• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43

Chiều thứ bảy, Tề Noãn Hạ đúng giờ hẹn có mặt ở trường cấp ba. Đúng như cô dự đoán, Từ Minh Hàng đã sớm đứng đợi ở cổng. Cô mỉm cười, cố gắng giấu đi tinh thần sa sút. Đêm hôm qua, cô cứ thao thức mãi không tài nào ngủ yên giấc được, tới sáng thức dậy, mở điện thoại lên vẫn không nhận được một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Tiết Sở Mộ, cô càng cảm thấy tâm tình sầu não thêm mấy phần, cho nên bây giờ có mặt ở đây, tâm trạng của cô cũng chẳng tốt đẹp là bao.

Từ Minh Hàng dùng dáng vẻ tươi trẻ nhất, im lặng mỉm cười nhìn cô. Khi thấy cô tới gần, anh ấy bắt đầu chầm chậm đi về phía cô.

“Hi! Sao đột nhiên cậu lại muốn tới đây?” Tề Noãn Hạ đánh giá một lượt từ trên xuống, thấy anh ấy mặc một thân sơ mi trắng, quần tây đen thì kinh ngạc, “Ăn mặc chỉnh tề thế, này, đừng nói là cậu định ra mắt bạn gái với tôi đấy nhé?”

Tuy ngoài miệng thì trêu chọc nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có hơi hối hận khi đã đến đây, càng không có dũng khí bước vào trường.

Từ Minh Hàng đi bên cạnh cô, cười dịu dàng, “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ôn lại kỷ niệm thời đi học thôi.”

Từ khi nào bắt đầu thân quen dần với cô gái này? Từ khi nào bắt đầu xuất hiện kè kè bên cạnh cô, cùng cô nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chỉ duy nhất không nhắc tới tình anh em chí cốt? Từ Minh Hàng không nhớ rõ nữa. Có thể nhìn ra sự do dự của người con gái đi bên cạnh, dù cô đã rất cố gắng che giấu đi nhưng không thể giấu được ánh mắt trốn tránh. Bỗng nhiên anh ấy thấy chua xót, rồi lại thấy đau lòng vì những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Trường cấp ba của họ rất đẹp, tốt nghiệp đã nhiều năm, bất kể là khu giảng dạy hay sân thể dục đều không có quá nhiều thay đổi. Tề Noãn Hạ ngắm nhìn, không ngờ lại đột nhiên nhớ tới Tiết Sở Mộ, nhớ tới đoạn thời gian cô hết sức cẩn thận sắm vai Peeping Tom năm đó.

Đi tới sân thể dục, nhìn sân khấu cao phía trước, cảnh tượng đội ngũ tham gia hội thao hàng lối chỉnh tề bên dưới khán đài lại ùa về trong tâm trí, còn nhớ khi đó, cô một mặt tham gia cùng bạn học, một mặt không ngừng len lén nhìn trộm bóng hình người trong mộng. Thật ngốc! Thế nhưng khi đó cô lại vô cùng mãn nguyện, mỗi một lần nhìn đến anh, trong lòng sẽ lại thầm nhắc lại ba chữ “Tiết Sở Mộ”, sau đó cười ngây ngô.

Nhưng rõ ràng anh không nhớ ra cô.

“Noãn Hạ!” Im lặng rất lâu, Từ Minh Hàng nói: “Vốn dĩ tôi luôn nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ nói với cậu những lời này.”

Lời nói mở đầu của anh ấy rất nghiêm túc nhưng vô cớ khiến Tề Noãn Hạ cảm thấy xót xa. Bỗng nhiên cô không muốn nghe anh ấy nói tiếp, chỉ là lúc cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt nghiêm túc của anh ấy khiến cô thực sự không thể nào xoay người bỏ đi được.

“Mười năm là cả thanh xuân của cậu và Tiết Sở Mộ, nhưng đồng thời cũng là thời tuổi trẻ của tôi và cậu, thậm chí còn hơn thế nữa.”

Từng câu từng chữ như có lực, gõ thật mạnh vào tim cô. Cô giật giật khóe môi, muốn đáp lại một câu gì đó nhưng bất lực nhận ra, đứng trước mặt Từ Minh Hàng, cô có nói gì cũng cảm thấy áy náy. Bao nhiêu suy đoán đều trở thành sự thật, những lần ồn ào của Trình Huy Nghiên và Triệu Du cũng đã đúng ở thực tại, Tề Noãn Hạ bỗng cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao, chỉ đành đứng yên trước mặt anh ấy nhìn chăm chú.

“Cậu thích Tiết Sở Mộ bao lâu, tôi ở phía sau lặng lẽ thích cậu bấy nhiêu lâu.” Từ Minh Hàng nhẹ nhàng thở hắt ra, quay đầu đi, không nhìn người con gái đứng cạnh nữa. Nhìn khoảng sân thể dục rất rộng trước mặt, lại nhớ tới ánh mắt luôn dừng lại vài giây mỗi lần đi ngang qua lớp 1 ban Tự nhiên của cô, khi đó, anh ấy vẫn luôn không thể kìm lòng nhìn cô, đau lòng thay cho cô. Thầy cô đã bao lần nhắc nhở yêu sớm là điều cấm kỵ trong nhà trường, thế nhưng anh ấy không kìm lòng được mà ngã vào trong thế giới của cô.

“Có thể lúc trước tôi vẫn ôm mộng tưởng một ngày nào đó cậu sẽ quên đi Tiết Sở Mộ, để ý tới lựa chọn thứ hai vẫn ngày ngày đứng đằng sau cậu là tôi. Thế nhưng, kể từ lúc hai người gặp lại nhau, ánh mắt cậu dành cho cậu ta đã khiến tôi nhận ra một điều, tôi vĩnh viễn không thể nào thay thế được Tiết Sở Mộ.” Ngữ khí rất bình tĩnh, tương tự như vẻ bề ngoài của anh ấy, bình thản mỉm cười tựa như mười mấy năm tuổi trẻ, anh ấy chỉ đóng vai một người qua đường đứng xem.

“Cậu xem,” Từ Minh Hàng bỗng nhiên nắm tay Tề Noãn Hạ, cảm nhận rất rõ sự kháng cự của cô nhưng vẫn nhất quyết không buông ra, “Cùng một khoảng thời gian nhưng lại cho hạ kết quả trái ngược. Tình yêu không phân biệt phải, trái, cũng không nhất thiết cứ thích và cố chấp mãi về một người là có thể trở thành thân thuộc. Chẳng hạn như tôi, so với cậu ta còn quen cậu sớm hơn, từ lâu đã có mặt trong thế giới của cậu. Cũng là mười năm, nhưng tôi và cậu chưa từng một lần vượt quá giới hạn tình bạn, vậy mà Tiết Sở Mộ thì có thể.”

Tề Noãn Hạ im lặng lắng nghe, chẳng hiểu vì sao tầm mắt đã trở nên mờ mịt. Ra sức chớp chớp mắt, cô thật không muốn rơi lệ trước mặt anh ấy, “Nhưng cậu chưa từng nói với tôi. Mặc kệ mọi người xung quanh đều noid cậu là đối tượng phù hợp với tôi nhất, cậu vẫn luôn im lặng.”

Cô bỗng thấy hoảng hốt, nếu từ đầu Từ Minh Hàng nói cho cô biết, liệu cô có chờ mong Tiết Sở Mộ hay không? Cô nghĩ, rất có thể cô vẫn sẽ chờ anh xuất hiện.

“Ha ha.” Từ Minh Hàng giơ tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, vừa trấn an, vừa dung túng, nuông chiều, “Hôm nay lựa chọn nói cho cậu biết không phải là để đánh cược thử, cũng khômg phải là tranh thủ cơ hội, chỉ là tôi nghĩ, có lẽ là tình cảm của tôi chưa đủ lớn nên không thể giống như cậu luôn dành trái tim trước sau như một cho Tiết Sở Mộ suốt bao năm như vậy. Có thể là vì tôi không đủ thích cậu nên mới đứng trơ mắt nhìn cậu thích một người khác mà không nói năng gì.”

Theo câu chữ cuối cùng của anh ấy, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Tề Noãn Hạ không thể khống chế được cảm xúc nữa.

Nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô, ánh mắt Từ Minh Hàng khẽ thay đổi nhưng nụ cười trên môi vẫn ấm áp như thường, “Ba người mười năm, vẫn nên có hai người được hạnh phúc. Noãn Hạ, tôi thực sự rất ngưỡng mộ cậu, cũng hâm mộ Tiết Sở Mộ. Mười năm này, cậu ta vẫn luôn có cậu, còn cậu, sau mười năm đã tìm lại được tình yêu từng bỏ lỡ.”

Từ Minh Hàng trước mặt dần trở nên rõ ràng, anh ấy dành cho cô nụ cười dịu dàng suốt mười mấy năm, lâu hơn Tiết Sở Mộ; cô hưởng thụ sự dịu dàng của anh ấy mười mấy năm, so với Tiết Sở Mộ còn nhiều hơn gấp vạn; anh ấy che chở và bao dung cô mười mấy năm, so với Tiết Sở Mộ còn bao dung hơn nữa. Một người đàn ông ấm áp như ánh dương xán lạn, luôn xuất hiện bên cạnh cô mỗi lúc cô cần, không đòi hỏi vụ lợi, sẵn sàng vì cô mà buông bỏ tất cả chạy tới bên cô, đời này cô phải gom góp bao nhiêu may mắn mới được anh ấy thích tới mười mấy năm, vậy mà cô lại ích kỷ tới mức chỉ biết im lặng hưởng thụ sự quan tâm của đối phương mà chưa từng để ý tới ý tứ đằng sau ánh mắt dịu dàng của anh ấy. Đột nhiên cô phát hiện ra hiện tại Từ Minh Hàng đang mở lòng với cô, không ngại đào sâu vết thương lòng bao năm qua để phân tích dụng ý của mình. Anh ấy nói cho cô biết mình thật sự hy vọng giấc mộng mười năm của cô sẽ trở thành sự thật, hy vọng cô cùng Tiết Sở Mộ sẽ có được hạnh phúc viên mãn. Không màng tới bất kể điều gì, không mang theo bất kỳ ý niệm nào khác, Tề Noãn Hạ lao vào vòng tay của anh ấy, gắt gao ôm chặt người đàn ông hiền lành và ấm áp này.

Con người quả nhiên là loài sinh vật tham lam nhất. Nếu quay ngược thời gian trở về ngày cô và Tiết Sở Mộ gặp lại nhau, ước chừng chỉ cần được dừng lại bên cạnh anh đã là niềm hạnh phúc lớn lao đối với cô. Thế nhưng, càng ở bên cạnh anh lâu, đi sâu vào thế giới của anh, cô lại càng cảm thấy thấp thỏm, bồn chồn, bất an nhiều mà tham vọng cũng nhiều. Mãi cho đến hôm nay, khi Từ Minh Hàng đưa cô quay trở lại mái trường cô đã cùng Tiết Sở Mộ trải qua năm tháng học trò đầy hơi thở thanh xuân, cô mới sực nhớ ra tâm tư nhỏ bé trộm thương trộm nhớ Tiết Sở Mộ mười năm trước của mình.

Cô thích anh, vô cùng thích. Bởi vì thích và luôn để tâm về anh, cho nên mỗi một lần đứng trước mặt anh, cô đều sẽ bám dính như chiếc đuôi nhỏ, không ngại phiền hà suy đoán từng hành động nhỏ của anh, sẽ thấy cô đơn lạc lõng khi không gặp được anh, sẽ thấy vô cùng tuyệt vọng như thể đất trời sụp đổ khi nghe được anh nói những lời nghi ngờ. Nhưng liệu có phải Tiết Sở Mộ cũng thế, thấy cô thân thiết nói cười với Từ Minh Hàng nên mới sinh tức giận, vì giận quá mất khôn nên mới nói ra những câu khiến cô đau đớn?

Tâm trạng đã bớt tiêu cực, cô bình tĩnh tự suy nghĩ lại chuyện khúc mắc tối qua với Tiết Sở Mộ, cảm thấy không buồn bực nữa. Tiết Sở Mộ vốn dĩ là người như thế mà, cô cũng đã biết tính anh từ lâu rồi, chẳng phải thế sao? Giống như Từ Minh Hàng đã nói, không phải chuyện tình đơn phương nào cũng sẽ có kết cục viên mãn, cô đã tiêu tốn quá nhiều thời gian, hao tổn tâm trí bao năm mới đổi lại được kết quả ở bên anh, hà cớ gì lại có thể dễ dàng nghĩ tới chuyện chia tay mà không nỡ cho anh một cơ hội giải thích?

“Noãn Hạ, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè chứ?” Từ Minh Hàng hỏi dò nhưng đa phần là chắc chắn về câu trả lời của cô. Anh ấy cũng ôm cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi như thể dỗ dành một cô nhóc tủi thân.

Vùi đầu trong lòng anh ấy, Tề Noãn Hạ ra sức gật đầu, “Tất nhiên rồi. Tình đồng chí thân thiết giữa chúng ta sẽ không vì bất cứ ai, cái gì, con gì, việc gì chia cách được, kể cả Tiết Sở Mộ cũng không thể.”

Bên tai cô vang lên tiếng cười khoái chí và thỏa mãn tột độ của anh ấy, “Đồ ngốc, mau đi tìm cậu ta, hoặc là đợi cậu ta chủ động tới tìm cậu, làm gì thì tùy cậu. Tóm lại là, thời gian tới, tôi cần ở một mình chữa lành vết thương lòng.” Từ Minh Hàng lùi về sau hai bước, để cô rời xa vòng tay ấm áp của mình. Hơi ấm nơi cánh tay đột nhiên biến mất khiến anh ấy có chút hụt hẫng nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ về cô, “Ba ngày tới tôi không muốn gặp cậu. Cho nên bây giờ cậu đi đi, để tôi có thể tạm biệt đoạn tình cảm này.”

Người đàn ông này vẫn thế, vẫn luôn thấu tình đạt lý như xưa. Tề Noãn Hạ cảm thấy, hình như mình lại sắp khóc nữa rồi.

“Ba ngày nữa nhớ mời tôi ăn cơm nhé.” Nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Minh Hàng, Tề Noãn Hạ nhận ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng đối phương lâu đến thế, cũng là lần đầu tiên phát hiện trong mắt anh ấy chỉ chứa duy nhất bóng hình của cô, thực nghiêm túc, thực trân trọng nhìn cô chăm chú. Giây tiếp theo, cô mỉm cười xoay người rời đi trước khi lệ hoen mi mắt.

Từ Minh Hàng lặng im đứng nhìn người con gái đặt nơi đầu tim mình xoay người, dần dần đi xa tới khi bóng hình khuất hẳn, để lại một mình anh ấy đứng trên khoảng sân thể dục trống trải, nụ cười trên môi anh ấy dần tắt, trong đôi mắt dịu dàng dần dần lấp đầy bằng nỗi cô đơn.

Người con gái tôi yêu, không phải tôi không đủ yêu em, là vì quá yêu nên không nỡ nhìn em đau khổ. Không phải tôi không dám thổ lộ, là bởi vì đã quá hiểu em nên không muốn biến mình thành xa lạ. Em thân yêu, tôi yêu em như thế, cho nên thật sự rất hy vọng, vô cùng hy vọng em sẽ được hạnh phúc.

Nguyện cho em luôn yên vui, hạnh phúc, cô gái tôi yêu! 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK