Ánh trăng mờ ảo, nụ hoa tường vi xấu hổ rũ xuống, trong khoảnh khắc, dường như thời gian trôi qua thật chậm.
Tư thế hiện tại của bọn họ trong mắt người ngoài là một đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm. Thế nhưng, từ góc độ của chính họ thì nó giống như một cái ôm kỳ lạ, chẳng ra sao, thân mật quá mức.
“… Đi chưa?”
Cằm bị người ta niết trong tay, giọng nói Chúc Minh có hơi ậm ừ không rõ lời, “30 giây, có là cặp đôi thật cũng không có dung tích phổi khỏe vậy đâu.”
Tịch Tiện Thanh nới lỏng tay, quay đầu đi, dùng khóe mắt nhìn qua phòng khách phía sau cửa sổ sát đất.
Quả thật đã không còn thấy bóng dáng của Chúc Doanh Doanh.
Cậu quay đầu lại, vừa định nói gì đó, khi nhìn đến người ngồi trên xe lăn lại không thể phát ra âm thanh nào từ cổ họng.
Mái tóc của người ngồi trên xe lăn rối bời, trên má có dấu tay đỏ nhạt, tất thảy đều biểu lộ vẻ ám muội hỗn loạn, chỉ có đôi mắt đen láy, trong trẻo kia vẫn còn nhìn chằm chằm vào người đối diện.
“Vẫn chưa đi à?”
Tầm nhìn bị Tịch Tiện Thanh chắn mất, Chúc Minh cố nghểnh cổ ra nhìn, “Khó lừa phết nhỉ… Hay là hai ta lại thử tư thế nào nóng bỏng hơn xíu?”
“Đi rồi.”
Cảm giác vi diệu muộn màng dâng lên trong lòng, Tịch Tiện Thanh đột ngột đứng thẳng dậy, “Cũng đã trễ rồi, tôi đã hoàn thành xong điều khoản trong thỏa thuận, mong rằng tương lai anh cũng sẽ——”
“Đừng đi vội.” Lời còn chưa nói xong, người trước mặt đã giữ chặt cổ tay áo cậu, nhỏ giọng mập mờ ngắt lời, “Đêm nay, có thể nán lại thêm một lúc nữa không?”
“…?”
Mười phút sau, trong khoang thí nghiệm sinh học mới nhất khu bảy.
Không hổ là phiên bản mới nhất, nó được tích hợp công nghệ nén không gian hàng đầu của khu bảy, mang đến không gian thí nghiệm rộng rãi, dụng cụ được trang bị cũng đều là những mẫu tiên tiến nhất, có thể nói là khoang thí nghiệm trong mộng của bất cứ một nhà nghiên cứu khoa học nào.
Khi Chúc Minh vẫn còn ở viện nghiên cứu khu bảy đã từng nộp đơn xin cấp một khoang cho nhóm mình để tiện cho các sinh viên và đồng nghiệp làm việc tại nhà. Như vậy thì họ có thể nghỉ ngơi thoải mái vào ngày lễ, không cần phải đến phòng thí nghiệm để đổi dịch mỗi ngày trong quá trình nuôi cấy tế bào.
Đương nhiên, cuối cùng đơn xin đã bị viện trưởng từ chối không chút do dự, lý do là người khu bảy ít khi nghỉ lễ.
Không ngờ có một ngày giấc mộng thành thật, lại là nhờ ơn một người khu sáu.
“Thả lỏng một chút.” Trước bàn thí nghiệm, Chúc Minh nho nhã lễ độ nói, “Thoải mái giải phóng đi.”
Tịch Tiện Thanh: “…”
Tịch Tiện Thanh không nói gì, những hạt thần kinh chậm rãi ngưng tụ dưới chân cậu, những điểm sáng trong suốt dần tích tụ thành hình.
Chúc Minh tập trung tinh thần quan sát, ghi lại từng thay đổi nhỏ vào cuốn sổ ghi chép thí nghiệm.
Chim công xanh to lớn, tao nhã, xinh đẹp lại lần trước xuất hiện trước mặt Chúc Minh——Đầu tiên nó kiêu ngạo liếc Chúc Minh một cái bằng đôi mắt nhỏ, ngay sau đó cúi đầu, mổ lông chim trên ngực.
Cáo trắng trên đùi Chúc Minh nhảy xuống đất, ngửi ngửi bộ lông đuôi mảnh dài, tuyệt đẹp của chim công xanh, sau đó nhanh chóng mất đi hứng thú, cuộn tròn cạnh chân bàn của Chúc Minh ngủ thiếp đi.
Sau khi hoàn thành những quan sát cơ bản nhất, Chúc Minh nói: “Được rồi, bây giờ thử tiến hành ám chỉ trong đầu, cố gắng hết sức có thể, đẩy tinh thần lực của cậu tụ về phía lông đuôi.”
Tịch Tiện Thanh mím môi.
Mười giây sau, Chúc Minh lặng im nhìn trân trân vào chiếc đuôi không hề có chút động tĩnh nào của chim công: “Cậu đang cố gắng thật đó hả?”
Tịch Tiện Thanh đen mặt: “Nếu tôi có thể tự mình xòe thì còn đến tìm anh làm gì?”
Chúc Minh: “Thả lỏng, thử lại lần nữa.”
Tịch Tiện Thanh không lên tiếng thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Mười giây sau, cuối cùng chim công to lớn cũng có động tác mới——Nó ngạo mạn xoay mình, sau đó nằm bên cạnh cáo trắng, đối mông vào mặt Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Lông chim trên mông chẳng có cọng nào nhúc nhích.
“Ngay cả dao động nhỏ nhất cũng không có, còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nữa.”
Chúc Minh khép cuốn sổ ghi chép thí nghiệm lại, đưa ra kết luận: “Bây giờ hãy trả lời một vài câu hỏi của tôi. Đừng nói dối, cũng đừng cãi bướng. Tôi là bác sĩ, cậu cần phải trả lời với một thái độ có trách nhiệm với bản thân.”
“… Hỏi đi.”
“Câu hỏi thứ nhất, cậu xem tinh thần thể là một phần của chính mình, hay là coi nó như một cá thể độc lập, hay là cả hai?”
Tịch Tiện Thanh nhíu mày: “Ý anh là gì?”
Chúc Minh chỉ dưới chân mình, hòa nhã nói: “Ví dụ nhé, cá nhân tôi xem con cáo này một phần cơ thể của tôi, nhưng có một số người có khuynh hướng coi tinh thần thể là thú cưng, một sự tồn tại độc lập với bản thân.”
Tịch Tiện Thanh nhìn chăm chú vào chim công xanh bất động trên mặt đất.
Vài giây sau, cậu mơ hồ nói: “Có lẽ là vế sau.”
“Rõ.” Chúc Minh ghi chú vào sổ tay, “Vậy tên của nó là?”
“… Không có tên.”
“Vậy để tôi đặt giúp cậu, như thế sẽ tiện trao đổi về bệnh tình hơn, cũng dễ ghi chú lại.”
“Tùy anh.”
“Được.” Giây kế tiếp, Tịch Tiện Thanh nghe thấy Chúc Minh tự nhiên nói với chim công lớn: “Tiểu Thanh, thả lỏng đi, anh muốn chạm vào nhóc một lát.”
Tịch Tiện Thanh hít một hơi thật sâu: “Anh đổi tên khác được không?”
“Được luôn, Tiểu Lục, Thúy Thúy, Bích Bích, cậu chọn một cái đi.”
Chúc Minh suy tư một lúc: “Hay là đặt tên đồng âm? Tôi nghĩ thử, Tịch Tiện Thanh Tịch Tiện Thanh… gọi nó là Nước Rửa Chén đi, cậu thấy sao?”
**Tịch Tiện Thanh 席羡青 [xí xiàn qīng] và nước rửa chén 洗洁精 [xǐ jié jīng] đọc lên nghe khá giống nhau.
“…” Tịch Tiện Thanh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi khám bệnh tra tấn này, tâm trạng bực dọc nói, “Tùy anh.”
“Giờ tôi sẽ đeo chiếc găng tay cảm ứng này vào, tạm thời tập trung tinh thần lực vào lòng bàn tay, thực hiện mục đích tương tác với Nước Rửa Chén.”
Chúc Minh đeo găng tay vào, “Nói một cách đơn giản, tôi muốn sờ nó thử, đảm bảo rằng sự liên kết giữa lông chim và cơ thể của nó không có vấn đề gì.”
Tịch Tiện Thanh thấy may mắn vì mình đã không chọn đáp án “coi tinh thần thể là một phần của chính mình”, nếu không giờ đây Chúc Minh mà nói thành “sờ cậu thử” thì không biết còn kỳ cục đến mức nào: “… Sờ đi.”
Chúc Minh di chuyển xe lăn lại gần, đeo găng tay cảm ứng, khó nhọc cúi người xuống, dịu dàng vu.ốt ve lông chim của chim công.
Tuy rằng chỉ là tinh thần thể của mình, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến Tịch Tiện Thanh có một cảm giác kỳ lạ khó tả, thế là cậu quay mặt đi chỗ khác.
“Hình thái của Nước Rửa Chén rất khỏe mạnh.” Một lát sau, Chúc Minh ngồi thẳng dậy, đưa ra kết luận, “Cho nên thật đáng tiếc, vấn đề nằm trên người cậu.”
Mặt Tịch Tiện Thanh vô cảm: “Cảm ơn anh, anh không nói thì tôi thực sự không biết đấy.”
Chúc Minh không để ý giọng điệu quái gở của cậu: “Tôi còn có một câu hỏi, câu hỏi này không liên quan đến đợt trị liệu này của chúng ta lắm, nên nếu cậu thấy không thoải mái thì có thể chọn không trả lời.”
Tịch Tiện Thanh dừng một lát, gật đầu.
“Thật ra, tuy rằng triệu chứng của cậu khá hiếm thấy, nhưng nếu so sánh với những trường hợp tôi từng gặp thì hình như nó không có ảnh hưởng nào đáng kể đến chất lượng cuộc sống của cậu.”
Chúc Minh cân nhắc cách dùng từ, cố hết sức diễn đạt sao cho thật tế nhị: “Tôi từng gặp bệnh nhân cực kỳ tự ti vì tinh thần thể là ruồi bọ, đến mức hỏi có thể thực hiện cấy ghép tinh thần thể hay không, cũng từng gặp tinh thần thể bẩm sinh béo phì, nhờ tôi lên liệu trình giảm béo cho.”
“Điểm chung của những bệnh nhân đó là, bất thường về tinh thần thể đã ảnh hưởng đến giao lưu xã hội hằng ngày của họ.”
Ánh mắt Chúc Minh lần nữa dừng trên người chim công to lớn trước mặt, “Nhưng mà Nước Rửa Chén…”
Anh chần chừ không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, Tịch Tiện Thanh đã chủ động bình tĩnh tiếp lời anh: “Anh cảm thấy chuyện không xòe đuôi được này chỉ ảnh hưởng nhỏ đến ngoại hình, không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, phải không?”
“Tôi không nói thế.”
Chúc Minh lắc đầu: “Đối với mỗi người thì tinh thần thể đều rất quan trọng, một chút thay đổi nhỏ trên hình thái cũng liên quan mật thiết đến sự bất thường trong trạng thái tâm lý.”
Anh dùng găng tay cảm ứng vuố.t ve bộ lông tuyệt đẹp của chim công: “Chỉ là tôi rất tò mò, liệu có đáng giá khi đánh đổi cả một cuộc hôn nhân để trị khỏi căn bệnh này hay không?”
Nói xong, Chúc Minh cũng nhận ra có vẻ như mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.
Cư dân khu sáu lấy cái đẹp làm tín ngưỡng, gia tộc họ Tịch của Tịch Tiện Thanh lại là nơi tập trung cái nhìn của toàn bộ khu sáu, bị ánh đèn sân khấu chiếu rọi, dường như chẳng phải là một điều quá khó để lý giải.
Chúc Minh nhìn về phía người đang ngồi đối diện, do dự nói thêm: “Thật ra có thể hiểu được, khu các cậu coi trọng vẻ đẹp của tinh thần thể hơn những khu khác…”
“Không liên quan đến cái đẹp.”
Tịch Tiện Thanh dùng giọng điệu bình tĩnh ngắt lời anh: “Lý do tôi muốn xòe đuôi, chỉ đơn giản bởi vì nó là một trong những yếu tố quyết định trong cuộc tranh cử đại diện khu sáu.”
“Tinh thần thể có liên quan đến cuộc tranh cử người đại diện của gia tộc cậu?”
Chúc Minh hoàn toàn không ngờ đến lại là lý do này, trợn to mắt: “Chẳng lẽ, khu các cậu yêu cầu cậu phải xòe đuôi được mới được làm người đại diện? Điều này cũng quá mức nực…”
Trán Tịch Tiện Thanh giần giật, giống như rất muốn phản bác nhưng lại phát hiện không thể cãi lại.
Cậu khẽ nghiến răng nói: “Tình hình thực tế phức tạp hơn như vậy một chút, nhưng nói tóm lại thì đúng là vậy.”
Một trăm năm trước, hành tinh Hi nguyên bản chỉ có sáu khu, sau khi cuộc chiến với các hành tinh láng giềng kết thúc, chất lượng cuộc sống cải thiện nhanh chóng, tôn giáo và mỹ học cũng dần dần tiến vào thời kỳ phát triển vàng son.
Dưới sự khởi xướng mạnh mẽ của tổ tiên nhà họ Tịch, khu sáu đã giành được độc lập ở phía tây, tập trung vào nghiên cứu mỹ học. Mà khu sáu ban đầu đã biến thành khu bảy hiện nay.
Đây cũng là lý do tại sao khu sáu là nơi duy nhất áp dụng chế độ thừa kế để thay đổi người đại diện.
Có lẽ phong lưu là bản tính tự nhiên của người làm nghệ thuật, ông cụ Tịch Kiến Phong thời trẻ đã đi du lịch qua các khu để tìm kiếm linh cảm, có thể nói là đi qua hàng ngàn bụi hoa rồi mang theo tám trăm chiếc lá cây trở về.
Quá đông con cháu——có người đã lập gia đình và có ba đứa con, có người còn chưa qua giai đoạn bú sữa mẹ, rốt cuộc quyền thừa kế sẽ rơi vào tay ai đã trở thành một vấn đề.
Ông cụ Tịch chỉ có thể chọn lọc từng bước một: Đầu tiên ông sàng lọc những người có thiên phú bình thường, người không có khả năng làm nên chuyện lớn, sau đó bác bỏ những người có tác phong không đàng hoàng, ăn chơi đàng điếm.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người, Tịch Tiện Thanh và em họ Tịch Sâm của cậu.
Tịch Tiện Thanh nói: “Từ rất lâu trước kia thì nhà họ Tịch đã thiết lập một hệ thống đánh giá khá công bằng rồi.”
Chúc Minh sinh ra và lớn lên ở khu bảy, cách hiểu đối với đánh giá rất đơn giản: “Không lẽ các cậu cũng làm bài thi?”
“Đương nhiên không phải.” Tịch Tiện Thanh liếc Chúc Minh một cái, “Muốn kiểm tra năng lực của một nhà thiết kế thì chỉ có thể nhìn vào tác phẩm của họ.”
“Tịch Sâm mà anh vừa nhắc đến, em ấy là một nhà thiết kế thời trang cao cấp, cần phải thiết kế cho người đại diện khu một, ba, năm mỗi người một bộ lễ phục.”
Tịch Tiện Thanh nói: “Còn tôi thì phải thiết kế ra một món trang sức riêng cho từng người đại diện của khu hai, bốn và bảy.”
Chúc Minh có cảm giác như bản thân đang nghe tình tiết phim truyền hình gia tộc tài phiệt tranh giành quyền lực, còn có cả kết hợp với phó bản qua cửa các thứ.
Tự dưng anh cũng nảy sinh hứng thú, chống cằm hỏi: “Vậy tiêu chuẩn đánh giá của các cậu thì sao? Quyết định như thế nào?”
“Vì tính công bằng, người đại diện các khu sẽ không trao đổi trực tiếp với bọn tôi mà sẽ truyền đạt đánh giá của họ đến ông nội.”
Tịch Tiện Thanh nói: “Cho nên điểm cao hay thấp vẫn dựa vào phán đoán chủ quan của ông cụ.”
Chúc Minh suy ngẫm: “Tôi vẫn chưa hiểu, liên quan gì đến chuyện cậu phải xòe đuôi?”
Tịch Tiện Thanh im lặng một cách kỳ lạ trong chốc lát, chim công cũng dừng hành động mổ lông chim.
Chúc Minh chớp chớp mắt, cáo trắng vừa mới ngủ mê mang dưới chân lúc nãy cũng vì hóng hớt mà tỉnh táo hẳn ra, đôi mắt tròn xoe, đen láy nhìn chằm chằm vào mặt Tịch Tiện Thanh.
Tịch Tiện Thanh thong dong nói: “Vấn đề nằm ở chỗ, sau khi kết thúc quá trình đánh giá và tặng món trang sức cho người đại diện các khu, tôi… phải chụp ảnh chung với người đại diện.”
“Hả?”
“Bức ảnh này sẽ được lưu lại trong album gia tộc, là lưu trình bắt buộc trong cuộc đánh giá, cũng coi như là truyền thống nhiều đời của nhà họ Tịch.”
Tịch Tiện Thanh tạm dừng một lúc lâu: “Yêu cầu khi chụp ảnh chung là, ứng viên phải để lộ tinh thần thể của mình, hơn nữa còn phải… dang rộng đôi cánh.”
Chúc Minh: “…?”
Tịch Tiện Thanh không nhìn thẳng vào mặt Chúc Minh, vẻ mặt vô cảm nói: “Bởi vì tinh thần thể của nhà họ Tịch, đều là loài chim.”
Người ngồi đối diện không nói gì một lúc lâu, Tịch Tiện Thanh không cầm lòng được ngẩng đầu lên nhìn.
Cậu phát hiện Chúc Minh đang mím môi, biểu cảm nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm.
Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nói: “Muốn cười thì cười đi.”
Bả vai Chúc Minh run rẩy, nắm chặt nắm đấm che trước miệng, quay mặt đi, không nhịn được cười: “Phì——”
“Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự… khụ khụ.”
Anh nhịn cười đến mức khó chịu, ho nhẹ một cái để che giấu: “Vậy nếu, cậu không xòe đuôi chụp bức ảnh đó thì sẽ có hậu quả gì?”
Tịch Tiện Thanh lạnh lùng liếc anh một cái.
“Người khu sáu, nhất là người nhà họ Tịch coi trọng tinh thần thể đến mức anh không thể tưởng tượng nổi. Dù cho chỉ là một chút khiếm khuyết cũng sẽ bị phơi này, coi là không đủ khỏe mạnh, sẽ bị bàn tán là không hoàn hảo.”
Ánh đèn trong khoang thí nghiệm có màu trắng lạnh, Tịch Tiện Thanh ngồi ở góc khuất, sườn mặt ẩn trong bóng tối, “Tương tự, cũng có thể khiến tôi bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để trở thành người đại diện.”
Chúc Minh nhìn vào mặt cậu, khẽ mỉm cười: “Tôi hiểu rồi.”
“Trên thực tế, đáng lẽ tôi nên thuyết phục cậu ráng giành lấy vị trí người đại diện, như vậy thì cậu sẽ càng sẵn lòng kết hôn với tôi hơn.”
Chúc Minh nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, cậu còn rất trẻ, rất nổi tiếng ở lĩnh vực của mình, dùng cuộc đời và hôn nhân của mình làm cái giá để giành lấy một danh hiệu thêu hoa trên gấm, có thật sự đáng giá hay không?”
Khi hỏi ra câu này, ý cười trên mặt Chúc Minh đã lui xuống, con ngươi đen như mực nhìn chăm chú vào Tịch Tiện Thanh, vẻ mặt chú tâm hiếm thấy.
Thật ra Tịch Tiện Thanh có thể trả lời đại một câu qua loa: “Đáng.”
Nhưng lạ thay, cậu cảm thấy câu hỏi này rất quan trọng với Chúc Minh.
Vì thế Tịch Tiện Thanh im lặng một lát, mở miệng nói: “Tài nguyên, địa vị và danh tiếng chỉ là lợi ích bên ngoài, nhưng về cơ bản, lý do tôi giành lấy vị trí này cũng giống như lý mục đích anh tìm đến tôi để ký thỏa thuận kết hôn.”
Chúc Minh ngẩn ra: “Giống tôi ư?”
Tịch Tiện Thanh gật đầu: “Trong mắt người ngoài, có vẻ như người đại diện khu sáu chẳng có gì đáng để tranh luận, dù sao cuối cùng cũng rơi vào tay người họ Tịch mà thôi.”
“Nhưng một đại gia đình được cấu thành từ vô số gia đình nhỏ, thường thì cuộc đấu đá giữa những người có máu mủ ruột rà với nhau mới là nơi có thủ đoạn tàn độc nhất.”
Tịch Tiện Thanh đứng dậy từ trong bóng tối, ánh sáng trắng của khoang thí nghiệm chiếu lên sườn mặt cậu, giọng điệu vừa bình thản vừa hờ hững: “Sinh ra trong một gia đình như vậy, chỉ cần cuối cùng không thể ngồi lên vị trí cao nhất thì cả đời phải sống trong lo sợ.”
“Giống như anh đối với dì út của anh, tôi cũng có người mà tôi muốn bảo vệ.” Cậu nói, “Chính là đối tượng xem mắt ban đầu của anh, chị gái của tôi.”