• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù hôm nay Chúc Doanh Doanh đã ra ngoài hẹn hò, nhưng trong nhà vẫn còn rất nhiều người làm.

Vì vậy, Chúc Minh chọn phòng ngủ của mình làm địa điểm uống thuốc lần này.

Vừa đóng cửa rồi khóa lại, các hạt proton tinh thần đã ngưng tụ thành hình dưới chân Tịch Tiện Thanh. Chim công xanh lắc bộ lông vũ, uốn éo chiếc cổ, tò mò quan sát môi trường mới lạ xung quanh.

Mà Chúc Minh đã bắt đầu suy nghĩ nên uống thuốc như thế nào, uống ở đâu, với cả uống bao nhiêu.

Đầu tiên là uống như thế nào.

Chúc Minh quan sát Tịch Tiện Thanh từ trên xuống dưới một lượt: “Trước tiên cởi áo khoác đắt tiền của cậu ra trước đi. Đừng để đến lúc đó nhăn nhúm thì tôi đền không nổi đâu.

Mặt Tịch Tiện Thanh vô cảm cởi áo khoác.

Tiếp đến là uống ở đâu.

Chúc Minh nhìn xung quanh, chìm vào suy nghĩ: “Phòng tắm thì thôi, bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch lần trước suýt nữa đã khiến tôi trật hông.

Tịch Tiện Thanh thong thả ung dung cởi cúc áo vest.

“Hay là trên chiếc sô pha nhỏ này đi?”

Chúc Minh vẫn còn đang suy xét: “À đúng rồi, sang phòng sách cũng được. Bên đó có chiếc sô pha êm hơn…”

Âm cuối đột ngột thay đổi——Vì giây kế tiếp, Tịch Tiện Thanh đã thẳng tay bế anh khỏi xe lăn, bước vài bước đến trước giường, nhanh nhẹn đặt người xuống giữa giường.

Chính cậu cũng ngồi xuống mép giường ngay sau đó, nói với giọng điệu bình thản: “Chẳng phải thế này là xong rồi ư?”

Chúc Minh do dự chốc lát: “Cậu đừng nói nữa. Thật đấy, đừng nói nữa.”

Chiếc giường cực kỳ mềm mại và rộng rãi, chênh lệch giữa cả hai được kéo về cùng một độ cao, đúng là một nơi uống thuốc tuyệt vời mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.

Mọi thứ đã sẵn sàng, thế là bọn họ bắt đầu uống thuốc.

Chúc Minh nửa ngồi trên giường, cụp mắt xuống, Tịch Tiện Thanh ngồi bên mép giường, một tay chống bên cạnh Chúc Minh, kề sát mặt lại.

Tịch Tiện Thanh khi uống thuốc có một tật xấu, đó là cậu tuyệt đối sẽ không chủ động uống ngụm đầu tiên.

——Dẫu cho lát nữa người phải đi cắt băng, thực sự cần liều thuốc này là chính cậu.

Hai người im lặng dừng một lát, Chúc Minh khẽ thở dài, nâng mặt Tịch Tiện Thanh, chủ động áp môi mình lên.

Dường như Tịch Tiện Thanh rất hài lòng, nheo mắt lại, bắt đầu đáp trả, cũng dần dần lấy lại quyền chủ động về tay mình.

Mới từ bên ngoài vào nhà, bờ môi mỏng của Tịch Tiện Thanh hơi lạnh, cùng so sánh thì môi của Chúc Minh ẩm ướt, mềm mại, hơi thở cũng nóng hơn.

Nóng lạnh đan xen, nháy mắt khi chạm vào nhau, bọn họ đều tạm dừng trong khoảnh khắc.

Tịch Tiện Thanh lập tức đẩy Chúc Minh vào thành giường, lần nữa hôn tới.

Kỳ lạ thay, nói về hôn, à không, về việc uống thuốc này, tuy rằng lúc mới bắt đầu Tịch Tiện Thanh hãy còn ngượng ngùng tỏ vẻ cao ngạo, nhưng chỉ một lát sau sẽ vô cùng thản nhiên hưởng thụ nó.

Ngược lại, Chúc Minh bên này… sẽ dần dần khó mà tỏ ra như chẳng hề gì.

Có thể nói rằng, sau khi thành lập “Thỏa thuận uống thuốc” này, thâm tâm Tịch Tiện Thanh tự nhủ “Tôi chỉ vì muốn xòe đuôi” để thuyết phục chính mình, rồi đòi hỏi như một lẽ hiển nhiên.

Đối với Chúc Minh mà nói, bản chất anh là bác sĩ, là phía có đầu óc tỉnh táo hơn.

Như thể được ngâm mình vào dòng nước ấm cực kỳ thoải mái sau một ngày mệt nhọc, nhưng Chúc Minh lại không thể không ngừng nhắc nhở bản thân không được phép đắm chìm trong đó.

Bởi vì từ đầu đến cuối, anh không sao có thể tách biệt rõ ràng hai việc “hôn” và “uống thuốc” được.

Lý trí nhắc nhở Chúc Minh rằng anh đang chữa bệnh, nhưng trong lòng anh hiểu rõ hơn bất cứ ai, rốt cuộc việc hành y này vô lý đến nhường nào.

Bản năng si.nh lý cơ bản nhất vẫn không thể kiềm được như cũ——Mỗi một lần môi răng hòa quyện, sự run rẩy trên đầu lưỡi khiến da đầu tê dại, nhưng não lại phải đấu tranh giữa lý trí với bản năng, liên tục nhắc nhở bản thân không thể chìm đắm.

Trên môi chợt đau nhói, nhận ra thanh niên tuấn mỹ trước mặt đã ngồi thẳng dậy, vẻ mặt không vui liếc anh: “Anh đang mất tập trung.”

Chúc Minh phục hồi tinh thần.

Thở hổn hển liếc nhìn chim công xanh đang nhìn chòng chọc bọn họ bằng đôi mắt hạt đậu, bộ lông đuôi vẫn không hề có động tĩnh. Chúc Minh dời mắt đi, ngước lên.

“Chủ yếu là do cậu chưa đủ cố gắng đấy, ngài Tiểu Tịch.” Anh mỉm cười nâng tay lên, vỗ nhẹ vào mặt Tịch Tiện Thanh.

Thực tế chứng minh, nếu quá mồm mép trong quá trình uống thuốc thì kẻ phải ăn trái đắng sẽ là chính mình.

Tác dụng khiêu khích của bốn chữ “chưa đủ cố gắng” này quá rõ rệt——Cằm Chúc Minh bị bóp lấy, nâng lên, khớp hàm bị cạy mở, hô hấp bị nhấn chìm bởi sự tiến công tựa thủy triều.

Lúc đầu Chúc Minh còn cố gắng kiềm chế bản thân để ứng phó với loại thuốc hung mãnh này, về sau lại dứt khoát buông xuôi, nắm lấy tóc sau gáy Tịch Tiện Thanh, ngẩng đầu, chủ động nhiệt tình đáp trả.

——Chống lại bản năng đều là đồ ngốc, kệ nó đi, hưởng thụ là được.

Đây thật sự là lần uống thuốc dữ dội nhất của họ từ trước đến nay. Áo len của Chúc Minh bị xắn lên theo động tác, để lộ nửa vòng eo thon thả, cổ áo sơ mi của Tịch Tiện Thanh vạch mở, chóp mũi kề nhau thở dồn dập một lúc lâu. Trong giây phút ấy, cả hai đều mê đắm đến mất kiểm soát.

Điều đó dẫn đến chẳng ai để ý đến chim công xanh đã xòe đuôi từ lâu, lắc mông đi qua đi lại trong phòng ngủ vài vòng.

Mãi đến khi nhận ra một nơi khác trên người thanh niên có động tĩnh, Chúc Minh mới chống tay lên ngực cậu, hơi thở gấp gáp nói: “Xem ra, tác dụng thuốc hôm nay hơi mạnh nhỉ.”

Tịch Tiện Thanh cứng người, cúi đầu nhìn lướt qua, cần cổ tức thì đỏ bừng.

Cánh môi cậu giật giật, mất một lúc lâu mới đỏ mặt, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Không phải anh cũng vậy à?”

“Thì sao? Tôi thuộc loại may mắn nhất trong số những người bị tổn thương tủy sống đó. Ngoại từ không đi được, công năng nên có không thiếu cái nào. Cậu nên thấy mừng cho tôi mới phải.”

Đều là đàn ông với nhau, sắc mặt của Chúc Minh lại thản nhiên hơn hẳn. Đuôi mắt ngập nước nhấp nháy ý cười, nhìn sang phòng tắm bên cạnh, thì thầm vào tai Tịch Tiện Thanh: “Có muốn… chuyển sang chiến trường khác không?”

Môi Tịch Tiện Thanh khẽ mấp máy.

“Nhưng mà.” Hơi thở ấm áp của Chúc Minh phả vào vành tai Tịch Tiện Thanh, cứ như muốn đốt cháy vùng da mỏng manh ấy, “Chúng ta giải quyết riêng từng người, hay là cùng nhau đây?”

Con ngươi của Tịch Tiện Thanh lại run lên.

Cậu nhìn vào đôi mắt Chúc Minh như đang rất điềm tĩnh: “… Tôi đang vội.”

Chúc Minh hiểu ý gật đầu, vươn tay vòng qua cổ cậu, khẽ nói: “Vậy đi thôi.”

Mưa vẫn đang rơi ngoài kia, gõ tí tách vào bệ cửa sổ.

Cửa phòng tắm đã bị đóng lại.

Cáo trắng bên ngoài cửa cuộn thành một cục, hơi ngẩng cổ lên, thoải mái nheo mắt lại vì sung sướng.

Chim công xanh đang xòe đuôi kiêu ngạo thong dong bước đến trước mặt cáo trắng, lông đuôi bỗng chốc run rẩy một trận với tần suất cao. Sau đó nó cúi đầu xuống, dùng mỏ mổ nhẹ vào thân chú cáo trắng.

Chóp đuôi cáo quyến luyến quấn lấy chân chim công, sau một lúc, nó ngước mặt lên, thân mặt cọ cọ vào cần cổ chim công bằng chiếc mũi ẩm ướt.

Tiếng mưa rơi dần dừng lại, những vệt nước trên cửa sổ phòng ngủ uốn lượn chảy xuôi xuống.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, cửa phòng tắm được mở ra lần nữa.

Tịch Tiện Thanh bế Chúc Minh bước ra, đặt người xuống giường lại. Hai người không ai nói gì, tầm mắt cũng không chạm nhau, chỉ có hơi thở là cùng dồn dập y hệt.

Chúc Minh sửa sang lại vạt áo len lộn xộn, im lặng bình ổn lại hô hấp mới lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn người đứng bên cạnh.

Anh do dự một chốc, hơi híp mắt, nói như không chắc chắn lắm: “Ừ thì, hình như móc thắt lưng của cậu…”

Tịch Tiện Thanh chợt cứng đờ, lập tức quay lưng lại, cúi đầu điều chỉnh.

Chúc Minh lén thở hắt, dời mắt đi, lặng im nhìn về phía chim công xanh đang run rẩy bộ lông, lắc lông đi qua đi lại như đang đi trên sàn diễn.

“… Sao có thể run dữ vậy?”

Anh để tay lên mặt, nửa nằm trên giường, ngập ngừng muốn nói: “Ngài Tiểu Tịch, đã bao lâu rồi cậu không——”

Tịch Tiện Thanh quay đầu lại trừng anh, sắc đỏ trên cổ vẫn chưa tan: “Anh cũng chẳng khá hơn là bao.”

“Như nhau, như nhau thôi.”

Chúc Minh lười biếng cuộn mình trên giường, ra dấu tay “Dừng”: “Cậu mau bình ổn tâm trạng lại đi, dù sao lát nữa còn phải đi cắt băng.”

Tiếng mưa rơi dần nhỏ lại, bọn họ đều giữ im lặng.

Chúc Minh uể oải chôn mặt vào gối, cúc áo xộc xệch, ngẩn ngơ nhìn vết mưa trên cửa sổ; bên kia, Tịch Tiện Thanh đã cài chặt từng chiếc cúc áo sơ mi và bộ vest, khôi phục lại dáng vẻ quý phái, thong dong như trước khi vào cửa.

Cậu không rời đi ngay, mà bất thình lình cất lời hỏi: “Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”

Chúc Minh ôm gối ngẩng đầu, hoang mang “Ừm?” một tiếng.

Tịch Tiện Thanh bước đến cạnh giường, chăm chú nhìn anh trong thoáng chốc: “Anh có từng nghĩ, vụ tai nạn giao thông năm đó của anh… có lẽ không phải là tai nạn không?”

Hàng mi của Chúc Minh hơi run lên.

Anh im lặng, chống người ngồi dậy: “Sao lại đột nhiên hỏi vậy?”

Sau một lúc lâu, Tịch Tiện Thanh mới đáp: “Chỉ là cảm thấy, thời điểm đó quá trùng hợp.”

“Đúng là năm đó tôi cũng đã nghĩ đến.”

Chúc Minh nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhưng kết quả điều tra cuối cùng của cảnh sát đã khẳng định đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Dù sao thì tài xế xe tải đâm vào bọn tôi đã lái xe trong tình trạng mệt mỏi, và đã mất mạng.”

Mày Tịch Tiện Thanh cau lại: “Nhưng——”

“Tôi hiểu ý cậu. Người hưởng lợi cuối cùng của vụ tai nạn này không ai khác chính là ứng cử viên cùng đợt với tôi lúc đó, người đứng đầu đương nhiệm.”

Chúc Minh bất đắc dĩ thở dài: “Công bằng mà nói, có quá nhiều người ghét tôi, đi loại trừ từng người một… là bất khả thi.”

“Còn người đứng đầu đương nhiệm… tôi nghĩ không thể là anh ta.” Như thể nhớ đến điều gì, Chúc Minh lắc đầu, “Đợi đến khi cậu tự mình gặp được anh ta, có lẽ sẽ hiểu ý tôi ngay thôi.”

Tịch Tiện Thanh nhíu mày, miệng hé mở, còn định hỏi thêm gì đó.

Nhưng thấy Chúc Minh tỏ vẻ thảnh thơi như đã hoàn toàn buông bỏ, cảm thấy bây giờ mình lại nhắc đến thì chẳng khác nào xát muối lên miệng vết thương của anh.

Cuối cùng cậu cũng không mở miệng hỏi.

Chủ đề tranh cãi về đánh giá người đại diện của khu sáu càng trở nên hot hơn trong hai ngày vừa qua.

Mọi người đều chế giễu khu sáu là “trạch đấu”, rồi lại không thể không bị thu hút bởi phương pháp đánh giá công khai, độc đáo, mới mẻ như vậy——Người đứng đầu khu ba là một vận động viên trượt tuyết nổi tiếng. Cách đây không lâu, Tịch Sâm đã công bố tác phẩm đánh giá của cô, là một bộ đồ trượt tuyết vừa mang tính thẩm mỹ vừa đầy đủ chức năng.

Mà cách quảng bá lần này của cô cũng rất khôn ngoan, cô đã hợp tác với một thương hiệu thời trang, tiến hành bán hàng trực tuyến lẫn ngoại tuyến, các sản phẩm đã bán sạch ngay trong đêm.

Bên phía Tịch Tiện Thanh cũng thay đổi thái độ khiêm tốn như xưa, hiếm khi thấy tham dự tận mấy sự kiện, thoải mái để lộ tinh thân thể. Có người đoán cậu đang cố gắng giành được sự ủng hộ của dân chúng trong đợt bầu cử cuối cùng nên không còn giấu mũi nhọn nữa mà muốn dốc toàn lực.

Nửa tháng sau, hành trình ở khu bảy chính thức bắt đầu.

Thân là khu có bộ não mạnh nhất hành tinh Hi, tất cả những người làm trong những lĩnh vực như khoa học tự nhiên, y tế, công nghiệp đều xuất thân từ khu bảy. Đặc sản của các khu khác là thủ công mỹ nghệ, đồ ăn ngon, game, thì chuỗi sản nghiệp nổi tiếng nhất khu bảy lại là cơ sở học thêm.

Khu bảy đại diện cho sự nghiêm túc, kỹ lưỡng, cẩn thận tỉ mỉ không chút cẩu thả. Trong khi khu sáu đại diện cho sự sáng tạo, tự do và phóng khoáng. Tuy không đến mức đối lập về tư tưởng, nhưng theo ấn tượng chung thì giữa hai bên cũng có khoảng cách khá lớn.

Ít nhất là đến trước khi quen biết Chúc Minh, khu bảy là khu mà Tịch Tiện Thanh không rành nhất.

Cho nên trước khi xuất phát, Chúc Minh đã bổ túc cho Tịch Tiện Thanh.

“Ba trường đại học là đại học K, đại học T và đại học H có lẽ là mục tiêu và mọi đứa trẻ ở khu bảy đều phấn đấu theo đuổi ngay từ khi chào đời.”

Chúc Minh lấy ba quả quýt trên bàn, xếp thành hình tam giác: “Giữa các trường đại học có quan hệ đối kháng, mà các lĩnh vực trong cùng trường cũng coi thường lẫn nhau. Ngay cả trong mối quan hệ giữa những nhóm nghiên cứu khác nhau cùng một lĩnh vực cũng lục đục và đấu đá lẫn nhau.”

“Tóm lại, đâu đâu cũng cạnh tranh, đâu đâu cũng có sự khinh miệt.”

Chúc Minh không hề nề hà khi phê phán chính khu mình, lưu loát lột vỏ một quả quýt trong đó: “Khu bảy bọn tôi là một khu rất tàn nhẫn và thực tế.”

“Vị trí người đứng đầu này là một trong hàng nghìn, triệu người, đương nhiên yêu cầu rất khắc nghiệt.”

Chúc Minh bẻ một tép quýt, đặt lên trên đỉnh quả cam còn nguyên: “Không được có lịch sử đen trong học thuật, không được không khai ủng hộ những đề tài nhạy cảm. Trong quá trình tranh cử, sẽ tổng hợp các đề tài nghiên cứu và năng lực học tập của bạn. Phải trải qua nhiều vòng diễn thuyết cho đến bài diễn thuyết công khai tranh cử cuối cùng, không được thiếu một công đoạn nào.”

Tịch Tiện Thanh nhìn mặt anh: “Vậy lúc đó anh, là ở đoạn nào…”

Chúc Minh cắn một tép quýt, cười ậm ừ nói: “Trước lần diễn thuyết tranh cử cuối cùng.”

Tịch Tiện Thanh không nói gì.

“Thật ra giờ đây ngẫm lại, có quá nhiều người bị ám ảnh bởi danh hiệu này, nhưng vị trí chỉ có một, rất nhiều người sẽ bỏ lỡ nó.”

Chúc Minh chớp chớp mắt, đặt quả quýt đã lột vỏ vào tay Tịch Tiện Thanh: “Thế nhưng, cuộc đời vốn được tạo thành từ những hối tiếc lớn nhỏ, không phải sao?”

Mùi hương cam quýt tươi mát vẫn còn quẩn quanh chóp mũi, tiếng Diệp Lộ nhắc nhở truyền vào tai, Tịch Tiện Thanh lấy lại tinh thần, nhìn tòa nhà trước mặt.

Những đường nét hình học tối giản và chiều sâu không gian nội thất thể hiện rõ ràng những nguyên lý lý tính và nghiêm ngặt. Tòa nhà trước mắt này, gần như đã loại bỏ tất cả những yếu tố mang tính trang trí.

Nhìn qua trông hệt như một nhà giam lạnh lẽo, nghiêm khắc, khiến người ta phải cảm thấy áp lực, đây chính là đại học K trong lời Chúc Minh kể.

Tòa nhà nghiên cứu của đại học K hầu như đều là phương án thiết kế thời trẻ của Tịch Kiến Phong. Cộng với sự cạnh tranh ngầm giữa các trường đại học, quá rõ ràng là đại học K cực kỳ coi trọng lần ghé thăm để hoàn thành đánh giá của Tịch Tiện Thanh, chuẩn bị tuyên truyền rầm rộ.

“Ngài Tịch, tôi là tổng phụ trách đương nhiệm của Viện sinh học đại học K, Khúc Hà.”

Một người phụ nữ trung niên mặc vest, buộc tóc gọn gàng, tinh thần thể là một đóa sen nhiều cánh đang quấn quanh eo, mỉm cười lịch sự với Tịch Tiện Thanh: “Ông cụ Tịch đã truyền đạt chi tiết tình hình cụ thể đợt đánh giá của ngài với tôi, tôi sẽ phụ trách toàn bộ hành trình lần này của ngài.”

Tịch Tiện Thanh gật đầu nói: “Làm phiền ngài.”

Khúc Hà kiên nhẫn giới thiệu về các tổ nghiên cứu trong viện, phân bố và cấu trúc các phòng thí nghiệm. Cuối cùng dẫn đường cho bọn họ đến khu vực có tên là “Viện nghiên cứu dị thường của tinh thần thể”.

Nhiều máy móc phức tạp đang vận hành, các học giả đang bận rộn trước bàn thí nghiệm, những hộp thuốc thử nghiệm và dung dịch xếp thành hàng trên kệ ngăn cách không gian thành các khu yên tĩnh, trông mọi thứ rất ngay ngắn, có trật tự.

Tịch Tiện Thanh không mấy xa lạ với những thứ này, bởi vì khoang thí nghiệm Chúc Minh thường sử dụng chính là phiên bản thu nhỏ của chúng.

Khi đi qua những dày bàn thí nghiệm và quầy thuốc thử, cuối cùng Khúc Hà cũng dừng bước: “Đây là tiến sĩ Nguyễn Mẫn.”

Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy vị người đứng đầu của khu bảy, Tịch Tiện Thanh đã hiểu rốt cuộc câu nói “Gặp anh ta, cậu sẽ hiểu ý tôi thôi” của Chúc Minh là từ đâu mà có.

Thẩm Anh cũng vậy, Phong Gia Trì và Đàm Ngọc cũng thế, dù cuộc đời họ đã trải qua có chênh lệch bao nhiêu, thì người có thể ngồi lên vị trí người đại diện này chắc chắn phải là người xuất sắc trong lĩnh vực đó.

——Điều đó tức là, bạn hẳn sẽ mang sự tự tin trong lĩnh vực mà mình vô cùng yêu thích.

Mà anh chàng có hơi thấp bé, ít nói trước mắt này, khi vừa nhìn vào Tịch Tiện Thanh lần đầu đã chuyển ánh mắt đi xa, trốn tránh cúi đầu lần nữa.

Tịch Tiện Thanh im lặng một lúc, giơ tay ra: “Ngài Nguyễn, xin chào.”

Tóc mái trước trán Nguyễn Mẫn gần như che kín mắt, hắn không nhìn thẳng vào mặt Tịch Tiện Thanh, nghe vậy chỉ gật đầu với biên độ rất nhỏ.

Hắn cởi bao tay ra, cọ lên áo blouse trắng như thể đang lo lắng rồi mới nắm lấy tay Tịch Tiện Thanh, nhỏ nhẹ nói: “Ngài Tịch, rất vui được gặp mặt.”

Tinh thần thể của hắn là một chú hao trông hơi gầy, đôi mắt đen tròn xoe như phủ một lớp sương mù, nhút nhát sợ sệt trốn dưới bàn thí nghiệm.

Mà chủ nhân của nó cũng luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tịch Tiện Thanh.

Không biết có phải ảo giác của Tịch Tiện Thanh hay không, trong ánh mắt của Khúc Hà đứng bên cạnh lóe lên thứ cảm xúc vô cùng phức tạp nào đó——Vừa giống như đồng cảm, lại vừa giống như đau lòng khôn xiết.

Biểu cảm trên mặt bà lập tức bình tĩnh trở lại, chỉ về phía sau: “Phòng họp bên kia đã chuẩn bị xong, mời hai vị theo tôi.”

Trong phòng họp, Khúc Hà đóng cửa lại, rời đi trước.

Tịch Tiện Thanh và Diệp Lộ ngồi xuống một bên của chiếc bàn dài, Nguyễn Mẫn cúi đầu ngồi bên phía còn lại, bầu không khí đầy sự lúng túng.

Thật ra từ trước khi buổi gặp mặt này bắt đầu, Tịch Tiện Thanh đã dự đoán trước rằng cuộc trò chuyện đầu tiên sẽ không mấy suôn sẻ.

Lý do trực quan nhất là, các nhà nghiên cứu hay mặc đồng phục thí nghiệm, đeo găng tay, những thứ như trang sức đá quý chỉ trở thành những thứ thừa thãi trong cuộc sống thường ngày của họ.

Cũng may phạm vi của đồ trang sức không bị giới hạn ở phụ kiện——Còn có rất nhiều chỗ có thể phát huy như vật trang trí, vật trưng bày. Tịch Tiện Thanh cũng đã chuẩn bị trước rất nhiều phương án.

Nhưng điều không ngờ đến là, Nguyễn Mẫn lại lên tiếng trước một bước.

“Ngài Tịch, cảm ơn ngài đã tự mình lặn lội từ khu sáu đến đây, để chế tác tác phẩm cho tôi.”

Ngay cả trong phòng họp cực kỳ yên tĩnh, giọng của Nguyễn Mẫn vẫn ấp úng như đang thì thầm: “Nhưng trước khi buổi gặp mặt bắt đầu, tôi có một thỉnh cầu, không biết ngài có thể cân nhắc không?”

Tịch Tiện Thanh khựng lại: “Anh nói đi.”

Ngón tay Nguyễn Mẫn vô thức vuốt mép góc áo, vẫn cụp mắt như cũ, dưới ánh đèn chói mắt không có độ ấm, sắc mặt hắn lộ vẻ tái nhợt không khỏe mạnh.

“Tôi hy vọng cậu có thể làm tác phẩm này, cho một người khác.”

Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, dường như có hơi e dè khi mở miệng nói, “Ông ấy là… giáo viên hướng dẫn của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK