Sự im lặng kéo dài, cả phòng bao không một tiếng động. Tề Noãn Hạ nhìn Tiết Sở Mộ trước mặt hồi lâu không nói lời nào, người đàn ông khiến cô rung động từ lần đầu tiên ở thời niên thiếu đang đứng trước mặt cô, giơ tay là có thể với tới. Có lẽ thật sự là uống say, có lẽ là mối tình mười năm khó quên, hay có lẽ là hối hận về sự nhát gan của mười năm trước nên lúc này trong đầu cô không có sợ hãi, không có do dự, cô đưa tay muốn ôm thật chặt người đàn ông này, chỉ hy vọng anh có thể nhớ tên của mình.
“Tiết Sở Mộ!” Cô gọi.
Người đàn ông đối diện ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng khiến trái tim cô đập lọan xạ.
“Tiết Sở Mộ, em thích anh, từ trước đến nay vẫn luôn như thế.”
Cô thích anh mười năm, trước sau như một. Còn anh thì sao? Cô rất căng thẳng, sau mười năm khi cô dùng tất cả dũng khí nói cho anh biết là cô thích anh, còn anh thì sao? Trước mắt trở nên mơ hồ hơn, cô dần dần không nhìn rõ khuôn mặt anh, không nhìn rõ trong đôi mắt đó có hình bóng của cô hay không?
Tiết Sở Mộ…
Khi cô mở mắt ra lần nữa, ánh đèn quen thuộc trên trần nhà khiến cô chợt bật dậy, rất đau, toàn thân đau nhức, đầu là đau nhất. Tề Noãn Hạ hít một hơi, nhớ lại một màn diễn ra trước đó, cô đột nhiên không biết nên khóc hay cười. Đó là giấc mơ, phải không? Rồi cái ôm ấm áp hiện lên trong tâm trí, khoảng cách gần nhất trong mười năm…
Chết tiệt! To gan thật! Cô nói ra rồi! Nhưng mà Tiết Sở Mộ đã nói gì nhỉ? Tề Noãn Hạ ôm chăn bắt đầu nhớ lại, chấp nhận hay từ chối?
“Cô say rồi.” Giọng nam trầm thấp nhưng rất êm tai, rất quen thuộc và cũng làm cho người ta tuyệt vọng. Đó là câu trả lời của anh dành cho cô.
Lần nữa nằm ổ trong chăn, lúc này Tề Noãn Hạ rất muốn cười, khi cô tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh, khi cuối cùng cô cũng cố gắng lấy hết can đảm, khi cô từng bước một đi về phía anh thì anh luôn xem cô như người xa lạ, một cô gái say rượu, không hơn không kém. Đúng vậy, cô uống rượu, nhưng dù say thì trong giấc mơ cô vẫn nhớ rất rõ người đàn ông tên Tiết Sở Mộ này.
Kẻ Điên: Bây giờ tôi ngày càng ít quan tâm đến mấy chuyện không liên quan tới mình. Ngoài bạn bè, tôi thực sự không muốn quan tâm đến điều gì khác.
Nước Chảy Róc Rách: Có nhiều việc phải lo quá, mau quan tâm tới tôi đi.
Chúm Chím: Quên uống thuốc hả?
Kẻ Điên: Tôi thấy mình có thể đi tu được rồi.
Doãn Khẩu: Dạo này tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết, nam chính đẹp trai lắm, thật muốn làm thịt.
Em Gái Dì Tuyết: Tôi hiểu tôi hiểu, bởi vì đối tượng là anh ta nên mới muốn làm thịt.
Kẻ Điên: Phụt…
Kẻ Điên: Tôi không biết anh ta, sao làm thịt được? Tôi nên làm gì đây?
Em Gái Dì Tuyết: Tiểu thịt tươi không?
Nước Chảy Róc Rách: Điên quá rồi, cậu không h.am mu.ốn, không yêu trai đẹp, sao không làm phương trượng đi?
Ánh Bạc Lấp Lánh: Ha ha…
Kẻ Điên: …
Nước Chảy Róc Rách: Để thịt của trai đẹp cho chúng tôi, phương trượng đừng tranh giành với chúng tôi nhé.
Kẻ Điên: /khóc lớn/
Trong nhóm chat rất náo nhiệt, câu phương trượng kia làm Tề Noãn Hạ cười đến sốc hông, dường như khi tâm trạng tồi tệ nhất, cô luôn tìm được niềm vui từ nhóm Độc giả của Thi Tâm Lộ, chẳng trách nhiều năm như vậy, cô ấy mỗi ngày đều không rời tay khỏi điện thoại di động.
R: Nỗi buồn chồng chất, là đứa bạn thân của mày, mau dỗ dành tao đi.
Kẻ Điên: Chết tiệt!
Nước Chảy Róc Rách: Có chuyện gì hả Noãn Noãn?
R: Không có gì, tâm trạng đang không tốt nên rất muốn hành hạ các cậu.
Kẻ Điên: …
Không biết vì sao Tề Noãn Hạ gửi câu đó lên nhóm, sau đó đúng như cô dự đoán, Thi Tâm Lộ lại nhắn tin riêng cho cô.
Thi Tâm Lộ: Tao tới đây, Tề Noãn Hạ, ông cố mười năm kia lại có chuyện gì với mày à?
Tề Noãn Hạ: …
Câu hỏi quá trắng trợn, Tề Noãn Hạ không khó để nhận ra giọng điệu đằng sau nó. Cảm xúc trong cô bây giờ là chột dạ, là nghẹn ngào, là đau khổ, cô không muốn thể hiện hết ra với Thi Tâm Lộ. Nhưng mà…
Thi Tâm Lộ: Bạn yêu ơi, đừng buồn, chẳng phải tao đã dự đoán trước cảnh chia ly này rồi sao? Không sao, chia ly cũng đâu có gì không tốt!
Tề Noãn Hạ không nói nên lời, ngón tay dừng lại, cuối cùng nhoẻn miệng cười. Nếu nói ở trường đại học Trình Huy Nghiên có quan hệ thân thiết nhất với cô, thì Thi Tâm Lộ chắc chắn là người thông minh giỏi giả ngu, hiểu rõ nhất những suy nghĩ của cô. Đừng thấy bình thường cô ấy vô tư, không quan tâm điều gì nhưng trên thực tế lại là người thận trọng nhất, bằng không sao cô ấy có thể trở thành một tác giả tiểu thuyết được?
Suy nghĩ một lúc, cô nhìn màn hình tiếp tục gõ chữ.
Tề Noãn Hạ: Cuối cùng sau mười năm tao cũng đủ dũng khí đứng trước mặt anh ấy rồi.
Thi Tâm Lộ: Mày nói tiếng người đi? Tao không thích không khí văn học này đâu.
Tề Noãn Hạ: Nói trắng ra là tao uống say rồi ôm người ta không chịu buông.
Thi Tâm Lộ: Chết tiệt! Tề Noãn Hạ, mày được lắm nha!
Thi Tâm Lộ: Cho nên sau đó làm loạn hả?
Tề Noãn Hạ: …
Tề Noãn Hạ: Điều đó quan trọng sao?
Nhưng phải nói rằng sau khi bị Thi Tâm Lộ cắt ngang, cô đã không còn thấy khó chịu và bất an như lúc mới tỉnh dậy nữa.
Tề Noãn Hạ: Chậm trễ mười năm, rốt cuộc tao cũng nói với anh ấy là tao thích anh ấy, nhưng đáng tiếc lại bị từ chối mày ơi! Ban đầu tao cứ nghĩ mình nhớ mãi không quên là vì sự hèn nhát của mười năm trước, không có cơ hội trực tiếp đứng trước mặt anh ấy, là vì chưa thật sự bị anh ấy từ chối. Vì vậy tao giữ anh ấy trong lòng mười năm, nhưng mà tối hôm qua khi nói ra điều đó và bị từ chối rồi, tao mới nhận ra có lẽ mười năm tới chưa chắc cảm giác thích anh ấy đã tiêu tan được.
Thi Tâm Lộ: Cho nên?
Tề Noãn Hạ: Không có cho nên gì hết, đột nhiên tao không biết nên vui mừng hay khổ não nữa, rõ ràng bị từ chối nhưng lại phát hiện tao thích anh ấy không chỉ không giải thích được mà còn không thể kiểm soát nổi. Cho dù bị từ chối thì tao vẫn thích anh ấy, vẫn muốn cố gắng một lần!
Thi Tâm Lộ: Con ngốc này, không đáng mười năm nữa đâu.
Tề Noãn Hạ: Nhưng tao cam tâm tình nguyện.
Thi Tâm Lộ: Tiểu Hạ, thật ra buông bỏ không khó đến thế đâu. Tao không phải là một ví dụ lớn sao? Thật sự muốn cắt đứt thì chắc chắn sẽ làm được.
Tề Noãn Hạ: Ơ kìa, từ khi nào mà mày trở nên lừa tình thế? Mày chắc không?
Thi Tâm Lộ: Dù do dự đến đâu, có khóc cũng phải đi hết con đường mình chọn, chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Không có được có lẽ vì đó không phải điều tốt nhất, nếu đã không có được thì còn nhớ nhung làm gì?
Đây là lần đầu tiên Tề Noãn Hạ thấy Thi Tâm Lộ nhận xét về những sự lựa chọn của cô ấy. Khi đó Thi Tâm Lộ dứt khoát làm các cô khiếp sợ, nhưng có lẽ hơn ai hết cô ấy chính là người thông suốt nhất, cho nên mới có thể tiếp tục sống tự do, phóng khoáng.
Đang lúc ngẩn ngơ thì cô nhận được tin nhắn thoại của Triệu Du.
Triệu Du: Yêu dấu, rốt cuộc tối qua có chuyện gì xảy ra với mày vậy? Hết hy vọng mà vẫn không từ bỏ hả?
Triệu Du: Trả lời tao đi, còn nữa, thứ sáu trước Lễ Tình nhân một tuần là Kỷ niệm ngày thành lập trường, mày đi không?
Kỷ niệm ngày thành lập trường, đây có thể là cơ hội để đến gần Tiết Sở Mộ. Cô hít một hơi, mỉm cười.
Tề Noãn Hạ: Lộ Lộ, có thể tao vẫn không từ bỏ được, đã biết không thể chiếm giữ người ta là của riêng mình được, cho nên tao đã định trước là hết thuốc chữa rồi!
***
Tề Noãn Hạ không chờ được thư hồi âm của Tiết Sở Mộ, chí ít thì cô đã tận mắt nhìn thấy mấy bức thư đó bị thất lạc, chính tai cô nghe chú bảo vệ ngồi ở phòng thường trực nói thư đã được chính cô lấy đi, vô số lần thấp thỏm, bất an chờ đợi câu trả lời của anh.
“Này này này, chỉ vì một thằng con trai mà mày không tới lớp bọn tao nữa à?” Sau khi tan học, Triệu Du lập tức xách cặp đến lớp của Tề Noãn Hạ chặn người, “Đến mức vậy à? Mày đừng dùng thư tình khó hiểu, giờ là thời đại thông tin rồi, tốt xấu gì thì mày gửi tin nhắn cũng được mà. Có cần tao xin số điện thoại giúp mày không?”
Ánh mắt Tề Noãn Hạ phát sáng, nhưng phút chốc lại trở nên ảm đạm, cô thích anh nhưng không muốn bị anh chán ghét. Đó là một cảm giác kỳ diệu, rõ ràng là thích nhưng lại sợ gây phiền phức cho anh, rõ ràng nên lớn tiếng nói ra nhưng lại dè dặt đến vậy, ngay cả Triệu Du cũng thấy bực bội dùm cô. Nhưng mà ai bảo cô thích anh? Lại chỉ thích một mình anh chứ?
“Không cần đâu, có số điện thoại thì tao cũng chẳng dám gọi.”
Giọng cô buồn buồn khiến Triệu Du không nhịn được liếc mắt, hận rèn sắt không thành thép, chỉ muốn hung hăng đánh cô một trận, song lại thấy hình ảnh cô đáng thương cúi đầu im lặng, cuối cùng không đành lòng, “Có ai thích người ta như mày không? Có gì xấu hổ đâu, sợ gì chứ? Chỉ vì một cái điện thoại mà mày đã yêu người ta, tao phục mày sát đất rồi!”
“Du Du.” Tề Noãn Hạ thu dọn xong cặp sách, ngẩng đầu nhìn Triệu Du, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, “Có lẽ mày không biết tâm trạng đó, ngay cả tao cũng không biết vì sao tao lại thích người ta. Nhưng mà, lúc tao biết rõ con tim mình vì người đó mà đập rộn ràng, tao đã hiểu sẽ không thể buông bỏ được. Du Du, mày có thể nói tao ngu ngốc, nhưng mà với tao, trong tình yêu căn bản không có đúng sai hay ngu ngốc, thích là vui vẻ mà, tao chính là thích Tiết Sở Mộ, những thứ kia có là gì đâu.”
Triệu Du có vô số từ muốn phản bác nhưng nhìn bóng dáng của Tề Noãn Hạ lại chỉ có thể nói một câu: “Mày còn nhỏ, biết yêu đương là gì chứ!”
“Không biết thì cũng có gì quan trọng đâu, tao biết mình thích người ta là được rồi. Mặc kệ kết quả thế nào, mặc kệ tao ở vị trí nào trong mối tình đơn phương này, ít nhất bây giờ tao thích anh ấy, có lẽ hơi nhỏ bé nhưng điều đó cũng khiến cho tao thấy vui vẻ, như vậy không tốt sao?”
Trong lớp học yên tĩnh, Triệu Du lần đầu tiên cảm thấy Tề Noãn Hạ đã trưởng thành, kiên định tự nhủ, thích chính là vui vẻ, cô gái ngốc nghếch này khiến cô ấy không nỡ, cũng không có cách nào dùng lời nói phàn nàn hay ngăn cản, chỉ có thể lặng lẽ ủng hộ thôi.
Hành lang càng lúc càng ồn ào, Tề Noãn Hạ mỉm cười đeo cặp sách, như thường lệ nắm tay Triệu Du chạy ra khỏi phòng học, “Ai nha, đừng nhìn tao như vậy mà, mày không cần giúp tao, ủng hộ tao một chút là được.”
“Hừ, mày không nói thì tao cũng không giúp, tao phải nhìn mày đụng phải chân tường rồi trốn sau lưng tao mà khóc kìa.” Tuy nói thế nhưng Triệu Du thật sự rất đau lòng cho con bé này.
Sau khi nắm tay nhau rời khỏi trường học, Tề Noãn Hạ vẫn ríu rít bên cạnh Triệu Du, giống như lúc bọn họ chưa chia lớp vậy. Có thể không hiểu được tình yêu này, có thể tình cảm này sẽ không được hồi đáp, nhưng Tề Noãn Hạ nghĩ, nếu nỗ lực có thể đổi lấy thành công, như vậy mỗi tuần cô viết một bức thư thì cuối cùng có thể mang chàng trai cô thích lần đầu tiên đến bên cô hay không đây?
Danh Sách Chương: