• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở Chúc Minh hơi nóng lên, trong thoáng chốc, trái tim tựa như sà vào một tầng mây mềm mại, ấm áp.

Tận tai nghe thấy một người xưa nay thích trốn tránh chịu đối mặt với nội tâm, một người miệng cứng hơn cả hợp kim titan thẳng thắn bày tỏ lòng mình như thế, sức công phá khỏi phải bàn.

Có vẻ như rốt cuộc đã nói được lời khó mở miệng nhất, chôn sâu dưới đáy lòng nhất thành công, Tịch Tiện Thanh chẳng còn gì phải kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt Chúc Minh, nói: “Vậy cho nên, Chúc Minh, em không muốn tiếp tục vòng đánh giá này nữa.”

Trái tim bỗng trĩu nặng, vẫn chưa thể lý giải được quan hệ nhân quả giữa những điều trên.

Anh vô thức tóm lấy cổ tay áo Tịch Tiện Thanh: “Tại sao? Vì không có cảm hứng ư? Nhưng em phải vẽ, dẫu cho——”

Tịch Tiện Thanh lắc đầu, ngắt lời: “Em không vẽ.”

“Em biết anh định nói, dẫu cho không có cảm hứng cũng có thể gắng gượng tạo ra một tác phẩm có lệ.” Ánh mắt Tịch Tiện Thanh sâu thẳm, rất lâu sau mới nói tiếp, “Nhưng hiện tại, không phải em không thể vẽ, mà là không muốn vẽ.”

“Một tác phẩm cần được bỏ ra tình cảm và tâm huyết mới có thể sáng tác ra. Quá khứ giữa Thẩm Anh và Kỷ Nhung, tình cảm nhiều năm của Phong Gia Trì và Đàm Ngọc. Mỗi một nét em vẽ ra, đều là sự cảm thông và thấu hiểu câu chuyện cuộc đời họ.”

Tịch Tiện Thanh nhìn chăm chú vào gương mặt của Chúc Minh một lúc lâu: “Em không thể thuyết phục được bản thân, tạo ra một tác phẩm cho một kẻ giả nhân giả nghĩa, bóc lột học sinh, không từ thủ đoạn vì địa vị và danh lợi, thậm chí——”

“Thậm chí còn là một kẻ tiềm tàng khả năng giết người, có thể làm hại con trai mình không thể đi lại được.” Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cậu cũng quyết định nói hết, “Để ca ngợi sự nghiệp vĩ đại của ông ta.”

Sắc mặt Chúc Minh dần tái nhợt đi từng chút một.

Anh cứng đờ tại chỗ, một hồi sau lông mi mới nhẹ nhàng run run: “Không phải em đang làm cho người đứng đầu khu bảy…”

“Người đứng đầu đương nhiệm Nguyễn Mẫn chỉ là một con rối.” Tịch Tiện Thanh lắc đầu, “Anh ta tặng cơ hội được chế tác tác phẩm này cho giáo viên hướng dẫn của mình là Tần Duy Sinh, kẻ thật sự đứng sau thao túng tất cả mọi chuyện.”

Thực tế, đây là lần đầu tiên họ đối mặt chính thức bàn về chuyện liên quan đến vòng đánh giá ở khu bảy.

Có lẽ Chúc Minh biết cái tên Nguyễn Mẫn này, dù sao hắn cũng là người đứng đầu khu bảy trên danh nghĩa. Nhưng theo lý mà nói, đáng lẽ anh không nên có ấn tượng gì với cái tên Tần Duy Sinh mới phải.

Thế mà khi thốt lên ba chữ này, Tịch Tiện Thanh trông thấy con ngươi của Chúc Minh lặng lẽ co rút, vì vậy cậu biết, mình đoán đúng rồi.

“Chúc Minh, ngay từ đầu, anh không muốn đi cùng em lần đánh giá ở khu bảy này.” Giọng Tịch Tiện Thanh thoáng run rẩy, “Có phải không chỉ bởi vì không muốn đối mặt với những người trong viện nghiên cứu, mà là vì——”

Thật ra, chậu Cam ngàn sao quý hiếm kia, cùng là tinh thần thể cáo, thêm vào đó những tài liệu mà mấy ngày nay Diệp Lộ điều tra ra, Tịch Tiện Thanh vốn đã có đáp án rõ ràng trong lòng.

Nhưng cậu nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Chúc Minh, hiểu được những lời sắp ra khỏi miệng sẽ mang đến sự tổn thương to lớn đến nhường nào, bèn cố đè nén nuốt ngược trở lại, chỉ im lặng nhìn thẳng vào mắt anh.

Thật lâu sau, cậu thấy Chúc Minh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chắc hẳn ông ta biết tên tôi, biết tôi theo học tại đại học T, biết tôi là người duy nhất đạt điểm tối đa trong kỳ thi y, cũng biết lúc đó tôi tranh cử vị trí người đứng đầu.”

Chúc Minh nhẹ nhàng nói: “Nhưng điều duy nhất ông ta không biết là, giữa tôi và ông ta còn có một tầng quan hệ như vậy.”

Lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh khó chịu đến mức gần như chẳng thể phát ra âm thanh: “Từ khi nào anh…”

Thậm chí cậu còn không thể nói trọn câu, vì mọi thứ đằng sau nó quá nặng nề và bi kịch, cho nên dù Chúc Minh có trốn tránh, hay từ chối không trả lời thì Tịch Tiện Thanh cũng có thể hiểu được.

Chúc Minh cụp mắt im lặng trong chốc lát, cuối cùng giương mắt, không ngờ lại khẽ mỉm cười với Tịch Tiện Thanh.

Trông có vẻ thoải mái, như thể đã buông bỏ, nhưng Tịch Tiện Thanh biết, Chúc Minh luôn cong mắt lên giống như một thói quen, ý người hờ hững không thể chạm đến đáy mắt. Đó là chiếc mặt nạ mà anh thích sử dụng nhất để che giấu đi suy nghĩ thật lòng.

“Sau tai nạn giao thông năm đó, đã biết rồi.” Anh nói.

Trong mắt người ngoài, Chúc Mãn Mãn, cũng chính là người chị gái hướng nội ít nói của Chúc Doanh Doanh đã đưa ra rất nhiều lựa chọn không được sáng suốt cho lắm.

——Không biết nhìn xa trông rộng mà chọn ngành thực vật không phổ biến, không sáng suốt khi có một mối tình thoáng qua với một người đàn ông không biết tên, và cuối cùng là cực kỳ không sáng suốt khi nhất quyết đòi sinh Chúc Minh ra.

Tháng thứ sáu mang thai bà đã phát hiện ra mình bị ung thư, sau khi sinh Chúc Minh ra, tế bào ung thư đã lan rộng với tốc độ không thể kiểm soát.

Trước khi rời khỏi nhân gian, bà đã chuẩn bị quà sinh nhật mỗi năm cho Chúc Minh vẫn còn trong tã lót, kèm theo một bức thư, kéo dài cho đến ngày Chúc Minh trưởng thành.

Có rất nhiều loại quà, từ những hạt giống hoa được đựng trong chiếc túi thêu nhỏ, đôi vớ nhỏ hình cáo trắng do bà tự tay đan, còn có chiếc bút máy có khắc tên riêng mà bất cứ đứa trẻ khu bảy nào cũng sẽ nhận được từ cha mẹ khi chính thức bắt đầu đi học.

Dù cho không thể tự mình tặng những món quà ấy, Chúc Mãn Mãn vấn cố gắng tham dự vào từng mốc quan trọng trong cuộc đời Chúc Minh. Thậm chí bà còn dự đoán trong tương lai Chúc Minh sẽ rất thông minh, chuẩn bị riêng một món quà cho việc học vượt lớp.

Năm Chúc Minh mười tám tuổi, đã nhận được món quà sinh nhật cuối cùng từ Chúc Mãn Mãn, là một cuốn nhật ký.

Có thể nhận ra, cuốn nhật ký này và những lá thư trước đó đều là Chúc Mãn Mãn chống đỡ hơi tàn, cố gắng hoàn thành chúng trên giường bệnh——Bởi vì khi Chúc Minh mười tám tuổi mở cuốn nhật ký kia ra, phát hiện bà vẫn gọi mình là “bé con” như những là thư ban đầu mà bà để lại cho mình cách đây mười mấy năm.

“Bé con, con lớn rồi.”

Chúc Mãn Mãn viết trong nhật ký: “Lúc trước mẹ cứ nghĩ, có lẽ để điều này mãi là bí mật thì sẽ tốt hơn, nhưng sau đó lại nghĩ, cuộc đời dài đến thế, con có quyền được biết ông ấy là ai.”

Chúc Mãn Mãn không chỉ ra tên người đàn ông đó, chỉ kể lại mọi thứ một cách lập lờ, không rõ ràng.

Bà kể lại chuyện cũ một cách ngắn gọn, đẹp đẽ, Chúc Minh có thể biết được từ câu văn, cha anh là giáo sư đại học, đứa con xuất sắc của trời cao.

Cuộc gặp gỡ của họ bắt nguồn từ một lần trò chuyện ngắn về việc gieo trồng và chăm sóc Cam ngàn sao, đối phương cũng không biết tên Chúc Mãn Mãn, thậm chí có lẽ đã quên mất cuộc trò chuyện ấy từ lâu.

Nhưng Chúc Mãn Mãn trẻ tuổi đã bắt đầu mối tình thầm kín không hồi kết của mình——Thật ra bà chìm đắm vào đó một cách rất tỉnh táo. Vì bà biết, ông ta là giáo sư, bà là sinh viên, câu chuyện giữa bọn họ sẽ không có kết quả.

Tuy nhiên, trong một buổi tiệc rượu do học viện tổ chức, Chúc Mãn Mãn lại có cơ hội vô tình gặp được ông ta đang say xỉn. Đêm ngày hè, tiếng ve khó nén được lòng rung động, Chúc Mãn Mãn quyết định dùng tên giả, đắm chìm trong một đêm ngắn ngủi.

Đêm ấy qua đi, Chúc Mãn Mãn chọn trốn tránh, mà đối phương cũng chưa từng có ý định sẽ tìm kiếm bà——Có lẽ bọn họ đều biết, mình là đường thẳng song song vốn không nên giao nhau trong đời đối phương, trở về cuộc sống vốn có mới là sự lựa chọn tốt nhất cho nhau.

Điều Chúc Mãn Mãn không ngờ đến là, bà đã có Chúc Minh trong cái đêm ấy.

Lời cuối của cuốn nhật ký, Chúc Mãn Mãn đã xin lỗi Chúc Minh và Chúc Doanh Doanh. Bà nói bà biết lẽ ra mình nên bù đắp cho sự ích kỷ của mình, nhưng sinh mệnh của bà ngắn hơn bà dự đoán, đời này không cách nào trả lại được cho họ bao nhiêu.

Trên trang cuối cùng của cuốn nhật ký dán một bức ảnh nhỏ, được cắt ra từ một tạp chí, là góc nghiêng của một người đàn ông thanh tú, nhã nhặn——Phải, thậm chí bọn họ còn chẳng có một tấm ảnh chung.

Đối với Chúc Minh còn trẻ tuổi lúc đó mà nói, tuy rằng cuốn nhật ký và bức ảnh đó không giúp anh chắp vá được một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cũng mang rất nhiều ý nghĩa.

Anh đã biết hóa ra ba mình chỉ không biết đến sự tồn tại của mình, chứ không phải cố tình vứt bỏ anh. Hơn nữa theo như Chúc Mãn Mãn kể lại, đó là một nhà nghiên cứu khoa học tài giỏi.

Điều đó cũng cho Chúc Minh rất nhiều động lực——Mặc dù Chúc Minh có tư chất trời ban người khác khó sánh kịp, nhưng khu bảy nào phải nơi thiếu thốn thiên tài. Những ngày những đêm vất vả chống chọi ở viện nghiên cứu năm đó đều dựa vào việc muốn báo đáp Chúc Doanh Doanh, và nội dung trong cuốn nhật ký ấy.

Đương nhiên Chúc Minh biết, có lẽ bây giờ đối phương đã có gia đình và một cuộc sống mới, cho nên anh cũng chưa từng chủ động tìm kiếm đối phương, càng không muốn biết tên ông ấy.

Anh chờ đợi một ngày nào đó trong tương lai, có lẽ bọn họ sẽ gặp gỡ tại một buổi tọa đàm, hoặc một hội nghị học thuật nào đó, dẫu chỉ lướt qua nhau cũng được.

Chỉ cần được chào hỏi như những người xa lạ, vậy cũng đã đủ lắm rồi.

Thế nhưng, Chúc không sao ngờ được, mình lại biết được tên của Tần Duy Sinh bằng cách đó.

Về sau, có rất nhiều người hỏi Chúc Minh đã gặp tai nạn như thế nào, Chúc Minh đều cười nhạt đáp mình xui xẻo, gặp phải một tài xế đang mệt mỏi; dù lúc đó Tịch Tiện Thanh đã nhận ra có gì đó không đúng, Chúc Minh cũng thản nhiên tóm gọn, nói không cần nghĩ nhiều làm gì, có lẽ tất cả chỉ là tai nạn.

Nhưng thực ra, giây đầu tiên tỉnh lại từ cơn hôn mê, Chúc Minh đã tin chắc đó tuyệt đối không thể đơn giản chỉ là một tai nạn.

Không thể nào trùng hợp xảy đến ngay trước cuộc bầu cử người đứng đầu, cảnh sát cũng không thể vô cớ che che giấu giấu. Anh bắt đầu điều tra từng bước một, nhưng có quá nhiều người ganh ghét thiên phú của anh, chỉ điều tra nội bộ viện nghiên cứu thôi đã rất khó khăn.

Cứ thế, nửa năm trôi qua, mãi cho đến khi anh đành phải chấp nhận sự thật rằng mình không thể đi lại, buộc phải học cách sử dụng xe lăn, thử công tác tư tưởng cho bản thân là nửa đời sau đều phải tàn tật nửa người cả quãng đời còn lại, thì cuối cùng mới tra đến Nguyễn Mẫn.

Sau đó, anh điều tra về nhóm nghiên cứu ủng hộ hắn phía sau ở đại học K, sàng lọc từng người một, rốt cuộc đã tìm ra cái tên Tần Duy Sinh.

Tối hôm ấy, anh run rẩy nhìn gương mặt của Tần Duy Sinh trên trang chủ chính thức của đại Học K, cuốn nhật ký Chúc Mãn Mãn để lại được giở ra bên cạnh, tấm ảnh nho nhỏ nọ đã bị anh vu.ốt ve đến mức ố vàng.

Thật ra anh không muốn tin, sâu trong lòng anh tự an ủi mình rằng có lẽ bọn họ chỉ trông giống nhau mà thôi, có lẽ bức ảnh quá cũ đã mất đi tính chân thực.

Nhưng mỗi lần điều tra thêm được một chút về Tần Duy Sinh, người này lại càng giống người cha ruột được miêu tả trong nhật ký nhiều thêm một phần.

Cho đến khi Chúc Minh tìm được video diễn thuyết ở trường đại học của Tần Duy Sinh mấy năm trước, khoảnh khắc trông thấy Tần Duy Sinh khỏe khoắn trên bục và chú cáo lông đỏ dưới chân ông ta, anh bỗng thấy đời người thật quá nực cười, nực cười đến mức phi lý.

Trong nháy mắt, anh sực nhận thức được, mình cũng chỉ là một cục đá nhỏ trong tay vận mệnh, có thể bị đùa bỡn mất hết tôn nghiêm, rồi có thể bị ném mạnh xuống mặt đất ngay giây tiếp theo, vỡ tan thành từng mảnh.

Chúc Doanh Doanh nghĩ rằng lúc đó anh không gượng dậy nổi bởi vì đôi chân; Chu Chúc cho rằng anh không còn niềm đam mê với nghiên cứu khoa học bởi vì đám người trong viện nghiên cứu nhân lúc cháy nhà hôi của.

Nhưng chỉ có Chúc Minh biết, đòn trí mạng nhất, thật ra đến từ người cha ruột có quan hệ huyết thống về mặt sinh học với anh.

“Lúc đó tôi đã nghĩ, tại sao lại trùng hợp như vậy? Tại sao lại éo le đến thế? Tại sao lại là ông ấy? Tại sao lại là tôi?”

Khóe miệng Chúc Minh cong thành một nụ cười nhạt nhòa, “Sau này tôi ngẫm kỹ lại, vận mệnh là thứ không thể lý giải được, không phải việc nào trong đời cũng sẽ đi theo kế hoạch, so với người khác, có lẽ tôi chỉ vừa khéo thiếu đi chút may mắn.”

Anh vẫn mỉm cười, cứ như ngay cả khi đang nói ra những lời đớn đau ấy, chỉ cần miệng vẫn luôn cong lên thì có thể xua tan đi mọi cay đắng.

“Tôi biết, em không muốn làm tác phẩm này cho ông ta là vì em quan tâm tôi, không muốn để ông ta nhận được vinh dự này.”

Chúc Minh nhìn mặt cậu, “Nhưng rất nhiều thời điểm trong cuộc sống, chúng ta không thể đưa ra lựa chọn dựa trên nhiệt huyết và chính nghĩa. Lựa chọn đúng đắn nhất là bình tĩnh cân nhắc giữa tình hình hiện tại và tương lai lâu dài.”

Tịch Tiện Thanh chăm chú nhìn mặt anh: “Chúc Minh…”

“Tịch Tiện Thanh, nếu em chỉ là một bệnh nhân bình thường, nếu tôi chỉ xem quan hệ giữa chúng ta là một thỏa thuận, thì lúc đó tôi đã không ly hôn với em.”

Chúc Minh không cho cậu cơ hội nói tiếp, giọng nói vô thức run rẩy, “Bởi vì nếu như vậy thì thành công của em, tương lai của em và cuộc đời của em, đều chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Nhưng sự thật rằng bởi vì em rất quan trọng đối với tôi, sự trả giá suốt bao năm qua của em, tình cảm em dành cho chị gái, nỗi rối rắm của em khi ấy, tôi đều hiểu rõ.”

Chúc Minh cảm thấy hốc mắt nóng quá, máu toàn thân như đang sôi trào, ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng, nóng đến mức trước mắt anh dần trở nên mơ hồ, nhưng anh vẫn cố gắng mở to mắt, muốn nhìn thấy rõ gương mặt của Tịch Tiện Thanh, “Tôi không cần em nghĩ đến việc Tần Duy Sinh là ai, cũng không cần em tranh đấu vì tôi vào lúc này. Chỉ mong em có thể hoàn thành vòng đánh giá này, thực hiện mong ước của bản thân. Vì đối với tôi mà nói, đấy mới là chuyện quan trọng nhất hiện tại.”

“Cho nên… có thể đừng từ bỏ vòng đánh giá này, có thể tiếp tục vẽ ra rồi giành lấy thứ thuộc về em được không? Được không?” Anh hỏi.

Giọng nói rành mạch phát ra từ cổ họng Chúc Minh, nhưng trong giây lát, anh lại cảm thấy lời mình nói ra nghe sao thật xa xăm và mơ hồ đến lạ.

Ngẩng đầu nhìn lên, anh phát hiện Tịch Tiện Thanh đang dán chặt ánh mắt trên mặt mình, miệng hé mở, chẳng nói một lời.

Chúc Minh muốn hỏi Tịch Tiện Thanh, tại sao lại nhìn mình bằng ánh mặt kỳ lạ như thế? Tại sao mãi không trả lời? Rõ ràng mình đang nói một chuyện rất quan trọng với em ấy.

Giây tiếp theo, Chúc Minh thấy Tịch Tiện Thanh nâng tay.

——Anh cảm nhận được khuôn mặt mình bị Tịch Tiện Thanh ôm lấy, cằm bị ép phải ngưỡng lên, sau đó cảm giác lòng bàn tay khô ráo của Tịch Tiện Thanh khẽ lau qua má mình.

“… Đừng khóc, Chúc Minh.” Anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói như vậy.

Khóc? Ai khóc?

Chúc Minh hoang mang chớp mắt, như thể không hiểu cậu đang nói gì.

Giơ tay sờ lên mặt, mới biết không biết nó đã đẫm những giọt nước mắt ấm áp từ lúc nào.

Nước mắt chảy ra bao nhiêu, Tịch Tiện Thanh giúp anh lau đi bấy nhiêu, nhưng mãi không ngưng được, cũng không nỡ tiếp tục nhìn dáng vẻ Chúc Minh rơi lệ.

Vì thế, cậu vươn tay, ôm người trước mặt vào lòng.

Sao lại khóc? Khoảnh khắc khuôn mặt hoàn toàn chôn vào lòng chàng trai, Chúc Minh mù mờ nghĩ thế. Gặp tai nạn giao thông không khóc, nghĩ mình sẽ không bao giờ đi lại được nữa không khóc, thậm chí phát hiện Tần Duy Sinh là ai cũng không khóc.

Tại sao ngay lúc này, lại rơi nước mắt trong lòng ngực Tịch Tiện Thanh chứ?

Nhưng cảm xúc không phải thứ có thể khống chế chỉ bằng suy nghĩ, anh muốn biện minh cho bản thân, song giọng nói phát ra khi mở miệng lại vỡ vụn: “Tôi không biết sao lại khóc. Tôi chỉ——”

Anh nghe thấy giọng Tịch Tiện Thanh truyền đến từ đỉnh đầu: “Em biết.”

Chúc Minh rất muốn nói tôi còn chẳng biết thì sao em biết được. Nhưng chớp mắt kế tiếp, anh nhận thấy tay Tịch Tiện Thanh dừng trên đầu vai mình, nhỏ giọng hứa hẹn bên tai anh: “Em đồng ý với anh, sẽ hoàn thành tác phẩm của vòng đánh giá cuối cùng này.

Thế là Chúc Minh không nói nữa——Tự dưng anh thấy hết mất mặt, thậm chí còn thấy mình khóc rất đáng.

Nửa mặt dựa vào bờ vai rộng, rắn chắc của Tịch Tiện Thanh trong chốc lát, Chúc Minh hít mũi, không yên tâm bổ sung thêm một câu: “Không chỉ là hoàn thành, mà phải nghiêm túc thiết kế thật đàng đoàng, không được vẽ bậy vẽ bạ.”

Chàng trai phía trên đỉnh đầu im lặng rất lâu, mới nghiến răng hứa: “… Được, em sẽ vẽ nghiêm túc.”

Lúc này, Chúc Minh mới thở phào nhẹ nhõm, đầu anh khẽ cọ cọ trước ngực cậu, nước mắt ấm áp còn sót lại thấm ướt lớp vải áo trước ngực Tịch Tiện Thanh.

Sau một khoảnh khắc, Tịch Tiện Thanh chậm rãi nâng tay lên, do dự giơ giữa không trung hồi lâu, cuối cùng hạ xuống mái tóc Chúc Minh, nhẹ nhàng chạm vào, vu.ốt ve hai cái.

Một lúc lâu sau, người trong lòng ngực rầu rĩ gọi một tiếng: “Tịch Tiện Thanh.”

Giọng mũi hơi nặng, âm cuối kéo rất dài, nghe hệt như đang nhõng nhẽo, trong lòng Tịch Tiện Thanh lén rung rinh, tay đang dừng trên tóc anh rụt lại như không có chuyện gì xảy ra: “Ừm?”

“Cơ ngực của em rắn chắc phết nhỉ.”

“…”

Chúc Minh vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi mặt cọ cọ trước ngực Tịch Tiện Thanh: “Cái áo sơ mi này của em bao nhiêu tiền? Tôi có cảm giác mình còn phải khóc một lúc nữa, nhưng không muốn cho em nhìn lắm, có thể để tôi chôn chôn thêm chút nữa không?”

Một lát sau, anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh đáp: “Không sao.”

Chúc Minh im lặng vài giây, đang ngẫm xem rốt cuộc câu “Không sao” này tức là đắt hay không đắt, đấu tranh có nên ngẩng đầu hay không: “Đừng nói là rất đắt nha? Hình như tôi thấy trên cúc áo có chạm khắc. Hay là để tôi đổi chỗ khác…”

——Bàn tay to rộng không thèm phân bua ấn đầu anh vào lòng lần nữa.

“Khóc đi.” Sau đó trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói, “Không thiếu một cái thế này.”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Cáo nhỏ lúc nào cũng vui tươi đánh rơi ngọc trai, chim công lớn vụng về dùng cơ ngực rắn chắc tới dỗ dành!

。❀ 𓂃𓈒𓏸

Nina: Anh Chúc chưa đồng ý lời tỏ tình của Tiện Thanh, nếu sửa thành anh – em luôn thì nó kì á quý zị :”> nên tranh thủ cho ảnh làm tổng tài bá đạo mấy hôm trước khi end luôn 👉🏻👈🏻 hê hê hê…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK