Ngồi trong Toronto, khi thấy Tề Noãn Hạ hào hứng chiến đấu với con tôm thứ sáu, Từ Minh Hàng thầm thở dài, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.
"Sao cậu không ăn đi?" Tề Noãn Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông ôn hòa như ngọc đối diện đang lặng lẽ xoay tách trà, mắt nhìn cô chằm chằm, cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Này, này, Từ Minh Hàng, chúng ta đã biết nhau được mười một năm rồi. Nếu bây giờ cậu định chê tướng ăn của tôi xấu thì muộn rồi nhé!"
Từ Minh Hàng mỉm cười, đặt tách trà trong tay xuống, gắp con tôm thứ bảy trên đĩa lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc đĩa trắng trước mặt Tề Noãn Hạ: “Cô nương, nhớ ăn để hồi vốn nhé.”
"Phì..." Tề Noãn Hạ buồn cười "Sao tôi hồi vốn được khi mà ăn buffet với cậu chứ. Cậu ăn ít như mèo, đến con gái như tôi còn phải tự ti. Có phải cậu cùng với những đồng nghiệp "cùng chung chí hướng" của mình ở viện kiểm sát lại nghiên cứu phương thức giải phẫu xong đi nhậu lòng lợn nên mất khẩu vị luôn rồi không? Từ Minh Hàng, tôi nói không phải chứ cậu như thế này không ổn, bảo sao đến tuổi này rồi còn chưa có bạn gái. Nếu con gái nhà người ta mà biết bạn trai mình ăn còn ít hơn cả mình thì sẽ buồn chết mất."
Từ Minh Hàng sửng sốt, nhưng giây tiếp theo lại buột miệng nói: "Chó chê mèo lắm lông."
"Khác nhau mà. Tôi không tìm được bạn trai còn hiểu được chứ pháp y Từ của chúng ta có công việc ổn định, nhân phẩm tốt mà tính tình cũng tốt, làm sao lại không có bạn gái được?”
Cô gái trước mặt đỏ bừng cả mặt, từ hồi lớp mười đến nay, Từ Minh Hàng đã quen biết cô mười một năm và chứng kiến quá trình cô trưởng thành, dường như điều duy nhất không thay đổi suốt mười một năm qua chính là chấp niệm trong trái tim cô ngốc này. Nhiều năm như thế, cô ngốc này luôn bị nhầm là học sinh trung học hoặc sinh viên đại học vì khuôn mặt quá trẻ trứng, non nớt. Mỗi khi có người cầm hoa theo đuổi, cô luôn bình tĩnh đáp lại: “Tôi có bạn trai rồi. Nhìn này, đây là bạn trai của tôi, làm pháp y đấy nhé.”. Nhiều năm qua, anh ấy vẫn luôn là tấm khiên trên danh nghĩa của cô, vẫn luôn như vậy...
Từ Minh Hàng bỗng thấy hơi đau lòng, nhìn Tề Noãn Hạ, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói từng chữ: “Nhiều năm như thế, cũng coi như là kẻ tám lạng người nửa cân, cậu không định cân nhắc chuyện chúng ta chắp vá thành đôi à?"
Không phải chưa có ai nói với Tề Noãn Hạ biết Từ Minh Hàng tốt như thế nào, cũng không phải không có ai nói với cô hãy quên Tiết Sở Mộ đi, quên đi giấc mơ cô đã theo đuổi nhiều năm bởi chí ít vẫn luôn có một người dõi theo phía sau cô. Nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn phản kháng và cự tuyệt, thậm chí hết lần này đến lần khác giả vờ câm điếc. Ai ngờ được rằng hôm nay, khi cô lên kế hoạch để gặp lại Tiết Sở Mộ, Từ Minh Hàng - người bạn thân lâu năm của cô, lại nói những lời như vậy khiến cô không biết phải làm sao. Nhất thời, Tề Noãn Hạ không biết nên phản ứng thế nào với chàng trai ấy, cũng không biết phải xử lý những chuyện tiếp theo như thế nào, chỉ vì cô hiểu rõ rằng mình không muốn mất đi người bạn thân, người anh em chí cốt này. Có lẽ là do cô ích kỷ, nhiều năm nay, anh ấy là người duy nhất ở bên cạnh cô, nhưng cô lại không muốn dùng lý trí để suy xét về khả năng giữa hai người, cũng như tình cảm và thái độ của anh ấy đối với cô.
Cô từng trả lời em họ Cố Gia Ý khi con bé đắn đo không biết có nên ở bên Nhậm Tô hay không, cô nói: "Từ Minh Hàng là anh em tốt của chị. Nếu có cơ hội, bọn chị đã ở bên nhau lâu rồi.". Đúng thế, cô đã quen biết anh ấy mười một năm, quan hệ thân thiết đến mức nào chứ.
“Pháp y Từ, cậu…” Một lúc lâu sau, Tề Noãn Hạ vẫn thấp thỏm, mặc dù trong lòng cô đã có đáp án, nhưng cô vẫn thấy tiếc nuối. Tới cuối cùng, cô và anh ấy vẫn đi tới kết cục như thế này.
"Trêu cậu đó, nhìn cậu đi, cứ xoắn xuýt như vậy sẽ làm khó tôi, chẳng trách tôi mãi không có bạn gái, đúng không?" Từ Minh Hàng vẫn dịu dàng như trước với ý cười trên khóe mắt đuôi mày, không còn vẻ nghiêm túc như lúc nãy.
"Từ Minh Hàng!"
Tề Noãn Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm. Từ Minh Hàng yên lặng gạt đi cảm giác chua xót đang dâng trào trong lòng.
Không biết là cố ý trốn tránh hay thật sự coi đó là trò đùa, Từ Minh Hàng vẫn đối xử với Tề Noãn Hạ như trước, “Chỉ là đùa thôi mà, sao bà chị đột nhiên nghiêm túc thế?"
"Mẹ nó, Từ Minh Hàng, cậu muốn dọa chết tôi à?" Tề Noãn Hạ cúi đầu tiếp tục chiến đấu với con tôm, nhưng trong lòng lại hoảng sợ rất lâu.
"Pháp y Từ, pháp y Từ! Đúng là anh rồi!"
Tề Noãn Hạ và Từ Minh Hàng đang kể cho nhau nghe những điều thú vị trong công việc và cuộc sống gần đây thì bỗng dưng xuất hiện một tiếng la lớn khiến Tề Noãn Hạ quay đầu lại theo bản năng, nhưng cô chỉ thấy một cô gái chạy về phía Từ Minh Hàng như một cơn lốc, đôi mắt lấp lánh, nói: "Thật trùng hợp, pháp y Từ, anh cũng ở đây à?"
Từ Minh Hàng cau mày, lịch sự đáp lời: “Ừ, cô cũng tới ăn buffet à?”
“Vâng ạ.” Cô gái mặc quần yếm vội vàng gật đầu, không quên lặp lại câu nói mấy ngày nay trên môi: “Pháp y Từ, anh có công nhận không, chúng ta có duyên thật đấy.”
Tề Noãn Hạ nghe vậy thấy lại buồn cười. Liếc qua cũng biết cô gái này thích Từ Minh Hàng, thậm chí cô còn nhớ tới câu nói đùa vừa rồi của anh ấy, cảm thấy mình quả thực đã nghĩ hơi nghiêm túc, đúng là lo thừa rồi. Cô vẫn biết trong lòng mình, Từ Minh Hàng tựa như ánh nắng dịu dàng. Giống như Cố Gia Ý từng nói, Từ Minh Hàng chính là người bạn đời lý tưởng nhất. Cô cũng đã tự hỏi mình nhiều lần, tại sao nhiều năm như thế mà cô lại không thể ở bên một chàng trai gần như hoàn hảo như anh ấy. Bây giờ, khi cô tận mắt nhìn thấy một cô gái tươi sáng như ánh nắng khác nhìn Từ Minh Hàng với ánh mắt ngưỡng mộ, xen lẫn sự ngại ngùng, e thẹn, cô đã sâu sắc hiểu rằng, kiếp này, Từ Minh Hàng chỉ có thể làm một người bạn tốt, anh em tốt của cô. Bởi vì, đối mặt với cảnh tượng trước mắt, cô không cảm thấy ghen tị hay chua xót chút nào cả, chỉ có lời chúc phúc và hy vọng Từ Minh Hàng sẽ sớm tìm được hạnh phúc.
Nhìn thấy sự bất đắc dĩ của Từ Minh Hàng, Tề Noãn Hạ không giống như những lần trước chủ động giải vây cho anh ấy bằng cách giả làm bạn gái. Lần này, cô chỉ nhẹ nhàng buông dao nĩa xuống, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong đàu quanh quẩn chỉ toàn là hình ảnh của Tiết Sở Mộ và Phùng Lăng Linh.
Dường như cuối cùng cũng nhìn thấy Tề Noãn Hạ ngồi ở phía đối diện Từ Minh Hàng, Văn Thần tỏ ra bất an, rụt rè thận trọng hỏi: “Em chưa từng thấy cô gái nào ở cạnh Từ Minh Hàng, chẳng lẽ vì anh ấy có bạn gái rồi ạ?”
Thăm dò trong lo lắng, Tề Noãn Hạ hiểu cảm giác của cô ấy lúc này. Mười năm trước, khi cô gửi lá thư đầu tiên, khi cô tìm kiếm cơ hội, bất chấp khoảng cách giữa lớp 11-1 và lớp 11-8 mà đi tìm Triệu Du, đập ngay vào mắt chính là cảnh tượng Tiết Sở Mộ và Phùng Lăng Linh ở cạnh nhau, chụm đầu vào nhau cùng giải đề vật lý. Lúc đó cô vừa lo lắng vừa thấp thỏm, cô không đủ dũng khí bước tới hỏi thẳng xem Phùng Lăng Linh thân thiết với anh như vậy là có quan hệ gì? Cô chỉ im lặng quan sát ngày này qua ngày khác, gửi cho anh một lá thư vào thứ Hai hàng tuần. Nhưng mà, cô chưa bao giờ nhận được hồi âm từ anh, cũng như không nhận được bất kỳ phản hồi nào cả. Dù cho cô có ở trong lớp của anh mỗi ngày, anh chắc chắn không biết rằng cô chính là cô ngốc đã gửi thư cho anh.
Thật là chua xót làm sao! Nhìn thấy cô gái ấy bất an như nhìn thấy chính mình mười năm trước, cảm xúc trong lòng cô dịu lại. Cùng cảnh ngộ sẽ thấy thương xót, Tề Noãn Hạ không cứu Từ Minh Hàng như thường lệ mà chỉ cười, nghiêm túc trả lời: “Không, chị không phải bạn gái của Từ Minh Hàng đâu.”
Nói xong, Tề Noãn Hạ thấy ánh mắt cô gái nhỏ lại sáng lên, nói: "Xin chào, em tên là Văn Thần, em là đồng nghiệp của pháp y Từ, không cùng khoa, nhưng vẫn là đồng nghiệp ạ."
“Văn Thành công chúa ấy hả?” Tề Noãn Hạ không để ý Từ Minh Hàng liên lục liếc cô, quay sang nói chuyện vài câu với cô nhóc Văn Thần: “Tên thú vị thật đấy.”
Văn Thần lén lút liếc nhìn Từ Minh Hàng, thấy anh không có vẻ chán ghét, lập tức hưng phấn nói: "Không, không, là Thần trong buổi sáng, Thần của ánh mặt trời ý ạ."
Quả nhiên người cũng như tên, Tề Noãn Hạ nghĩ, có lẽ cô nên hâm mộ Văn Thần rồi.
Nhất thời, bên tai Tề Noãn Hạ tràn ngập âm thanh ríu rít của Văn Thần, cô ấy tuy rụt rè nhưng vẫn cố gắng thu hẹp khoảng cách với Từ Minh Hàng hết lần này đến lần khác, luôn mồm nói về lý do sao mình lại ở đây cũng như những gì mọi người bàn về Từ Minh Hàng mà cô ấy nghe được trong ngày. Đây là điều mà Tề Noãn Hạ không thể làm đối với Tiết Sở Mộ năm đó, dũng khí lớn nhất của cô chỉ là đứng trước hộp thư và nhét từng lá thư nhỏ vào trong, nhiều nhất cũng chỉ dám lao tới cửa lớp Tiết Sở Mộ hết lần này đến lần khác nhưng không dám đứng trước mặt anh nói một lời. Ví như hôm nay, khi cô vì lòng riêng của mình mà gặp lại Tiết Sở Mộ, cô vẫn không đủ dũng khí để đến gặp anh và nói với anh rằng cô đã quen anh từ trước, cô đã thích anh mười năm, cũng nhớ anh mười năm, đến giờ vẫn còn nhớ mãi không quên. Vì cô không dám làm vậy nên mới đặc biệt hâm mộ Văn Thần. Nếu như cô dũng cảm hơn, nếu hồi đó cô không bỏ cuộc, nếu cô không nhìn thấy anh sánh bước cùng một người con gái xa lạ ở Bến Thượng Hải khi họ gặp lại nhau sau nhiều năm, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Tề Noãn Hạ chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối như lúc này, cũng chưa từng hối hận về sự hèn nhát của mình vào mười năm trước như bây giờ. Vì vậy, trong giây tiếp theo, cô phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Từ Minh Hàng, đứng dậy rời đi, đến hành lang Toronto, bấm số. Cô nghĩ có lẽ kiếp này cô cũng chỉ có một lần kích động như vậy.
Rất nhanh, trong điện thoại loáng thoáng truyền đến âm thanh đùa giỡn và giọng nam quen thuộc mang theo nghi vấn: "Cô Summer sao?”
Tề Noãn Hạ hít sâu một hơi, nhìn Văn Thần vẫn đang trò chuyện ríu rít bên cạnh Từ Minh Hàng trong Toronto, "Anh Quách, là tôi, tôi muốn hỏi một câu, Tiết Sở Mộ có bạn gái chưa?"
Gần như chỉ nói trong một hơi, Tề Noãn Hạ đã hỏi ra câu hỏi cô muốn biết nhất.
Cô muốn biết liệu lần gặp gỡ của cô với anh sau mười năm là định mệnh hay là dấu chấm hết cho chấp niệm của mình.
Danh Sách Chương: