọa sốc——Bức ảnh trông chẳng giống lễ hội pháo hoa xíu nào, mà giống như đang tái hiện lại cảnh phim kinh dị.

Anh nhanh tay cúi đầu chỉnh lại thông số, kéo tay áo của Tịch Tiện Thanh, ra dấu “1”, ý là có thể chụp thêm một tấm nữa không.

Nhận ra hình như kỹ năng chụp ảnh của mình đang bị người ta chê bai, sắc mặt Tịch Tiện Thanh chợt tối sầm lại.

Chúc Minh cũng biết bản thân đang được đằng chân lân đằng đầu.

Trước tiên anh há miệng làm khẩu hình “Tôi không nhìn thấy mà”, sau đó vội chắp tay trước ngực, làm động tác xin cậu đó, cuối cùng cung kính nâng điện thoại lên trước mặt Tịch Tiện Thanh.

Những chùm pháo hoa như sao băng liên tiếp xẹt qua phía chân trời, Tịch Tiện Thanh không nhúc nhích một lúc lâu.

Chúc Minh thừa nhận mình có hơi tham lam, thở dài cúi đầu nhìn về phía màn hình một lần nữa, suy nghĩ dùng phần mềm chỉnh ảnh thì có cứu cánh được xíu nào hay không.

Giây tiếp theo, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng xuất hiện trước mắt anh một lần nữa.

Đầu tiên là anh mừng rỡ, tưởng lương tâm của Tịch Tiện Thanh trỗi dậy, chịu chụp thêm một tấm ảnh cho mình, vừa định mở miệng thì chợt nhận ra điểm đến của tay Tịch Tiện Thanh không phải điện thoại của mình.

Sau eo và phần dưới đầu gối đồng thời bị đôi tay mạnh mẽ giữ chặt, giây kế tiếp, cơ thể anh bị nâng lên không trung một cách dễ dàng——

Tầm nhìn của anh lập tức trở nên thoáng đãng.

Độ cao mà tầm mắt có thể với đến thay đổi trong chớp mắt, Chúc Minh lặng thinh trợn mắt, gần như hoang mang ngơ ngác nhìn quanh bốn phía: “…!”

Anh nhìn thấy rất nhiều thứ.

Đầu tiên là pháo hoa đẹp đẽ.

Không chỉ trên không trung mà còn dịu dàng phản chiếu lên mặt biển, cả thế giới bị thắp sáng bởi sự rực rỡ lãng mạn này. Một vẻ đẹp lộng lẫy chỉ có thể nắm bắt bằng mắt, không có bất cứ một bức ảnh nào có thể tái hiện lại được.

Tầm nhìn chệch đi, Chúc Minh chậm rãi nhìn về góc nghiêng mặt của người đã bế mình lên.

Khuôn mặt tuấn mỹ của chàng trai được pháo hoa nhấp nháy chiếu sáng, môi hơi mím lại, biểu cảm mất tự nhiên.

Nhận thấy ánh mắt của Chúc Minh, cuối cùng cậu cũng xoay mặt qua, giả vờ điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.

“Thấy chưa?” Tịch Tiện Thanh hỏi.

Nhịp tim gần như hòa cùng tần số với tiếng pháo hoa, Chúc Minh khẽ cong khóe môi, quay đầu, nhìn về phía không trung: “Ừ, thấy rồi.”

“Rất đẹp.” Anh kề sát nói bên tai Tịch Tiện Thanh.

Nửa mặt Chúc Minh chợt sáng chợt tối theo pháo hoa, con ngươi tròn xoe đen láy cũng nhuộm màu pháo hoa, sáng ngời như viên đá quý màu pháo hoa có độ tinh khiết tuyệt vời nhất.

Tịch Tiện Thanh lẳng lặng ngắm nhìn trong chốc lát, dời mắt đi mà không để lại dấu vết: “Muốn chụp thì tự chụp đi, đừng lề mề.”

Rõ ràng đang giúp đỡ người ta nhưng cứ phải dùng giọng điệu khó ở nói ra lời chướng tai.

Chúc Minh nhẹ nhàng bật cười.

“Ừ.” Một tay anh vòng qua cổ Tịch Tiện Thanh, một tay giơ điện thoại lên: “Một khi đã vậy, thì mong ngài thêm chút sức lực, nâng cao lên chút nữa đi.”

Tịch Tiện Thanh bị sai sử không hề khách sáo: “…”

Thời gian bắn pháo hoa không kéo dài lâu, nhưng cuối cùng Chúc Minh đã chụp được vài tấm ảnh khá đẹp.

Người qua đường tụ tập lại nhốn nháo tản ra, Tịch Tiện Thanh khom lưng, trả Chúc Minh về xe lăn một lần nữa.

Bầu không khí bỗng chìm vào yên tĩnh, Chúc Minh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Tịch Tiện Thanh nhìn anh, “Ừ” một tiếng.

Bọn họ quay lại lối ra của phố đi bộ, Chúc Minh hồi tưởng lại ngày hôm nay, cảm thấy ở một góc độ nào đó đã thu hoạch được rất nhiều thứ.

Đầu tiên là đi theo mình rồi bị mắng một trận trong quán ăn, rồi làm nhiếp ảnh gia chụp pháo hoa, còn làm giá đỡ miễn phí hình người một lúc nữa.

Nếu là người khác thì có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy khó xử dù ít dù nhiều, nhưng Chúc Minh không phải người bình thường, cảm thấy người này vẫn còn rất nhiều chỗ để lợi dụng, vì vậy thẳng thắn đưa ra yêu cầu: “Phải rồi, chúng ta chụp chung một tấm được không?”

Tịch Tiện Thanh nhìn về phía anh.

“Mấy ngày nay dì út cứ gửi tin nhắn cho tôi, hỏi hai chúng ta đang làm gì. Cậu cũng biết mà, phải diễn trọn bộ mới có tác dụng với bà ấy.”

Chúc Minh nói: “Cho nên phải có ảnh chụp chung trong kỳ tuần trăng mật. Cậu phối hợp một chút nha.”

Một bên anh dò hỏi, tay cũng giơ lên nhanh như chớp, sắp ấn vào nút chụp——Nhưng Tịch Tiện Thanh không để anh thực hiện thành công.

Cậu giơ tay lên, ngón tay thon dài che ống kính của Chúc Minh.

“Nếu tôi chụp ảnh chung với anh,” Tịch Tiện Thanh bình thản đưa ra điều kiện, “Vậy để trao đổi, anh cũng phải giúp tôi một chuyện.”

Chúc Minh hơi giật mình, ngay lập tức đoán ra chuyện đó là gì.

Chúc Minh vừa âm mưu rút điện thoại ra khỏi bàn tay to lớn của Tịch Tiện Thanh, vừa đàm phán: “Không làm được đâu. Chuyện này của cậu còn khó hơn của tôi nhiều.”

Tịch Tiện Thanh liếc nhìn anh, vẫn không buông tay: “Vậy tôi không chụp.”

Chúc Minh nghiêng đầu, cười tủm tỉm cò kè mặc cả, “Thế này đi, ngoại trừ tấm này, mấy ngày tới cậu còn phải chụp ít nhất năm tấm ảnh chung của một cặp đôi nghỉ phép với tôi, được không?”

Tịch Tiện Thanh nhíu mày: “… Hai tấm.”

Nụ cười của Chúc Minh không lui đi: “Bốn tấm.”

Cuối cùng Tịch Tiện Thanh cũng bỏ tay ra: “Ba tấm.”

Chúc Minh chớp mắt.

“Thành giao.” Anh thở dài, nói, “Lại đây, nhìn vào ống kính.”

“…”

“Không phải chứ? Cậu cười chút được không?”

“…”

“… Thôi, đủ rùng rợn rồi, đừng cười nữa.”

 

Vô tình biết được chuyện Thẩm Anh và Kỷ Nhung có quen biết, cũng coi như là một bước đột phá đối với Tịch Tiện Thanh.

Một tuần sau, Tịch Tiện Thanh có buổi gặp mặt thứ hai với Thẩm Anh.

Quá trình gần giống hệt như lần trước: Tịch Tiện Thanh trình bày một số bản phác thảo của nhóm, trao đổi với Thẩm Anh về thói quen ăn mặc thường ngày và sở thích về màu sắc.

Và cuối cùng, cậu lại lần nữa đặt câu hỏi liên quan đến trải nghiệm cuộc sống của Thẩm Anh.

Thẩm Anh vẫn mang thái độ đúng mực, ngữ điệu nghiêm chỉnh mà xa cách để trả lời như cũ.

Câu trả lời quanh đi quẩn lại, nói đơn giản không thể bới móc được gì như “Cha đã dạy bảo tôi”, hoặc là “Sở hữu nhà hàng hàng này là món quà vô giá của đời tôi”.

Cô giống như một bông hoa được cắt tỉa cẩn thận, cắm vào trong bình sứ, mỗi một nhánh cành lá đều bày ra góc nhìn hoàn mỹ nhất đối với quần chúng.

Song bởi vì rễ đã bị cắt mất, cắm bên trong nước lạnh thay vì đất giàu dinh dưỡng, cho nên đẹp thì đẹp đấy, nhưng đã mất đi sức sống.

Tâm trạng của Tịch Tiện Thanh lần này cực kỳ bình thản.

Cậu bình tĩnh, sau khi nghe câu trả lời hoàn hảo không chút tì vết như diễn văn kia của Thẩm Anh cũng chỉ gật đầu một cách thản nhiên, phụ họa theo lễ nghi.

Lần này Thẩm Anh dùng loại trà tốt nhất khu hai để chiêu đãi Tịch Tiện Thanh và nhóm của cậu. Cô dùng một bộ ấm trà bằng sứ rỗng, kết hợp với một vài món bánh được chế biến khéo léo.

“Đây là trà Yến Anh Nham hiếm nhất khu hai của chúng tôi, vừa mới được hái.”

Thẩm Anh nói: “Ngài nếm thử xem.”

Tịch Tiện Thanh gật đầu, đưa tay cầm tách trà.

Cậu cụp mắt nhấp một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống mặt bàn, không rút tay lại mà trượt theo mép tách, chạm vào hình thêu nhỏ ở góc khăn ăn bằng vải lanh bên dưới.

“Cô Thẩm, họa tiết trên khăn ăn này, trông như là hai họa tiết riêng được ghép vào nhau.”

Cậu nhìn vào mặt Thẩm Anh, đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Sau nó có câu chuyện gì không?”

Cậu nhìn thấy hai bàn tay đang đan vào nhau đặt trên đầu gối của Thẩm Anh hơi run rẩy.

Cùng lúc đó, dường như tròng mắt của con rắn hồng trắng quấn trên cổ tay Thẩm Anh cũng hơi ro rút, một lát sau chui vào trong cổ tay áo của chủ nhân, chỉ để lộ ra một góc chiếc đuôi mảnh dài.

“Cánh hoa anh đào ở nửa trên, tượng trưng cho ý nghĩa tên của tôi.”

Một lát sau, Thẩm Anh mở miệng, không vấp một chữ nào. “Còn đám mây phía dưới, là bởi vì nhà hàng này ẩn trên núi cao, bị biển mây bao phủ, cho nên coi như là tượng trưng cho nhà hàng.”

Một lúc sau Tịch Tiện Thanh mới gật đầu, lặp lại lời cô nói: “Đám mây à?”

Nụ cười bên khóe môi Thẩm Anh cứng lại: “… Phải, có vấn đề gì sao?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy tổng thể nhà hàng này mang phong cách cổ kính. Nếu muốn thể hiện chủ đề là mây thì nên chọn nét vẽ mang tính cổ điển hơn thì mới chuẩn xác mới phải.”

Đầu ngón tay cậu lướt theo đường thêu nhô lên, giọng điệu bình tĩnh, “Đám mây này, có vẻ như khá mềm mại, bồng bềnh, trông có hơi… quá đáng yêu giống như phim hoạt hình.”

Ngón tay của Thẩm Anh lặng lẽ cứng đờ.

Tịch Tiện Thanh đặt khăn ăn trở lại mặt bàn, nhìn vào đôi mắt của Thẩm Anh: “Cho nên tôi cứ có cảm giác, hình dạng mà nó phác họa ra, trông như là lông của một loài động vật nào đó. “

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Chim công lớn cổ dài mà, có thể ngầu lòi ngoặm cáo nhỏ lên ngắm pháo hoa luôn (kiêu ngạo vặn mình).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK