• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng trà được bài trí theo phong cách thiền trang nhã, chậu thông năm lá trên bàn được cắt tỉa kỹ càng, trà và điểm tâm tinh xảo được đựng trong chiếc hộp gỗ sơn mài.

Tịch Tiện Thanh cụp mắt giơ tay, rót cho Sầm Trác tách trà được pha bằng lá trà được mang về từ khu hai.

“Ngày nào cũng ngâm mình trong căn phòng lạnh lẽo ở công ty, lâu rồi không về khu sáu, quả nhiên ở nhà vẫn thoải mái nhất.”

Gấu túi trong tầm tay bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, Sầm Trác cảm thán: “Lần trước gặp mặt chúng ta chỉ vừa mới tốt nghiệp. Tôi nhớ rõ cậu Tiểu Tịch mặt lạnh tim cũng lạnh, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cự nự tình người. Tôi còn chọc e là cậu phải sống cô độc cả quãng đời còn lại.”

“Kết quả hiện tại, tôi lại biến thành nô lệ tư bản điển hình, chẳng có đóa hoa đào nào nở rộ.”

Sầm Trác nhìn xung quanh, nhất thời không thể nhịn được than thở: “Không ngờ đại thiếu gia họ Tịch của chúng ta lại yêu đương rồi kết hôn chớp nhoáng luôn. Đi theo con đường tình yêu thuần khiết mà tôi hoàn toàn không đoán trước được.”

Cái thói xấu miệng lưỡi trơn tru của người này mãi không sửa từ thời học sinh, Tịch Tiện Thanh vô cảm đẩy tách trà đến trước mặt anh ta: “… Cậu đủ rồi đấy.”

“Sao vậy? Tôi nói sự thật thôi mà.”

Nụ cười của Sầm Trác càng trở nên kỳ lạ, sáp lại gần nói: “Hôm nay vừa mới mở tin tức ra đã thấy cậu, cái miệng nhỏ kia hôn đến mức… chậc chậc chậc, người đẹp trong ngực, tình ý nồng nàn quá nhỉ.”

Tịch Tiện Thanh đã đoán trước mình sẽ không thoát khỏi thế trận này, cứng rắn ép đổi chủ đề: “Công việc của cậu dạo này thế nào?”

“Vẫn như cũ thôi. Tôi bên thiết kế trải nghiệm người dùng mà, lúc cần đau đầu thì vẫn sẽ đau đầu. Nhưng nhìn chung thì triển vọng dự án tốt, doanh thu cũng ổn định .”

Sầm Trác buồn chán chép miệng, gấu túi bên cạnh cũng uể oải nghiêng đầu: “Hai ông chủ của tôi vẫn rất ổn định, kết hồn bao nhiêu năm rồi mà tình cảm còn tốt hơn thời mới cưới…”

“Ai da, sao cả thế giới ai cũng có đôi có cặp hết vậy.”

Cậu ta cay cú đập bàn, nước trà trong cốc cũng lay động theo: “Khi nào tình yêu tuyệt vời mới rơi xuống đầu tôi?”

Tịch Tiện Thanh có cảm giác chắc tên này tới kỳ đ.ộng d.ục rồi: “…”

Tuy rằng bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở khu sáu, nhưng nguyên nhân từ gia tộc mà Tịch Tiện Thanh đã theo học ngành thiết kế trang sức xa xỉ, đốt tiền phù hợp với thân phận của cậu.

Hoàn cảnh của Sầm Trác thì khác, ba mẹ là doanh nhân, gia đình bình thường. Từ nhỏ cậu ta đã khao khát thế giới bên ngoài, theo chuyên ngành thiết kế game, sau khi tốt nghiệp thì gia nhập một công ty công nghệ trò chơi ở khu bốn.

Giá trị quan của khu bốn lấy “Niềm vui” làm cốt lõi, nhưng phạm vi của cái “Niềm vui” này quá rộng.

Khác với khu hai tập trung vào mỹ thực và nghỉ dưỡng với hình thức giải trí khá đơn giản, khái niệm hưởng thụ của khu bốn càng phức tạp hơn. Họ theo đuổi việc tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, sống hết mình, rất giống như muốn khai phá giới hạn cuối cùng của bản thân.

Bởi vậy, cái gọi là “Niềm vui” này của khu bốn chính là nơi đây sở hữu công viên giải trí dành cho trẻ em lớn nhất hành tinh Hi, cùng với công ty hoạt hình có quy mô to nhất.

Nhưng đồng thời cũng có nghĩa là khu bốn này có chuỗi sản nghiệp cờ bạc, hộp đêm lớn nhất hành tinh, đại diện cho những thú vui cấm kỵ khó nói của người trưởng thành.

Tóm lại, là một khu vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.

Trên hành tinh có câu nói rằng, cuộc đời lý tưởng nhất là, có cha mẹ là người khu bảy, yêu đương với người khu sáu, thời trẻ đi du ngoạn ở khu bốn, về già thì nghỉ dưỡng ở khu hai.

Mặc dù đây chỉ là một trò đùa mang tính rập khuôn, nhưng cũng đủ để chỉ ra sự khác biệt giữa các khu.

Đương nhiên, công viên giải trí cho trẻ em và hộp đêm là hai ví dụ khá cực đoan, khu bốn còn rất nhiều hình thức giải trí thông thường khác.

Nổi tiếng nhất trong số đó, cách giải trí có thể giúp nhiều người trẻ tìm được niềm vui và năng lượng một cách hiệu quả, và ngay cả khi không ra khỏi nhà, họ cũng có thể dễ dàng thực hiện được xuyên khu vực——chính là trò chơi điện tử.

Hôm nay mời Sầm Trác đến đây gặp mặt chẳng vì điều gì khác, hiện tại cậu ta đang làm việc cho LotusX, công ty công nghệ trò chơi nổi tiếng nhất khu bốn.

Mà ông chủ công ty của cậu ta, vừa hay chính là người đại diện khu bốn lần này, cũng là đối tượng cậu phải làm việc cùng trong vòng đánh giá kế tiếp.

Điều đặc biệt là, công ty công nghệ trò chơi LotusX được sáng lập từ bàn tay trắng bởi một cặp đôi đã kết hôn nhiều năm, cho nên đại diện khu bốn lần này không phải một người, mà là hai người.

Tuy rằng Tịch Tiện Thanh không có hứng thú với công nghệ trò chơi, nhưng một số game của công ty này thật sự rất nổi bật, phạm liên kết thương hiệu và quảng cáo cực kỳ rộng rãi, cho nên cậu cũng đã từng nghe nói qua.

Cậu nghe sơ qua những lời phàn nàn của Sầm Trác về nội dung công việc của cậu ta. Từ những chuyện lớn như chiêu trò bẩn thỉu của nhóm dự án đổi thử sử dụng trên thường trường cho đến nhỏ nhặt như công ty bọn họ ăn gì vào buổi trà chiều. Nghe có vẻ chỉ là bầu không khí công việc bình thường.

Mà tính cách của hai người đại diện kia có vẻ rất tốt nên Tịch Tiện Thanh cũng thấy yên tâm.

“Được rồi, tôi biết cậu là một người bận rộn.”

Thưởng thức trà bánh gần một tiếng, gấu túi sờ cái bụng tròn vo, Sầm Trác đã cảm thấy thỏa mãn không định ở lại thêm, nói: “Tôi không nán lại nữa, lần sau lại tụ họp.”

Tịch Tiện Thanh gật đầu, tiễn cậu ta đến trước cổng.

Lúc chờ xe đến đón, Sầm Trác ngoảnh lại nhìn, đột nhiên nâng cao giọng, thích thú nói: “Ấy? Người trong vườn, có phải là người yêu của cậu không?”

Tịch Tiện Thanh quay đầu nhìn lại, quả thật nhìn thấy bóng người ngồi trên xe lăn cách cổng biệt thự không xa.

Cáo trắng nằm trên đùi Chúc Minh, một người một cáo, đang nhìn về phía bọn họ.

Tịch Tiện Thanh: “… Phải.”

“Ái chà, tôi hiểu hết.”

Sầm Trác làm vẻ mặt “Tôi hiểu cuộc sống hằng ngày của mấy đôi tình nhân mà”, nháy mắt nói: “Hôm nay cũng nói gần hết rồi, nếu cậu còn câu hỏi gì liên quan đến khu bốn thì cứ thoải mái gửi tin nhắn cho tôi.”

Trong mắt người ngoài như Sầm Trác, Chúc Minh lúc này giống như người bạn đời mới cưới đang ngóng trông người yêu trở về, đưa mắt ra cổng biệt thự chờ đợi Tịch Tiện Thanh quay lại.

Nhưng khi Tịch Tiện Thanh nhìn kỹ, thì phát hiện Chúc Minh đang cầm hologram trên tay, hàng mày hơi cau lại, nhận ra hình như mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Tịch Tiện Thanh bình ổn tâm trạng: “Tôi tiễn cậu lên xe.”

Sầm Trác giơ tay vỗ vai cậu, vẻ mặt mờ ám: “Nhanh về đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Nhìn Sầm Trác lên xe, Tịch Tiện Thanh thở ra một hơi.

Cậu đứng yên tại chỗ không bao lâu, nhắm mắt điều chỉnh biểu cảm trên mặt rồi mới xoay người, vẻ mặt thản nhiên bước về phía người đang ở trước cổng.

Đến gần mới thấy, dường như Chúc Minh đang ngẩn người, nhìn chằm chằm hologram trong tay.

Màn hình đang sáng, trên đó là giao diện anh thường dùng để ghi chép động thái của Nước Rửa Chén.

Tịch Tiện Thanh loáng thoáng nhìn thấy, hình như có rất nhiều thứ bị anh dùng bút gạch bỏ một cách cẩu thả, giống như cách nghĩ và quan niệm trước đó của anh đột nhiên bị thứ gì đó đạp đổ.

Cậu cảm thấy trạng thái của Chúc Minh có vẻ không ổn, hỏi: “Sao vậy?”

Bây giờ Chúc Minh mới nâng mắt lên.

Anh nhìn chăm chú vào mặt Tịch Tiện Thanh hồi lâu, giống như đang suy nghĩ, lại giống như chỉ đang thẫn thờ. Một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Cậu… có thể đưa găng tay truyền cảm cho tôi một lát không?”

Kể từ lần trước Chúc Minh tự quyết định dùng tinh thần lực để bẻ lông cho Nước Rửa Chén xòe đuôi, găng tay truyền cảm vẫn luôn bị Tịch Tiện Thanh đem cất.

Tịch Tiện Thanh “Ừ” một tiếng, vào phòng, lấy găng tay ra, đưa cho anh.

Chúc Minh đeo găng tay vào, cụp mắt như đang tự hỏi điều gì đó, một lúc sau, ánh mắt mới hướng lại khuôn mặt Tịch Tiện Thanh lần nữa: “Hiện tại có thể thả Nước Rửa Chén ra không?”

Tịch Tiện Thanh ngẩn ra: “Được.”

Các hạt thần kinh từ từ ngưng tụ lại, chim công xanh kéo lê chiếc lông đuôi dài, yên tĩnh xuất hiện cạnh chân cậu.

Chúc Minh điều khiển xe lăn đi ra phía sau chim công xanh, khom người, dùng tay sờ lông đuôi và trên mông của chim công, chẳng nói chẳng rằng.

Cáo trắng gần như lúc nào cũng lười biếng nằm ngủ trên đùi anh cũng nhảy xuống mặt đất, lỗ tai dựng lên như đang cảnh giác, lượn qua lượn lại bên cạnh chim công xanh nhiều lần như thể đang tuần qua kỹ để quan sát cái gì đó.

Nước Rửa Chén mổ lông chim trước ngực hai lần, ngẩng đầu, phát hiện mình đang bị một người một cáo vây quanh, nó hoang mang chớp chớp đôi mắt hạt đậu, nhìn về phía chủ nhân của mình giống như đang cầu cứu.

Tịch Tiện Thanh không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”

Một hồi sau, Chúc Minh mới hồi phục tinh thần lại, ngồi thẳng dậy hỏi: “Bây giờ, thử khống chế tinh thần lực của cậu, sau đó điều khiển lông đuôi của Nước Rửa Chén thử.”

Tịch Tiện Thanh tưởng anh vừa nảy ra ý tưởng nào đó, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nói gì, thử khống chế tinh thần lực.

Chim công xanh chớp chớp mắt, lông đuôi không hề động đậy.

Chúc Minh lẩm bẩm: “… Không có phản ứng.”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cách nói chuyện úp úp mở mở này khiến Tịch Tiện Thanh thấy khó chịu, sắc mặt cậu lạnh tanh: “Anh cũng biết đấy, trước giờ tôi chưa từng làm được——”

“Không, cậu có thể làm được.” Chúc Minh ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào mặt cậu, ngắt lời: “Mà cậu còn vừa mới làm được.”

“Ban nãy tôi ở trên lầu, tận mắt chứng kiến.” Chúc Minh hít một hơi thật sâu, cầm bút chỉ vào chim công xanh trên mặt đất: “Nó, đã xòe đuôi.”

Tịch Tiện Thanh chợt khựng người: “… Gì cơ?”

“Hoàn toàn chính xác, và là tự chủ xòe đuôi.”

Chúc Minh lại nắm một chiếc lông đuôi của chim công xanh, ngắm nghía một lúc rồi mặt mày ngơ ngác buông tay ra: “Cậu không để ý tới, bởi vì lúc đó cậu vừa nói chuyện với bạn của cậu xong. Nó đứng phía sau cậu, đột nhiên xòe đuôi ra.”

“Không chỉ xòe đuôi mà còn kéo dài đến mười giây cho đến khi cậu thu nó trở về.” Anh lẩm bẩm.

Tịch Tiện Thanh nhìn vào chim công xanh dưới chân, khàn giọng nói: “Anh chắc chắn… anh không nhìn nhầm chứ?”

“Chắc chắn, tôi bị què, chứ không có mù.”

Chúc Minh cắn cán bút, cúi đầu lầm bầm: “Gần đây cậu cũng không có uống thuốc. Tôi đang nghĩ, liệu có lẽ nào cách nghĩ của tôi cho đến hiện tại có vấn đề?”

Căn phòng lập tức rơi vào yên tĩnh, cả hai người đều khó có thể tiêu hóa được tin chấn động này.

Vài giây sau, Chúc Minh sực nhớ ra gì đó đột ngột ngẩng đầu, nắm lấy cổ tay áo của Tịch Tiện Thanh: “Lúc đó khi cậu ngẩn người trong vườn, cậu đã nghĩ gì vậy?”

Khuôn hàm của Tịch Tiện Thanh bỗng nghiến chặt.

Chốc lát sau, cậu bực bội nói: “Ngẩn người chính là ngẩn người, ai mà nhớ lúc đó bản thân đang nghĩ cái gì?”

Chúc Minh cũng biết mình đòi hỏi có phần làm khó người khác, tiếc nuối buông tay ra, thở dài một hơi.

Đồng thời anh cũng nhận ra, chắc chắn phải có một biến số nào đó đã sinh ra trong khoảng thời gian sau khi mình say gục tối qua cho đến trước khi Nước Rửa Chén xòe đuôi.

Một cái biến số chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Tịch Tiện Thanh, dẫn đến cảm xúc của cậu vô thức dao động, đủ để ảnh hưởng đến sự ổn định của tinh thần lực, do đó đã gián tiếp dẫn đến việc Nước Rửa Chén xòe đuôi.

Chúc Minh tạm dừng không bao lâu, hỏi dồn dập như nước lũ ùa đến: “Đêm qua sau khi tôi say, cậu có làm chuyện gì mà bình thường cậu không làm không? Có ăn thứ gì mà bình thường không ăn không?”

Anh không giấu được sự phấn khích trong giọng nói, hỏi dồn: “Có uống rượu không? Có xem bộ phim nào kích thích không? Hay lúc giao lưu với người khác có sự dao động cảm xúc dữ dội nào không?”

Tịch Tiện Thanh: “…”

Không có bất kỳ lối tắt nào để tìm ra rốt cuộc cái biến số nọ là gì, chỉ đành phải sàng lọc, loại trừ từng cái một theo cách đơn giản và kém thông minh nhất.

Bọn họ trở lại phòng khách, Chúc Minh ghi chép lên hologram, Tịch Tiện Thanh ngồi trên sô pha bị hỏi từng yếu tố một hệt như phạm nhân bị thẩm vấn.

“Ăn uống, giấc ngủ, thuốc men đều không khác gì trước đó.”

Mười phút sau, Chúc Minh nắm tóc, lẩm bẩm, “Sao lại như vậy… hơn nữa tại sao vừa nãy có thể xòe trong một chốc, bây giờ thì lại không?”

Tịch Tiện Thanh nhìn Nước Rửa Chén dưới chân cùng với đám lông vũ bất động của nó một lúc, không cầm lòng được hỏi lại Chúc Minh một lần nữa: “Anh chắc chắn lúc đó không không nhìn nhầm chứ?”

Ánh mắt của Chúc Minh dừng trên hologram, chắc nịch: “Tôi chắc chắn.”

Tịch Tiện Thanh không nói nữa.

Tất cả các yếu tố đáng ngờ trên hologram đều đã bị loại trừ từng cái một.

Chúc Minh viết lung tung lên màn hình, trên tay vận lực quá mạnh, đầu bút như sắp đâm thủng màn hình.

Biến số.

Một cái biến số mà trước đêm qua chưa từng xuất hiện.

Ngòi bút đột ngột dừng lại, anh sực nghĩ tới, đúng là còn có một cái biến số, vẫn luôn không bị mình suy xét đến.

Hơn nữa, xem xét từ kết quả hiện tại, đấy còn là một cái biến số mà… gần như ai cũng biết.

Chiếc đuôi đang đung đưa của cáo trắng bỗng ngừng lại, Chúc Minh im lặng một lát, bất thình lình nâng mắt lên nhìn về phía người ngồi trên sô pha đối diện.

Tịch Tiện Thanh nhận thấy ánh mắt anh, xoay mặt qua.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Chúc Minh xưa nay vẫn luôn là kiểu có chuyện thì sẽ nói thẳng giờ đây lại hiếm khi thấy ngượng ngùng vài ba giây.

“Cậu nói xem.” Chúc Minh điều chỉnh lại hơi thở của chính mình, khẽ mím môi, hỏi từng chút một: “Liệu rằng có thể nào… là do tối qua tôi đã hôn cậu không?”

Con ngươi của Tịch Tiện Thanh co rút, gần như ngắt lời anh ngay tức khắc: “Không thể nào.”

Phòng khách lại chìm vào yên tĩnh.

Thật ra khoảnh khắc đáp án này hiện lên trong đầu Chúc Minh, ngay cả chính anh cũng cảm thấy quá vô lý.

Nhưng khi tất cả khả năng khác đã bị loại trừ, thì dù cho cái duy nhất còn sót lại kia có vô lý đến đâu, cũng chính là đáp án đúng.

Chúc Minh nhìn đăm đăm vào sườn mặt căng cứng của Tịch Tiện Thanh một lúc lâu.

Ký ức bỗng ùa về trong đầu anh, trong nháy mắt, anh sực nhớ ra, chỉ vài phút trước khi Nước Rửa Chén xòe đuôi, thời điểm Tịch Tiện Thanh ngẩn người trong vườn, hình như đã giơ tay… nhẹ nhàng chạm vào môi mình.

Hô hấp của Chúc Minh trở nên gấp gáp.

“Bây giờ không phải lúc để mạnh miệng. Bệnh của cậu có thể chữa khỏi hay không có lẽ phải dựa vào câu trả lời này, cho nên tôi mong cậu có thể coi tôi như một bác sĩ, trả lời tôi một cách trung thực và nghiêm túc.”

Chúc Minh dán mắt vào mặt Tịch Tiện Thanh: “Ban nãy lúc ở trong vườn… có phải cậu đã hồi tưởng lại chuyện tối qua, khoảnh khắc tôi cưỡng hôn cậu không?”

Vành tai Tịch Tiện Thanh chợt ửng đỏ, quay phắt đầu trừng Chúc Minh: “Tôi——”

Thật ra cậu có thể nói là “Tôi không có” hoặc là “Tôi quên rồi”.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy, trong veo của Chúc Minh, hầu kết khẽ nhúc nhích không một tiếng động, cuối cùng chỉ nói được một chữ “Tôi”, mãi không sao thốt được nửa câu sau.

Lồng ng.ực phập phồng, Chúc Minh thấy cậu quay mặt đi sau vài giây.

Tim anh nhẹ hẫng một nhịp, bởi vì Chúc Minh biết, đây là cách Tịch Tiện Thanh nói “Đúng vậy”.

Anh ngơ ngác nhìn màn hình đang sáng trong tay, trên đó là từng loại thuốc mà anh đã từng thử nghiệm với Nước Rửa Chén, chỉ cảm thấy tất cả kiến thức y học anh đã tiếp nhận suốt hơn hai mươi năm qua trở nên cực kỳ vớ vẩn.

Vô số loại thuốc được dày công bào chế đều không có tác dụng, cuối cùng khiến Nước Rửa Chén xòe đuôi một cách dễ dàng… lại là nhờ một cái hôn trời xui đất khiến?

Sao có thể như vậy được?

Anh buộc mình phải bình tĩnh lại, giải thích mọi chuyện bằng tư duy khoa học và sự điềm tĩnh của một bác sĩ——Dù sao Chúc Minh cũng không tự luyến đến mức nghĩ rằng việc Tịch Tiện Thanh xòe đuôi có liên quan đến mình.

Nhưng giờ đây anh đã xác định được, chuyện xòe đuôi và… hành vi hôn này chắc chắn có liên quan đến nhau.

Đầu bút ngừng trên màn hình, suy nghĩ của anh đột nhiên thông suốt.

Khi Tịch Tiện Thanh đến gặp anh để tìm bác sĩ chữa bệnh đã nói hầu hết các phòng khám hàng đầu của khu bảy đều bó tay với triệu chứng của cậu.

Cho nên lúc ấy lối suy nghĩ của Chúc Minh cũng thu hẹp vào phạm vi sai lầm, đó là bệnh của Nước Rửa Chén có khả năng là kết quả do bệnh lý gây ra.

Nhưng nếu… là do yếu tố sin.h lý và tâm lý khiến không thể xòe đuôi thì sao?

Từ lúc bắt đầu Chúc Minh đã bỏ qua một khả năng rất rõ ràng và trực tiếp, đó là không hề xem xét đến bản năng tự nhiên của loài công.

Tinh thần thể chim công không thể xòe đuôi có hai lý do——Thứ nhất là mang tính bẩm sinh hoặc khiếm khuyết do bệnh lý, và lý do thứ hai là… có lẽ nó chưa bao giờ kích hoạt bản năng tán tỉnh bạn đời.

Hoặc có thể là cả hai. Tuy nhiên, lúc trước Chúc Minh đã tập trung nghiên cứu thuốc cũng không đánh tan được vế đầu, hiệu quả lúc nào cũng không tốt, giờ nhìn lại, có lẽ vế sau mới là vấn đề thực sự.

“Tịch Tiện Thanh.” Chúc Minh nhẹ nhàng gọi tên cậu.

Anh thấy cả người Tịch Tiện Thanh khẽ run lên.

Sau khi cân nhắc hàng nghìn lần cách để hỏi, cuối cùng Chúc Minh mím môi, khiến giọng nói trở nên thật dịu dàng, thử hỏi, “Tối qua… là nụ hôn đầu của cậu sao?”

Anh biết mấy câu hỏi thế này không đơn giản chỉ là vượt quá giới hạn nữa, cũng hiểu tính Tịch Tiện Thanh, đã dự đoán trước người này sẽ có phản ứng như thế nào.

Quả nhiên, giống như nghe thấy chuyện gì quá đỗi vô lý, sắc đỏ trên vành tai Tịch Tiện Thanh càng đậm màu hơn, con ngươi run rẩy, gần như nghiến răng nhìn về phía mặt Chúc Minh: “Chúc Minh, anh——”

“Tôi biết câu hỏi này có hơi tế nhị, cậu cũng có thể không cần phải trả lời tôi.”

Nhân lúc người này chưa kịp nổi giận, Chúc Minh đã kịp thay đổi chiến lược: “Chỉ là, tối qua đúng là lần đầu tiên tôi hôn ai đó.”

Nét mặt Tịch Tiện Thanh chợt biến đổi.

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Chúc Minh, im lặng một lúc lâu, mấp máy môi: “… Thật à?”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Lại lén khoái khoái rồi, Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK