“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ. Ít nhất thì cũng mua cho cô một ly rượu đi chứ.”
Dương Giai Hòa dùng đầu ngón tay chọt nhẹ lên bả vai Tịch Tiện Thanh: “Nói thật thì, vừa nãy không dám nhận người quen. Bởi vì cô tự hỏi kiểu người giống như em sao có thể đến khu hai nghỉ mát được. Còn liếc mắt đưa tình với người ta trong hồ bơi nữa.”
“Nhưng ngẫm lại thì, bây giờ em đang đánh giá, có mặt ở khu hai cũng dễ hiểu. Bấy giờ mới đuổi theo nhìn xác nhận thử.”
Cô nói, ngạc nhiên nhìn người bên bờ hồ bơi: “Đọc báo mới biết thằng nhóc em đột nhiên kết hôn chớp nhoáng. Chuyện là thế nào? Tình yêu tới nhanh như——”
“Cô Dương.” Tịch Tiện Thanh đẩy thực đơn đến trước mặt cô, lạnh lùng ngắt lời cô, “Ngài muốn uống gì?”
Dương Giai Hòa bật cười, lắc đầu, chan chứa ý cười chỉ vào hai loại rượu với người pha chế.
Dương Giai Hòa là giáo viên của Tịch Tiện Thanh ở học viện thiết kế, tính cách thẳng thắn, nhiệt tình, phong cách thiết kế bạo dạn, tiên phong.
Cô đang tổ chức triển lãm cá nhân lưu động tại các khu, tháng này vừa hay đến lượt khu hai.
Những nhà thiết kế hàng đầu như bọn họ đều sở hữu đôi mắt tinh tường.
Sau vài câu xã giao, ánh nhìn của Dương Giai Hòa lập tức dừng trên nhẫn cưới trên tay Tịch Tiện Thanh, hai mắt lóe sáng: “Khoan đã, đây chẳng phải là… viên kim cương xanh từ mỏ khu bốn hiện đã cạn kiệt rồi đấy sao?”
Tịch Tiện Thanh không đáp lời, Dương Giai Hòa coi đó là thầm thừa nhận, lập tức che miệng hết lên, vội nắm tóm lấy tay cậu qua nhìn cho kỹ.
“Độ tinh khiết gần như hoàn hảo này, còn có màu xanh tươi đẹp cỡ này. Trong mấy năm gần đây chỉ có hai viên kim cương xanh có chất lượng tương đương từng xuất hiện ở buổi đấu giá. Hóa ra một trong đó đã bị tên nhóc em mua à?”
Dương Giai Hòa lẩm bẩm nói, sự ghen tị trong mắt muốn hóa thành thực thể đến nơi: “Tức chết cô mất. Trình độ sưu tầm của em sắp đuổi kịp người đã ở trong ngành mấy chục nồi bánh chưng như cô rồi.”
“Hở, không đúng.” Cô chợt nghĩ đến, “Em bảo đây là nhẫn cưới của em. Vậy có phải đối tượng của em cũng có một viên… Em mua cả hai viên luôn ư?”
Tịch Tiện Thanh không bình luận gì.
“Số tiền đó có thể mua cả tòa lâu… À không, e là có thể thuê cả hành tinh nhỏ hàng xóm. Em đúng là xa xỉ quá đáng nha.”
Dương Giai Hòa dậm chân, tinh thần thể hoa diên vĩ phía sau cũng rung rinh theo: “À phải rồi, người yêu của em cũng là người khu sáu sao? Hai người quen biết thế nào?”
“Mấy thứ như nhẫn cưới, đôi khi giới truyền thông sẽ truy đến cùng, cho nên không thể dùng thứ quá qua loa.”
Tịch Tiện Thanh chuyển chủ đề nhẹ như mây bay: “Anh ấy là người khu bảy.”
Dương Giai Hòa bất ngờ: “Má ơi má ơi, mặt đẹp như thế mà em còn nói với cô rằng người ta là học bá?”
“Bảo sao có thể khiến Tịch tiểu công tử của chúng ta say đắm đến mức bắt đầu tin tưởng vào tình yêu. Sao? Không thèm giới thiệu với ân sư của em chút à?”
Cô vắt lát chanh bên vành ly rượu, vừa cười chọc ghẹo vừa nhìn về phía hồ bơi qua bả vai Tịch Tiện Tiện Thanh, ngay sau đó biểu cảm hơi đổi: “Ấy… gì vậy?”
Tịch Tiện Thanh cũng ngoảnh đầu lại nhìn qua.
Rõ ràng mới vài phút trước, Chúc Minh vẫn còn một mình ngồi bên bờ hồ bơi.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh anh bỗng xuất hiện một cậu trai trẻ đeo mắt kính, vẻ mặt ngây ngô mang khí chất thư sinh.
Vẻ mặt cậu trai cực kỳ phấn khỏi, cúi người kéo tay Chúc Minh, tư thế trông rất khiêm nhường, khẩn thiết hỏi Chúc Minh cái gì đó.
Biểu cảm của Chúc Minh trộn lẫn một chút sự bất lực kỳ lạ——Dường như anh không đối phó được với sự nhiệt tình của cậu trai, nhưng lát sau vẫn dịu dàng, lễ độ mỉm cười, trả lời điều gì đó.
Giây tiếp theo, Tịch Tiện Thanh nhìn thấy cậu trai đeo kính ngồi hẳn xuống bên bờ, thả tinh thần thể chuột lang của mình ra, mong mỏi nhìn chằm chằm mặt Chúc Minh.
Hình như Chúc Minh do dự một chốc, sau đó khẽ gật đầu, cũng thả ra cáo trắng của mình.
Tịch Tiện Thanh trông thấy, chú chuột lang kia phấn khích dùng cơ thể tròn vo của nó cọ cọ chiếc đuôi của cáo trắng.
“Có lẽ ngài không nhớ em.”
Cậu trai căng thẳng đẩy kính lên: “Em là Tiền Đa đến từ đại học K. Mấy năm trước tại đại hội y học nghiên cứu tinh thần thể, ngài đã đại diện đại học T đến trường bọn em diễn thuyết, đã đến quan sát nhóm bọn em, lúc ấy em còn bắt tay với ngài nữa ấy ạ.”
Trong quãng thời gian ở viện nghiên cứu, Chúc Minh đã từng tham gia không phải hàng nghìn thì cũng hàng trăm buổi tọa đàm.
Anh chỉ đành làm ra vẻ khó xử hồi tường mà không mất đi sự lịch sự: “Ừm… nếu là đại học K…”
Tiền Đa nhắc: “Dạ, lúc nghỉ giải lao buổi trưa có một đĩa salad không được tươi lắm, có một giáo sư đang giảng nửa chừng thì bắt đầu bị tiêu chảy, vừa điên cuồng đánh rắm vừa chạy vào WC đấy ạ!”
Chúc Minh lập tức nhớ ra: “À à, là lần đó à.”
Thi ngành y khu bảy đạt điểm tuyệt đối không phải nói chơi, Chúc Minh biết mình từng có rất nhiều fans học sinh nhỏ tuổi. Chỉ là trước đây khi gặp nhau thì ai ai cũng đều mặc vest giày da nghiêm chỉnh, giao lưu trong môi trường học thuật nghiêm túc.
Mà thời khắc này, Chúc Minh đang ngồi cạnh hồ bơi, toàn thân ướt đẫm, hai chân còn đang ngâm dưới nước, tình cảnh khá xấu hổ.
Nhưng có vẻ như Tiền Đa không để ý, tùy tiện ngồi hẳn xuống bờ hồ, nắm chặt tay Chúc Minh, đôi mắt của chuột lang dưới chân sáng lấp lánh.
“Nhóm nghiên cứu của tụi em đang làm đề tài khiếm khuyết trường thành của tinh thần thể bộ Gặm nhấm. Nền tảng nghiên cứu hiện tại thật ra chính là một số bài luận văn đầu tiên của ngài!”
Ngay sau đó cậu ta nói ra tên hai bài luận văn, suýt nữa thì Chúc Minh ngất xỉu.
Bởi vì đây là hướng nghiên cứu đầu tiên của anh, thuộc về lịch sử đen đã bị che giấu từ lâu.
Thế nhưng giờ đây rốt cuộc anh cũng xác định được, cậu trai trước mặt chính xác là fan cuồng của mình. Hơn nữa có vẻ vừa mới vào viện nghiên cứu, đầy lòng nhiệt huyết và hoài bão đối với học thuật.
Chúc Minh như thấy được bản thân của năm ấy, sực bừng tỉnh, khẽ mỉm cười: “Thật ra tinh thần thể bộ Gặm nhấm là một lĩnh vực rất thú vị. Chỉ là sau đó bên trường muốn tôi đổi hướng nghiên cứu nên đã gác lại.”
Anh hơi tò mò: “Như vậy xem ra, tài chính của đại học K dồi dào quá nhỉ. Một lĩnh vực ít người quan tâm như vậy mà vẫn có nhóm chạy theo.”
Tiền Đa gãi đầu: “He he, thật ra nhóm bọn em thiếu kinh phí lắm ạ. Do ba em là cổ đông trường, bỏ tiền để xây tòa dạy học nên người trong phòng thí nghiệm mới ở lại được đến giờ.”
Chúc Minh: “…”
Quả nhiên, người có thể gặp được của khu dưỡng này thì chẳng có ai là người bình thường.
Gặp được thần tượng trên phương diện học tập của mình, Tiền Đa không sao bình tĩnh lại được. Hai ba câu đã khai ra hết đề tài đang nghiên cứu dùng kỹ thuật gì ra rồi.
Thấy mật khẩu cửa phòng thí nghiệm cũng sắp được phun ra, Chúc Minh vội mở miệng chặn họng: “Đủ rồi, đủ rồi, kể với tôi thì không sao, lỡ bị người xấu nghe lén được thì mọi công sức của cậu và giáo viên hướng dẫn đều trắng tay đấy.”
Lúc này Tiền Đa mới giơ tay lên bịt miệng.
Vài giây sau, cậu ta sực nhớ đến điều gì đó, ánh mắt mong đợi nhìn Chúc Minh: “Vậy, ngài có quay lại không ạ?”
Chúc Minh giật mình: “Gì cơ?”
Tiền Đa nhìn vào đôi mắt Chúc Minh: “Sau khi ngài gặp tai nạn đã lui về tĩnh dưỡng. Thầy hướng dẫn của bọn em vẫn luôn muốn hợp tác với ngài, đã gửi rất nhiều email đến hòm thư của ngài.”
“Nếu một ngày nào đó ngài có suy nghĩ muốn tiếp tục nghiên cứu khoa học thì nhóm bọn em mãi mãi chào đón ngài!”
Tiền Đa hứng khởi nói: “Hai ngày trước nhóm bọn em còn vừa trang bị thêm khoang thí nghiệm mới nhất. Nếu ngài cần thêm thiết bị nào khác thì em có thể nhờ ba giúp đỡ!”
Chúc Minh buồn cười.
Anh biết rõ rằng sẽ rất khó để mình quay lại môi trường viện nghiên cứu như thế, nhưng lại không muốn dập tắt đi sự nhiệt tình của một ngôi sao đang lên.
Vì thế nên anh dịu dàng nói: “Được, tôi sẽ cân nhắc. Thế nhưng hiện tại, tôi nghĩ tôi hẳn nên về phòng trước đã.”
“Vâng, vâng, nhưng ngài nhớ phải kiểm tra hòm thư đấy ạ.”
Tiền Đa chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía xa lăn cách đó không xa: “À, bây giờ ngài muốn lên ạ? Để em giúp ngài cho!”
Chúc Minh: “Không sao, tôi——”
Mắt thấy bàn tay niềm nở của Tiền Đa sắp rơi xuống người mình lần nữa, Chúc Minh còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy có thứ mềm mại khô ráo nào đấy bỗng rơi xuống mặt mình.
Tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.
Anh hoang mang giơ tay kéo xuống, cúi đầu nhìn, là một chiếc khăn tắm khổng lồ.
Quay đầu lại, mới phát hiện là Tịch Tiện Thanh đã thay đồ xong, không biết đã đứng phía sau anh và Tiền Đa từ lúc nào.
Tịch Tiện Thanh từ từ rụt bàn tay đang giơ ra giữa không trung về, lạnh lùng hỏi: “Nói xong chưa?”
Chúc Minh nắm chặt chiếc khăn trong tay, vô thức liếc nhìn về phía quầy bar ở đằng xa, phát hiện cô gái vừa bắt chuyện với Tịch Tiện Thanh lúc nãy đã biến mất.
Anh dời mắt về, “Ừ” một tiếng: “Về thôi.”
Tịch Tiện Thanh không trả lời, bế Chúc Minh lên từ bên bờ, đặt lên xe lăn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tịch Tiện Thanh bế Chúc Minh lên xe lăn——Không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy lực đang giữ eo mình của cái tay kia lúc này nặng nề một cách khó hiểu.
Anh vừa cảm nhận được mông mình được đặt xuống xe lăn, Tịch Tiện Thanh đã buông lỏng tay ngay tức thì.
Chúc Minh cúi đầu mang vớ và giày vào, khi lần nữa ngước mắt lên, thấy Tịch Tiện Thanh đang đi ra khu vực hồ bơi mà không thèm ngoảnh lại.
Tiền Đa đang ở hồ bơi đằng sau không quên vẫy tay với Chúc Minh, to giọng nhắc nhở: “Nhớ kiểm tra hòm như nha, giáo sư Chúc!”
Chúc Minh tặng cậu ta một nụ cười lịch sự.
Ra khỏi khu vực hồ hơi, Tịch Tiện Thanh đang sải bước đi phía trước, Chúc Minh điều khiển xe lăn đi sau, im lặng quay về khách sạn.
Không ai có ý định chủ động mở lời bắt chuyện, cứ thế lặng thinh cả quãng đường trở về biệt thự.
Tịch Tiện Thanh lập tức đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, lấy một chai nước lạnh; Chúc Minh thì ngừng trước huyền quan, dùng khăn tắm lau tóc.
Tịch Tiện Thanh uống hai ngụm nước, đứng trước bàn đảo trong phòng ăn, mãi không nói gì.
Chúc Minh đặt chiếc khăn hơi ẩm lên đầu gối, lặng lẽ thở ra một hơi, quyết định về phòng thay đồ trước đã.
Ngay khoảnh khắc hai người sắp lướt qua nhau, Tịch Tiện Thanh bất thình lình mở miệng nói: “Người khu bảy các anh, đúng là lo trước tính sau ha.”
Chúc Minh nghe không hiểu, dừng xe lăn: “Cái gì?”
“Trên thỏa thuận viết rất rõ ràng, trong vòng một năm nay, anh sẽ là bác sĩ riêng của tôi.”
Tịch Tiện Thanh nghiêm mặt nói: “Bây giờ cùng lắm mới có hai tháng, tiến độ trị liệu của tôi không hề có tiến triển, nhưng anh lại đi khám ngoại tuyến chẳng lỡ lần nào.”
“Thậm chí hiện tại, đã gấp không đợi nổi tìm mối tiếp theo.”
Cậu cười khẩy một tiếng: “Không hổ là người khu bảy, tính toán kỹ lưỡng đến cực hạn.”
“… Cậu đang nói gì vậy?”
Chúc Minh không hiểu: “Hơn nữa không hề có tiến triển là sao? Không phải tôi vừa mới đưa thuốc mới chế xong cho cậu hồi sáng đấy ư?”
Thật ra nếu là mọi khi, Chúc Minh sẽ nhận ra điểm bất thường trong những lời này.
Nhưng trùng hợp tâm trạng của anh bây giờ cũng không tốt cho lắm, không hiểu sao lại vô cớ bị châm chọc kỳ thị khu vực. Thế là dứt khoát không thèm tự hỏi thêm, trực tiếp tiến hành phản kích.
“Trong thỏa thuận cũng viết rất rõ ràng.”
Chúc Minh điều khiển xe lăn, di chuyển đến trước mặt cậu: “Sau khi cậu kết hôn với tôi, cần thực hiện nghĩa vụ của người yêu để lừa dì út của tôi.”
Hành động uống nước của Tịch Tiện Thanh khựng lại, xoay đầu: “Cho nên?”
“Cho nên mong rằng cậu Tiểu Tịch đây về sau để ý giao lưu đúng mực với người khác khi ở nơi công cộng.”
Chúc Minh đối diện với cậu, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Đừng để truyền thông chụp được bất cứ thứ gì mang tai tiếng, khiến dì út tôi sinh nghi.”
Tịch Tiện Thanh nhăn mày: “Giao lưu đúng mực cái gì… Anh đang nói ai?”
Chúc Minh im lặng không bao lâu, cũng đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn: “Vậy mối tiếp theo mà cậu vừa nói… Là có ý gì?”
Hai người cau mày giằng co, loáng thoáng nhận ra bên trong có hiểu lầm nào đó.
Rõ ràng chỉ cần một câu là có thể sáng tỏ sự việc, rồi lại cứ cảm thấy như thể ai mở miệng giải thích trước thì ắt sẽ trở thành kẻ thua cuộc trong ván cờ này. Cả căn phòng chìm vào bầu không khí yên tĩnh đến khó thở.
“Giờ tôi đi vẽ tiếp.”
Tịch Tiện Thanh lặng lẽ nhìn mặt anh, gằn từng chữ: “Nhắc anh trước, lúc tôi phác thảo thích yên tĩnh, cho nên mong anh đừng vào làm phiền tôi như sáng nay.”
“Không có hứng, tôi cũng muốn về phòng mình.”
Lòng Chúc Minh cũng loạn cào cào, nhếch môi: “Cứ yên tâm. Ngoại trừ kiểm tra tình trạng của Nước Rửa Chén thì tôi cũng chẳng có ý định sẽ vào phòng ngài.”
Mặt Tịch Tiện Thanh sầm tối sầm xuống trong một giây.
Lồng ng.ực cậu phập phồng không một tiếng động, hàm nghiến chặt, ngay sau đó quay đầu bỏ đi.
Nghe thấy tiếng đóng sầm cửa phòng ngủ của Tịch Tiện Thanh, khóe miệng Chúc Minh cứng đờ, ý cười trên mặt dần biến mất.
Anh điều khiển xe lăn về phòng mình, đóng cửa lại, chỉ cảm thấy hoang đường cùng cực.
Thật trẻ con.
Hít sâu một hơi, Chúc Minh thay bộ đồ ướt đẫm trên người.
Do dự một lát, lại bật điện thoại, đăng nhập vào hòm thư chuyên cho học thuật mà lâu rồi mình không vào.
Không có gì bất ngờ khi hòm thư chất đầy hàng trăm email.
Nhắc nhở về việc trích dẫn luận văn, lời mời phát biểu tại các trường đại học… Anh lướt đại lên vài cái, thấy một số email có phần hậu tố đến từ đại học K.
Nhưng ngón tay dừng trên màn hình một lúc, cuối cùng vẫn không nhấp vào, tắt màn hình.
Chúc Minh chưa bao giờ hối hận vì những lựa chọn của mình.
Cuộc sống ở viện nghiên cứu trước kia, sau đó là khám livestream, thậm chí làm bác sĩ riêng hiện tại. Anh luôn theo đuổi những gì mình yêu thích, chỉ là bằng những cách khác nhau mà thôi.
Mặc dù ngay giây phút này, không hiểu sao anh lại sa vào trận chiến tranh lạnh với đối tượng nghiên cứu quan trọng.
Vận động tại hồ bơi tiêu hao kha khá năng lượng, sự mệt mỏi đến từ thể thác khiến Chúc Minh phải cuộn mình trên giường.
Cáo trắng cũng nhẹ nhàng đặt cái đuôi mềm mại của nó lên cổ tay của chủ nhân. Một người một cáo đối mặt chụm đầu vào nhau, cứ thế thiếp đi.
Không biết bao lâu trôi qua, trong lúc mê mang, anh mang máng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chúc Minh trong mơ vẫn còn chút ý thức, nghĩ rằng Tịch Tiện Thanh không thể nào chủ động gõ cửa phòng mình, chắc là nghe nhầm. Anh buồn ngủ trở mình tiếp tục an ổn luyến lưu lại mộng đẹp.
Nhưng tiếng gõ cửa không dừng lại, mà dần dà trở nên càng dồn dập hơn.
Cuối cùng Chúc Minh cũng mở mắt ra, ngồi dậy, do dự nhìn về phía cửa.
Đã là chạng vạng, Chúc Minh bật đèn bàn, ngồi lên xe lăn, tiến ra mở cửa.
——Là Tịch Tiện Thanh đang đứng trước cửa.
Đầu tiên là Chúc Minh bất ngờ.
Ngay sau đó anh nhìn chằm chằm mặt Tịch Tiện Thanh một lát, bỗng ngập ngừng mở lời: “Cậu… sao vậy?”
Chuyện đại thiếu gia chủ động tìm tới cửa đúng là ngoài dự đoán của Chúc Minh.
Nhưng lý do anh hỏi như vậy, là bởi vì tình trạng lúc này của Tịch Tiện Thanh bất thường một cách rõ tệt——Mặt và tai cậu đỏ bừng hệt như bị bỏng, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Hơn nữa ngay khi Chúc Minh mở cửa ra dường như đã nghe thấy tiếng cậu khó chịu thở hổn hển.
Giây kế tiếp, Chúc Minh cảm nhận được bả vai mình bị một bàn tay to lớn nắm thật mạnh——
Tịch Tiện Thanh kề sát mặt lại, hơi thở nóng rực, nghiên răng nghiến lợi chất vấn, “Trong thuốc anh đưa tôi, đã bỏ thêm thứ gì?”
Thuốc? Thuốc gì?
Lưng đột ngột va vào xe lăn, đầu óc Chúc Minh trống rỗng: “Cậu đang nói thuốc gì? Là thuốc kích thích tinh thần tôi đưa cậu lúc sáng sao?”
Tịch Tiện Thanh nhìn chòng chọc vào mặt Chúc Minh một chốc, bỗng gục đầu xuống, nhắm mắt, khó khăn thở d.ốc một lúc.
Chúc Minh nhìn thấy, giọt mồ hôi từ từ chảy xuống theo chiếc mũi cao của cậu.
Lòng kiêu ngạo từ xương tủy khiến chàng trai tuấn mỹ không sao mở miệng nói ra sự khác thường trong cơ thể mình, nhưng có lẽ đã thật sự bó tay hết cách, cuối cùng cậu vẫn khó nhọc cắn môi dưới, thở hắt một hơi, nghiêng người, để lộ ra cảnh tượng phía sau.
Con ngươi của Chúc Minh lập tức co rút.
“Không thể nào.” Anh lẩm bẩm nói.
——Trên trần phòng khách phía sau Tịch Tiện Thanh, Chúc Minh nhìn thấy chim công xanh đang kéo lê bộ lông đuôi dài, vỗ cánh kịch liệt, bay qua bay lại điên cuồng đâm loạn như một con ruồi không đầu.
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ:
Nước Rửa Chén: Cứ bảo tui không dựng nổi, giờ tui dựng cho mấy người coi! ( *`ω´)